CHƯƠNG 3: ĐAU ĐỚN
“Tiểu… Tiểu Hắc…” giọng Tương Đang Khải bén nhọn, giơ tay lên lau cổ Nhạc Liên Thành: “Cậu không sao chứ…”
“Ngốc, tôi có chuyện gì được?” Nhạc Liên Thành cười trấn an anh, vừa âm thầm cảm nhận rằng trên người mình cũng không có bị thương. Nhìn khả năng bắn và cách thức nổ súng, đái khái là cấp dưới của Tờ An. Nhạc Liên Thành đang cắn răng mắng tên khốn kiếp này ở trong lòng, cố nghĩ xem mình đã đắc tội gì với hắn, thì phát hiện một dòng ấm áp trượt theo cổ chảy vào bên trong áo.
Hắn sờ vào theo bản năng – tay đầy máu tươi.
Một giây cũng không hoảng hốt, Nhạc Liên Thành đỡ Tương Đang Khải vào bên trong xe liền xông vào đường phố, lái về phía phòng bệnh tư nhân của mình.
Dọc theo đường đi hắn tỉnh táo muốn chết. “Thì ra trong phim ảnh người thân bị thương rồi khóc tê tâm phế liệt cái gì đó đều là giả”, hắn hiểu được rõ ràng.
Máu Tương Đang Khải đã rịn ra áo khoác của anh, để lại màu sắc chói mắt vô cùng. Mặt của anh tái nhợt, đôi môi bị cắn rỉ ra tia máu, tay đầy máu tươi đặt trên miệng vết thương, lầm bầm hỏi hắn. Giọng anh có một chút run rẩy, ước chừng là bởi vì đau đớn, nhưng giọng nói lại bình thản: “Tiểu Hắc, tôi sẽ không chết chứ…”
“Nói bậy gì đó, bị bắn trúng không phải là chỗ hiểm, cậu tên ngốc này mệnh thật lớn.” Nhạc Liên Thành tận lực để cho âm thanh của mình có vẻ tự tin, nhưng tay cầm lái không khỏi run rẩy. Thật ra đúng là không bắn trúng nơi nguy hiểm, nhưng Nhạc Liên Thành chỉ cảm thấy trái tim cuả mình không ngừng đau đớn, phảng phất như có một cánh tay chui vào ntrong ***g ngực hung hăng bấu xé….
Con mẹ nó, chẳng qua là tháng trước giết một tên đàn em của người ta, Tờ An liền phái người đến cảnh cáo hắn, thật là bò đến đầu giường giương oai mà!
Mắt thấy đến nơi, cơ mặt Nhạc Liên Thành căng chặt như muốn vỡ ra, vừa mới chạy đến, bí thư Điền đã mang giường cấp cứu đến đây. Nhạc Liên Thành ôm Tương Đang Khải lên, che chở anh một đường đến phòng giải phẫu.
Bác sĩ đang muốn đem đẩy anh đi, Tương Đang Khải chợt dùng bàn tay đầy máu nắm vạt áo Nhạc Liên Thành thật chặt. “Tiểu Hắc, tôi sợ…” Đôi môi run rẩy yếu ớt. “Đau quá…”
Nhạc Liên Thành đau lòng vô cùng, dịu dàng an ủi anh. “Không đau, một lát nữa sẽ tốt. Đừng sợ, tôi ở ngoài chờ cậu.” Tinh tế vuốt ve mi mắt anh một lần, lại an ủi mấy câu, Tương Đang Khải rốt cuộc buông vạt áo, bị bác sĩ đẩy vào.
Đèn phòng phẫu thuật đỏ lên.
Nhạc Liên Thành cởi cà vạt, nhàn nhạt nói với bí thư Điền: “Người đâu?”
Điền Vũ đưa cho hắn một điếu thuốc, lại giúp hắn đốt, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Chú Sâm đi bắt rồi.”
“Là người của Tờ An phải không?” Nhạc Liên Thành nặng nề hút một hơi, từ từ phun khói, liếc mắt nhìn ánh sáng hắt ra từ phòng phẫu thuật rồi nói: “Bắt được, cứ theo lệ cũ mà làm.”
