Editor: juno
Dù Núi Thái Sơn có sập Trịnh Phái Dương vẫn không tỏ vẻ gì, thế mà nghe Lâm Dụ quỳ to lại bất chợt hoảng hốt.
“Anh làm trò gì vậy?”
“Anh sai rồi mà, em đánh anh mắng anh sao cũng được nhưng đừng im lặng mãi thế, anh yếu đuối lắm.” Lâm Dụ đặt tay lên đầu gối cậu, vẫy đuôi oan ức.
Trịnh Phái Dương rũ mắt nhìn: “Anh sai chuyện gì?”
“Chuyện gì anh cũng sai hết. Sai nhất là hôm bữa anh bỏ em ra ngoài.”
Lâm Dụ kê cằm lên gối Trịnh Phái Dương, cụp đuôi ủ rũ bày một điệu khổ sở: “Đã một tuần rồi anh không gặp em, anh nhớ em đến mức tim cũng siết lại nè, siết đến độ không thở nổi luôn.”
Dứt lời anh còn nương theo lời kịch bày vẻ âu sầu, ánh mắt lấp lóe nỗi muộn phiền, kỹ thuật diễn mài dũa mấy năm trời mãi mới tìm được đất dụng võ.
Tiếc là đó giờ Trịnh Phái Dương hiểu mấy trò hề của anh lắm, làm gì sai cũng tỏ vẻ tủi thân để lấp liếm, khiến người ta phải thấy tội lỗi vì lỡ bực bội với anh luôn. Cậu nhìn bàn tay Lâm Dụ đang nắm ngón tay mình, hỏi: “Thế mà khi nãy trên sân khấu anh dám cãi nhau với em à?”
Lâm Dụ ngẩng đầu: “Thì rõ quá mà, tổ chương trình muốn đưa người khác vô vòng sau, họ nghĩ nát óc mới ra luật chơi như thế, vậy mà em bóc hết rồi. Mấy show này đều quay theo kịch bản, ai cũng đang diễn cả thôi, chỉ có em mới chú tâm ba cái chuyện đấy.”
Lâm Dụ nhân cơ hội nắm chặt ngón tay Trịnh Phái Dương, “Nhưng mà em nói không sai đâu, dầu gì đi nữa em vẫn là đóa bách hợp trong trẻo nhất trong lòng anh đó.”
Trịnh Phái Dương rút tay ra, gian nan đáp: “... Thấy ghê”
Cửa đột nhiên vang tiếng 'cạch'.
Phương Khâm vừa vào phòng thay đồ đã thấy sếp nhà mình quỳ trên sàn, tựa đầu vào chân đội trưởng Trịnh, bàn tay bao lấy tay người ta, mặt chỉ toàn ý cười. Trông nào có giống chú chó hoang ngoe nguẩy lấy lòng, rõ là gã sói xám vênh váo hất cả đuôi lên trời.
Trợ lý nhỏ đang gấp muốn chết tự dưng gặp cảnh tượng khó hiểu, nháy mắt nghệch mặt.
Nghe có tiếng động, hai người đều quay sang nhìn, Lâm Dụ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“... Không có gì ạ. Em tính báo sếp vòng sau sắp bắt đầu rồi, sếp nhớ chuẩn bị lên sân khấu.”
Rồi Phương Khâm run rẩy bổ sung một câu “Em quấy rầy rồi.”, lúc rời còn đỡ cổ tay mình, cẩn thận vặn tay cầm đóng cửa lại.
Cửa đóng. Trợ lý Phương tựa lưng, đỡ trán, lắc đầu — tiểu Phương vừa đến, tiểu Phương chưa thấy gì cả, tiểu Phương chẳng biết gì hết.
Lâm Dụ bên trong vẫn mặt dày chạm vào mu bàn tay Trịnh Phái Dương, tận dụng chút thời gian còn sót lại tranh thủ sờ nắn: “Khi nào quay xong em nhớ chờ anh sau hậu trường nhé, được không?”
