Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 7: Chương 7




Những con người của tiệc tùng đã rời ký túc xá. Tôi nhai trệu trạo mấy thứ bánh trái từ máy bán hàng tự động và cập nhật trang web của mình. Đến giờ tôi đã thử một thanh sô-cô-la Bounty giống hệt Mounds một túi mận và mấy chiếc bánh bông lan hình sò. Tất cả làm cổ tôi khát cháy và đẩy lượng đường trong máu tôi lên mức báo động.

Không có phim nào mới để viết bình luận cho Femme Film Freak (vì tôi đã bị tách khỏi thứ tốt đẹp, tinh khiết và tuyệt vời của nước Mỹ: rạp chiếu phim), tôi đành nghịch ngợm với việc bày trí web. Tạo một biểu ngữ mới. Sửa lại những bài bình luận cũ. Tối đó Bridge gửi email cho tôi:

Tớ vừa đi xem phim với Matt và Cherrie âm (hào nhoáng) tối qua. Và đoán đi? Toph đã hỏi về cậu đấy!!! Tớ bảo cậu khỏe re NHƯNG cậu THẬT SỰ mong đợi chuyến về thăm nhà vào tháng mười hai. Tớ nghĩ cậu ta đã nhận được gợi ý. Bọn tớ nói về ban nhạc của cậu ta vài phút (dĩ nhiên vẫn không có buổi trình diễn nào) nhưng Matt cứ nhăn nhó mãi nên cả bọn phải đi. Cậu biết cậu ta nghĩ gì về Toph mà. À! Cherrie cố gắng lôi kéo cả bọn đi xem tác phẩm bòn rút nước mắt mới nhất của bố cậu. TỚ BIẾT MÀ.

Cậu xấu xa lắm. Về nhà đi.

Bridge

Hào nhoáng. Có vẻ hấp dẫn nhưng rẻ tiền và giả tạo. Đúng lắm! Cherrie là vậy mà. Tôi chỉ mong Bridge đừng nói như tôi tuyệt vọng lắm dù tôi đang mòn mỏi đợi Toph viết thư. Và tôi không thể tin Matt vẫn giữ thái độ với Toph khi bọn tôi đã đường ai nấy đi. Mọi người đều thích Toph. Thỉnh thoảng cậu ta làm phiền cấp quản lý bởi cậu hay quên lịch làm việc và gọi điện xin nghỉ bệnh.

Tôi đọc lại email của con bạn, thấp thỏm hy vọng sẽ nhìn thấy những câu như là Toph nói yêu cậu điên cuồng và sẽ đợi cậu mãi mãi. Chẳng có may mắn nào xuất hiện, tôi đành xem qua bảng tin nhắn yêu thích để biết người ta đang nói gì về bộ phim mới của bố. Nhận xét dành cho Quyết định không tốt lắm bất chấp việc nó đang càn quét phòng vé. Một thành viên thường trực, clockworkorange88, nói thế này: Bộ phim gì mà nhảm nhí nhố nhăng. Nhảm nhí nham nhở. Như chuyện tôi-chạy-cả-dặm-đường-giữa-tháng-bảy-với-cái-quần-da-dài vậy.

Nghe có vẻ đúng.

Chán nản, tôi quyết định tìm kiếm thông tin về cuốn Như nước cho sô-cô-la để đảm bảo mình không bỏ qua bất kỳ góc nhìn nào trước khi viết bài tiểu luận. Hai tuần nữa mới đến hạn nộp nhưng tôi đang có dư dả thời gian trong tay. Như trọn đêm nay.

Tạch tạch tạch. Không có gì thú vị. Khi tôi sắp kiểm tra lại hộp thư thì đoạn văn này nhảy ra từ màn hình: Xuyên suốt tác phẩm, sức nóng là biểu tượng cho nỗi khao khát thể xác. Tita có thể kiểm soát sức nóng trong căn bếp của cô, nhưng ngọn lửa bên trong chính cơ thể cô mới là một sức mạnh có khả năng hủy diệt.

“Anna ơi?” Ai đó gõ cửa làm tôi giật bắn người.

Không. Không phải ai đó. Mà là St. Clair.

Tôi đang mặc chiếc áo thun Mayfield Diary cũ với logo hình bò vàng nâu và quần ngủ màu hồng in hình những quả dâu khổng lồ.

Tôi còn không cả mặc áo ngực.

“Anna, mình biết cậu ở trong đó. Mình có thể thấy ánh đèn của cậu.”

“Đợi một chút!” Tôi buột miệng. “Mình ra ngay.” Tôi chộp lấy chiếc áo trùm đầu màu đen và kéo khóa che đi cái mặt bò trước khi mở cửa. “Chào, xin lỗi nha. Vào đi.”