Điền Vũ không nói gì, chẳng qua là gật đầu một cái, ngồi xuống lẳng lặng hút thuốc.
Qua thật lâu, hắn nghe được tiếng Nhạc Liên Thành hung tợn cắn răng, phảng phất như con sói cường ngạnh, muốn băm thây kẻ thù thành ngàn khúc, từng chữ từng chữ gằn ra từ kẽ răng.
“Thế mà lại dùng M1911 (1). Tờ An, tao chơi chết mẹ mày!”
Phẫu thuật rất thành công, Tương Đang Khải lúc bị đẩy ra vẫn còn ngủ mê man, Nhạc Liên Thành nhanh chóng đẩy anh tới phòng bệnh chuyên dụng của mình.
Giường đã sắp xếp xong, như thể biết hắn nhất định ở lại sẽ chăm sóc, chiếc giường luôn cô độc lúc này lại có một chiếc giường mới bên cạnh. Mặc dù không đạo lý, nhưng đối với bản thân luôn nằm cô đơn một mình, lúc này lại là giường hai vợ chồng chung một chỗ trong phòng bệnh, Nhạc Liên Thành không khỏi cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc Tương Đang Khải tỉnh lại đã là nửa đêm, ánh mắt vẫn còn chút vẩn đục, nhưng nhìn qua rõ ràng không có nét đáng thương bất lực như lúc chiều. Nhạc Liên Thành yêu thương đỡ anh lên, bón anh uống thuốc, kêu khổ: “Làm gì khóc lóc giống phụ nữ vậy, mới vừa rồi còn khiến tôi mất mặt.”
“Cậu… cậu mới là phụ nữ…” Tương Đang Khải suy yếu thở hổn hển, tựa vào bả vai hắn rồi mở miệng ngậm thìa uống thuốc. “Đau chết tôi đó.”
Anh không hỏi vì sao vô duyên vô cớ có người cầm súng bắn anh, chẳng qua là lặng yên tựa vào trong ngực người kia uống thuốc, uống xong lại ngoan ngoãn ngủ.
Nhạc Liên Thành nhớ ra anh đã từng nghe thấy bối cảnh của mình, lại khéo léo không có hỏi nhiều, càng cảm thấy thương anh. Vì vậy sau khi đưa anh về nhà, liền thay đổi quy cách mà đưa thuốc bổ cho anh uống. Lộc nhung, hùng chưởng, hải sâm bỏ vào một chén… Điên cuồng bồi bổ như thế này, không tới hai tháng, vết thương đáng sợ trên bụng Tương Đang Khải cũng khép miệng lành lặn.
Vì sợ nhiễm trùng, hai tháng này Tương Đang Khải cũng không tắm nghiêm chỉnh lần nào, mỗi ngày chỉ dùng nước ấm lau người cũng không giải quyết được vấn đề, vì vậy đoán chừng anh muốn đi tắm.
Đang mở nước, Nhạc Liên Thành lắc lư lãng đãng tiến vào, dựa lưng vào cánh cửa nhìn mê hoặc, trêu chọc: “Tắm sao, thưa ngài? Muốn tôi phục vụ ngài không?”
Tương Đang Khải quay người lại, bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt hỗn tạp không khỏi có thần sắc dẫn dụ, đôi mắt đen như mực chớp chớp. Nhạc Liên Thành cho là anh muốn mở miệng mắng mình, đang bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe được anh nói tự nhiên: “Nhanh lên, hầu hạ không tốt sẽ không được đại gia đây thưởng đâu.”
Ánh mắt kia mị hoặc vô cùng, một trận nhiệt nóng dâng lên từ bụng dưới, Nhạc Liên Thành lúc này mới nhớ tới đã hai tháng không có chạm vào anh, trog nháy mắt miệng lưỡi khô khốc. Tên kia lại trở nên tệ hơn, từ từ cởi quần áo, thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, một lát lại liếc hắn một cái, đùa bỡn lý trí yếu ớt của Nhạc Liên Thành.