Trịnh Phái Dương không đồng ý, song cũng không hất tay anh ra, cậu rũ hàng mi: “Em không quen mấy nơi như thế này, lát em sẽ nói ít lại. Nếu em lỡ làm gì không đúng anh nhớ nhắc em.”
“Được được được.” Lâm Dụ đồng ý ngay.
Tuần rồi tách nhau với Trịnh Lâm Lâm, Lâm Dụ thấy mình chẳng khác nào một lão tiều phu nương náu trên đỉnh núi tuyết, sống một ngày mà như dài cả trăm năm.
Lúc Phó Đản nghe được nguồn cơn cuộc chiến tranh lạnh, hắn phá lên cười ngay tức thì.
Tối hôm đó Lâm Dụ vừa về từ quán bar, không mang theo chìa khóa, mà cũng không dám xách cả người ngập mùi rượu vào nhà, thế là cứ mơ màng ngủ gục trên sàn gạch men trước cửa. Lâm Dụ sợ nhất những bữa tiệc rượu đông người, anh thoái thác từ sáng đến tối vẫn không được. Thân phận người ta anh không đắc tội nổi, thế là đành nói dối Trịnh Phái Dương đến tham gia. Lòng chỉ định tạt ngang rồi chuồn về.
Nào ai ngờ tiệc này nhìn vậy mà không phải vậy, ai cũng dắt theo mấy cậu trai cưng tiếp rượu, bầu không khí tràn mùi mờ ám. Lâm Dụ bị mời uống vài ly, cắn răng chịu trận miết mới tìm được cơ hội đánh bài chuồn lúc quá nửa đêm, tự mình lái xe về.
Sáng hôm sau, Trịnh Phái Dương vừa mở cửa liền thấy có gì lăn ra xa.
Cái ấm thuốc tuy đã bằng này tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn yếu ớt lắm, lâu lâu còn tái phát cả cơn suyễn, đa phần vì lúc đóng phim anh ăn cơm làm việc không theo quy luật, nghỉ ngơi cũng không đủ, thành ra Trịnh Phái Dương cấm không cho động vào rượu.
Lâm Dụ vất vưởng ngoài nhà cả đêm, người lạnh như băng. Trịnh Phái Dương kéo anh vào, đỡ lên giường, thấy chưa đến mức nguy hiểm thì vắt khăn ấm lau mặt anh, xong lại bảo: “Tuần sau em về trường dạy thay, mấy ngày tới anh muốn làm gì thì làm.”
“Gì!?” Lâm Dủ tỉnh hẳn, bật người dậy, Trịnh Phái Dương lúc này đã kéo vali đến cửa, chẳng buồn quay đầu nhìn, đóng sầm.
Sự nghiệp không ổn, tình cảm không yên, Lâm Dụ không nhớ nổi hai tuần rồi anh lay lắt ra sao.
Nhưng những tháng ngày gian khổ đó sắp kết thúc rồi — không uổng công Lâm Dụ gửi lời cầu nguyện khắp danh sách bạn bè.
“Đã cho bé gấu trúc ăn bánh bao! Bạn sẽ gặp được người bạn ngóng chờ!”
“Click vào để nựng chim cánh cụt! Năm mới ắt cầu được ước thấy!”
Mấy thứ kiểu vậy.
Bình thường Trịnh Phái Dương hay bận bịu mất tăm, không thể cản nổi, vậy mà giờ cậu đang xuất hiện ngay trước mắt, nằm trọn trong tay anh. Thế thì sao không rước về cho được?
Mấy thông báo đó tuy lụm tiền nhưng anh vẫn lời lắm. Quay xong thì có thể dẫn vợ về nhà rồi, về đến nhà thì...
“Hai vị giám khảo!” MC trên sân khấu tàn nhẫn xen ngang giấc mộng của Lâm Dụ, “Đội trưởng và giám khảo chú ý, mời các vị chấm điểm trong lúc thí sinh mô phỏng tranh. Các giám khảo sẽ đánh giá từng thí sinh, mỗi bức tranh mười điểm, tổng một trăm điểm, trong quá trình thí sinh so tài các vị có thể chấm điểm bất kì lúc nào.
