Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 11: Chương 11




“Cậu nợ mình năm euro nhé,” tôi nói.

Rashmi cười. “Mình sẽ mua vé xem phim cho cậu.”

Chí ít bọn tôi cũng ở cùng một đội. Nicole đã chia nhỏ danh sách của Nate nên Rashmi và tôi tự tách ra đi tìm. Tuần này cũng không quá tệ. Nhờ Rashmi mà tôi đã được tính công. Nó để tôi chụp vài bức ảnh – một pho tượng có tên Budé và một nhóm trẻ con chơi bóng trên đường – dù nó là người đã tìm ra cả hai cái ấy.

“Mình nhớ bóng đá quá.” Meredith than thở khi chúng tôi kể lại chuyện chụp ảnh. Tối nay thậm chí lọn tóc xoăn bồng bềnh của nó trông cũng èo uột và sầu não.

Một cơn gió lùa xuống đại lộ, chúng tôi khép áo khoác và rùng mình. Những chiếc lá khô vỡ vụn dưới chân chúng tôi khi Paris xôn xao bước vào cuối thu. “Có giải đấu nào chị có thể tham gia không?” Josh hỏi, vòng tay ôm Rashmi. Nó liền rúc vào cậu ta. “Em thấy người ta chơi bóng quanh đây suốt ngày.”

“Hù!” Một cái đầu bù xù quen thuộc chen giữa Mer và tôi khiến chúng tôi nhảy dựng như gặp ma.

“Trời ơi,” Mer nói. “Muốn tôi đau tim hả. Ông làm gì ở đây?”

“Chuyện xảy ra trong đêm,” St.Clair nói. “Rạp Le Champo, đúng không?”

“Ông không hẹn hò với Ellie à?” Rashmi hỏi.

“Tôi không được mời à?” Cậu lách vào giữa Meredith và tôi.

“Dĩ nhiên ông được mời,” Mer nói. “Bọn này cứ đinh ninh ông bận rồi.”

“Ông lúc nào chả bận,” Rashmi nói.

“Tôi không phải lúc nào cũng bận.”

“Lại còn chối,” nó nói. “Ông biết kỳ lạ ở chỗ nào không? Mer là người duy nhất từng thấy Ellen trong năm nay. Chị ấy trên cơ bọn này rồi à?”

“Ôi, thôi nào. Đừng bắt đầu nữa.”

Rashmi nhún vai. “Tôi chỉ nói thế thôi.”

St.Clair lắc đầu nhưng cả nhóm đều thấy cậu không phủ nhận. Ellie có lẽ đã đủ thân thiện khi nói chuyện, nhưng rõ ràng chị ta không còn cần những người bạn ở TMOP nữa. Ngay cả tôi cũng thấy được điều đó.

“Hai người làm gì hàng đêm vậy?” Câu hỏi vuột miệng trước khi tôi kịp níu lại.

“Chuyện đó,” Rashmi nói. “Họ làm chuyện đó chứ còn gì. Cậu ta bỏ tụi mình để đi đàn đúm.”

St.Clair đỏ mặt. “Bà biết không Rash, bà cũng thô lỗ như đám lớp mười một ngu ngốc ở cùng tầng với tôi. Thằng Dave gì đó và Mike Reynard. Chúa ơi, bọn nó là một lũ khốn.”

Mike Reynard là bạn thân của Dave ở lớp Tiếng Pháp và Lịch sử. Tôi không biết họ sống cạnh St.Clair.

“Ăn nói cẩn thận, St.Clair,” Josh nói. Có chút cáu tiết xen vào thái độ thản nhiên thường ngày của cậu ta.

Rashmi quát vào mặt St.Clair. “Ông cũng coi tôi là con khốn phải không?”

“Không phải, nhưng nếu bà không ngưng lại thì có lẽ là thế thật đấy.”

Cơ thể họ gồng cứng như sắp lao vào đấu sừng trong một bộ phim tài liệu về thiên nhiên hoang dã. Josh cố kéo Rashmi lại nhưng nó hất tay bạn trai. “Chúa ơi, St.Clair à, ông không thể tíu tít vào ban ngày rồi đá bay bọn này mỗi đêm đâu! Ông không thể trở về mỗi khi ông muốn nhờ và giả vờ là mọi chuyện vẫn ổn đâu!”

Mer cố gắng dập lửa. “Này, này này…”

“Mọi chuyện vẫn ổn đó thôi! Bà bị cái quỷ quái gì vậy?”

