Bùm!
Pháo hoa bỗng bùng lên, sáng rực ngoài cửa sổ, vẽ nên bức tranh tráng lệ trên bầu trời màu hoa cà. Ánh sáng chói rực, xe cuồn cuộc như nước, chính là chốn phồn hoa nhân thế.
Kha Ngạn Tịch tâm trí tán loạn, bỗng giật mình, lát sau trở lại bình thường, ngồi thẳng người, kéo chăn đắp cho Giang Tử Khâm. Bàng hoàng thực thực hư hư, anh vừa trải qua một cảnh huống khác hẳn mấy năm trước, nhưng trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực nhắc anh, đây là hiện thực xác tạc.
Khi hơi thở bình thường trở lại, anh mói chống tay xuống giường, dùng chân phải làm trụ, thận trọng đứng lên. Khi cơ thể đã thăng bằng mới bước đi, bước khó nhọc đến bên cửa sổ mở toang, từ từ đóng lại.
Dựa vào tường, đôi mắt sâu tư lự dõi nhìn màn đêm. Chớp mắt đã mười năm. Cô bé mười hai tuổi đang ngủ phía sau anh, vậy mà đã cùng anh đi qua chặng đường mười năm.
Đời người đi đâu về đâu ai biết, những chuyện cũ chẳng qua như ảo mộng, như sương khói vụt trôi. Trong khoảnh khắc, khi lớp phấn son lắng đọng bị xối sạch, đâu còn tìm lại được vẻ diễm lệ của những ngày đã qua?
Dằng sau có tiếng loạt xoạt, anh vừa ngoái lại đã nghe tiếng cô thầm thì, “Ngạn Tịch. . . .”
Tất cả đều đã thay đổi, nhưng vẫn có một người, một lòng đau đáu nhớ về anh, chưa bao giờ thay đổi.
Khi Kha Ngạn Tịch tỉnh dậy, Giang Tử Khâm đã không còn trên giường nữa. anh chỉnh lại y phục trên người, thong thả ra khỏi phòng bệnh, đang hỏi cô y tá đi ngàng qua thì phát hiện cô đang ở cầu thang.
Lúc này Giang Tử Khâm mặc quần áo bệnh viện giản dị, in số hiệu bệnh nhân, tựa đầu vào thành cầu thang, ngón tay kẹp điếu thuốc lá.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Giang Tử Khâm biết người đến là ai, vừa nghiêng đầu thoáng liếc, lại ngoảnh mặt đi. Trong đầu lại hiện bộ dáng lúng túng của anh lúc ngồi bên cô, trái tim tức thì khẽ nảy. Muốn để anh lên tiếng trước, không ngờ anh bước đến, rút điếu thuốc trong tay cô.
“Em nên ở trong phòng bệnh.” Anh dập điếu thuốc, giọng trầm và nhỏ.
Cô ngồi bất động, vẫn tựa vào lan can, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn từng bậc cầu thang. Rất lâu sau, mới thở dài rất nhẹ, hỏi; “Em hôn mê mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.”
“Hai ngày”. Cô nhắc lại, rồi không biết nói gì nữa, “giữa hai người chỉ còn lại hơi thở đều đều, cô chủ ý điều chỉnh hơi thở cùng nhịp với anh, nhưng sau mười lần lặp lại như thế, chợt thấy mình quá nực cười.
“Cảm ơn anh đã đưa em đi bệnh viện, tiền em sẽ nhanh chóng hoàn trả lại anh.” Cô thản nhiên nói, không hề xao động.
“Sao em nói vậy?” Anh yêu cầu trả tiền tự bao giờ? Thực ra anh muốn nói, sao lại coi nhau như người ngoài thế, nhưng không thể nào mở miệng, rồi bỗng nhận ra, mình đã không có tư cách yêu cầu cô điều đó.