Tôi mở rộng cửa nhưng St. Clair đứng đó một lúc nhìn tôi chằm chằm. Tôi không thể đọc được biểu hiện trên mặt cậu. Rồi St. Clair nhoẻn miệng cười gian và bước qua tôi.

“Dâu đẹp.”

“Im đi.”

“Không, thật lòng đó. Dễ thương mà.”

Cho dù ý cậu không phải kiểu “cậu dễ thương đến mức mình-muốn-bỏ-bạn-gái-và-bắt-đầu-hẹn-hò-với-cậu”, nhưng trong tôi chợt bùng lên một xúc cảm khó gọi thành tên. Là thứ “sức mạnh có khả năng hủy diệt” đã được Tita de la Garza thuộc nằm lòng. St. Clair đứng ở giữa phòng, hai tay lùa qua tóc, áo thun vén lên lộ một khoanh bụng trần.

Xèo! Ngọn lửa trong tôi bùng cháy.

“Phòng cậu thật là… ờ… sạch sẽ,” St. Clair nói.

Phụt. Tia lửa tắt ngúm.

“Vậy hả?” Tôi biết phòng mình ngăn nắp, nhưng tôi vẫn chưa mua đồ chùi cửa sổ. Người nào lau cửa sổ của tôi lần trước hẳn là không biết gì về việc sử dụng Windex. Mấu chốt là chỉ xịt mỗi lần một ít. Hầu hết người dùng đều xịt quá nhiều khiến nó bám đầy các góc và càng khó lau khô mà không để lại dấu vết phía sau…

“Ừ. Một cách đáng ngại.”

Cậu thơ thẩn xung quanh, nhặt nhạnh đồ đạc và xem xét chúng giống hệt tôi khi ở phòng Meredith. Cậu kiểm tra bộ sưu tập tượng chuối và voi xếp san sát trong cái tủ nhỏ của tôi. Cầm lên một con voi thủy tinh, cậu nhướng mày dò hỏi.

“Biệt danh của mình đấy.”

“Voi? Cậu lắc đầu. “Xin lỗi, mình chưa hiểu.”

“Anna Oliphant. Chuối Voi. Bạn mình sưu tầm những cái đó cho mình, còn mình sưu tầm cầu đồ chơi và bánh sandwich cho bạn ấy. Bạn mình tên là Bridgette Saunderwick[1],” tôi nói thêm.

[1] Phát âm gần giống với Bridge (cầu) Sandwich (bánh sandwich).

St. Clair đặt con voi thủy tinh xuống và nhẩn nha đến gần bàn học của tôi. “Vậy ai cũng gọi cậu là Voi?”

“Chuối Voi. Và không. Không phải ai cũng được gọi mình như vậy.”

“Mình xin lỗi.” cậu nói. “Nhưng không phải vì biệt danh của cậu đâu.”

“Hả? Cái gì?”

“Cậu đang chỉnh lại mọi thứ mình đặt xuống.” St. Clair hất đầu về phía hai bàn tay đang xê dịch con voi của tôi. “Đi vào và sờ mó đồ đạc của cậu thế này thật không lịch sự chút nào.”

“Ồ, không sao cả,” tôi nhanh nhảu bỏ tay khỏi bức tượng. “Cậu có thể sờ mó vào bất cứ thứ gì của mình tùy thích.”

Cậu sững sờ. Ánh nhìn buồn cười quét qua mặt cậu trước khi tôi kịp nhận ra mình đã lỡ lời. Tôi không có ý như thế.

Mà như thế cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng tôi thích Toph và St. Clair đã có bạn gái. Nếu tình hình có thay đổi thì vẫn phải tính đến Mer. Tôi sẽ không bao giờ giành giật với nó sau những tình cảm tốt đẹp nó dành cho tôi trong ngày đầu tiên. Cả ngày thứ hai. Và mọi ngày trong tuần này.

Bên cạnh đó, St. Clair chỉ là một anh chàng có sức thu hút. Không có gì đáng để xoắn xít như vậy. Ý tôi là, đường phố châu Âu đầy ắp trai đẹp, đúng không? Những anh chàng sành điệu, tóc tai gọn gàng và áo khoác hợp thời. Nói thế không có nghĩa tôi đã gặp ai đó tương đối điển trai như Étienne St. Clair đây. Nhưng rồi sẽ có.

Cậu ngoảnh mặt đi. Tôi đang tưởng tượng hay thật sự cậu đang ngượng nghịu vậy? Mà tại sao cậu lại phải ngượng nghịu? Tôi mới là đứa dại mồm cơ mà?

“Bạn trai cậu đó hả?” St. Clair chỉ vào màn hình laptop của tôi, bức ảnh đùa nghịch của tôi và đám đồng nghiệp. Nó được chụp trước đêm diễn ra buổi công chiếu bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kỳ ảo mới nhất. Hầu hết bọn tôi đều ăn mặc như yêu tinh hoặc phù thủy. “Người nhắm mắt lại ấy?”

