Tập quân sự là cái hố đầu tiên của mỗi sinh viên năm thứ nhất dứt khoát phải vượt qua. Tập suốt cả ngày, đến tối vẫn phải ôn luyện, chưa hết lúc nghỉ giữa giờ lại phải dọn dẹp phòng ở thật sạch sẽ gọn gàng. Công việc này gọi là “vệ sinh nội vụ”. Khi Giang Tử Khâm mặc bộ đồ rằn ri nhà binh trèo lên trèo xuống dọn vệ sinh nội vụ, chút kì vọng vốn đã không nhiều đối với trường đại học cũng đã tan biến.
Hôm đó là một ngày xúi quẩy. Do một gã trong lớp đến muộn, Huấn luyện viên bắt phạt cả lớp nằm sấp chống đẩy năm mươi cái, người đến muộn và lớp trưởng làm một trăm cái.
Sau khi hoàn thành định mức, Giang Tử Khâm gắng hết sức đứng lên, mắt bỗng tối sầm, ngồi sụp xuống. Trước mắt bỗng tối om, may có người đỗ kịp, bấm mạnh vào huyệt giũa nhân trung, lát sau, nguy hiểm đã qua. Khi tỉnh lại thấy huấn luyện viên đang ôm mình, mặt rất lo lắng. Giang Tử Khâm được nghỉ đến hết buổi tối, huấn luyện viên dù vẻ ngoài tỏ ra nghiêm khắc, nhưng cũng không đến nỗi, thậm chí đích thân dìu cô về phòng.
Bốn cô nữ sinh vừa trở về, ba cô đã to nhỏ thì thầm. Văn Song Song nằm trên giường, nhắm mắt, há miệng thở, “tớ đã bảo mà, huấn luyện viên có ý với Giang Tử Khâm. Các cậu có thấy mắt chàng nhìn cậu không? Mê mẩn quá rồi còn gì nữa!”
“Phải đấy! chàng còn đích thân đưa Tử Khâm về phòng, quan tâm hỏi han này nọ, mọi ngày sao trịch thượng thế! À mà chính chàng đã nói cả trường chàng không có một mống con gái sao? Chưa biết chừng lần này lợi dụng cơ hội đến trường mình làm huấn luyện viên, để kiếm một em cũng nên!”
“Thế cũng tốt, Giang Tử Khâm, hay là cậu tranh thủ thời cơ hẹn hò với chàng đi, buổi tối hẹn chàng đi ăn gì đó, bọn mình sẽ khỏi phải tập!”
Mấy cô đều tán thưởng, cho là sáng kiến tuyệt hay, nhưng đương sự không nói gì. Văn Song Song trợn mắt nhìn Giang Tử Khâm nằm ở giường đối diện, nói to: “Cậu nói gì đi chứ?”
Giang Tử Khâm trở mình, vẫn không bắt lời.
Nửa đêm lại tỉnh giấc. Toàn thân rã rời, nhất là lòng bàn chân vẫn đau âm ỉ mãi, lúc rửa chân mới phát hiện, gan bàn chân bị rách một miếng lớn.
Vô thức lần tìm điện thoại, mân mê màn hình, muốn gửi cho Kha Ngạn Tịch một tin nhắn, đã viết xong lại xóa từng chữ. Nếu nói với anh, mình đang khổ sở, nhất định anh sẽ lo lắng. Thôi, chỉ cần lòng vẫn biết anh xót xa thương mình thế nào là được. Muộn thế này, không nên quấy rầy anh.
Tuy nhiên, vừa cất điện thoại, thì nó rung, báo hiệu có tin nhắn, đọc xong bỗng giật mình. Một tin nhắn hỏi cô đã đỡ chưa, kí tên là huấn luyện viên!
Mấy tối liền đều như thế, đêm khuya vắng vẻ, huấn luyện viên liên tục nhắn tin cho cô. Cô không nhắn lại thì thôi, cứ nhắn là bên kia không dừng lại được, tin nọ tiếp tin kia. Vừa nhắm mắt là điện thoại lại rung, cô lại giật mình sực tỉnh.