Lúc này, Giang Tử Khâm mới ngoảnh lại nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch, nở nụ cười yếu ớt. Cô vịn lan can, khó nhọc đứng lên, thân nhiệt chưa trở lại bình thường, đầu vẫn choáng, vừa đứng lên cảm giác trời đất quay cuồng. Nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ, thể hiện hình ảnh đẹp nhất trước mắt anh, “Lát nữa em xuất viện, anh có thể đừng đến phòng em nữa, được không? Có người đến đón em, em không muốn anh ấy hiểu lầm.”
Đó là lời nói thật, vì vậy nghe như chích vào tai. Nét mặt Kha Ngạn Tịch thoáng sắt lại, nhạy cảm nhận ra lưỡi dao trong lời nói ấy, lạnh lùng đáp, “Sợ anh làm mất người của em hả? Được, không hề gì.”
Tính anh vẫn xấu như trước, Giang Tử Khâm buồn bã nhìn anh lắc đầu. Biết anh không nhìn mình, cô dứt khoát tàn nhẫn nói: “Cảm ơn!”
Chung Dịch nhận xuất hiện chỉ ít phút sau cú điện thoại của Giang Tử Khâm.
Trong học viện mĩ thuật vốn đầy rẫy những sự kỳ quặc, Chung Dịch là một chàng họa sĩ đẹp trai có tiếng luôn được các nữ sinh hậu ái. Mọi người gọi anh là “Adam”, đều cho anh là người đàn ông được thượng đế sủng ái dưới nét cọ tài hoa của Michelangelo .
: Michelangelo (1475 - 1564): nhà điêu khắc, họa sĩ, kiến trúc sư thiên tài người Ý.
Chung Dịch vừa thu xếp đồ cho Giang Tử Khâm, vừa nhăn nhó phàn nàn: “Tôi đang chuẩn bị lên lớp,, luôn vi phạm nội quy vì em. Nói xem, nếu tôi bị đuổi việc, em có chịu trách nhiệm không?”
Mặt Giang Tử Khâm ửng đỏ, cô không thích kiểu nói thân mật như thế, nhưng đúng lúc nghe thấy tiếng chân tập tễnh vọng đến từ phía hành lang. Cô vội vàng trở mặt tươi cười, thân thiện mỉm cười, “Thầy muốn em chịu trách nhiệm thế nào? Lấy thân bù đắp được không?”
Chung Dịch chợt dừng tay, ngẩn người ngạc nhiên, tiếng cười của Giang Tử Khâm như tiếng chuông bạc, trong veo ngân theo nhịp dao dộng của thần kinh đại não anh. Chung Dịch ngẩng nhìn cô, đôi đồng tử lóng lánh, sáng bừng hy vọng, “Nhất định thế nhé! Nhất định thế nhé!”
Quả nhiên anh ta tưởng thật, cô hơi ngượng, “Ngốc ạ, em nói đùa thôi, anh tin thật à?”
Chung Dịch lập tức bối rối, cúi đầu thở dài, “Lạ đánh lừa người ta.” Sự yếu đuối của đàn ông luôn khiến phụ nữ xao lòng. Nhưng Giang Tử Khâm không hề, tiếng bước chân ngoài hành lang mỗi lúc mỗi xa đập vào tai, trái tim cô nặng trĩu.
Chung Dịch đưa cô về kí túc xá. Đúng lúc Văn Song Song tan lớp cũng vừa về, đẩy cửa phòng nhìn thấy hai người đang bận rộn. Cô ta cố tình kêu “Ối!” một tiếng rõ to, vội lấy tay che mắt, nói đùa: “Ái chà, tôi về không đúng lúc tý nào.”
Chung Dịch cảm thấy bình thường, thậm chí quay người lấy mấy quả táo đưa cho Song Song, dặn cô chú ý chăm sóc Giang Tử Khâm.
“Cô ấy đâu cần em chăm sóc, có thầy Chung ở đây, một người bằng mấy người ấy chứ!” Văn Song Song liếc Giang Tử Khâm, nhẹ nhàng giễu, “Tử Khâm chúng ta thật tốt phúc, bao nhiêu người tranh nhau lấy nước cho cô ấy rửa chân. Thầy Chung, thật sự thầy phải cố gắng lên mới được!”