“CÁI GÌ?” Cậu nghĩ tôi hẹn hò với một gã giống Hercules? Hercules là trợ lý giám đốc. Anh ta già hơn tôi mười tuổi và Hercules đúng là tên cúng cơm của anh ta. Tuy dễ mến và biết về phim kinh dị Nhật Bản nhiều hơn bất kỳ ai, nhưng anh ta lại cột tóc đuôi ngựa.

Tóc đuôi ngựa đấy nhé.

“Anna, mình nói đùa đấy. Người này cơ. Tóc mai dài.” Cậu chỉ Toph – lý do để tôi yêu quý bức ảnh này. Đầu chụm vào nhau, chúng tôi cùng cười tủm tỉm như thể đang chia sẻ một câu nói đùa riêng tư nào đó.

“Ồ. Ờ… không. Không hẳn. Toph suýt là bạn trai mình. Mình chuyển đi trước khi…” Tôi nghẹn ngào. “Trước khi chuyện đi xa hơn.”

St. Clair không đáp lại. Sau một lúc im lặng lúng túng, cậu đút tay vào túi và nhún nhảy. “Đáp ứng tất cả.”

“Hả?” Tôi giật mình.

“Tout Pourvoir.” St. Clair hất đầu về phía chiếc gối trên giường. Dòng chữ được thêu trên hình một con kỳ lân. Nó là quà của ông bà tôi, câu khẩu hiệu và hình dấu ấy là của gia tộc Oliphant. Ngày xưa, ông tôi đến Mỹ để cưới bà tôi nhưng vẫn nhớ về xứ Scot. Ông luôn mua cho Seany và tôi những thứ được trang trí bằng vải kẻ ô vuông của gia tộc (hai màu xanh lá, xanh dương xem kẽ giữa những đường sọc trắng đen). Ví dụ như ga trải giường của tôi.

“Ừ, mình biết ý nghĩa của nó. Nhưng sao cậu biết?”

“Tout Pourvoir – đáp ứng tất cả. Tiếng Pháp mà.”

Trời ơi. Khẩu hiệu gia tộc Oliphant, được khắc vào đầu tôi từ lúc còn ẵm ngửa, hóa ra lại bắt nguồn từ tiếng PHÁP mà tôi không hề hay biết! Cảm ơn ông nội. Như thể trông tôi vẫn chưa đủ ngớ ngẩn vậy. Làm sao tôi biết câu khẩu hiệu của người Scot lại viết bằng tiếng Pháp cơ chứ? Tôi cứ nghĩ họ ghét nước Pháp. Hay chỉ người Anh mới ghét người Pháp thôi?

Hừ, tôi không biết. Tôi luôn nghĩ nó là tiếng Latin hay một thứ ngôn ngữ đã tuyệt tích nào đó.

“Em trai cậu đây hả?” St. Clair chỉ vào bức ảnh tôi vừa treo trên giường. Seany đang cười toe toét trước ống kính, tay thằng bé chỉ vào con rùa phục vụ nghiên cứu của mẹ tôi còn con rùa thì nghển cổ chực ngoạm lấy ngón tay thằng bé. Mẹ tôi đang thực hiện đề tài nghiên cứu về thói quen sinh sản của loài rùa nước ngọt và bà đến thăm đàn rùa ở sông Chattahoochee vài lần mỗi tháng. Seany thích đi cùng mẹ trong khi tôi hài lòng với sự an toàn của mái ấm gia đình. Loài rùa nước ngọt vốn rất độc ác.

“Ừ. Nó là Sean.”

“Chút Ireland trong một gia đình có ga trải giường kẻ ô vuông.”

Tôi mỉm cười. “Cũng khá cam go đấy. Mẹ mình thì thích nhưng ông nội mình đã chết lặng khi nghe đến cái tên đó. Ông luôn muốn đổi thành Malcolm, Ewan hoặc Dougal.”

St. Clair bật cười. “Nó mấy tuổi rồi?”

“Bảy. Nó đang học lớp hai.”

“Khoảng cách tuổi khá lớn nhỉ.”

“Ờ, thằng nhóc là một sự cố hoặc nỗ lực cuối cùng của bố mẹ mình để cứu vãn cuộc hôn nhân đang rạn nứt. Mình chẳng bao giờ đủ can đảm để hỏi cái nào đúng.”

Chà chà. Tôi không tin mình vừa phun ra chuyện đó.

St. Clair ngồi xuống mép giường. “Bố mẹ cậu ly dị rồi à?”