Tuy vậy, không vì thế mà chàng huấn luyện viên nương tay cho cô trong huấn luyện quân sự. Trên thực tế, chàng ta càng chú ý đến cô nữ sinh xinh đẹp, có làn da trắng như tuyết, thường xuyên chấn chỉnh từng động tác của cô, khiến Giang Tử Khâm mệt đứt hơi.
Lúc này Giang Tử Khâm mới nói với Kha Ngạn Tịch, vốn chỉ gửi một tin nhắn, nói sơ qua tình hình, không ngờ anh lập tức gọi lai.
“Người đó là ai, tên gì, bao nhiêu tuổi, học năm mấy, trường nào, suốt ngày nhắn những tin gì cho em?”
Cô phải dịch di động ra xa tai một chút, lại điều chỉnh âm thanh về mức nhỏ nhất, khẽ nói: “Anh nói bé thôi, mọi người đang ngủ.”
Đầu kia Kha Ngạn Tịch ngừng một lát, sau đó lại bắt đầu nói về chủ đề cũ. Từ chuyện này anh bắt đầu lan man về tâm lí đàn ông, rồi lại “hát bài cũ”, rằng phải biết tự bảo vệ mình, còn kể mấy vụ việc gần đây nhắc cô cảnh giác, cuối cùng trở về chủ đề ban đầu, nghiêm cấm Giang Tử Khâm có bất cứ giao lưu nào với chàng huấn luyện viên kia.
“...Một câu cũng không được nói, một chữ cũng không được nhắn lại.” Khuyến cáo cuối cùng, anh nói dằn từng chữ.
Giang Tử Khâm lai cười khúc khích, cảm thấy tối nay anh nói nhiều hơn tất cả những gì đã nói trong bảy năm vừa qua. Anh ca cẩm, cằn nhằn một cách đáng yêu, dặn dò tỉ mỉ nghiêm túc cứ như cô là đứa ấu trĩ, chẳng biết gì, sai một bước là hỏng cuộc đời.
“Tiểu Man có nghe anh nói không?” Dầu dây bên kia vẫn tức giận.
“Đừng nóng, em đang nghe-“
Đột nhiên có loạt tiếng động từ giường đối diện, tiếp đó là giọng nữ the thé: “Rốt cuộc có thôi đi không, mấy giờ rồi, định không cho người khác ngủ chắc!”
Giang Tử Khâm đỏ bừng mặt, người nóng ran. May trời tối, chẳng ai nhìn thấy, nếu không có lẽ ngượng muốn chết. Cô vặn quạt số to, lại thụt đầu vào trong chăn, khẽ nói: “Em cúp máy đây, Ngạn Tịch.”
“Ấy, khoan đã.” Kha Ngạn Tịch đương nhiên nghe thấy cô ban trách, lại xót xa cho cô: “Tiểu Man áp di động vào tai. Anh nói nhỏ, đến khi em ngủ.”
Sau đó, quả nhiên cô ngủ thiếp đi trong những lời thì thầm của anh. Sáng hôm sau tỉnh dậy lúc sáu giờ, nửa bên má vẫn còn in hình cái điện thoại. rửa mặt xong, cô đưa tay xoa vết lõm trên má, nhìn vào gương cười khúc khích. Có lẽ hai mươi, ba mươi năm sau, những nếp nhăn sau khi ngủ dậy sẽ còn lưu mãi, da thịt sẽ nhăn nheo, chảy xệ, đuôi mắt, khóe miêng, toàn nếp nhăn. Nhưng, chỉ cần được ở bên anh, cả hai cùng dần dà đi theo năm tháng cũng là hạnh phúc.
Sáu rưỡi chuẩn bị tập hợp đội ngũ, một ngày luyện tập bắt đầu.
Buổi tập hôm đó, trong khu kí túc xá, các nữ sinh chờ mãi không nghe thấy tiếng còi hiệu tập hợp quen thuộc. chính lúc mọi người đứng ngồi không yên, không biết nên đi tắm hay tiếp tục chờ thì Giang Tử Khâm nhận được một mẩu tin, huấn luyện viên nhắn hẹn cô đi dạo ở phía sau khu kí túc.