Giang Tử Khâm hiểu thâm ý của cô bạn, mặt đỏ bừng, ngoái lại lườm cô ta. Chung Dịch vẫn ngơ ngác, có lẽ tưởng Văn Song Song khích lệ mình, vui vẻ gật đầu nói: “Ừ, nhưng dạo này cô ấy rất khó bảo.”
Văn Song Song cười thầm, sao lại có gã đàn ông khờ thế!
Bệnh của Giang Tử Khâm một tuần sau thì khỏi hẳn, cô không còn cớ gì để tiếp tục lười biếng nữa, đành vác dụng cụ đi vẽ bên ngoài. Đây là sự cực chẳng đấu khi hoàn toàn rời khỏi Kha Ngạn Tịch. Để trang trải cuộc sống, và có tiền nộp tiền học phí, cô không thể không ra ngoài, ngày ngày tất bật kiếm tiền.
Nỗi sợ hãi do quá xúc động sau quyết định kia vào một ngày nào đó của nửa năm trước, đã sớm tiêu tan bởi cuộc sống hằng ngày. Hy vọng, ước mơ về cuộc sống mới đã dần dần khô héo trước hiện thực nghiệt ngã.
Mà trước đó, đã quá lâu, co không nếm trải cảm giác thiếu tiền. Thỉnh thoảng lại mơ giấc mơ đã trở đi trở lại không biết bao lần, lần nào cũng chân thực như vậy. Kha Ngạn Tịch vẫn chạy trong cơn mưa liền rợp trời đuổi theo chiếc taxi chở cô, nhưng không còn thấy bàn tay ai ấm áp đánh thức cô dậy, ôm cô vào lòng khẽ gọi: “Tiểu Man.”
Tất cả như giấc mộng Nam Kha , cuối cùng cũng đế ngày thức tỉnh. Cô giãy giụa trong dòng sông năm tháng, làm đủ thứ công việc, bán hàng, tư vấn khách hàng, cầm những tấm biển quảng cáo lòe loẹt đi khắp đường to phố nhỏ...thường nhịn bữa sáng để tiết kiệm tiền, hoặc suốt cả tuần chỉ ăn sài món màn thầu. Không nhân là màn thầu, có nhân là bánh bao, cô cảm thấy lần đầu tiên mình phân biệt rõ ràng hai loại bánh này.
: có tích từ “Nam Kha thái thú truyện” Thuần vu Phần say rượu ngủ quên dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình đi vào Đại Hòe An Quốc, được bổ nhiệm làm thái thú quận Nam Kha, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, tỉnh ra mới biết hóa ra đó chỉ là giấc mộng, tất cả chỉ là hư ảo. Người đời dùng “giấc mộng Nam Kha” để ví vinh hoa phú quý ở đời chẳng qua chỉ là giấc mộng.
Nhưng nếu hỏi, hối hận rồi phải không, kỳ thực chính cô cũng không biết. Có lẽ cô có thể nhìn thấu cuộc đời, nhưng không bao giờ nhìn thấu bản thân.
Mưa liên miên, nên công viên tần Nguyệt rất vắng, chỉ lác đác khách dạo chơi. Nhưng thật kì lạ, hôm nay lại rất hên, từ lúc dựng cái ô trên cầu Đồng Bản, luôn cô khách yêu cầu vẽ.
Công bằng mà nói, Giang Tử Khâm vẽ chẳng xuất sắc gì, mới học được nửa năm, tư chất bình thường, chỉ làm được mỗi một việc là họa cái hình gì, còn cái thần quan trọng nhất của chân dung thì vẫn còn thiếu. Cũng may khách đa phần chỉ yêu cầu vẽ giống, lúc nhận tranh đều khen hết lời. Không ít người quẳng ra năm mươi đồng, cũng không lấy tiền thừa.
