Thứ Ba là một ngày ảm đạm cuối tháng Mười một. Những trận mưa rào lạnh buốt thỉnh thoảng lại sầm sập giăng ngang dải đồi. Nhìn xuyên qua màn mưa xám xịt, đất trời dường như biến thành một chốn thê lương đã trải qua bao mưa dập gió vùi.
“Dovie tội nghiệp không có một ngày cưới đẹp trời rồi.” Anne nghĩ thầm “Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ…” cô run rẩy toàn thân “… ngộ nhỡ sau rốt hóa ra mọi chuyện lại không xuôi chèo mát mái thì sao? Đó sẽ là lỗi của mình. Dovie sẽ không chấp nhận mình làm thế này nếu mình không khuyên cô bé. Ngộ nhỡ Franklin Westcott không bao giờ tha thứ cho cô bé thì sao? Anne Shirley, dừng lại ngay! Vấn đề duy nhất của mi chỉ là thời tiết thôi.”
Đến tối, mưa đã tạnh nhưng không khí vẫn lạnh giá, ẩm ướt và bầu trời sà xuống thấp. Anne đang ở trong tháp chấm bài, Xám Tro cuộn tròn dưới bếp lò. Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài cửa chính.
Anne chạy xuống dưới nhà. Rebecca Dew thò đầu ra ngoài phòng ngủ, vẻ cảnh giác cao độ. Anne ra hiệu cho chị quay vào trong.
“Có người đang ở cửa chính đấy!” Rebecca nói giọng bi thảm.
“Không có chuyện gì đâu, chị Rebecca yêu quý. Ít nhất, em e chuyện thuần túy chỉ là nhầm lẫn thôi… nhưng, dù sao đi nữa, cũng chỉ là Jarvis Morrow thôi mà. Lúc nhìn qua cửa sổ hông trên phòng tháp, em đã thấy cậu ấy và em biết cậu ấy muốn gặp em đấy.”
“Jarvis Morrow!” Rebecca quay vào trong đóng sầm cửa lại. “Đúng là giọt nước làm tràn ly đây mà.”
“Jarvis, có chuyện gì vậy?”
“Dovie không đến,” Jarvis điên cuồng nói. “Bọn em đã đợi hàng mấy tiếng đồng hồ… mục sư đã có mặt ở đó… tất cả bạn bè em… và Julia đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng… ấy vậy nhưng Dovie không đến. Em đã đợi cô ấy ở cuối con đường mòn cho đến khi suýt phát điên. Em không dám xuống tận nhà vì không biết đã có chuyện gì. Rất có khả năng ông già cục súc Franklin Westcott ấy đã quay trở lại. Nhưng em phải biết. Anne, chị phải tới Trại Cây Du để xem xem tại sao cô ấy lại không đến.”
“Chị ư?” Anne hỏi, ngỡ ngàng ngờ vực.
“Đúng vậy, là chị. Em không thể tin tưởng bất kỳ ai khác… không một ai khác được biết chuyện này. Ôi, chị Anne, đừng từ chối em bây giờ. Chị lúc nào cũng ủng hộ bọn em. Dovie bảo chị là người bạn đích thực duy nhất mà cô ấy có. Vẫn chưa muộn đâu… mới chín giờ thôi. Đi đi chị.”
“Để rồi bị con chó bun nhai nát à?” Anne châm chọc.
“Cái con chó già đó á!” Jarvis khinh khỉnh nói. “Nó còn chẳng sủa đuổi một kẻ lang thang được nữa là. Đừng nói là chị nghĩ em sợ con chó đó đấy nhé. Thêm nữa, tối nào mà nó chẳng bị nhốt lại. Em chỉ không muốn đẩy Dovie vào bất cứ rắc rối nào với người nhà nếu ngộ nhỡ người ta phát hiện ra thôi. Anne, xin chị đấy!”
“Chắc chị không thoát được vụ này rồi,” Anne nói kèm theo một cái nhún vai tuyệt vọng.
Jarvis đánh xe đưa cô đến con đường mòn trải dài dẫn tới Trại Cây Du, nhưng cô không để cậu đi xa hơn.
“Chính em đã nói rồi đấy, nếu cha Dovie đã trở về nhà thì làm thế này rất dễ khiến cô ấy gặp chuyện không hay.”
Anne vội vã bước dọc con đường trải dài nằm lọt thỏm giữa hai hàng cây. Thỉnh thoảng, vầng trăng hiện ra xua tan những đám mây cuồn cuộn gió, nhưng phần lớn thời gian cả không gian chìm trong tấm màn đen đáng sợ, và cô chẳng chút hồ nghi gì về chuyện con chó.
