Trong lớp học,
Sắc mặt trắng bệch do thiếu máu, hai mắt thì cuồng thâm không khác gì người mất ngủ nhiều đêm, Oreki Yuuri dùng micro cao giọng chào đón học sinh mới.
“Hoan nghênh các bạn đến với học viện Hagun!”
Cho dù sức khỏe luôn xảy ra vấn đề, nàng vẫn cố tỏ ra vô cùng nhiệt huyết với công tác.
“E hèm, ta sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp học trong năm nay, xin chiếu cố nhiều hơn. ”
“À đúng, nhớ gọi cô là Yuri-chan ờ. ”
Nháy mắt một cái, thiếu nữ lớn tuổi Yuuri tỏ vẻ đáng yêu, nhưng kết hợp với bộ dáng xơ xác như mới xuất viện, thì quả thật chỉ làm cho người cảm thấy quái dị.
“Khục khục! ”
Được rồi, thỉnh thoảng vẫn còn ho ra máu.
Stella cũng là lần đầu tiên chứng kiến một lão sư như thế đặc biệt.
“Người này thật sự có thể đảm nhiệm giáo viên chủ nhiệm?”
Ngồi bên cạnh, Ikki mới thiện ý giải thích.
“Công chúa Stella, tuy bề ngoài có vẻ không đáng tin cậy, cô Yuuri thật sự là người rất tốt. ”
Với học viện tinh anh như Hagun, không phải bất cứ ai với thiên phú Blazer đều có thể nhập học được, yêu cầu thấp nhất cũng phải là hạng D, hoặc sở hữu năng lực cực kỳ đặc biệt.
Thế nên, đối với người nguyện ý công bình đánh giá chiến lực thực tế, còn đứng ra bảo đảm cho bản thân, một Blazer xếp hạng F học tập tại trường, Ikki thật tâm rất cảm kích.
“Như các bạn đã biết, đại hội kiếm vương thất tinh năm nay, trường học sẽ căn cứ vào ‘thực chiến’ lựa chọn 6 người đại diện. ”
Nghe tới chuyện quan trọng, tất cả các học sinh đều tập trung tinh thần.
Ikki khẽ nắm chặt bàn tay, nội tâm lo lắng lẫn kích động.
“Nên nhớ mỗi học sinh tham gia tuyển chọn cần đấu khoảng 10 trận, 3 ngày một trận. ” Yuuri rất tri kỷ nhắc nhở.
Vậy là... mình vẫn có thể dùng Ittou Shura. Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, tuyệt kỹ át chủ bài chỉ có thể một ngày sử dụng một lần, đúng là đủ khổ bức.
“Xin thứ lỗi cho ta cắt ngang!! ” Lời nói vừa dứt, một nữ nhân với bộ đồ công sở quen thuộc xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —
Và điều này cũng dẫn tới học sinh phía dưới bắt đầu xôn xao.
“Sao hiệu trưởng Shinguuji lại đích thân tới đây... ”
“Chẳng lẽ là vì công chúa điện hạ?”
“Yên tĩnh!” Kurono hơi đảo mắt khắp gian phòng, toàn bộ học sinh lập tức câm như hến.
Khác với thái độ đùa giỡn thường ngày với người quen, dang tiếng của World Clock tại Nhật Bản là vô cùng có uy vọng.
Khẽ hướng Yuuri gật đầu, Kurono mới chậm rãi lên tiếng.
“Ta có một chuyện quan trọng cần thông báo. Đó là học kỳ này, lớp học sẽ có thêm một người trợ giảng.”
Đứng bên cạnh dùng khăn tay xoa đi một chút huyết dịch từ mũi chảy ra, Yuuri cũng chưa tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyện này hôm qua bọn họ đã thương lượng xong.
Mặc dù có hơi kinh ngạc vì quyết định bất ngờ của cấp trên, nhưng thực tế, đối với người có tình trạng sức khỏe không được ổn định lắm như nàng, tồn tại một trợ giảng thỉnh thoảng giúp thay ca vẫn tính là khá tốt.
Chí ít... lúc ho ra máu bất tỉnh còn có người đỡ tới bệnh xá, không phải sao?
Dưới ánh mắt có phần tò mò từ các học viên, Kurono thoáng nhìn qua Stella, sau đó mới tiếp lời.
“Các tiểu quỷ, không biết các ngươi nên may mắn hay bất hạnh... ”
“Để chúng ta hoan nghênh kỵ sĩ hạng A của Liên Minh, Royal Bladelord, nhị hoàng tử Alan Vermillion.”
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi với mái tóc đen như ảo ảnh lập tức xuất hiện giữa bục giảng, khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt. Trên người không có tỏa ra chút nào khí thế, nhưng vẫn bất tri bất giác hấp dẫn vô số tầm mắt.
Liếc nhìn Alan một cái, mặc dù có người nổi tiếng đảm nhiệm giáo viên là chuyện tốt cho trường, nhưng không hiểu sao trực giác mách bảo Kurono rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Hy vọng... đừng giống như Nene làm người đau đầu. Nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện.
Xôn xao phía dưới đã khó mà kiềm chế được.
“Bladelord!! ”
“Lại một Blazer hạng A. ”
“Này, hắn chẳng phải là...?”
— QUẢNG CÁO —
Mọi người sau giây phút ngỡ ngàng, ngoại trừ nhiều nữ sinh với cặp mắt toát ngôi sao nhỏ nhìn về phía nam tử tóc đen, số còn lại thì quay sang phía tam hoàng nữ của đế quốc Vermillion, người vẫn còn đang ngây ngẩn.
