Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 nhanh chóng kết thúc. Điểm thi toán của Giang Tử Khâm xếp thứ nhất từ dưới lên.
Hôm công bố xếp loại học lực của tháng, Giang Tử Khâm trước đây vốn dao động trong khoảng từ mười mấy đến hai mươi, lần này tụt xuống thứ năm từ dưới lên. Bản thân cô không có cảm giác gì, nhưng các bạn xung quanh mỗi người có phản ứng riêng. Ngoài mấy kẻ cười trên đau khổ của người khác, vẫn còn có tên Béo và Triệu Doãn Phu thực sự toát mồ hôi thay cho Giang Tử Khâm. Nhất là Triệu Doãn Phu, thỉnh thoảng lại lấy bút chọc lưng cô, nhắc cô chú ý nghe giảng, đừng ngủ gật. Riêng cậu, bây giờ còn chăm học hơn trước. Cậu vẫn nhớ trận đòn của bố sau lần trốn học với Giang Tử Khâm, bị thầy chủ nhiệm yêu cầu mời bố đến gặp. Còn bà mẹ rất lo lắng khuyên con trai tránh xa cô thiên kim tiểu thư kia, “Nó sinh ra, miệng đã ngậm thìa khóa vàng, chân giẫm lên cầu thang thủy tinh, nó không đỗ đại học cũng chẳng sao, ông bố bỏ ra ít tiền là nó đường hoàng vào đại học Thanh Hoa, còn con, nhà nghèo kiết, không dựa vào kiến thức không thể đổi đời, cuối cùng vẫn như bố con, cả đời làm công nhân, không bao giờ ngẩng mặt lên được!”
Cho nên, cậu khao khát vượt lên, khao khát kiếm tiền, để một ngày nào dó cậu sẽ giàu có, thành đạt như người đỡ đầu của Giang Tử Khâm, đi xe xịn, ở nhà lầu, là người nổi tiếng, nếu không, làm sao xứng với Giang Tử Khâm?
Chuông tan học vừa vang, Giang Tử Khâm vẫn theo ý mình, là người đầu tiên ra khỏi lớp. Không lên chiếc xe đến đón, nhanh như sóc, cô lủi sang phía khác, cùng với Triệu Doãn Phu chạy bộ gần nửa con phố. Lúc thấm mệt, dừng lại mặt đẫm mồ hôi, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, người đổ về trước, cổ áo đồng phục cô tình mở rộng, làm cho Triệu Doãn Phu đứng đối diện nhìn thông thống hết thảy.
Áo ngực xinh xắn bằng ren màu đen, ôm khít làn da hồng phấn. Triệu Doãn Phu vội vàng ngoảnh đi, miệng lẩm bẩm đọc: Phi lễ vật thị, phi lẽ vật thính, phi lễ vật động đầu nôn nao suy nghĩ, mặc dù không đầy đặn, nhưng đủ một bàn tay ấp, lại rất đẹp. Ý, lại nghĩ lung tung rồi! cậu tự vỗ đầu mình.
Một câu trong luận ngữ, nghĩa là: Nhưng gì không hợp lệ không được nhìn, không được nghe, không được động vào.
“Chúng mình đi đâu?” Cổ họng khô chát, Triệu Doãn Phu mãi không dám nhìn vào mắt cô bạn.
“Đến sở điều tra, cậu quên à?” Cô chặn một chiếc taxi, “Bạch cốt tinh cuối cùng đã hiện hình.”
Triệu doãn Phu lẩn ngay vào xe, ngơ ngác hỏi: “Kịch nào thế, có Bạch Cốt Tinh vậy ai là Tôn Ngộ Không?”
“Tôi, đợi tôi tam đả Bạch Cốt Tinh thế nào!” Cô liếc cậu một cái, có vẻ rất phấn khích, “Cậu làm Trư Bát Giới đi, nhị sư đệ!”
Cả hai cười phá lên.
Buổi trưa, Sở Điệu Tra gọi điện thống báo, điều tra về người mà Giang Tử Khâm yêu cầu, đã có kết quả, có mấy thông tin rất đáng nghe. Giang Tử Khâm hỏi sơ qua, mừng rơn, suýt không kìm chế được, muốn bỏ học chạy đến ngay.
Cuối cùng kiên nhẫn chịu đựng đến lúc tam học, trước đó đã ném mẩu giấy hẹn Triệu Doãn Phu đi cùng. Khi đến Sở Điều Tra, giám đốc sơ đích thân tiếp cô, giải thích tỉ mỉ những tư liệu thu thập được, đưa ra một xấp ảnh, cho biết, một phần tư liệu và ảnh đã được chuyển fax nhanh đến đối tượng điều tra.