“NÀY!” Mer dùng chiều cao và sức mạnh đáng nể của mình để chắn giữa hai người họ. Nó tha thiết nói với Rashmi. “Tôi biết bà nhớ chị Ellie. Tôi biết chị ấy là bạn thân nhất của bà và chuyện chị ấy bỏ đi rất đáng giận, nhưng bà vẫn còn có bọn này mà. Và St.Clair… Rashmi nói đúng. Không gặp được ông làm bọn tôi rất buồn. Ý tôi là ở ngoài lớp ấy.” Mer nghe như sắp khóc đến nơi. “Chúng ta đã từng rất thân thiết mà.”

Josh vòng tay quanh người Mer và Mer ôm chặt lấy cậu ta. Cậu ta quắc mắt với St.Clair qua mái tóc xoăn của Mer. Đây là lỗi của anh. Sửa sai đi.

St.Clair nhún nhường. “Ừa. Được rồi. Bà nói đúng.”

Đó không hẳn là lời xin lỗi nhưng Rashmi gật đầu. Mer thở phào nhẹ nhõm. Josh nhẹ nhàng buông tay và trở lại đứng cạnh bạn gái. Chúng tôi đi tiếp trong sự im lặng khó xử. Vậy ra Rashmi và Ellie từng là bạn thân. Tôi mới chỉ tạm xa Bridge thôi mà đã khó chịu lắm rồi, không biết nếu nó hoàn toàn rời bỏ tôi thì sẽ thế nào. Tôi cảm thấy áy náy. Chẳng trách Rashmi tỏ ra chua chát.

“Xin lỗi, Anna,” St.Clair nói sau khi cả nhóm tiếp tục câm lặng đi qua một dãy nhà. “Mình biết cậu rất háo hức muốn xem phim này.”

“Không sao. Không phải việc của mình, Bạn bè mình cũng thường cãi cọ mà. Ý mình là… bạn bè mình ở nhà ấy. Các cậu cũng là bạn mình. Mình chỉ muốn nói… bạn bè ở đâu cũng cãi vã được hết.”

Haizz. Thật là nhức đầu.

Sự u ám như một màn sương dày bao trùm cả bọn. Chúng tôi vẫn im lặng, những ý nghĩ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi ước Bridge ở đây. Tôi ước St.Clair không cặp với Ellie, Ellie không làm tổn thương Rashmi, Rashmi thì giống Bridge hơn. Tôi ước Bridge ở đây.

“Này,” Josh nói. “Anna. Nhìn kìa.”

Bóng tối nhường chỗ cho ánh đèn sáng trắng. Phông chữ hoa mỹ bừng sáng trong đêm báo cho chúng tôi biết đã đến RẠP CHIẾU PHIM LE CHAMPO. Dòng chữ đó làm tôi choáng ngợp. Rạp chiếu phim. Còn từ nào đẹp đẽ hơn nữa không? Tim tôi rạo rực khi đi qua những tấm áp phích phim sặc sỡ và qua cánh cửa kính bóng lộn. Sảnh chờ nhỏ hơn những rạp tôi từng đến và cho dù vắng bóng hương bắp rang bơ, tôi vẫn nhận ra thứ gì đó ở bầu không khí này, thứ gì đó có mùi cũ kỹ và dễ chịu.

Rashmi trả tiền vé cho tôi theo đúng lời hứa. Tôi tranh thủ lôi ra một tờ giấy nhăn nhúm và cây bút giấu trong áo khoác để chờ cơ hội đắt giá này. Mer đứng ngay phía sau trong lúc tôi ghi lại lời nó một cách máy móc.

Oon ploss see voo play.

St.Clair nghiêng qua vai tôi và thì thầm. “Cậu đánh vần sai tùm lum rồi.”

Đầu tôi vội ngẩng lên ngượng ngùng nhưng St.Clair chỉ cười. Tôi cúi gằm để che hai má. Nụ cười của cậu làm má tôi đỏ lên hơn mọi thứ trên đời.

Đi theo dãy đèn xanh biển xuống lối đi vào phòng chiếu, tôi thắc mắc không biết có phải đèn chỗ nào ở đây cũng có màu xanh thay cho màu vàng chói lóa ở Mỹ không. Tim tôi đập dồn dập. Những thứ khác vẫn y hệt.

Ghế. Màn hình. Vách tường. Không khác tẹo nào.

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Paris, tôi cảm thấy như đang được ở nhà.