Văn Song Song nghiêng đầu ngó nhìn, vừa liếc thấy đã La toáng lên, “Oa! Tự do rồi, huấn luyện viên hẹn bạn Giang Tử Khâm đi dạo. Trời ơi cuối cùng cũng được một tối tự do!”
Giang Tử Khâm lập tức tắt máy, nhưng không thể nào đolí phó được với các cô bạn cùng phòng đang ồn lên như nồi nước sôi. Đầu tiên cô không chịu nhượng bộ, nhưng bị đám bạn đẩy ra cửa. Trước đó, họ còn xúm lại bắt cô thay cái váy dai hai dây, rồi đẩy ra khỏi phòng, khóa chặt cửa.
Đứng bên ngoài đập cửa gọi mãi, bên trong vẫn lặng thinh. Giang Tử Khâm bực mình chạy xuống cầu thang, đang do dự có nên vòng ra sau khu nhà kí túc mắng cho huấn luyện viên một trận bỗng bị ai nắm cánh tay, kéo về phía đầu hồi khu kí túc.
Cô hoảng hốt hét lên, thì tiếng của huấn luyện viên đã vang ngay bên tai, một thứ tiếng phổ thông rất tồi, “Là tôi đây, đừng hét to như thế.” Huấn luyện viên uống say, sặc mùi rượu.
Là anh mới càng cần hét to!
Giang Tử Khâm bị chằng huấn luyện viên quân sự kéo sềnh sệch về sau khu kí túc. Không biết rốt cuộc anh ta đã uống bao nhiêu rượu, đi một mình, chân nọ đá chân kia, còn kéo thêm cô nên càng siêu vẹo. Bỗng chân anh ta hình như mềm oặt, người chúi về trước, Giang Tử Khâm không kịp nghĩ, vội đỡ anh ta.
Không ngờ anh ta cực kì vô lễ, nhân cơ ngả vào cô, áp khuôn mặt láng bóng vào bộ ngực trắng tuyết của cô, hai tay bám vai cô như loài dây leo.
Giang Tử Khâm hoàn toàn không lường đến tình huống này, vội buông tay, nhưng không thể thoát khỏi cái gã kẹo cao su đó.
Cơ thể nóng hôi hỏi làm cô buồn nôn, miệng còn lảm nhảm những câu hạ lưu. Cô sợ phát khóc, mong có người đi qua cừu mình. Chính lúc đó, một bóng đen bước tới, chàng huấn luyện viên bị đá ngã lăn ra đất.
Người say rượu vốn đã khó chống cự, huống hồ khách ra đòn khá mạnh. Giang Tử Khâm chỉ nghe tiếng chàng huấn luyện viên kêu oai oái, vừa ngẩng đầu, đã thấy bộ mặt hầm hầm của Kha Ngạn Tịch, cơ hồ anh đang nổi điên.
Kha Ngạn Tịch gần như mất hết lý trí, mặt vằn đỏ. Anh đá không thương tiếc vào gã đàn ông say xỉn như đống bùn trên đất, càng cầu xin càng đánh dữ, cho đến khi Giang Tử Khâm chạy đến ôm lấy anh.
Cuối cùng lý trí cũng trở lại, Kha Ngạn Tịch cởi áo khoác bọc kín người Giang Tử Khâm, bế bổng cô như ngày trước, đi nhanh về chiếc xe của mình.
Anh không định để cô lại trong trường, phóng như bay đưa thẳng về nhà. Vốn không phải là người hẹp hòi, nhưng vì chuyện này anh nhất quyết không chịu bỏ qua cho nhà trường. Không đợi đến ngày hôm sau, ngay đêm đó đã điện thoại chất vấn người có trách nhiệm.
Còn Giang Tử Khâm đã nằm cuộn tròn trên giường của anh, không còn sợ nữa, nhưng vẫn muốn nghe giọng nói của anh như ru mình ngủ. Anh tựa vào đầu giường, giọng gay gắt yêu cầu bên kia giải thích. Cô mỉm cười, gối lên đùi anh, yêu tâm hưởng thụ sự cưng chiều của anh.
Kha Ngạn Tịch không để cô tiếp tục sống trong kí túc xá của trường, đợt tập quân sự của Giang Tử Khâm vậy là dừng lại. Ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra, Giang Tử Khâm đang ngồi sưởi nắng, thưởng thức phút thư nhàn hiếm hoi, Kha Ngạn Tịch vẫn để bụng chuyện kia, lại đến giáo huấn cô.