Kết quả Giang Tử Khâm bội thu. Lúc thu dọn đồ nghề ra về, lại nghĩ đến cảnh vẽ chân dung cho Phương Thái mấy hôm trước. Kha Ngạn Tịch đứng bên cô, nhưng ánh mắt dịu dàng lại hướng vào nguyên mẫu nhân vật cô đang vẽ. Ai biết anh chân tình hay giả ý, nhưng nó kích động cô, khiến cô một lần nữa chứng kiến sự ác nghiệt của người đàn ông này.
Vừa quay đi, chuông điện thoại của Chung Dịch đã cắt ngang dòng suy nghĩ, do dự mấy giây, có nên nhấc máy, cuối cùng vẫn nhấn nút xanh. Đầu bên kia là giọng nói phấn khích của anh: “A lô, Tử Khâm à?”
“Vâng.” Giọng khô khan, cô đáp: “Có chuyện gì?”
Chung Dịch nhận ra ngay, thoáng im lặng, hình như cau mày, lát sau mới đáp, “Sắp có kỳ nghỉ ngắn dịp mồng một tháng năm, em có rỗi không?”
Tưởng anh ta muốn hẹn hò với mình, lập tức từ chối lấy cớ bận làm thêm. Không ngờ Chung Dịch đoán trước ý đồ của cô, ranh mãnh hỏi, “Thế còn buổi tối, buổi tối rỗi chứ?”
“Không.”
“Thế à, tiếc quá.” Anh thở dài một tiếng, như tiếc thật sự, “Anh có người bạn là giám đốc khách sạn Hàn Phủ, nhờ tìm giúp một nhạc công cì cô gái đang làm cho khách sạn muốn về quê nhân ngày nghỉ mồng một tháng năm, họ cần người thay thế tạm thời. Thù lao không cao lắm, nhưng cũng được ba bốn chục. Vậy thôi, nếu em bận, anh sẽ gọi cho Văn Song Song cùng phòng em, đằng nào...”
“Ấy, khoan đã!” Không đợi anh nói hết, Giang Tử Khâm nhoẻn cười nói chữa: “Anh đúng là, sao không nói rõ! Để em, để em, đằng nào cũng không có việc lớn gì, lui lại cũng được, giúp người cũng là giúp mình.”
Đầu kia Chung Dịch cười đứt hơi: “Được rồi, được rồi, vậy để anh bảo anh ấy. Không ai như em, có phải trúng mánh rồi vẫn còn chảnh?”
“Anh dám?”
“Ờ, anh vẫn không dám thật, anh đặt cả cuộc đời vào tay em.” Bên kia giọng Chung Dịch dịu dàng. “Tử Khâm, thực ra em, không cần em vất vả kiếm tiền như thế, chỉ cần chúng mình...”
“Thôi, được rồi, đừng nói nữa.” Giang Tử Khâm lại ngắt lời anh, chuyển chủ đề, “Mai em mời anh ăn cơm, được chứ?”
Chung Dịch ngập ngừng, nhún vai, “Coi như em vẫn còn có chút lương tâm, cứ thế nhé, ngày mai anh đến đón.”
“Vâng!”
Vừa cúp máy, Giang Tử Khâm liền thu ô ra về, trong đầu thầm nhớ lại chuyện Chung Dịch vừa nói, tính nhẩm sổ tiền. Oa, khoảng ba buổi tối, có thể kiếm được gần một ngàn, học phí kì sau coi như được giải quyết.
Tuy nhiên, sự thể không suôn sẻ như cô nghĩ.
Buổi tối trước hôm 1.5, Chung Dịch đưa Giang Tử Khâm tới khách sạn Hàn Phủ. Anh để cô đứng chờ ở sảnh, một mình đi tìm ông bạn.
