Annabelle và mẹ đi Newport sớm hơn thường lệ một tháng, họ đi vào tháng sáu. Đây là tháng có thời tiết đẹp trong năm và cũng như mọi khi, các gia nhân lo đến dọn dẹp sạch sẽ trước. Thường khi, mùa này ở Newport hoạt động xã hội rất sinh động, vui vẻ, nhưng năm nay họ sẽ sống rất bình lặng. Người ta có thể đến thăm họ tại nhà, nhưng Annabelle và mẹ sẽ không đi đâu, vì bố và anh trai nàng mới chết cách đó hai tháng. Trước cửa nhà ở Newport cũng treo hai dải băng tang để báo cho mọi người biết rằng họ đang có tang.
Năm đó ở Newport có một số nhà treo băng tang như thế, kể cả nhà của Astor. Madeleine Astor có chồng bị mất tích trên tàu Titanic, chồng chị là John Jacob. Chị ta sẽ sinh con vào tháng tám này. Chuyện bi thương đã làm cho xã hội ở New York chấn động, vì đây là chuyến đi đầu năm và trên tàu có nhiều vị tai to mặt lớn, nhiều nhà quí tộc. Tin tức tiếp tục nói về sự thiếu khả năng của thủy thủ đoàn trong việc đưa hành khách ra khỏi tàu, đã làm cho mọi người bối rối, bất mãn.
Hầu hết các thuyền cứu sinh còn trông chỗ đến một nửa. Một số đàn ông đã chen lên thuyền với đàn bà và trẻ em. Và hầu như không hành khách nào ở hạng bình dân được cứu sống. Tòa án sẽ chính thức mở phiên xử về vụ này.
Tháng sáu ở Newport thường rất yên tĩnh, nhưng sang tháng bảy không khí sẽ trở nên nhộn nhịp, sinh động vì người từ New York và Boston đổ xô về “những ngôi nhà trệt” của họ. Không nói ra, nhưng mọi người đều biết những ngôi nhà trệt này đều là những biệt thự to lớn. Nhà nào cũng có nhiều phòng, có đèn chùm khổng lồ, nền nhà bằng đá cẩm thạch, bàn ghế cổ vô giá, có vườn hình chữ nhật ven theo bờ biển. Ở đây qui tụ số người giàu có sang trọng ở Bờ Đông, gia đình Worthington là một trong số ấy. Ngôi nhà trệt của họ là ngôi nhà đẹp nhất, rộng nhất trong thành phố.
Khi Hortie đến Annabelle mới vui. Họ cùng nhau lẻn xuống biển, đi dạo với nhau và hôn phu của Hortie thường đến dự pích ních với họ trên bãi cỏ. Thỉnh thoảng anh ta đem bạn bè đến, Annabelle rất vui và mẹ nàng giả vờ không hay biết. Vì họ không đi dự tiệc được, nên bà không phản đối việc Annabelle gặp gỡ các thanh niên. Nàng là người tốt, tận tụy với mẹ, nên nàng đáng được như thế. Consuelo tự hỏi không biết có ai trong số bạn bè của James, hay bạn thân của Robert, làm cho Annabelle để mắt đến không. Càng ngày bà càng lo thời gian để tang một năm sẽ tác động mạnh đến số phận của Annabelle. Trong số các cô gái cùng lứa với Annabelle ra mắt xã hội thượng lưu trong mùa Giáng sinh vừa qua, đã có sáu cô đính hôn. Còn Annabelle không gặp ai hết, vì nàng ở nhà với mẹ. Sau hai tháng qua, trông nàng có vẻ già hơn, chín chắn hơn những cô khác nhiều. Điều ấy sẽ làm cho nhiều thanh niên lo sợ, khiến họ xa lánh nàng. Vì thế cho nên mẹ nàng rất muốn nàng có chồng. Annabelle thì chẳng quan tâm đến chuyện đó, nàng sung sướng khi gặp Hortie và những người khác, nhưng đàn ông thì không có ai để mắt đến nàng.
Khi Josiah Millbank đến Newport vào tháng bảy, anh ta đến thăm họ. Mỗi lần đến thăm mẹ con nàng, anh ta đều mang theo quà tặng, ở thành phố thì mang hoa, còn ở Newport là trái cây hoặc kẹo. Anh ta ngồi nói chuyện với Consuelo rất lâu, họ ngồi ghế xích đu kê ở ngoài hiên rộng. Sau chuyến thăm thứ ba của anh, Annabelle liền trêu mẹ.
