Kiều Niệm nhướng mi, suy nghĩ một chút, chậm rãi bước theo sau.
Thủy Tạ Hiên rất lớn, hình như người kia rất quen thuộc với nơi này, người cao chân dài nhìn có vẻ đi khá nhanh, thực chất lại luôn chỉ cách cô nửa bước.
Kiều Niệm hơi nhíu mày, siết quai đeo balo, có chút đau đầu.
Cô tìm ba mẹ ruột chỉ là muốn biết mình là ai, nhưng bây giờ sao lại giống như cô đã dính vào phiền toái gì đó...
“Kiều Niệm?”
Cô nhón gót đi về phía trước, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh, ngạc nhiên gọi tên cô.
Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt đứng cách đây không xa.
Trong đám người đó lại có Kiều Vi Dân, mẹ Kiều, bà lão Kiều và Kiều Sân, những người vừa mới chia tay cô không bao lâu.
Ngoài Kiều Vi Dân và những người khác, Phó Qua và bà Phó cũng ở đó, còn có hai người phụ nữ mặc Đường phục, cô gái trẻ đỡ tay bà lão, tóc bà bạc trắng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền bằng ngọc lục bảo, bộ Đường phục màu đỏ hồng trên người bà mang vẻ thanh lịch và điềm đạm đã lắng xuống theo năm tháng, bà ấy cũng nhìn cô từ xa, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh như là đang hỏi cô là ai.
Nhìn thấy Kiều Niệm ở đây, vẻ mặt của những người nhà họ Kiều đều vô cùng đặc sắc.
“Sao con lại ở đây?” Kiều Vi Dân đi nhanh tới chỗ cô, nhăn trán buồn bực đè thấp giọng nói.
Ông ta cho tiền cô, cô không lấy, ông còn tưởng rằng cô có cốt khí, không ngờ cô lại chạy theo đến chỗ này!
Lát nữa Kiều Sân sẽ bái sư, người nhà họ Phó cũng ở đây, ông không muốn cho người ta biết chuyện xấu trong nhà, đè nén tức giận nói: “Niệm Niệm, ba mẹ và bà nội con không ai đuổi con đi, là tự con đăng tin tức muốn tìm ba mẹ ruột, giờ đã tìm được rồi sao con không đi theo họ đi, còn chạy tới đây náo cái gì?”
Ông cho là Kiều Niệm nghe được cuộc nói chuyện dưới lầu của họ, cố ý chạy theo tới đây.
Ông ta cũng không nhìn Diệp Vong Xuyên bên cạnh Kiều Niệm, móc bóp tiền ra nói: “Có phải con nghĩ kỹ rồi, muốn lấy 1 vạn đó phải không?”
Ông ta lấy tấm thẻ từ trong bóp ra đưa cho Kiều Niệm.
Kiều Niệm nhìn dáng vẻ luống cuống của ông, cụp mi định nói thì đột nhiên có một bàn tay chen vào ấn lại thẻ ngân hàng của Kiều Vi Dân vào trong bóp, thuận tay nắm lấy tay cô, cụp mắt xuống, trầm giọng nói với Kiều Niệm: “Đi thôi, ông nội Giang đang đợi em.”
Lông mày của Kiều Niệm gần như nhíu lại, những người quen cô đều biết cô cực kỳ ghét người khác chạm vào mình, người cuối cùng muốn chạm vào cô đã bị cô đánh đến nằm viện ba tháng.
Lúc này, tay trái của cô đang bị giữ chặt, lòng bàn tay to nóng bỏng hoàn toàn ôm lấy tay cô, lòng bàn tay Kiều Niệm đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người đàn ông đang nắm tay mình một cách tự nhiên.
Anh muốn giải vây giúp cô thì cũng không cần phải nắm tay chứ!
Kiều Niệm muốn hất ra nhưng lại thấy đám người Kiều gia đứng đó nhìn, đành nuốt lại lời định nói.
Nhìn còn không thèm nhìn Kiều Vi Dân một cái chứ đừng nói chi là dây dưa với ông ta.
“Ừm” một tiếng, cô liền đi theo sau anh, trước ánh mắt soi mói của đám người Kiều gia, đi vào phòng riêng Thủy Tự.
Người Kiều gia bao gồm Kiều Vi Dân đều ngẩn ra.
Thủy Tạ Hiên không giống những nơi khác, ở đây làm ăn quá tốt, bọn họ phải nhờ không ít quan hệ mới có thể đặt được chỗ này tối nay, là một gian thông thường, nhưng Kiều Niệm cùng người đàn ông trẻ tuổi lại đi vào phòng riêng.
Nhìn có vẻ chỉ khác có hai chữ nhưng trong đó lại đại biểu cho sự chênh lệch về thân phận.