Cho đến khi toàn bộ thân thể xinh đẹp bại lộ trước mắt, Nhạc Liên Thành mới phát hiện mình đã bị vòi sen làm ướt.
Ánh mắt Tương Đang Khải giống như cây nho mà quấn chặt lấy hắn, thân thể từ từ chìm vào bồn tắm, ngón tay mảnh mai nhẹ lướt trên bắp đùi thon dài như có như không, nhíu lại chân mày đẹp mắt, nói: “Làm gì thế, không hầu hạ đại gia thì đại gia liền đi tìm người khác!”
“Ai cho phép chứ!?” Vừa nghe thấy lời này Nhạc Liên Thành liền nóng nảy, thoăn thoắt cởi hết áo quần rồi nhào tới: “Hai tháng không có chạm vào cậu, chắc cậu cũng ngứa da ha!!”
“Da cũng không phải nhột, tự có chỗ khác nhột…”
Tương Đang Khải lôi kéo tay hắn dò về phía hạ thân, ánh mắt không chớp mà nhín chằm chằm hắn. Nhạc Liên Thành hít một hơi khí lạnh. “Cậu á…” Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi cắn lên đôi môi hồng hào kia.
Thật là thiên lôi câu động địa hoả, Nhạc Liên Thành vừa dây dưa với anh ở trong phòng tắm, đầu óc lại nóng lên. Kể từ lần bị thương này, Tiểu Đang dường như nhiệt tình không dứt, phảng phất trở lại thời thiếu niên phi dương bạt hổ, mà hắn cũng rất dịu dàng với anh. Thật ra thì Nhạc Liên Thành hắn vẫn luôn là như vậy, sự dịu dàng và thâm tình của hắn, từ trước đến nay chỉ dành cho duy nhất một người.
Vừa làm động tác, vừa nhìn gương mặt mê man kích tình của Tương Đang Khải, Nhạc Liên Thành chợt nhớ tới một chuyện. Tại sao thiếu niên này bây giờ lại biến thành quản lý tao nhã lễ độ, lại còn làm trong công ty nhỏ như vậy, nghe nói tính tình ông chủ của bọn họ không tốt, còn hẹp hòi muốn chết. Công tử Tương Đang Khải này làm sao có thể đi làm cho người khác?
Hắn nhớ cha của anh là giám đốc của một xí nghiệp rất lớn mà, tên nhóc này vì sao không kế thừa gia nghiệp?
Suy nghĩ một chút khiến động tác cũng chậm xuống, Tương Đang Khải bất mãn mà giãy dụa thân thể, thở hổn hển bên ***g ngực của hắn. Âm thanh của anh còn ma mị hơn cả phụ nữ, mang theo nét khàn khàn hấp dẫn. “Tiểu Hắc… nhanh lên một chút…”
Vì vậy Nhạc Liên Thành lập tức không có thời gian đoán mò.
Tương Đang Khải mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhạc Liên Thành mở cửa sổ, nửa đêm mát mẻ, sương đêm lập tức ùa vào phòng, xoá sạch hơi thở mập mờ trong nhà. Rúc vào trong ***g ngực hắn, Tương Đang Khải mang theo mùi sữa tắm phả từng đợt hơi thở ấm áp lên ngực, các dấu hôn hồng nhạt cơ hồ quyến rũ Nhạc Liên Thành hôn lên một lần nữa. Một lát sau, Tương Đang Khải ngủ say, giãy dụa một cái nằm trên giường, chăn bị anh vén lên một góc, toàn bộ đường cong thon dài của cần cổ liền lộ ra.
Cảnh sắc xinh đẹp.
Nhạc Liên Thành nghĩ, lần đầu tiên thấy anh đã bị đường cong thon dài của cần cổ anh mê hoặc. Lúc đó Tương Đang Khải đang tham gia chương trình cứu vớt tội phạm vị thành niên, gọi là “Học sinh mới bảy ngày”. Cậu ấy những năm cấp ba tính tình rất xấu, giống như thổ phỉ… Nhạc Liên Thành sờ sống lưng Tương Đang Khải, cười không ra tiếng.