- Mẹ à, con nghĩ ông ta thích mẹ, - nàng cười nói.
- Đừng ngốc, - Consuelo đỏ mặt đáp. Bà không muốn có người cầu hôn. Bà định trung thành với chồng suốt đời và có ai đề cập đến chuyện này, bà đều nói thế. Bà không phải là kiểu góa phụ muốn tìm chồng, nhưng bà muốn Annabelle có chồng. - Ông ta tử tế với chúng ta thôi, - Consuelo nói tiếp, giọng quả quyết, tin vào điều mình nói. - Ông ta còn trẻ hơn mẹ nhiều và nếu ông ta quan tâm đến ai, thì đó chính là con. - Tuy nhiên, không có bằng chứng gì để chứng minh điều đó. Ông ta có vẻ thích nói chuyện với cả hai mẹ con, nhưng chỉ với thái độ thân ái, chứ không phải tán tỉnh.
- Ông ta không quan tâm đến con đâu, - Annabelle cười đáp. - Ông ta chỉ trẻ hơn mẹ năm tuổi thôi. Con thấy ông ta rất dễ thương và cũng đáng tuổi bố con.
- Nhiều cô gái bằng tuổi con lấy chồng lớn tuổi như ông ta, - mẹ nàng đáp. - Mà lạy Chúa, ông ta đâu có già. Mẹ nghĩ ông ta mới ba mươi tám tuổi thôi, nếu mẹ nhớ không lầm.
- Ông ta hợp với mẹ hơn. - Annabelle cười nói, rồi chạy ra ngoài với Hortie. Trời nắng nóng, hai cô muốn đi bơi và James hứa sẽ đến sau. Tối đó có đại tiệc ở nhà Schuyler, James, Hortie và tất cả bạn bè của họ đều đến dự, nhưng dĩ nhiên Annabelle không đi được. Nàng không mong gì xin mẹ được và nàng không muốn làm cho mẹ buồn.
Ngồi ở hàng hiên họ có thể nghe tiếng nhạc vọng lại từ ngôi nhà mở tiệc cách đó một đoạn. Tiệc có đốt pháo bông, Consuelo biết đó là lễ đính hôn của con gái nhà Schuyler. Nghe tiếng nhạc, bà đau đớn cho số phận của Annabelle.
Họ rất ngạc nhiên khi thấy Josiah đêm đó ghé nhà họ lúc gần khuya, mang theo bánh của buổi tiệc. Trên đường về nhà, anh ta đi qua nhà họ và việc anh ghé vào đưa bánh đã làm cho họ rất xúc động. Josiah ở lại uống nước chanh với họ một lát rồi ra về, nói rằng ở nhà có khách đang đợi. Khi họ cám ơn anh, anh hứa sẽ trở lại thăm họ. Ngay Annabelle cũng phải cảm động trước cử chỉ thân ái ấy. Nàng không yêu anh ta, nhưng cảm thấy như thể anh ta đang thay vai trò anh trai mình, thế cũng hay. Nàng thích nói chuyện với anh ta, anh cũng thường trêu nàng như Robert thường làm, khiến cho nàng rất nhớ anh trai.
Khi Consuelo để ly và bình đựng nước chanh vào phòng cất thức ăn, bà trầm ngâm nói:
- Mẹ không hiểu tại sao ông ta không đưa khách đi dự tiệc?
- Có lẽ không tiện cho họ, - Annabelle đùa. - Có lẽ ông ấy có tình nhân và bà ta ngại ngùng không muốn đi. - Nàng cười, còn mẹ nàng thì cười lớn. Vì họ xem Josiah là người đứng đắn, lịch sự, nên chuyện ông có tình nhân lén lút là không thể tin được. Nếu ông ấy có tình nhân, chắc ông sẽ không gọi bà ta là khách.
- Trí tưởng tượng của con thật không tưởng, - mẹ nàng rầy nàng. Một lát sau, hai mẹ con lên lầu, họ nói chuyện vui vẻ về Josiah. Đây là lần đầu tiên Annabelle thấy tiếc vì mình không thể đi chơi được. Tất cả bạn bè của nàng đều đi dự tiệc, đây là buổi tiệc ăn mừng rất lý thú, có cả pháo bông nữa. Mùa hè này nàng sẽ sống rất bình lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có Hortie, Josiah và có thể một ít bạn bè đến thăm thôi.