Trong lúc rỗi rãi, tiện tay nhấc cuốn tạp chí trên cái giá bên cạnh, trên bìa có mấy chữ to nổi bật - “Người đàn ông được mệnh danh là hoàng đế”. Chỉ nhìn trên ảnh, cũng thấy người này quả thực phong độ ngời ngời, lịch lãm, phóng khoáng, đang ở độ chín, anh ta tỏa ra sức quyến rũ đặc trung của người đàn ông tuổi này. Đôi môi mím nhẹ, như cười như không, thoáng nhìn cũng biết người này rất được lòng phái đẹp.
Nhưng Giang Tử Khâm bỗng bật cười khinh khích, buồn cười vì cái tên tiêu đề quá phóng đại. nếu anh ta là hoàng đế, thì Kha Ngạn Tịch là gì, người đàn ông thần thánh ư? Cô nén cười, lại nghĩ đến anh.
“Đao Y Minh_” Cô khẽ đọc cái tên lên.
“Tôi rất vui , vì cô không đọc chữ Y thành chữ Vĩ.”
Đằng sau vang lên giọng đàn ông. Giang Tử Khâm bất ngờ, giật mình, vội im bặt, quay người lại. Nhưng càng bất ngờ bởi người đàn ông trước mặt.
Anh ta thấy ngay vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, cười nhạt không nói gì, đến khi cô chỉ vào bìa cuốn tạp chí, “Ông chính là Đạo Y Minh?” Anh ta mới gật đầu.
Giang Tử Khâm nhìn bức ảnh, lại nhìn người thật, phải công nhận trăm nghe không bằng một thấy. Do vóc dáng hoàn mĩ, người thật còn hút hồn hơn trong ảnh. Cô bẽn lẽn mỉm cười, không biết thế nào lại hỏi một câu: “không phải anh là người của bộ tộc Bài Di chứ?”
bộ tốc thiểu số Trung Quốc, trước đây thường gọi là người Tải.
Đao Y Minh ngơ ngác, mấy giây sau mới hiểu ra. Anh giơ nắm đấm, dứ dứ dưới cằm mình, ánh mắt không rời cô, nhẹ nhàng giễu cợt, “Tiểu thư, có phải cô xem ‘Thiên long bát bộ’ quá nhiều rồi không?”
Giang Tử Khâm gãi đầu, không tiện nói nữa. Đúng lúc Chung Dịch bước nhanh đến. Chung Dịch thấp hơn Đạo Y Minh nửa cái đầu, đứng cạnh anh ta, lập tức trông như cậu em, càng làm nổi vẻ cao lớn, chín chắn của anh ta.
“Tôi đang đi tìm anh, không ngờ anh ở đây.” Chung Dịch kéo Giang Tử Khâm, thân mật ôm eo cô, cười hi hi giới thiệu: “Tử Khâm, đây là Đạo Y Minh, người bạn mà anh đã nói. Y Minh, đây là Tử Khâm, thế nào, đẹp không?”
Giang Tử Khâm toàn thân căng thẳng, bối rối. Đạo Y Minh đứng trước mặt vẫn bình thường nhiên, dường như không có điều gì đáng ngạc nhiên. Đến khi Giang Tử Khâm thoát ra khỏi sự nhiệt tình của Chung Dịch, Đạo Y Minh mới hơi nhướng mày, như phát giác ra điều gì đó.
“Xin chào, Đạo tổng.”
Đao Y Minh chỉ gật đầu.
Giang Tử Khâm nhanh nhẹn đi đến ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu công việc của mình. Lúc đầu Chung Dịch lặng lẽ đứng đợi cô ở một góc khách sạn, đến khi có ba bốn cú điện thoại, liên tục hối thúc, đúng Đạo Y Minh đi ngang qua, anh mới kéo anh ta ra một chỗ nói, có việc phải đi trước.
“Mẹ tôi vừa nhập viện tối qua, tình hình có vẻ không ổn, tôi phải vào đó xem sao. Tử Khâm đang bận, tôi không làm phiền, nhưng nhất định anh phải giúp tôi đưa cô ấy về trường.” Chung Dịch chỉnh lại trang phục nói nhanh.