Lâm Dụ gật đầu tỏ vẻ hiểu, anh nắm chặt cây bút trong tay, nhiệm vụ của mình lớn lao quá, phải nghiêm túc thực hiện thôi.
Thí sinh trên sân khấu di cọ, Lâm Dụ dưới khán đài múa bút, bắt đầu chấm —
Vợ yêu nhìn sân khấu cười, hì hì, cho mười điểm.
Vợ yêu quay sang cười với mình, hì hì, cho mười điểm.
Vợ yêu lườm mình, hì hì, cho mười điểm.
Ai cũng mười điểm hết.
Trịnh Phái Dương ngồi kế bên dòm Lâm Dụ cho điểm mà tắc cả lời. Đầu mình chắc úng nước hay sao mà lại nhờ cậy anh ấy.
Vừa kết thúc màn phỏng vấn cá nhân, Lâm Dụ còn chưa tẩy trang đã vội chạy đến phòng thay đồ, ngăn Trịnh Phái Dương dợm bước rời đi.
— Không mềm mỏng được thì đành đối cứng.
Lâm Dụ cao hơn Trịnh Phái Dương nửa cái đầu, anh vươn tay đè đội trưởng Trịnh trên sô pha, giam cậu vào giữa đôi khuỷu tay mình, rồi ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối Trịnh Phái Dương, trọng lượng nửa thân trên dồn hết trên đùi cậu, víu chặt đôi chân dài.
Căn phòng tĩnh lặng, Trịnh Phái Dương nén thở cúi đầu nhìn anh. Lâm Dụ khoanh tay đè bắp đùi cậu, lòng bàn tay gắng gượng vươn lên che lỗ tai, nom tay anh ngắn đi hẳn, chẳng khác gì rái cá biển.
Không phải Trịnh Phái Dương hết sức giãy dụa, chẳng qua cậu lười cãi nhau với một con rái cá. Cậu đan đôi tay rũ bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn gì?”
Lâm Dụ kê cằm trên cánh tay mình, ngước mắt nhìn Trịnh Phái Dương, giương đôi mắt long lanh: “Anh muốn dẫn em về nhà.”
“...” Ánh mắt ấy khiến Trịnh Phái Dương không cáu nổi.
Thuở nhỏ khi Trịnh Lâm Lâm vẫn còn thể hiện xúc cảm trên mặt, cậu rất hay bực, mà toàn bực Lâm Dụ. Khắp thế giới này chẳng ai thuyết giáo được Lâm Dụ, mà nếu thành công thì chắc chả nằm trong phạm trù con người. Trịnh Phái Dương nói mãi Lâm Dụ không nghe, chỉ đành giận dỗi, mà dỗi thì nào muốn quan tâm nữa.
Trịnh Phái Dương cáu kỉnh đi đằng trước, chẳng màng đến chú thú cưng đội lốt người lẽo đẽo theo sau. Cáu Lâm Dụ, cũng cáu bản thân, sao cứ đứng trước mặt cậu ấy thì mình dễ nổi nóng vậy chứ? Suốt ngày cứ hằn học mãi.
Đường về trải dài sườn núi, Trịnh Phái Dương mãi mới xoay người: “Sao cậu cứ bám theo tớ? Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Lâm Dụ vắt óc nghĩ ngợi nửa buổi vẫn không hiểu sao Lâm Lâm giận mình, hắn ngờ nghệch quệt mũi: “Tớ đến đón cậu về. Lâm Lâm ơi, về nhà ăn cơm với tớ nhé.”
Trịnh Phái Dương nhìn chú rái cá nằm ườn trên đầu gối cậu, ánh mắt oan ức tủi thân mười mấy năm vẫn không đổi thay, cậu hỏi: “Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
“Anh không có gì để biện hộ hết... Do anh không tốt, hôm đó có vài người mẫu nhỏ từ công ty mấy đứa Duệ Anh, anh thề anh không nhớ bọn họ trông ra sao cả. Thiệt đó!”