Giang Tử Khâm lấy làm cảm kích, thưởng thêm món tiền mới ra về. Cô đưa Triệu Doãn Phu về nhà trước, sau đó một mình đến khách sạn Helan, gặp Chân Manni.
Chân Manni quả nhiên đợi cô trong phòng, mặc dù trước đó không ai hẹn ai, nhưng người nọ đợi người kia, hai tình địch luôn hằm hè nhau, cuối cùng bí mật gặp nhau.
Chân Manni rót bước cho Giang Tử Khâm một cốc nước ổi ép, lúc đầu làm bộ như không chuyện gì, chỉ tung lời thăm dò: “Hôm nay tôi nhận được một bưu phẩm, bên trong không ngờ là những bức ảnh thời trong trắng của tôi.”
Giang Tử Khâm không có thời gian vòng vo với cô ta, nói thẳng: “Là tôi gửi đấy, có hài lòng không? Chị Manni.”
Mặt Chân Manni đột nhiên biến sắc, cốc nước trong tay sóng sánh, trong tiếng sóng biển ầm ĩ ngoài cửa sổ vọng vào, đi đi lại lại trong phòng, mặt đỏ lựng giận dữ, môi run run, giọng run run, “Cô - giỏi!”
Giỏi cái gì, thì không nói, Giang Tử Khâm cũng không buồn nghe, uống một ngụm nước quả, để cốc vào khay thủy tinh, nhìn Chân Manni luống cuống trước mặt, đắc ý mỉm cười.
“Cây ngay không sợ chết đứng. Chị Manni, có phải chị tự làm tự chịu?” Giang Tử Khâm vẫn mở to đôi mắt long lanh, xem chút ngạo mạn trẻ con, đắc ý nhìn tình địch.
Chân Manni đứng khựng lại, quay phắt đầu, trừng mắt nhìn cô, bất thần vung tay ném cái cốc xuống nền “soảng” cái cốc vỡ tan. Giang Tử Khâm giật mình hốt hoảng, mặt thoáng biến sắc.
Chân Manni lao đến hét lên: “Giang Tử Khâm chúng tôi dã sắp cưới rồi, xin cô đừng chọc phá. Tất cả những cái đó là quá khứ của tôi, anh ấy có thể tha thứ cho tôi, tại sao cô dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy? Cô từ bỏ đi, cho dù không phải tôi, cũng sẽ có một Chân Manni thứ hai, thứ ba, anh ấy là ba nuôi của cô, là ngươi đỡ đầu, người nuôi dưỡng cô!”
Giang Tử Khâm vênh mặt, dằn giọng: “Tôi chẳng bận tâm.”
“Đúng, cô có thể không bận tâm, nhưng anh ấy bận tâm! Anh ấy có tiền, có địa vị, cô muốn người ngoài nhìn anh ấy thế nào? Ngạn Tịch tuyệt nhiên không từ bỏ tất cả vì cô. Hơn nữa, cô tưởng Ngạn Tịch có thể nảy sinh tình cảm kiểu đó với cô ư? Anh ấy hơn cô mười tuổi, có thể là anh cả hoặc chú của cô, một người đàn ông bình thường, sao có thể yêu một đứa bé mới lớn như cô? Giang Tử Khâm, cô thật nực cười, cũng thật đáng sợ, cô hoàn toàn không phải là đứa trẻ, cô là một con quỷ! Tôi phải nói với anh ấy, tôi phải nói với anh ấy!”
Chân Manni dường như phát điên, túm tóc Giang Tử Khâm, định lục ba lô của cô, “Đưa hết ảnh cho tôi, nhất định cô vẫn còn nữa!” Giang Tử Khâm đỏ mắt, chỉ liên tục lùi về sau, một chút bất cẩn, cả người giáng phịch xuống thảm, sống lưng đập vào khay nước, cơn đau thấu tim khiến cô chảy nước mắt. Chân Manni vẫn đang sấn tới, không biết làm thế nào, Giang Tử Khâm đành túm cánh tay cô ta cắn mạnh. Chân Manni kêu thét, ngồi thụp xuống, Giang Tử Khâm nhân cơ hội đứng dậy, chạy trốn.
Khi mở cửa, tiếng Chân Manni vẫn hét sau lưng: “Giang Tử Khâm, cô không phải là trẻ con, cô là con quỷ, một con quỷ! Tôi phải nói với anh ấy...”
Cửa đóng sập.
Ba giờ sau, Giang Tử Khâm mới về tới nhà. Cô đã ngồi rất lâu ngoài bãi biển, vừa nghe từng trận sóng xô bờ, vừa suy nghĩ về những lời nói của Chân Manni.