Khôi phục tinh thần, thiếu nữ tóc đỏ cuống quýt đứng dậy, lập tức trừng mắt về phía Alan.
“Ca... ca ca đại nhân, tại sao ngươi lại ở chỗ này a?!”
Ta có thể nói rằng do tùy hứng sao? Alan thầm nhủ.
Vốn dĩ muốn thỉnh thoảng nhìn một chút Stella là được, dù gì vẫn còn có Vier, nhưng ngẫm lại về việc đích thân giám sát đại hội thất tinh kiếm vương và kế hoạch của thủ tướng Tsukikage, theo ý nghĩ của hắn, có thân phận phù hợp như trợ giảng để ra vào thì vẫn tiện hơn.
Hơn nữa, đại Boss sau màn giả dạng làm giáo viên cái gì... cảm thụ đúng thật khá mới mẻ.
“Khụ, bạn học Stella, lúc này đang là giờ lên lớp, làm ơn đừng ồn ào!” Alan nghiêm mặt.
“Nhưng mà ca ca đại nhân... ”
“Phải gọi ta là lão sư. Mau ngồi xuống đi! ” Tuy rất vui vẻ khi thấy phản ứng của em gái, nhưng hắn hiểu thời điểm này thật sự không thích hợp để diễn Drama.
“Vâng... lão sư. ” Gương mặt nhỏ nhắn biến thành hồng nhuận bởi xấu hổ, Stella hơi hiện vẻ kháng cự những vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ca ca đại nhân, ta từ nay... sẽ không thèm nói chuyện với ngươi!!
Gò má thiếu nữ tóc đỏ phình lên, lúc giận dỗi vẫn đáng yêu như thế, làm cho người xung quanh ai cũng phải sáng rực hai mắt. Nhất là nữ phóng viên trẻ tuổi nào đó, ngón tay lén lút nhấp máy ảnh liên tục.
...
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm đã sớm kết thúc, nhưng bầu không khí trong phòng học lại càng trở nên cao trào.
Với Alan mà nói, nếu chỉ dùng dùng một câu đơn giản để hình dung, thì đó phải là... ong bướm vây quanh.
“Ngài... ngài có bạn gái sao?” Giọng nói có phần e thẹn.
“Đúng, ta không có năng khiếu về kiếm thuật lắm, rất cần lão sư chỉ giáo một chút nữa.”
“Alan lão sư... ”
Chứng kiến đám thiếu nữ tràn đầy khí tức thanh xuân bên người mình oanh oanh yến yến, Alan lần nữa thầm cảm thán làm lão sư quả nhiên có phúc lợi.
Đám nam sinh thì vừa tức giận lẫn hâm mộ, kìm nén tới khí huyết xông lên đầu, tuy nhiên không một ai dám gây sự. Chưa kể tới vấn đề chính trị và thân phận phân hội trưởng tại Vermillion, thực lực đạt tới hạng A đã đủ để khiến cho tất cả mọi người phải chùn bước.
— QUẢNG CÁO —
Đương nhiên, vẫn có số ít học sinh là ngoại lệ.
“Không ngờ tiền bối lại trở thành lão sư trong lớp học của ta. ” Dưới ánh mắt như mang đâm của nữ sinh trong lớp, Ikki thân thiện chào hỏi.
“Ha ha, Ikki-kun, chẳng phải đã nói ‘gặp lại sau’ sao. ”
Đưa mắt sang người muội muội vẫn còn đang tức giận bên cạnh, Alan khẽ mỉm cười.
“Không có biện pháp, ta vô cùng lo lắng cho Stella, đây dù sao vẫn là lần đầu tiên nàng xa nhà. ”
Giọng nói nhẹ nhàng, khuấy động lên tâm tình của thiếu nữ.
“Thì ra ca ca đại nhân... lo lắng cho ta nên mới... ” Thanh âm lí nhí như muỗi kêu, Stella chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể mau chóng tăng lên.
Kagami chẳng biết lúc nào đã chen vào bên cạnh, cầm sẵn giấy bút, ngón tay còn kẹp lấy bộ thu âm nho nhỏ.
“Ác, công chúa điện hạ, ngài là đang xấu hổ? ”
Con ngươi dưới lớp kiếng mắt lập lòe, thiếu nữ phóng viên nhạy bén phát giác được một số chuyện có vẻ rất có ý tứ.
“Xấu... xấu hổ, ta làm sao lại phải xấu hổ!” Stella vội vàng phản bác, mặc cho gò má vẫn còn hồng nhuận chưa kịp tiêu tan.
Cô em gái ngốc, ngươi đôi khi nên thành thật một chút thì tốt hơn. Alan thầm cảm thán.
“Trong thời gian này, muội muội của ta, xin các bạn học quan tâm nhiều hơn. ” Hắn từ tốn nói với các học sinh xung quanh, hoàn toàn giống như một người anh trai mẫu mực.
“Alan lão sư, xin cứ yên tâm.” Kagami trước hết vỗ vỗ ngực bảo đảm, một đám thiếu nữ cũng hùa theo.
“Giao cho chúng ta rồi!!!”
Giờ tới phiên Stella chịu nhiều người vây quanh, hỏi thăm đủ thứ chuyện, từ ăn uống cho tới sở thích, nhiệt tình đến mức hoàng nữ điện hạ luống cuống tay chân.
“Hừ, ta... ta cũng là kỵ sĩ hạng A, có thể tự chăm sóc tốt mình, ca ca đại nhân ngươi suy nghĩ nhiều rồi. ” Hơi hất cằm, Stella lần nữa trái với lương tâm phát ngôn.
Đây là ngạo kiều đi! Học sinh xung quanh không hẹn mà cùng có suy nghĩ tương tự.