Có vẻ như ở Trại Cây Du chỉ còn độc một ngọn đèn… tỏa sáng từ cửa sổ phòng bếp. Bà Maggie đích thân mở cánh cửa hông cho Anne. Bà Maggie là chị của Frankin Westcott, một bà cụ già lụ khụ da dẻ nhăn nheo, lưng hơi còng, chưa bao giờ được xem là có tâm trí minh mẫn, dẫu rằng bà quả thật là một bà quản gia tuyệt vời.
“Dovie có nhà không bác Maggie?”
“Dovie đi nằm rồi,” bà Maggie đáp lại không chút cảm xúc.
“Đi nằm rồi? Em ấy bị ốm ạ?”
“Theo tôi thấy thì không phải đâu. Suốt cả ngày con bé cứ run hết cả người. Ăn tối xong thì nó kêu mệt rồi lên giường nằm luôn.”
“Cháu phải gặp em ấy một lúc, bác Maggie ạ. Cháu… cháu muốn hỏi một chút chuyện khá quan trọng.”
“Vậy thì cô cứ lên phòng con bé thì hơn. Nếu cô lên trên tầng thì phòng nó nằm bên tay phải ấy.”
Bác Maggie chỉ tay lên trên tầng rồi lạch bạch tiến về phía bếp.
Dovie ngồi dậy khi Anne gõ vội lên cửa rồi bước vào ngay, có phần không được lịch sự cho lắm. Dưới ánh sáng tỏa ra từ cây nến nhỏ tí xíu, có thể nhìn thấy Dovie đang giàn giụa nước mắt, nhưng những giọt nước mắt của cô chỉ khiến Anne tức điên lên.
“Dovie Westcott, chẳng lẽ em đã quên rằng em đã hứa sẽ cưới Jarvis Morrow vào tối nay sao… tối nay ấy?”
“Không… không…” Dovie nức nở. “Ôi, Anne, em khổ sở quá… em đã phải trải qua một ngày khủng khiếp đến nhường nào chứ. Chị không bao giờ, không bao giờ có thể biết được em đã trải qua những gì đâu.”
“Chị biết Jarvis tội nghiệp đã phải trải qua những gì, chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ tại con đường mòn đó giữa trời mưa gió và giá lạnh,” Anne nói không chút thương xót.
“Anh ấy… anh ấy có giận lắm không, chị Anne?”
“Y như em có thể nhận ra nếu để ý thôi”… bằng giọng chua chát.
“Ôi, Anne ơi, chỉ là em sợ hãi quá. Suốt đêm qua em không hề chợp mắt chút nào. Em không thể làm đến cùng được… em không thể… em… chuyện bỏ nhà theo người yêu thực sự khiến ta có cảm giác nhục nhã, Anne ạ. Và em sẽ chẳng nhận được món quà mừng tử tế nào… chà, dù sao đi nữa thì cũng không nhiều. Em luôn mơ ước được làm… làm đám cưới ở nhà thờ… được trang hoàng đẹp đẽ… mặc váy và đeo mạng che mặt trắng tinh… và… và… đi đôi giày bạc!”
“Dovie Westcott, ra khỏi giường… ngay lập tức…và thay quần áo đi… rồi đi với chị.”
“Anne… giờ đã muộn quá rồi.”
“Muộn đâu mà muộn. Thêm nữa, hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ nữa… nếu có một chút xíu khôn ngoan nào thì em hẳn phải hiểu rõ điều đó chứ, Dovie. Em phải hiểu rõ một khi em đã biến Jarvis Morrow thành một thằng ngốc như thế này thì từ nay về sau cậu ấy sẽ không đời nào nói chuyện với em nữa.”
“Ôi, Anne ơi, anh ấy sẽ tha thứ cho em thôi nếu anh ấy biết…”
“Không có chuyện đó đâu. Chị hiểu Jarvis Morrow. Cậy ấy sẽ không để em chơi trò cút bắt với cuộc đời cậu ấy. Dovie, em có muốn chị lôi em ra khỏi giường không?”
Dovie nhún vai thở dài.
“Em không có bộ váy nào phù hợp…”
“Em có đến nửa tá váy đẹp đấy thôi. Mặc cái váy tafta hồng của em ấy.”
“Nhưng em chẳng có chút xíu của hồi môn nào hết. Rồi người nhà Morrow lúc nào cũng sẽ trách móc em vì chuyện đó cho xem…”
“Sau này em bổ sung cũng không muộn. Dovie, trước đây em không tính toán đến những chuyện này à?”
“Không… không… thế mới là vấn đề. Em mới chỉ nghĩ đến những chuyện này tối hôm qua thôi. Còn cha nữa… chị không biết cha em đâu, Anne ạ…”
“Dovie. Chị sẽ chỉ cho em đúng mười phút để thay quần áo thôi đấy!”
