Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 20: Chương 20




St.Clair đang ngồi trên nền nhà. Cậu ném giày ngang qua phòng khiến chúng tông mạnh vào cửa. Rầm. Đó là tiếng động đầu tiên từ lúc chúng tôi vào phòng.

“Xin lỗi.” Cậu lúng túng. “Mình nên để giày ở đâu nhỉ?”

Trước khi tôi kịp trả lời St.Clair đã nói vu vơ. “Ellie nghĩ mình nên đi San Francisco. Mình đã xuýt mua vé máy bay hàng tá lần nhưng mẹ mình không muốn mình làm như vậy. Nếu bố mình không muốn thì mẹ mình cũng không muốn. Làm thế sẽ càng khiến tình hình căng thẳng hơn.”

Tôi giật mình bởi câu chuyện cậu vừa thổ lộ.

“Thỉnh thoảng mình tự hỏi có phải Ellie…” Giọng cậu trầm đặc. “Muốn mình biến đi cho nhẹ nợ không.”

St.Clair chưa bao giờ kể về bạn gái cậu. Tại sao lại là bây giờ? Tôi không nghĩ mình phải bảo vệ chị ta. Tôi xếp giày của St.Clair cạnh giày tôi để tránh nhìn cậu. “Có lẽ chị ấy mệt mỏi vì phải nhìn thấy cậu khổ sở. Nhóm mình cũng cảm thấy như vậy,” tôi bổ sung. “Chắn chắn… mình chắc là chị ấy vẫn mê mẩn cậu như trước.”

“Ừm.” St.Clair nhìn tôi cất giày và moi móc mọi thứ trong túi. “Còn cậu thì sao?” Một phút sau cậu hỏi.

“Mình sao cái gì?”

St.Clair nhìn đồng hồ. “Anh chàng tóc mai dài. Tháng sau cậu sẽ gặp anh ta đó.”

St.Clair đang tái dựng… cái gì nhỉ? Một lần ranh ư? Cậu đã mở lời trước và tôi phải hùa theo? Trừ việc tôi không thực sự hào hứng cho lắm.

Dù sao cậu cũng nhắc đến Ellie trước. “Ừm, mình nóng lòng muốn gặp lại cậu ấy. Toph vui tính lắm, cậu sẽ thích cho xem. Mình sẽ xem ban nhạc của cậu ấy chơi trong dịp Giáng sinh. Toph là một anh chàng rất tuyệt, cậu thực sự sẽ thích cậu ấy. Ồ, mình vừa nói câu đó rồi phải không? Cậu sẽ thích cho xem. Toph rất là… vui tính.”

Im mồm đi, Anna. Im. Đi.

St.Clair tháo ra – đeo vào – rồi lại tháo ra chiếc đồng hồ đeo tay.

“Mình mệt quá rồi,” tôi nói. Đó là sự thật. Những lần buôn chuyện với St.Clair làm tôi kiệt sức. Tôi bò lên giường và tự hỏi cậu sẽ làm gì. Nằm trên sàn nhà? Hay trở về phòng? Nhưng St.Clair lại đặt đồng hồ đeo tay lên bàn học, trèo lên giường tôi rồi nằm bên cạnh tôi. Cậu nằm trên lớp chăn còn tôi nằm dưới. Quần áo của chúng tôi vẫn rất chỉnh tề, chỉ thiếu mỗi giày. Tình hình nhìn chung vô cùng khó xử.

St.Clair nhỏm dậy. Tôi tin chắc cậu sắp rồi đi và không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng. Nhưng rồi… cật tắt đèn. Phòng tôi tối đen như mực. Cậu lóng ngóng tìm đường trở lại giường nhưng lại va vào cạnh giường.

“Oái,” St.Clair kêu lên.

“Này, có một cái giường ở đó đấy nhé.”

“Cảm ơn vì đã cảnh báo,”

“Không có chi.”

“Ở đây lạnh cóng luôn. Cậu bật quạt hay thứ gì tương tự à?”

“Gió thổi đó mà. Cửa sổ phòng mình không đóng khít được. Mình đã nhét khăn bên dưới nhưng không khá hơn là mấy,”

Cậu mò mẫm quanh giường và trèo lên. “Úi,” cậu nói.

“Gì thế?”

“Thắt lưng của mình. Có kỳ cục không nếu…”

Tôi mừng là St.Clair không thể thấy tôi đỏ mặt. “Không sao.” Tôi lắng nghe tiếng thắt lưng da của cậu tuột khỏi con đỉa quần. Cậu nhẹ nhàng đặt nó lên sàn gỗ.