Đạo Y Minh ngoái nhìn cô gái trẻ đang chơi đàn ở góc kia của khách sạn, dưới ánh đèn dịu êm, cô như được mạ một lớp vàng óng ánh, trong chiếc váy trắng dài chấm đất, trông mảnh mai, tha thướt, vô cùng cuốn hút. Anh gật đầu, “Được thôi.”
Giang Tử Khâm không nhận ra có người đang nhìn mình, cô đang dồn tâm trí vào bản nhạc. Các bản nhạc ở đây đa số người ta nghe nát ra rồi, cô lật mấy trang, lựa chọn một bài “Childhoood memory” giai điệu trầm buồn vang lên dưới những ngón tay.
Trong kí ức, lần bỏ nhà ra đi năm mười tám tuổi, đổi lại chỉ là một trận sốt cao sau cơn mưa lớn. Trong lúc mê man, cô chập chờn nghe thấy bản nhạc này, rất chậm và buồn, giống như thứ rượu vang màu tím lóng lánh trong thùng gỗ. Trước khi được thưởng thức, phải chờ đợi rất lâu.
Co hơi hé mắt, lập tức bị chói nhức bởi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, những hạt nắng vỗ đôi cánh nhung lặng lẽ bay liệng, rơi trên người đang ngồi chơi đàn. Trước mắt vẫn hiện lên cảnh trong mơ, cô bị chiếc xe đưa đi rất xa, Kha Ngạn Tịch điên cuồng chạy theo bỗng biến mất. Chính lúc đó, trong cập chờn mê tỉnh, có tiếng ai thoảng qua tai, nói với cô ba từ.
Trong mấy giây, sau khi tiếng đàn chậm dần, ngân lên rồi dừng hẳn, tiếng chân gấp gáp đã đến gần. Cô nhìn thấy anh qua khóm hoa Ericka, anh ngồi xuống bên cô, từ từ kéo cô dậy.
Kha Ngạn Tịch đổ mấy viên thuốc trong túi giấy ra tay, đưa đến sát miệng cô, nói: “Tiểu Man, ngoan nào, mau uống thuốc đi.”
Cô chỉ thấy tủi thân, cuộc sống bị đẩy mạnh, quay một vòng lớn thế, cuối cùng vẫn bị người đàn ông này giữ chặt, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi cái bóng của anh. Cô vừa há miệng nước mắt đã ứa ra, rơi trên tay anh, nhưng anh cố tình không thấy. Anh bê cốc nước, dỗ cô uống mấy ngụm.
Cô vẫn nức nở, nép vào lòng anh, hai tay ôm chặt cổ anh. Cô liên tục nói xin lỗi, liên tục ăn năn, cuối cùng mếu máo, , vô cùng tội nghiệp nói: “Em không muốn sang Nauy, anh đừng đưa em đi, được không?”
Cô nhìn anh, anh gật đầu, coi như đồng ý, cô thở phào như trút được gánh nặng, mặt chúi vào tay anh, dần dần có hơi ấm, rồi cô xoay người, vùi hẳn đầu vào lòng anh.
“Ngạn Tịch, em vừa nằm mơ. Em tưởng anh bán em, em không bao giờ nhìn thấy anh nữa.” Áp má vào vồng ngực rắn chắc của anh, rất đỗi yên lòng, rất đỗi bình an, “Em còn nghe thấy anh gọi em, nói với em...”
Anh hơi ngẩn ra, vội cúi nhìn cô, hỏi nói gì. Cô lại cười khúc khích, dụi mặt vào ngực anh, nhất định không chịu nói.
“Nói sẽ bị đua sang Nauy.” Cô đột nhiên ngẩng đầu, làm động tác khóa miệng.
Sắc mặt Kha Ngạn Tịch không hiểu sao trở nên trắng bệch.