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Em hỏi anh, sao uống nhiều thế mà không về nhà!? Bệnh hen suyễn của anh đã khỏi đâu mà cứ dày vò cơ thể mình thế. Anh có biết viêm phổi nghiêm trọng đến mức nào không!?” Trịnh Phái Dương không thèm vờ lạnh lùng nữa, cậu cất cao giọng, “Anh không trân trọng cơ thể mình thì em quan tâm anh làm chi nữa, sau này giữa đêm anh có ho đến bật tỉnh thì đừng giả vờ đáng thương khóc lóc trong ngực em, chẳng ai đau lòng vì anh nữa đâu!”
Lâm Dụ ôm eo cậu, nói: “Em không đau lòng anh nữa thì thôi, anh thì vẫn thương em lắm.”
“Bảo thương em mà lấy cớ lừa gạt em à?” Trịnh Phái Dương quả không hổ danh giáo viên dạy thay, cậu rõ mười mươi cách đối phó với mấy đứa trẻ hư chuyên đổi đen thay trắng.
Lâm Dụ đành tựa vào đầu gối Trịnh Phái Dương, lòng chỉ muốn hô biến thêm cái đuôi phe phẩy trên đầu. Anh dịu dàng bảo: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
Trịnh Phái Dương lạnh lẽo: “Anh gọi em là gì đấy?”
Lâm Dụ còn muốn sống lắm, anh sửa mồm ngay: “Cục cưng ơi, anh nhớ em lắm.”
Mặt mày Trịnh Phái Dương vẫn băng giá, không muốn đáp lời.
Lâm Dụ ôm nốt eo Trịnh Phái Dương bằng cánh tay còn lại, giọng điệu dịu dàng đến mức anh nghe mà nổi hết da gà. Anh mè nheo khẩn khoản: “Lâm Lâm ơi, về nhà với anh đi mà em.”
Trán anh tì trên xương bánh chè của Trịnh Phái Dương, kéo giọng, chắc chắn luôn — chiêu này mà không thành thì anh không mang họ Lâm.
Mang họ Trịnh cũng được.
Lớp mười một năm ấy, khi Lâm Dụ và Trịnh Phái Dương diễn vở kịch Mười tám dặm tiễn đưa, đợi gần một tháng mới được lên sàn. Tuy lớp không hát hí kịch, chỉ đọc thoại thôi, mà thoại cũng do cả lớp tụ lại viết, chất lượng hơi thấp một tẹo, nhưng Phó Đản thuê được mấy bộ phục trang nhìn chuyên nghiệp lắm, áo lụa trong, áo khoác ngoài, không thiếu thứ gì.
Trịnh Phái Dương đứng dưới sân khấu, quành ra sau màn diễn, dõi đến bóng hình người nọ trên đài cao từ mạn sườn. Lụa được đi thuê về, sân khấu thì dựng tạm bợ, dàn loa mướn bên đài phát thanh, nhưng dưới bao ánh đèn có một Lương Sơn Bá thật sự đứng đấy.
Rèm sân khấu buông, Lâm Dụ vén tay áo bước xuống bục, trông thấy Trịnh Phái Dương đang đứng ở cầu thang hậu trường chờ.
Chàng trai khoác vạt áo trắng, thân gầy mảnh mai, trông như đồi cát bạc. Mặt cậu còn vương vết phấn, gò má ráng vệt ửng hồng, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai giờ nhiễm bụi nữ trang, đáy mắt tràn vị xuân, cất ủ rượu hoa đào.”
“Lương huynh, nếu Anh Đài mang phận nữ nhi.”
“Lương huynh liệu có bằng lòng kết đôi uyên ương?”
Lâm Dụ nghẽn hô hấp, nhìn chàng trai trước mắt, chợt thấy mình như bắt gặp vị tiên nào đương giáng xuống chốn hồng trần thế tục, chỉ vừa lướt nhìn ắt sẽ không bằng lòng đóng vai chúng sinh, vất vưởng tạm bợ giữa nghìn cõi tầm thường được nữa.
Lòng chỉ muốn đánh trộm mũ đai, hóa thành người trong lòng của cậu.