“Ừm,” cậu nói. “Có kỳ cục không nếu…”

“Có đấy.”

“Hừ, đừng nóng. Mình không nói đến quần dài. Mình chỉ muốn đắp chăn. Gió lùa khiếp quá.” St.Clair chui vào và giờ đây chúng tôi nằm cạnh nhau. Trên chiếc giường nhỏ hẹp của tôi. Buồn cười ở chỗ tôi không bao giờ nghĩ lần đầu tôi ngủ cùng con trai sẽ chỉ là… ngủ cùng.

“Bây giờ chúng ta chỉ còn cần Mười sáu ngọn nến[1] và trò Sự thật hay Thách thức nữa thôi.”

[1] Tên tiếng Anh: Sixteen Candle, một bộ phim hài Mỹ dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên.

Cậu húng hắng ho. “C-cái gì?”

“Một bộ phim đen, dê cụ à. Vì mình đang nghĩ đã lâu rồi mình không qua đêm với ai.”

Có một khoảng lặng. “Ồ.”

“…”

“…”

“St.Clair à.”

“Ơi.”

“Khủy tay của cậu đang tra tấn lưng mình đấy.”

“Khỉ thật. Xin lỗi nhé.” Cậu từ từ xoay trở cho đến khi hai đứa cùng cảm thấy dễ chịu. Chân cậu tựa vào chân tôi. Tôi cảm thấy trần trụi và lúng túng bất chấp có hai lớp quần dài chắn giữa hai đứa. St.Clair lại xê dịch và giờ đây toàn bộ chân tôi đều áp vào chân cậu. Tôi ngửi thấy tóc cậu. Hừm.

KHÔNG!

Tiếng nuốt khan của tôi nghe rõ mồn một. Cậu lại ho. Tôi cố gắng không nhúc nhích. Sau vẻn vẹn vài phút mà tựa hồ như vài giờ, hơi thở St.Clair chậm dần, cơ thể cậu thả lỏng. Tôi cũng bắt đầu thư giãn. Tôi muốn khắc ghi mùi hương đó, nhớ mãi cảm giác làn da dưới cánh tay cậu đang áp vào tay tôi và cả cơ thể vững chãi của cậu nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn nhớ sẽ nhớ mãi thời khắc này.

Tôi ngắm nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của cậu. Bờ môi, viền mũi, mi mắt. St.Clair thật đẹp trai.

Gió đập vào mặt kính, tiếng đèn khẽ kêu vo vo ngoài hành lang. Cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ. Bao lâu rồi cậu mới được nghỉ ngơi thật sự nhỉ? Tim tôi lại đập thình thịch một cách khó chịu. Tại sao tôi quan tâm quá nhiều đến cậu như thế? Tại sao tôi lại ước mình đừng quan tâm? Làm sao một con người lại có thể làm tôi luôn cảm thấy bối rối như vậy?

Cảm giác này là sao? Dục vọng ư? Hay còn gì khác? Liệu tôi có thể vẫn có cảm giác với cậu mà không cần được đáp lại? St.Clair đã thổ lộ là cậu thích tôi. Cho dù lúc đó cậu đang say thì ít nhiều cũng phải có một phần sự thật trong lời nó đó. Đúng không nhỉ?

Tôi không biết nữa.

Mỗi lần ở gần St.Clair, tôi đều không biết trời đất gì. Cậu rúc vào gần tôi trong lúc ngủ. Hơi thở của cậu phả vào cổ tôi ấm nóng. Tôi không biết gì nữa. Cậu đẹp trai và hoàn mỹ. Tôi tự hỏi nếu cậu… nếu tôi…

Một tia sáng rọi vào mắt làm tôi hớt hải nheo mắt lại. Ánh sáng ban ngày. Những con số đỏ chót trên đồng hồ của tôi chỉ 11:27. Tôi đã ngủ quên ư? Hôm nay là ngày mấy? Tôi nhìn cơ thể nằm cạnh mình. Suýt nữa tôi đã la toáng lên.

Tôi đã không nằm mơ.

Miệng cậu hé ra, tấm chăn bị hất xa. Một tay cậu đặt trên bụng. Áo cậu vén cao, để lộ phần eo. Ánh mắt tôi đông cứng.

Quỷ thần thiên địa ơi. Tôi vừa ngủ với St.Clair.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.