Một giờ đêm, Giang Tử Khâm mới ra về. Vừa đứng lên, đã thấy đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, chống tay vào nắp đàn đứng mọt lát mới bước được. Đi vài bước, đã thấy Đạo Y Minh đứng một bên vẫy tay, xung quanh anh ta có mấy người com lê, giày da bóng mượt, đưa thuốc lá mời, nhưng bị anh từ chối.
“Cảm ơn, tối nay không muốn hút.’ Anh trả lời, thầm nghĩ đến cô thiếu nữ bên cạnh.
Giang Tử Khâm bất giác ngẩng đầu nhìn anh ta. Cô vẫn nhớ, Kha Ngạn Tịch cũng không thường xuyên hút thuốc, nhất là lúc có mặt cô, cũng có vài lần hút nhưng chỉ vì quá buồn.
Vừa phân tâm, Đạo Y Minh đã vỗ vai, làm cô sực tỉnh, anh nói với mấy người đàn ông xung quanh “Tôi đi trước, tạm biệt.”
Anh ta thản nhiên khoác vai cô. Người cô chợt cứng, thấy ánh mắt cầu cứu của anh ta, mới ngoan ngoãn phục tùng.
Khi hai người đã ngồi trong xe, Đạo Y Minh mới giải thích, “Vừa rồi rất xin lỗi cô, nếu không, chẳng biết phải tiếp họ bao lâu.”
Giang Tử Khâm cúi đầu, “Không sao.”
“Thực ra, suy cho cùng cũng là vì cô, nếu không vội đưa cô về trường, tôi cũng không bận tâm quá về vấn đề kia.”
Cô ngước nhìn anh, băn khoăn, “Nói vậy là tôi đã làm phiền anh?”
Anh ta lại cười hồ hởi, “Theo cô thì sao?” Sau đó đưa chai nước cho cô, “Sắc mặt cô không tốt, uống chút nước đi.”
Một người đàn ông như vậy không thể ghét được, chỉ có điều, lần đầu gặp đã ân cần, dịu dàng như thế, nhất định không chỉ mình cô có ấn tượng tốt đối với anh ta. Giang Tử Khâm mỉm cười, đón chai nước.
Xe đang đi, Đạo Y Minh đột nhiên giảm tốc, để nghị đưa cô đi ăn đêm. Do đã muộn, vốn định từ chối, nhưng anh nhắc lại lần nữa nên cũng gật đầu.
“Đến phố ẩm thục nổi tiếng của Hàn Phủ chúng ta được không?” Khóe miệng hơi nhếch, ẩn nụ cười, anh ta nheo mắt nhìn cô, có một chút uể oải, “Không chê tôi keo kiệt chứ?”
Giang Tử Khâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mệt mỏi nói, “Không đâu.” Đột nhiên lòng hơi run, chăm chú nhìn cửa kính, bắt gặp Đạo Y Minh đang chăm chú nhìn mình. Ngoảnh lại, đã thấy anh chăm chú quan sát đường phố trước mặt.
Đây cũng là một thủ đoạn sao? Cô cười nhạt.
Dù đã gần một giờ đêm, con phố ẩm thực vẫn có người qua lại. Nam nữ từ khách sạn đối diện tốp năm, tố ba đi đến. Đối với lớp trẻ đô thị quen cuộc sống ban đêm, cuộc vui thực sự vừa mới bắt đầu.
Đạo Y Minh dừng xe ở bãi đỗ cạnh khách sạn, trước đó đã dặn Giang Tử Khâm đứng chờ anh, loáng cái đã thấy anh chạy lại, hai tay chống gối, khom người thở hổn hển trước mặt cô.
Giang Tử Khâm ngạc nhiên, “Anh chạy như vậy làm gì?”
“Sợ cô bị UFO bắt.” Anh cười.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhưng họ chê tôi vô tích sự. Vì sự ổn định của tinh cầu, nhất quyết không chịu bắt tôi đi.” Cô nói vẻ nghiêm túc, “Anh xem, tôi chỉ có thể đứng đợi trong cái vòng tròn anh vạch ra.”