Ngày hôm sau, Josiah lại đến chơi và Consuelo mời anh ở lại dự pích ních với Annabelle và Hortie. Josiah có vẻ rất thoải mái với hai cô, dù Hortie luôn cười khúc khích và có hành động ngốc nghếch. Josiah nói anh có cô em gái cùng cha khác mẹ bằng tuổi hai cô, em anh là con bà hai, bố anh lấy bà này sau khi mẹ anh mất. Annabelle vẫn ngạc nhiên về việc Hortie sắp có chồng, bốn tháng nữa cô ta sẽ lấy chồng. Cô ta còn quá trẻ con, nhưng yêu James say đắm và khi nào cô ta và Annabelle ngồi riêng với nhau, cô thường nói năng rất sỗ sàng về tối tân hôn và tuần trăng mật. Mỗi lần nghe cô ta nói thế, Annabelle tròn xoe mắt kinh ngạc. May thay là Hortie không nói gì khi có mặt Josiah. Anh ta nói rằng em gái mình đã lấy chồng hồi tháng tư và sắp có con. Anh ta có vẻ thành thạo về cuộc sống, biết nhiều chuyện yêu đương và rất quan tâm đến các thiếu nữ. Cả hai cô đều thích nói chuyện với anh.
Anh nói cho họ nghe về người khách ở nhà anh, là người bạn ở Harvard, cứ đến hè lại đến thăm anh. Anh cho biết anh ta tính tình trầm lặng, cần cù, thường tránh không dự tiệc tùng và những nơi đông đúc.
Josiah ở lại chơi cho đến xế chiều và khi Hortie về rồi, anh đưa Annabelle về nhà. Mẹ nàng đang ngồi nói chuyện với bạn ở hàng hiên trông rất thoải mái. Nhiều người đến thăm bà thường ngồi ở đây, vì họ thấy rõ cuộc sống đang diễn ra quanh mình. Annabelle lại càng thích ngồi ở đây, vì nàng rất muốn trở về thành phố, nên ngồi ở đây đỡ buồn hơn. Nàng nói với Josiah rằng nàng thích làm việc ở bệnh viện. Anh trêu nàng về việc này.
- Chắc cô muốn làm y tá khi lớn tuổi. - Anh nói, nhưng tin rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Việc trước mắt là nàng làm việc từ thiện cho bệnh viện, còn việc nàng đọc sách về y học thì không nói cho ai biết, nên không ai tin nàng muốn theo nghề y.
- Thực ra tôi muốn làm bác sĩ hơn, - nàng đáp, không che giấu anh điều nàng mong ước. Nàng cảm thấy có thể nói với Josiah về bất cứ điều gì và tin anh sẽ không cười mình. Từ ngày bố và anh trai nàng mất, Josiah đến thăm họ luôn và trở thành người bạn tốt của họ. Nhưng lần này anh có vẻ rất ngạc nhiên. Nhìn nàng nói, anh nghĩ nàng rất nghiêm túc, nàng đã nói thật chứ không đùa.
- Ý muốn rất ấn tượng, - Josiah nói, giọng cố giữ bình tĩnh. - Cô sẽ thực hiện ý muốn của mình chứ?
- Chắc mẹ tôi sẽ không cho, nhưng nếu có thể, tôi sẽ thực hiện. Thỉnh thoảng tôi lấy những cuốn sách viết về y học, hay về giải phẫu học trong thư viện để đọc. Nhiều đoạn tôi không hiểu, nhưng có đoạn tôi hiểu và cố học cho thuộc. Tôi thấy y học rất hấp dẫn và bây giờ có rất nhiều phụ nữ học làm bác sĩ. - Josiah biết phụ nữ theo học trường thuốc đã có hơn sáu mươi năm nay, nhưng ông nghĩ Annabelle theo nếp sống của người xưa, lấy chồng sinh con sau khi làm lễ ra mắt xã hội.
- Tôi không muốn làm bác sĩ, - Josiah thú thật, - nhưng khi tôi được mười hay mười hai tuổi, tôi muốn theo gánh xiếc. - Nàng cười khi nghe anh nói, đây là lời thú nhận rất ngộ nghĩnh. - Tôi yêu thú vật và thường muốn trở thành nhà ảo thuật, để có thể làm cho bài tập ở nhà biến mất. Tôi là học sinh lười biếng.
- Tôi không tin ông là học sinh tồi, vì ông đi học ở Harvard kia mà. - Nàng cười đáp. Tôi nghĩ ông muốn theo gánh xiếc là để cho vui thôi. Tại sao ông không theo?
