Một ông cụ đứng bên cạnh nghe được lời cô bạn đó nói liền mừng rỡ khôn xiết hỏi: “Cô bé, cháu biết bơi sao? Quá tốt rồi. Đứa bé kia sắp đuối nước rồi, cháu mau cứu nó đi...”
Giọng nói của ông cụ rất lớn khiến mọi người chú ý nhìn sang.
Mọi người đều muốn cứu đứa bé đó nhưng không ai biết bơi.
Kiều Sân nhìn nước phía dưới cầu, nước sông đường nhiên không thể nào sạch như nước trong hồ bơi, cô vừa nhìn thấy nước sông đục ngầu liền nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét. Thật là bẩn, nước lại còn chảy xiết như vậy, nếu cô nhảy xuống không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng, cô sẽ không vì một đứa trẻ không quen biết mà mạo hiểm.
Nhưng có nhiều đôi mắt mong đợi đang nhìn cô như vậy, cô lại không thể từ chối, Kiều Sân vờ vĩnh cắn môi, đôi mắt long lanh khẽ động, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi chỉ học có vài ngày ở lớp hè, kỹ năng bơi cũng không tốt... Đi xuống cũng không chắc có thể cứu người lên được. Bằng không thì tôi sẽ gọi anh Phó Qua đến, anh ấy cũng đang ở gần đây.”
Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, một bộ dáng nóng lòng gọi điện thoại.
Ông cụ bên cạnh rất muốn nói bây giờ gọi người tới thì sao mà kịp, nhưng rõ ràng là người ta không muốn xuống dưới cứu người, ông chỉ đành đứng ở ven đường mà lo lắng suông.
Sóng nước dâng cao, đứa trẻ đang giãy giụa phía dưới sắp bị nhấn chìm.
Người xung quanh gọi cho cảnh sát báo nguy, cố gắng tìm cách tìm dây thừng, chậu và các vật trôi nổi khác...
Lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh quả quyết chen qua đám người, quăng balo xuống một bên rồi nhảy xuống.
“Kiều Niệm?” Trong đám nữ sinh đi cùng Kiều Sân có người nhận ra Kiều Niệm, ngạc nhiên hô lên một tiếng, nói với Kiều Sân đang gọi điện cho Phó Qua: “Đó không phải là chị cậu sao?”
Chuyện nhà Kiều Sân có một giả thiên kim cả Nhiễu Thành nhất trung đều đã nghe nói, còn nghe nói ba mẹ ruột của giả thiên kim đã tìm tới nhà, họ còn là giáo viên nghèo của huyện Tháp Hà.
Sao Kiều Niệm không theo ba mẹ ruột về huyện Tháp Hà mà lại chạy tới nơi này rồi?
Kiều Sân cũng kinh ngạc há hốc mồm, thực sự không ngờ chỉ mới gặp ở Thủy Tạ Hiên đây thôi lại lần nữa gặp ở nơi này.
Làm sao đây, cô đã gọi điện kêu Phó Qua qua đây rồi...
- ---
Nước bên dưới chảy rất xiết, Kiều Niệm xuống dưới rồi mới phát hiện ra rằng đưa người lên không dễ dàng như vậy.
Đứa trẻ bị rơi xuống nước sau khi bị nước dìm thì ý thức đã mơ hồ, túm lấy cổ cô mà vung vẩy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai chỉ có thể bị cuốn vào vòng xoáy nước.
“Còn cử động nữa chị liền đánh em!”
Cổ Kiều Niệm bị túm đến đau rát, ở trong nước cô cũng không có cách nào trấn an đứa nhỏ nên cô chỉ có thể cắn răng đè giọng trầm thấp hù dọa nó.
Đôi mắt của đứa trẻ ươn ướt và giống như một viên ngọc đen tuyệt đẹp. Nó dường như nghe thấy lời nói của cô, sau đó động tác túm lấy cổ cô cũng nhẹ lại. Khuôn mặt trong nước bị dính bùn, không nhìn ra được hình dạng ra sao.
Kiều Niệm nhân lúc này mà vỗ nhẹ vào gáy lưu loát đánh ngất đứa nhỏ, một tay ôm lấy thân thể mềm mại của nó bơi vào bờ.
Sóng đánh tới mấy lần, trong ngực cô còn lôi kéo theo một người nên cũng chỉ có thể uống mấy ngụm nước sông!
- ---
Bên cầu.
Phó Qua tới trước.
Vẻ mặt anh lo lắng bước nhanh chen vào đám người, nhìn lướt qua đám người liền nhìn thấy Kiều Sân và đám bạn của cô, anh bước dài đi tới. Bắt lấy tay Kiều Sân, gương mặt anh tuấn hiện vẻ lo lắng, kiểm tra Kiều Sân từ trên xuống dưới.
“Sân Sân, em không sao chứ?”
Nhìn thấy anh đến, Kiều Sân nở một nụ cười ngượng ngùng và ngọt ngào, lắc đầu: “Em không sao.”
Phó Qua thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt.”
Sau đó anh mới chào hỏi những người bạn bên cạnh Kiều Sân: “Chào các em, cảm ơn các em vì đã giúp anh chăm sóc Sân Sân. Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”
Hai bạn học của Kiều Sân lập tức sáng mắt, vội vàng đồng ý: “Cảm ơn học trưởng Phó Qua.”