Tôi nhích đến ghế ngồi vì không thể ngồi cùng cậu trên giường. Có lẽ khi đã quen với sự hiện diện của cậu, tôi có thể thử trèo lên cái giường kia. Nhưng hiện giờ vẫn chưa. “Ừm. Bố mình bỏ đi sáu tháng sau khi Sean chào đời.”

“Mình rất tiếc.” Tôi nghĩ cậu nói thật. “Bố mẹ mình cũng đang ly thân.”

Tôi rùng mình và khoanh tay lại. “Mình cũng rất tiếc. Tệ nhỉ.”

“Không sao đâu. Bố mình chẳng tử tế gì.”

“Bố mình cũng vậy. Bố đã bỏ mẹ con mình khi Seany vẫn còn quá bé. Chuyện mình mắc kẹt ở Paris này cũng là lỗi của bố mình.”

“Mình biết.”

Cậu biết?

“Mer đã kể mình nghe. Nhưng mình cam đoan với cậu bố mình còn xấu xa hơn. Xui xẻo là ông ta ở Paris còn mẹ mình thì lẻ loi đơn độc cách đây hàng ngàn dặm.”

“Bố cậu sống ở đây?” Tôi ngạc nhiên. Tôi biết bố St. Clair ở Pháp nhưng không thể tưởng tượng có ai đó lại ném con vào trường nội trú khi họ sống cùng thành phố. Không hợp lý chút nào.

“Ông ta sở hữu một phòng triển lãm tranh ở đây và một cái nữa ở London nên đi đi về về giữa hai nơi.”

“Cậu thường gặp bố không?”

“Không bao giờ, nếu mình được chọn.” St. Clair trở nên căm phẫn và tôi chợt nhận ra mình không biết lý do cậu ghé qua. Tôi cứ nói suốt.

“Mình chưa nói hả?” St. Clair thẳng lưng. “Ồ. Ờ, mình biết nếu không ai đến và lôi cậu ra ngoài thì cậu sẽ chẳng chịu đi đâu cả. Vì vậy chúng ta sẽ đi chơi.”

Cảm giác bồn chồn nôn nao đến kỳ lạ cào xé dạ dày tôi. “Tối nay á?”

“Tối nay.”

“Ừa.” Tôi ngập ngừng. “Nhưng còn Ellie?”

Cậu ngả lưng nằm dài trên giường tôi. “Kế hoạch của bọn mình tan thành mây khói rồi.” Cậu xua tay ra chiều ngăn tôi hỏi han thêm.

Tôi chỉ vào chiếc quần ngủ. “Mình không chuẩn bị để ra ngoài.”

“Thôi nào, Anna. Thật sự chúng ta phải trải qua chuyện này lần nữa sao?”

Tôi nghi ngại nhìn St. Clair và cái gối kỳ lân bay vào đầu tôi. Tôi ném nó lại và cậu cười toe toét, tuột khỏi giường rồi dùng toàn lực phang nó vào vai tôi. Tôi tóm lấy cái gối nhưng bị trượt và cậu lại đánh trúng tôi trước khi tôi kịp chộp lấy nó. St. Clair càng cười lớn, tôi nện vào lưng cậu. Cậu cố trả miếng nhưng tôi khống chế được và chúng tôi vật nhau cho đến lúc cậu buông ra. Tôi ngã ra giường, choáng váng, mồ hôi nhễ nhại.

St. Clair buông mình xuống cạnh tôi, thở dồn dập. Cậu nằm quá gần đến nỗi tóc cọ vào mặt tôi. Cánh tay chúng tôi suýt chạm vào nhau. Suýt thôi. Tôi cố thở ra, nhưng không còn biết cách hít thở cho đúng nữa. Tôi chợt nhớ ra mình không mặc áo ngực.

Tôi điếng người.

“Được rồi.” Cậu hổn hển. “Đây là” – phì phò phì phò – “kế hoạch.”

Tôi không muốn có cảm giác này khi ở gần St. Clair. Tôi muốn cảm thấy bình thường. Tôi muốn làm bạn cậu, chứ không phải một cô nàng ngu ngốc tơ tưởng những chuyện không bao giờ xảy ra. Tôi buộc mình đứng dậy. Tóc rối bù vì cuộc chiến gối, tôi bèn lấy một sợi thun trong tủ và cột nó lại.

“Mặc một chiếc quần dài tử tế,” St. Clair nói, “và mình sẽ cho cậu thấy Paris.”

“Vậy hả? Kế hoạch là vậy đó hả?”

“Thì thế.”

“Chà chà. ‘Thì thế.’ Tuyệt lắm.”

St. Clair càu nhàu và quăng gối vào tôi. Điện thoại của tôi chợt đổ chuông. Chắc là mẹ tôi, tối nào mẹ tôi cũng gọi. Tôi lấy điện thoại trên bàn và định tắt chuông thì tên người gọi lóe sáng. Tim tôi ngừng đập.

Toph.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.