Anh cả, chú, tiền bạc, địa vị... Kha Ngạn Tịch có bận tâm những cái đó không? Cô không tin. Tình yêu là tất cả, nếu hai bên chung thủy, hơn vàng, hơn đá thì nhất định sẽ không bận tâm đến những thứ tầm thường kia. Cô tin Kha Ngạn Tịch không phải là người tầm thường như vậy, anh cũng sẽ như cô, bất chấp lời đồn, lời xấu, chỉ sống vì tình yêu đích thực. Đã có can đảm đến với nhau, ắt có cam đảm đi cùng nhau trọn đời. Nhưng nếu Kha Ngạn Tịch yêu cô thật, yêu cô như cô yêu anh, vì sao còn có một Chân Manni. Thậm chí còn muốn cưới cô ta, còn đinh quẳng cô ra một bên?
Có điều, trong một thoáng, trên bãi cát phẳng lỳ khi sóng rút đi, không còn thấy dấu chân mình lúc đến.
Giang Tử Khâm nghĩ, có lẽ mình không hiểu về tình yêu.
Trong phòng khách, sắc mặt Kha Ngạn Tịch đen như màn đêm bên ngoài. Giang Tử Khâm đội mưa về nhà, cả người ướt sũng đứng một chỗ. Cô nhìn anh, nhưng anh không nhìn cô. Không khí yên lặng đến nỗi chỉ còn tiếng nước nhỏ xuống nền nhà, vỡ ra ngàn phiến, mỗi phiến là một sự bất lực.
Giang Tử Khâm tức giận, cầm ba lô định đi lên lầu, giọng Kha Ngạn Tịch mới uể oải vang sau lưng, “Tiểu Man, tôi đã mệt mỏi vì các trò của em.”
Bước chân cô đột nhiên khựng lại.
“Manni vừa gọi điện, cô ấy nói sẽ hủy hôn quay trở về nước Anh, cô ấy cũng nói với tôi vài chuyện về em.” Kha Ngạn Tịch đứng dậy khỏi sofa, chậm rãi lại gần cô. Anh nắm vai cô, xoay lại đối diện với mình, “Tiểu Man, tôi hy vọng em hiểu một điều, em mãi mãi là người thân thiết của tôi. Nhưng trong khi tôi tôn trọng em, cũng xin em tôn trọng tôi.”
Giang Tử Khâm đột nhiên òa khóc, quẳng ba lô trên tay, lai vào lòng Kha Ngạn Tịch, ôm chạt lưng anh, cuống quýt cầu khẩu: “Ngạn Tịch, Ngạn Tịch.... Em sợ lắm, xin anh, xin anh đừng tàn nhẫn với em như vậy....”
Sắc mặt thản nhiên, Kha Ngạn Tịch đẩy cô ra, không hề nhìn khuôn mắt đẫm nước mắt của cô, ‘Tiểu Man, em đưng như thế. Thật đấy, tôi đã mệt mỏi vì những trò của em rồi, em tưởng tôi không biết thật sao? Em giả vờ là đứa trẻ vô tư, thực ra, em mưu toan hơn bất kỳ ai.”
Giang Tử Khâm kinh ngạc, hàng mi ướt đẫm nước làm vướng tầm nhìn, cô chỉ có thể mở to mắt, ngửa đầu nhìn anh.
“Tôi cũng không biết tại sao tôi có thể thất bại như vậy, giáo dục nên một người như em. Có lẽ năm xưa đưa em về nhà là một sai lầm. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không bỏ em. Tôi đã có kế hoạch cho tương lai của em, thành tích thi tháng của em tôi đã biết. Nếu kiểu giáo dục ở trong nước không phù hợp với em, mà tôi lại không thể chăm sóc em chu đáo, thì tôi sẽ gửi em ra nước ngoài. Tôi đã liên hệ với một tổ chức giáo dục của Nauy, một tháng nữa, sau khi các thủ tục hoàn tất, tôi lập tức đưa em đi du học.”
“Anh...Anh...” Giang Tử Khâm kinh hãi, hoảng loạn, sao anh nỡ đưa cô ra ngước ngoài, thậm chí hoàn toàn nghiêm túc và cương quyết như vậy. Cô gào khóc, “Ngạn Tịch, xin anh... xin anh đừng đưa em ra nước ngoài, em không thể xa anh! Cô ấy chia tay với anh không liên quan đến em, là cô ấy không đứng đắn. Ngạn Tịch, Chân Manni có bao nhiêu đàn ông, cuộc sống riêng tư rất bừa bãi. Gia đình cô ấy phá sản, cô ấy muốn kết hôn với anh là để được anh cứu giúp.”