Anh là thế, luôn giấu sự quan tâm đằng sau vẻ mặt lạnh lùng nhưng không dọa nổi cô. Nếu là trước đây, cô sẽ gây sự với anh, như một đứa trẻ, nhưng lần này, anh trách một câu là cô cười một tiếng. Cuối cùng cười đến đau bụng, lăn vào lòng anh, xuýt xoa kêu: Ôi ôi, Ngạn Tịch xoa giúp cái bụng.
Kha Ngạn Tịch cốc đầu cô một cái, nhưng bị cô tinh quái cười nhạo. Anh bó tay, đành trả đũa bằng cách, xoa bụng cho cô, tay lúc nặng, lúc nhẹ. Cô kêu nhột, vòng hai tay ôm cổ anh, kéo xuống, môi hai người ập vào nhau.
Nụ hôn đầu của họ xảy ra giữa một chiều thu nắng xế, trong không gian tĩnh mịch, không hề có kịch tính như vậy. Trong một thoáng, hai người đều thở gấp, đều nghe rõ tiếng tim nhau đập dồn.
Nếu thời gian dừng lại ở khoảng khắc thần tiên này, thì đã không xảy ra bao nhiêu chuyện về sau.
Trên nền gạch ở ban công lộ thiên, đã có một đống đầu mẩu thuốc lá. Trong làn khói vấn vít, Giang Tử Khâm nheo mắt nhìn ánh đèn ở dãy phòng đối diện. Dù khu cũ hay khu mới, ánh đèn ở ký túc xá luôn mờ mờ như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Nếu ký ức không sai lệch, ngày thứ hai, sau nụ hôn đó, Kha Ngạn Tịch đã bắt đầu hối hận, lại trả cô về trường. Mà sự đóng băng lần này, kéo liền cả học kỳ, mãi đến mùa xuân năm sau, khi gió đông thổi qua đại lục tiêu điền, giữa họ mới có một lần băng tan.
Lúc này di động đổ chuông.
Cô vội trở về phòng nghe máy, trên màn hình nhỏ hiện ra số máy lạ, nhưng là mã số của vùng này.
“A lô, xin hỏi có phải cô Giang không?”
Ngay giọng nói cũng rất lạ. Cô nghi hoặc nói: “Vâng , xin hỏi ông là...?”
“Tôi là người pha chế rượu của HOT RED, Chung Dịch bạn trai cô say rượu ở đây, đang phát điên đập đồ, tôi mong cô có thể đến ngay đưa anh ấy về.”
Giang Tử Khâm cảm thấy quá phiền phức, không kịp nghĩ liền từ chối, “Tôi không phải là bạn gái anh ấy, anh gọi nhầm rồi.”
“A lô, cô Giang, khoan đã, trong di động của anh ấy chỉ có số máy của cô. Nếu cô không đến chúng tôi sẽ mặc kệ anh ta, sẽ quẳng ra đường, anh ta muốn sống muốn chết thế nào, mặc kệ!”
Nói xong liền gác máy. Giang Tử Khâm đến quán bar, mặc dù có một dạo cô hút thuốc rất ghê, nhưng chưa bao giờ cầm ly rượu thử nhấp thứ chất lỏng cay sè đó. Cô hình dung, quán bar là nơi ồn ào, hỗn tạp, không ngờ lại đặc biệt yên tĩnh, ngoài mấy người uống rượu, một ca sỹ đang nhẹ nhàng hát trên sân khấu nhỏ.
Chính vì thế, khi Chung Dịch ở một góc hét lên, Giang Tử Khâm mới có thể nhanh chong phát hiện ra anh. Tuy vậy, muốn đưa gã say xỉn nay đi cũng không dễ, vật lộn một hồi, cô mệt nhoài, chán ngán ngồi cạnh anh, không biết làm gì.
Nhân viên trong quán cuối cùng cũng đến giúp, nhưng họ vừa chạm vào người, Chung Dịch đã lập tức rống lên như con lợn bị chọc tiết, lăn lộn gọi tên Giang Tử Khâm. Mặt đỏ lựng, cô đứng lên liên tục nói:
“Em đây, Chung Dịch, anh đừng làm ồn nữa!”