Dovie thay quần áo xong xuôi vừa kịp khoảng thời gian cho phép.
“Cái váy này càng lúc càng quá đáng… quá chật so với em,” cô nức nở trong lúc Anne lôi cô dậy. “Nếu em mà béo lên nữa, em không nghĩ là Jarvis sẽ… còn yêu em. Ước gì em vừa cao vừa gầy vừa xanh xao như chị, Anne ạ. Ôi, Anne ơi, nhỡ bác Maggie nghe thấy chị em mình thì sao!”
“Bác ấy không nghe thấy đâu. Bác ấy đang giam mình trong bếp rồi và em cũng biết thừa bác ấy hơi nghễnh ngãng mà. Mũ và áo choàng của em đây này, còn chị cũng đã vơ một ít đồ trong cái túi này rồi.”
“Ôi, tim em đập nhanh quá. Trông em có kinh khủng lắm không, Anne?”
“Trông em đáng yêu lắm,” Anne chân thành nói. Làn da Dovie trắng hồng mịn màng như lụa, và bao nhiêu nước mắt đã đổ ra đó cũng chẳng thể làm hỏng được đôi mắt của cô. Nhưng Jarvis chẳng thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy khi bóng tối đang bủa vây, và cậu hơi tỏ ra khó chịu với cô người yêu xinh đẹp của mình và có phần lạnh nhạt trong suốt quãng đường đánh xe tới thị trấn.
“Vì Chúa, Dovie, em đừng ra vẻ sợ chết khiếp vì phải cưới anh như thế chứ,” cậu sốt ruột nói khi cô bước xuống dãy cầu thang nhà Stevens. “Và đừng có khóc nữa… như thế mũi em sẽ sưng lên cho mà xem. Đã gần mười giờ rồi mà mười một giờ chúng ta đã phải lên tàu rồi.”
Tâm trạng Dovie có vẻ khá hẳn ngay khi cô nhận ra mình đã chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân không đường lùi cùng Jarvis. Trên vẻ mặt cô đã lồ lộ cái sắc thái mà sau đó trong một bức thư gửi Gilbert, Anne đã miêu tả có phần hơi ranh mãnh là “cái vẻ tuần trăng mật”.
“Anne, chị yêu dấu, toàn bộ chuyện này bọn em phải mang ơn chị. Bọn em sẽ không bao giờ quên, phải không, Jarvis? Ôi, Anne yêu dấu, chị có thể làm thêm cho em một chuyện nữa được không? Xin chị hãy báo tin cho cha em. Chập tối ngày mai cha em sẽ về nhà… và sẽ phải có ai đó nói cho cha em biết. Nếu có người có khả năng xoa dịu cha em thì người đó sẽ là chị. Xin chị hãy cố gắng hết sức thuyết phục cha tha thứ cho em nhé.”
Anne cảm thấy ngay lúc này thì chính cô mới là người cần được xoa dịu; nhưng cô cũng hơi bứt rứt ý thức được chính mình phải chịu trách nhiệm cho kết quả này, vậy nên cô đành hứa đúng như đã được yêu cầu.
“Tất nhiên cha em sẽ xử sự kinh khủng lắm… kinh khủng lắm lắm, Anne ạ… nhưng cha chẳng thể giết chết chị được đâu,” Dovie nói giọng vỗ về. “Ôi, Anne ạ, chị không biết đâu… chị không thể nhận thức được… em cảm thấy an toàn đến thế nào khi ở bên Jarvis.
Khi Anne về đến nhà, sự tò mò của Rebecca Dew đã lên đến đỉnh điểm, đến mức nếu không thỏa mãn được tính hiếu kỳ thì hẳn chị sẽ phát điên cho xem. Trong bộ đồ ngủ với chiếc khăn vuông bằng vải flanen quấn quanh đầu, chị theo Anne vào phòng tháp, lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
“Chà, theo tôi thấy thì đây chính là cái mà cô có thể gọi là ‘cuộc đời’ đấy,” chị nói với giọng mỉa mai. “Nhưng thật lòng mà nói, tôi lấy làm mừng vì cuối cùng Franklin Westcott cũng đã phải nhận đòn trừng phạt thích đáng rồi, và bà thuyền trưởng MacComber cũng thấy vậy. Nhưng tôi không ghen tị với cái nhiệm vụ báo tin cho ông ta của cô đâu nhé. Ông ta thể nào cũng nổi trận lôi đình và văng bậy văng bạ cho xem. Nếu tôi mà là cô, cô Shirley ạ, tối nay tôi sẽ không chợp mắt chút nào đâu.”
“Em e là đó sẽ chẳng phải một trải nghiệm dễ chịu gì cho cam,” Anne rầu rĩ tán thành.