Kha Ngạn Tịch vẫn một mực đẩy cô ra, nhăn mày cau có, dường như chán ngán cực độ, “Tôi biết, mọi chuyện của Chân Manni tôi đều biết. tôi không bận tâm quá khứ của cô ấy, chính là tôi muốn giúp đỡ gia đình Manni thoát khỏi khó khăn, Giang Tử Khâm, đủ rồi. Đừng nói gì nữa, ý tôi đã quyết, mời em chuẩn bị đi ra nước ngoài.”
Giang Tử Khâm đột nhiên đứng sững, một tích tắc sau lại òa khóc. Nhảy chồm chồm, cào cấu Kha Ngạn Tịch, nhưng anh liên tục lùi lại, liên tục nhảy tránh sang bên. Cô bất lực ngồi sụp xuống, “em không ra nước ngoài, em không ra nước ngoài, Ngạn Tịch, em yêu anh, anh không thể đối xử với em như thế!”
Kha Ngạn Tịch mặt trắng bệch, tức giận hét: “Giang Tử Khâm, em mới mười tám tuổi!”
“Thế thì sao, em yêu anh, mười tám tuổi thì không thể yêu anh hay sao?” Hai tay ôm đầu gối, vùi mặt mặt vào đó, cô nức nở lắp bắp, “Em nhất quyết không ra nước ngoài, thà bỏ nhà đi, em cũng không ra nước ngoài.”
Kha Ngạn Tịch đứng bên cạnh châm điếu thuốc, rít mạnh mấy hơi. Rồi ngồi xổm trước cô, nâng mặt cô lên, “Em không đi nổi đâu, Tiểu Man, em không còn là cô bé mồ côi có thể chịu được kham khổ. Em đã quen cuộc sống xa hoa, quen tiêu tiền như nước. Số tiền em tiêu một năm đã vượt xa con số hàng triệu, em không thể quen với cuộc sống của người bình thường được nữa. Cụng không phải em yêu tôi, em coi sự dựa dẫm là tình yêu, em hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì!”
Giang Tử Khâm cắn môi, ngẩng nhìn anh: “Ngạn Tịch, em yêu anh, vậy mà anh lại rẻ rúng em!”
Điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết, Kha Ngạn Tịch giật mình, vô thức buông ra, trên ngón trỏ đã có một vệt bỏng nhẹ hồng hồng. Giang Tử Khâm đứng bật dậy, chạy lên gác.
Sáng hôm sau, Kha Ngạn Tịch không tìm thấy Giang Tử Khâm ở bất cứ xó góc nào trong nhà. Phòng tập đàn không có, phòng sách không có, phòng tắm và nhà bếp tìm khắp lượt, cũng không thấy tăm hơi. Nghĩ tới lời cô nói tối hôm qua, anh bỗng lạng người. Lập tức gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp cô, nghe giọng ề à ngái ngủ từ đầu kia vọng tới, anh mới sực nhớ ra hôm nay là cuối tuần.
Cô có thể đi đâu/ Có lẽ chỉ nhất thời buồn bã đi cho khuây khỏa, nhưng sao ví tiền và điện thoại cũng vứt lại nhà? Anh lờ mờ cảm thấy chuyện không đơn giản, trong suốt buổi làm việc anh luôn nhầm lẫn lung tung, đầu óc lúc nào cũng quanh quẩn nghĩ về cô.
Lúc đầu anh chỉ thấy bực mình, cho là Giang Tử Khâm cố tình. Nếu cô vẫn bướng bỉnh cho rằng làm vậy có thể thay đổi quyết định cảu anh, thì cô đã nhầm, anh vốn không phải là người dễ thay đổi quyết định. Nhưng thời gian từng phút, từng giờ trôi qua, anh bắt đầu lo lắng, cô không có tiền, có thể đi đâu, ăn gì, làm sao về nhà? Ngộ nhỡ cô bỏ đi thật, thậm chí bị lừa bán đi như hồi mười hai tuổi, làm sao anh có thể tha thứ cho mình?
Cuối cùng, không thể chịu đựng hơn được nữa, buổi chiều Kha Ngạn Tịch rời công ty rất sớm, lái xe khắp Hàn Phủ tìm cô. Lòng vẫn thầm hy vọng, nên anh bảo lái xe đợi ở nhà, nếu Giang Tử Khâm về lập gọi điện báo cho anh. Lúc đầu, thâm tâm anh vẫn nghĩ cô sẽ quay về, đến khi trăng lặn sao thưa, rồi mặt trời nhô lên đằng đông, anh mới thực tin, lần này Giang Tử Khâm không đùa với anh.