Tại đầu hẻm tĩnh mịch trên đường Vọng Giang Nam, chiếc Phaeton màu đen từ từ dừng lại.
Kiều Niệm tháo dây an toàn, cầm balo lên, nói nói người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Cảm ơn.”
Diệp Vọng Xuyên hơi dương cằm, một tay khoác lên tay lái, tay còn lại chống vào cửa kính xe, trên cổ tay còn lại chuỗi hạt phật châu màu nâu quấn quanh cổ tay trắng nõn, giống như một con sư tử bị giam cầm trong giấc ngủ lười biếng. Anh nhìn một cái nhưng không thấy nơi này có gì đặc biệt, anh ấy nói: “Có muốn tôi đi vào cùng em không?”
Kiều Niệm không thèm nghĩ ngợi gì mà từ chối: “Không cần, mình tôi đi vào là được rồi.”
Diệp Vọng Xuyên híp mắt lại, không lên tiếng.
Kiều Niệm vội vã muốn thoát khỏi anh, đóng cửa xe, phất tay nói: “Anh Diệp, tôi đi trước.”
“Ừ.”
Diệp Vọng Xuyên nhìn cô quen thuộc đi vào tòa nhà hai tầng màu trắng kiểu phương tây, ngồi vào ghế lái lấy điện thoại di động ra.
Anh thường ở Kinh Đô nhưng giá đất ở Nhiễu Thành anh lại hiểu rất rõ.
Tòa nhà mà Kiều Niệm vừa mới bước vào kia thuộc vào khu vực hoàng kim của Thành Nam, tại khu thương nghiệp này chỉ một cái mặt tiền thôi giá đã không rẻ, loại tòa nhà giống như phòng làm việc tư nhân này giá càng không rẻ.
Giang Ly nói với anh, nhà cha mẹ nuôi của Kiều Niệm có chút tiền nhưng đối xử với cô rất tệ, ngay cả trường học tốt một chút cũng tiếc rẻ không cho cô ấy đi học.
Sao cô có thể biết tới nơi này? Thậm chí giống như rất thường xuyên đến?
Anh hướng về tòa nhà đó chụp một tấm.
Rất nhanh đã có tin tức truyền về.
[Tôi biết chỗ này! Là một phòng khám tâm lý ở đường Vọng Giang, bác sĩ nổi tiếng rất khó đặt hẹn! Thu lệ phí cũng đắt đỏ. Vọng gia, ngài...tâm lý bất ổn? Nếu có ngàn vạn lần không nên giấu bệnh sợ thầy nha!]
[Cút.]
Sau khi trả lời tin nhắn bằng một tay, Diệp Vọng Xuyên nhướng mày nhìn cô gái đã vào cửa.
Phòng khám tâm lý?
Giá cả đắt đỏ?
Anh đã xem tư liệu của Kiều Niệm, bình thường không có gì lạ, sau khi tiếp xúc mới thấy cô khồng hề giống những gì trên tư liệu viết.
Anh chuẩn bị nhắn tin trả lời, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên có cuộc gọi đến.
Diệp Vọng Xuyên bắt máy, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Chuyện gì?”
“Vọng gia, cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ mất tích rồi!”
Anh sầm mặt, hàm rạch như dao, không còn tâm tư nào nghĩ chuyện phòng khám gì nữa, đột ngột khởi động xe, bẻ lái và nói với người đầu dây: “Cậu đang ở đâu.”?
Xe hơi màu đen phóng đi.