Anh ta lão luyện như thế, tự nhiên đến mức không ai có thể nghi ngờ.
“Ăn món gì?” Đang đi Đạo Y Minh bỗng hỏi nhỏ, “Sủi cảo nhé, tôi biết quán ở cuối phố có sủi cảo cực ngon.”
Giang Tử Khâm bất chọt nhớ đến lần họ đến đây, cô đi trước, anh đi sau. Xung quanh yên ắng.
Đạo Y Minh nhắc lại lần nữa, mới kéo tâm trí Giang Tử Khâm trở về. Cô vội vàng nói, cũng được. Anh mím môi, mãi không lên tiếng. Cho đến khi vào quán sủi cảo, hai người ngồi xuống chiếc ghế dài, lúc rót trà, anh mới liếc sang cô.
“Cô gái, không nên ưu tư như vậy. Mặc dù nó khiến cô trở nên đặc biệt, nhưng tôi hy vọng cô có thể vui lên.”
Thái độ anh ta hoàn toàn nghiêm túc. Lúc đó, Giang Tử Khâm nuốt xuôi ngụm trà đắng chát. Bảo cô đặc biệt ư? Nói thế là có ý gì, anh ta có tư cách gì hy vọng cô vui lên?
Người đàn ông muốn thẳng thắn tiếp cận một cô gái, liền cho rằng đã hiểu thấu tâm hồn cô ta. Thật xuẩn ngốc, thà nói thẳng một câu, tôi thích em - nếu như vậy, trên trờ đã không có nhiều chuyện đến thế.
Trong khi Giang Tử Khâm còn đang suy nghĩ nên đối lại thế nào, thì một cặp đôi còn trẻ đi vào. Người cô bỗng căng ra, bàn tay cầm cốc trà lạnh, nổi gân xanh, các khớp ngón trắng bệch, hơi thở gấp dần. Cô cúi đầu, nhìn xuống, ngực phập phồng dữ dội.
Đạo Y Minh ngoái lại phía sau, nhìn thấy người đang đi đến.
Kha Ngạn Tịch đi vào quán mới phát hiện ra Giang Tử Khâm, cánh tay choàng hờ qua eo Phương Thái vô thức buông lỏng, rồi lập lại ôm chặt.
Hai người tìm một góc khuất ngồi xuống. Phương Thái đã nhận ra sắc mặt khác thường của Kha Ngạn Tịch, sau khi gọi món, buột miệng hỏi: “Nhìn thấy ai vậy? Cứ như gặp quỷ.”
Kha Ngạn Tịch lắc lắc đầu, nhấc ấm trà, rót hai cốc, “Không ai cả.”
“Thế thì lạ thật, anh vừa ngồi đã quên trải khăn ăn, cốc cũng chưa tráng đã rót trà.” Phương Thái ngoái đầu, nhìn khách trong quán, khi phát hiện ra cô gái đã ba lần bảy lượt chạm mặt, liền ngẩn người. Quay lại, thấy ánh mắt bất an của Kha Ngạn Tịch, vậy là lờ mờ hiểu ra.
“Là cô gái đó phải không? Cô họa sĩ đã vẽ chân dung cho em dạo trước. người chơi đàn ở khách sạn vừa rồi có phải cũng là cô ta? Anh đứng trên lầu nhìn mãi, tưởng em không biết ư?”
Kha Ngạn Tịch đặt ấm trà lên bàn, hơi ngẩng mặt, giọng lạnh lùng, “Đừng nói nữa!”
Phương Thái lại cười, nghiêng người tựa vào bàn,, lại nhìn Giang Tử Khâm lần nữa, thấy cô cúi đầu, hai má ửng hồng.
“Đúng cô ta chứ? Em nên đoán ra sớm hơn mới phải.” Cô nhấp một ngụm trà, ngước nhìn anh qua rèm mi, giọng đặc biệt chua ngoa, “Thanh Thanh tử khâm, du du ngã tâm.”