- Vì bố cô cho tôi vào làm với ông ấy, mặc dù sau này mới cho. Có lẽ khi ấy tôi không có tinh thần tiến thủ, nên họ không cho tôi theo. Tôi không biết có phải thế không, nhưng tôi không có tham vọng như cô. Chỉ nghĩ đến những năm theo học trường y thôi, tôi cũng đã rùng mình lo sợ rồi. Tôi lười lắm, không làm bác sĩ được.
- Tôi không tin thế, - nàng vui vẻ đáp. - Nhưng tôi thì thích làm bác sĩ. - Mắt nàng sáng lên khi nói thế.
- Ai biết chuyện tương lai, có thể ngày nào đấy cô sẽ dùng kiến thức mình đã học trong sách để áp dụng vào công việc từ thiện. Đây là công việc rất cao quí. - ít ra Josiah khâm phục nàng vì đã làm thế.
- Họ không để cho tôi làm nhiều việc đâu, - nàng nói với vẻ thất vọng.
- Cô muốn làm việc gì? - Anh hỏi.
- Tôi khâu vá rất đẹp, mọi người thường nói thế. Tôi muốn có lúc sẽ được khâu các vết thương cho bệnh nhân. Tôi tin mình có thể làm được việc này. - Josiah có vẻ sửng sốt khi nghe nàng nói, rồi cười xòa.
- Mong sao tôi không bị đứt tay trước mặt cô, nếu không chắc cô sẽ lấy kim chỉ trong túi ra để khâu cho tôi.
- Tôi sẽ rất sung sướng được làm thế, - nàng đáp, cười với anh, nụ cười tinh nghịch.
- Chắc sẽ có người giữ cho cô bận việc, thưa cô Worthington, nếu không, cô sẽ ngứa ngáy tay chân mà làm chuyện nghịch ngợm ấy.
- Chuyện nghịch ngợm trong y học rất hợp với tôi.
Này nhé, nếu chúng ta được tự do chọn nghề, tôi sẽ theo học trường thuốc để thực hiện điều mình mong muốn. Như thế không thoải mái ư? - Nàng nói vừa giống như trẻ con lại cũng giống người đã trưởng thành. Tự nhiên Josiah ôm ghì lấy nàng như thường ôm ghì cô em gái. Nàng cũng có cảm giác như vậy, cảm thấy giữa mình với Josiah có mối liên hệ thắm thiết của tình anh em. Giữa họ đang phát triển một mối quan hệ tốt đẹp.
- Nếu cô không ở vào cương vị của mình như bây giờ, cô cũng không thể đi học trường thuốc được, - Josiah nói một cách thực tế. Nàng gật đầu đồng ý.
- Đúng thế. Nhưng nếu tôi là đàn ông, tôi có thể theo học được. Nếu Robert muốn học, anh ấy có thể đi được, bố mẹ tôi sẽ để cho anh ấy đi. Làm thân con gái rất khó, nhiều việc mình không thể làm được, vì bị xem là không chính đáng. Thật rất chán, - nàng nói, vừa lấy mũi giày đá một viên sỏi. Josiah cười nàng.
- Tôi tin cô không thuộc trong nhóm phụ nữ muốn tranh đấu đòi tự do và quyền phụ nữ. - Anh thấy nàng không phải thuộc loại người đó, nếu đúng thì quả là điều hết sức ngạc nhiên.
- Không. Nhưng tôi sẽ rất sung sướng nếu phụ nữ có quyền ấy. Tôi ước sao mình có thể làm bác sĩ.
- Trời, tôi ước sao được làm vua nước Anh, nhưng chắc chuyện như thế sẽ không xảy ra. Có những điều nằm ngoài tầm tay của chúng ta, Annabelle à, chúng ta phải chấp nhận thôi. Cô đã có cuộc sống tốt đẹp rồi.
- Phải, đúng thế, - nàng đồng ý. - Và tôi yêu mẹ tôi, tôi không muốn làm bà buồn, nếu tôi không nghe lời bà, bà sẽ rất đau khổ.
- Phải, chắc thế.
- Năm nay bà gặp chuyện rất đau đớn, tôi muốn làm cho bà vui.
- Quả thật cô là người con tuyệt vời, và cũng rất dễ thương nữa.
Ngay khi ấy, Hortie ở đâu xuất hiện đến bên cạnh họ, cô ta liền lên tiếng:
- Không, cô ấy có lần đã mổ xẻ một con nhái. Cô ấy đọc trong sách cách mổ sinh vật. Chưa bao giờ tôi thấy một việc ghê tởm như vậy. Cô ta không phải là người dễ thương đâu. - Cả ba đều cười trước lời Hortie vừa nói.