Tôi cười với đám bạn nhưng Mer, Rashmi và Josh đang mải tranh luận về chuyện gì đó trong bữa ăn tối. Chỉ St.Clair nhìn tôi và mỉm cười đáp lại. “Ổn chứ.”

Tôi gật đầu. Trông cậu có vẻ hài lòng và ngồi xuống ghế cạnh tôi. Tôi luôn ngồi chếch lên bốn hàng ghế tính từ giữa rạp và tối đó tụi tôi có một chỗ xem tuyệt vời. Ghế ngồi có màu đỏ truyền thống. Bộ phim bắt đầu, màn hình chính lóe sáng. “Haizz, tụi mình phải ngồi xem hết phần giới thiệu đoàn làm phim này à?” Rashmi hỏi. Những thước phim cũ thường chiếu phần đó trước tiên.

Tôi vui vẻ đọc hết. Tôi thích những đoạn giới thiệu đoàn phim. Tôi thích được biết mọi thứ về phim ảnh.

Rạp phim tối đen như mực trừ ánh sáng chớp tắt từ những màu sắc tương phản trên màn ảnh. Clark Gable giả vờ ngủ quên và đặt tay lên chiếc ghế còn trống trên chiếc xe buýt. Cáu tiết, Claudette Colbert rón rén gạt tay ông ta và ngồi xuống ghế. Gable mỉm cười và St.Clair bật cười.

Lạ thật, tôi liên tục bị phân tâm bởi hàm răng trăng sáng của cậu trong bóng tối. Mái tóc dợn sóng dạt ra hai bên hay mùi nước xả vải dịu ngọt. St.Clair thúc tôi như âm thầm bảo tôi tựa vào cánh tay cậu, nhưng tôi từ chối và cậu hiểu ý. Cánh tay cậu áp sát tay tôi, hơi cao hơn một chút. Tôi liếc nhìn bàn tay to bè, lộ rõ các khớp xương của cậu. So ra tay tôi bé xíu.

Bất thình lình tôi muốn chạm vào St.Clair.

Không đẩy, không xô cũng không phải cái ôm thân tình. Tôi muốn cảm nhận làn da cậu, những nốt tàn nhang, những đường nét vô hình và miết ngón tay lên cổ tay cậu. St.Clair cựa mình. Tôi có một cảm giác kỳ lạ là cậu cũng có ý nghĩ giống tôi. Tôi không thể tập trung. Các nhân vật trên phim vẫn đang đấu khẩu ầm ĩ nhưng tôi chẳng biết họ đang chí chóe chuyện gì. Tôi đã mất tập trung bao lâu rồi nhỉ?

St.Clair húng hăng ho và lại cựa mình. Chân cậu cọ vào chân tôi. Và vẫn đặt ở đó. Tôi tê liệt. Thật thiếu tự nhiên quá, phải nhích chân ra thôi. Làm sao cậu không nhận ra chân mình đang đụng vào chân tôi nhỉ? Từ khóe mắt tôi trông thấy cằm, mũi và – Chúa ơi – cả đường viền môi của cậu nữa.

Đó. Cậu liếc mắt nhìn tôi. Tôi biết cậu đã liếc nhìn tôi.

Tôi dán mắt lên màn hình, cố hết sức chứng minh mình- đang-rất-ư-là-chú tâm đến bộ phim. St.Clair gồng người nhưng vẫn không dời chân đi. Cậu đang nín thở? Tôi nghĩ là vậy. Tôi cũng đang nín thở. Rồi lúc thở ra tôi co rúm lại – nó quá ồn ào, quá bất thường.

Lại nữa. Lại liếc nữa. Lần này tôi tự động quay sang vừa lúc cậu ngoảnh đi. Cứ như một điệu nhảy. Và giờ có một thứ cảm giác trôi nổi trong không khí nhắc nhở một trong hai đứa tôi lên tiếng. Tập trung đi, Anna. Tập trung đi chứ. “Cậu thích nó không?” Tôi thì thầm.

St.Clair ngập ngừng. “Bộ phim hả?”

Tôi cảm ơn bóng tối đã che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“Mình rất thích,” cậu nói.

Tôi mạo hiểm liếc qua và St.Clair chăm chú nhìn lại. Trước đây cậu không nhìn tôi như vậy. Tôi ngoảnh mặt trước và vài giây sau cậu cũng quay đi.

Tôi biết cậu đang cười và tim tôi rạo rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.