Chung Dịch quả nhiên im tiếng, sau đó túm cổ tay cô, kéo đến trước mặt mình, mặt đỏ ngầu chằm chằm nhìn cô, “Tử Khâm, đúng là em.”
“Không em thì ai!” Giang Tử Khâm vùa mệt mỏi trả lời, vừa cố nghĩ cách thoát khỏi anh ta. Ai ngờ người say lại khỏe vậy, cô không thể vùng ra được, mấy nhân viên đến hỗ trợ, cũng bị đẩy ra.
Chung Dịch đứng nguyên chỗ cũ, lưng khom khom, chân mày vừa chau, mũi vừa nhăn, hai giọt nước mắt to từ khóe mắt trào ra.
Giang Tử Khâm sững người, vội vàng bước lại lau cho anh, nói nhanh: “Đừng làm mất thể diện ở đây được không, Nếu anh có gì muốn nói thì đi với em ra ngoài nói, xin anh đấy!”
Chung Dịch đột nhiên buông tay cô, hai tay run run giơ lên che gần hết khuôn mặt, giọng nghẹn ngào: “Coi như anh xin em, Tử Khâm, anh yêu em, anh yêu em thật xin em đừng bỏ anh!”
Những ánh mắt lạ xung quanh dồn đến. Giang Tử Khâm nghiến răng, kéo cánh tay Chung Dịch muốn rời khỏi đây thật nhanh, “Chung Dịch, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
“Không anh không ra, anh ra là em sẽ đi với anh ta. Anh không ra, em cũng không được ra!” Chung Dịch bỗng nhảy lên, rồi kéo cô vào lòng, “Tử Khâm, em không được đi. Em là của anh, mãi mãi là của anh!”
Giang Tử Khâm bị kéo mạnh, xương cốt tưởng chừng sắp long, đang nghĩ cách thoát thân, thì Chung Dịch đang ôm chặt cô bỗng bị ai lôi ra. Nhân lúc hai người còn giằng co, cô bước nhanh mấy bước định thoát ra, đang luống cuống trực ngã lại được tay ai tóm eo,kéo trở lại.
Giang Tử Khâm hoảng hốt, run bần bật. Khi nhìn rõ, tim càng đập dữ!
Kha Ngạn Tịch bỗng nhăn mặt, xuýt xoa. Vừa rồi do cử động quá mạnh, chiếc chân giả bị tác động, chắc nghiến vào đùi anh. Giang Tử Khâm sững sờ trong tay anh, hai mắt nhìn anh không chớp, Kha Ngạn Tịch nghiến răng cố đứng vững.
Chung Dịch đau đớn nằm rên trên sàn. Anh chống tay đứng dậy, hai tay nắm chặt, định đánh trả, nhưng bị một nhân viên đứng bên phát hiện, ngăn lại.
“Các người lập tức rời khỏi quán, đây là đâu, sao dám đến giở trò côn đồ!”
Kha Ngạn Tịch buông cô ra, cặp môi mỏng mínm thành đường thẳng, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nhìn cô, Giang Tử Khâm đứng im đầu cúi gằm.
Lát sau, cô ngẫn nhịn bước đến đỡ Chung Dịch đứng lên, nhưng mắt lại đăm đăm dõi theo bước chân Kha Ngạn Tịch. Anh thong thả đi đến một góc khác của quán bar, cúi xuống thầm thì với một người có vẻ rất thân mật, đó là một cô gái mặc váy ngắn, người gầy, tóc suôn mềm_chính là Phương Thái!
Phương Thái cưng say khướt, bị Kha Ngạn Tịch xốc dậy, lảo đảo bước. Còn Giang Tử Khâm đứng sững nhìn theo, mặt loang dấu nước mắt, nỗi đau khổ lồ lộ, khiến khách xung quanh chú ý.
Phương Thái đột nhiên đi không vững, ngã vào lòng Kha Ngạn Tịch. Giang Tử Khâm đi sau nhìn thấy máu tươi chảy trên đùi cô ta.