- Tôi nghĩ đúng thế đấy, - Josiah nói. Anh bắt đầu hiểu Annabelle rõ hơn. Nói tóm lại, nàng là người thiếu nữ hết sức đặc biệt.
- Phải, đúng vậy, - Annabelle tự hào đáp. - Tôi mổ giống như người ta dạy trong sách. Việc này rất hấp dẫn. Tôi muốn được giải phẫu người thật. Dĩ nhiên người chết, như trong sách y học đã nói.
- Ôi lạy Chúa! - Hortie thốt lên, vẻ choáng váng, còn Josiah kinh ngạc nhưng thích thú.
- Hai cô nên đi bơi thôi, - Josiah nói, rồi từ giã hai người, bước lên thềm để tạm biệt bà Consuelo.
- Ba người nói chuyện gì thế? - Bà hỏi.
- Ồ, chuyện bình thường, chuyện tiệc tùng, đính hôn, đám cưới, - Josiah đáp, muốn che giấu cho Annabelle, vì anh biết nếu bà nghe chuyện Annabelle muốn giải phẫu tử thi, chắc bà sẽ xỉu mất. Khi về nhà, ông vẫn còn cười một mình. Annabelle Worthington có lẽ là một thiếu nữ kỳ diệu, chứ không phải cô gái mười chín tuổi bình thường.
Khi Josiah về đến nhà, người bạn cùng phòng khi còn học đại học với anh vừa đi ăn về. Josiah thấy anh ta, liền vẫy tay chào. Henry Orson là bạn thân kỳ cựu, hè nào họ cũng gặp nhau, vui thú bên nhau. Họ là đôi bạn chân tình từ ngày còn học đại học và Henry là người chân chất, nên mọi người rất mến anh.
- Ăn vui không? - Josiah hỏi bạn. Cả hai người đều đẹp mã, luôn luôn có khả năng tán tỉnh cô nào họ muốn, nhưng họ không có tính trăng hoa bậy bạ. Henry đã đính hôn cách đây hai năm và thất vọng não nề khi vị hôn thê yêu một thanh niên trẻ hơn, cùng tuổi với mình. Từ đó anh không đính hôn với ai nữa, khiến cho các bà mẹ ở Newport hy vọng, như họ hy vọng nhiều về Josiah vậy.
- Không được vui, - Henry đáp. - Còn anh ăn ra sao? - Henry thấy nhiều cuộc tụ họp ngoài xã hội tẻ ngắt, nên anh thích bàn chuyện làm ăn với những người nghiêm túc hơn là đi tán gái.
- Tôi ăn với một cô muốn mổ xẻ xác người. - Josiah cười đáp và Henry cười to.
- Lạy Chúa Jesus! - Henry nói, vẻ thích thú và kinh ngạc, giả vờ sợ sệt. - Cô ta có vẻ nguy hiểm. Anh nên tránh xa cô ta thôi!
- Đừng lo, - Josiah cười nói. Hai người cùng đi vào nhà. - Tôi sẽ tránh.
Suốt thời gian còn lại trong buổi chiều, hai người chơi bài với nhau, vừa chơi vừa bàn đến chuyện kinh doanh, Henry rất thích vấn đề này. Đây là vấn đề khiến cho anh thích đàn ông mà chán đàn bà, vì anh là người cực kỳ hiểu biết và rất thông minh. Josiah luôn luôn sung sướng khi nói chuyện với anh. Cách đây mấy năm, anh đã xin cho Henry vào làm ở ngân hàng của bố Annabelle và anh được cấp trên cũng như đồng nghiệp hết sức kính trọng. Mặc dù ít giao thiệp với mọi người hơn Josiah, nhưng anh làm việc ở ngân hàng rất tốt. Henry chưa bao giờ gặp bà Consuelo hay Annabelle, nhưng Josiah hứa sẽ giới thiệu anh ta với họ trong thời gian anh ở chơi tại Newport. Henry vừa nhìn bài trên tay, vừa cau mày và lắc đầu.
- Thôi, vì tôi sợ cô ta sẽ chặt mình ra nhiều khúc như mổ xẻ cái thây ma, - Henry nói, giọng vờ rầu rĩ, rồi anh ta cười, hạ bài xuống vì thắng cuộc.
- Chán thật! - Josiah nói, xếp bài và cười với anh ta. - Đừng lo chuyện đó. Cô ta chỉ là con nít thôi.