Mười năm qua, cuối cùng cũng gặp lại lần nữa.
Mặc dù chưa từng có ý tìm kiếm anh, nhưng hắn cũng mong đợi gặp nhau một lần nữa. Chẳng qua người này cơ hồ không có ấn tượng đối với mình. Ban đầu còn cảm thấy buồn bực, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể nhận ra mình mới là không bình thường.
Hình tượng thương nhân mới nổi sạch sẽ ôn nhã bây giờ so với hình tượng thằng nhóc ngăm đen phơi nắng trong vườn kia, hoàn toàn là hai người khác hẳn. Huống chi thân thế hiển hách lừng lẫy của Nhạc Liên Thành hắn thật sự không người không biết không người không hiểu. Về phần thân phận trong bóng tối cũng không cần phải nói, đã sớm là một câu chuyện thật dài.
Người trước mắt ngủ say này đã chiếm toàn bộ thời niên thiếu của hắn.
Hắn nhớ tất cả mọi chuyện… Mỗi một lúc thương tâm, lúc thống khổ, nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trong ký ức, hoài niệm nhẹ nhàng trở lại… Sau đó, cho dù là lúc huấn luyện bị đánh gần chết, hắn vẫn có thể chịu được tất cả.
Hắn luôn cảm thấy tình đầu thiêng liêng như thế căn bản không cách nào có lại được, vì vậy đoạn tình cảm này liền bị hắn chôn tại làng quê bần tích, không có gì bất ngờ tuyệt đối sẽ không nhớ về. Nhưng thật ra là sợ hãi, hắn nghĩ, bởi vì quá tốt đẹp, sợ sau này sẽ không trải qua tình cảm đẹp như vậy nữa, nên đành chôn nó dưới đáy lòng, xem nó như là chuyện cũ của người khác.
Biết Tương Đang Khải xuất hiện một lần nữa, cuối năm đó sau khi kết thúc buổi ghi hình, lúc lên xe hắn đã kín đáo đưa cho anh một cây bút thép, khiến toàn bộ nhiệt tình dâng lên trong lòng… Nhớ năm đó vì cây bút này mà thân phận bị bại lộ, bị Ngô Sâm mắng một trận. Đúng rồi, cậu ấy còn vì mình cản một phát súng. Nhạc Liên Thành yên lặng cười.
Thật là quá tốt đẹp, vì sao những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đều đến với mình đây? Nhạc Liên Thành hạnh phúc nghĩ… Thời niên thiếu, người yêu đầu tiên, và tri kỉ lúc này đều là một người. Có lẽ mình sẽ có thể đi đến cuối đời như vậy…
Nhạc Liên Thành nhắm mắt, dựa đầu vào lưng Tương Đang Khải, đắp chăn cho hai người thật chặt, rồi chìm vào giấc mộng mang theo mùi hương đặc biệt của Tiểu Đang.
….
“Hắc tử, cậu ngã bệnh?” Thiếu niên mang theo giọng phương nam rõ ràng đi vào phòng, trên tay cẩn thận bưng một chén thảo dược, ánh mắt sáng lo lâu nhìn chăm chú hắn.
“Thật ra cũng không sao.” Nhạc Liên Thành bận rộn từ trên giường bò dậy. Tối hôm qua bị tên khốn Ngô Sâm kia nửa đêm gọi dậy qua luyện tập đánh “gà núi”, kết quả là cây súng bắn tỉa kia chĩa vào hắn nhiều hơn. Cho đến khi hắn muốn chết muốn sống, Ngô Sâm cũng không nghỉ ngơi. Bây giờ mi mắt đánh nhau, không nghĩ tới mới nằm nửa tiếng, liền bị mấy tiểu quỷ nhàm chán đến báo cáo Tương Đang Khải, nói hắn bị bệnh. Buồn cười, một người đàn ông cường tráng như kim cương là hắn, làm sao có thể dễ dàng ngã bệnh?! Nhưng mà, tại sao thấy người này có vẻ mặt lo lắng, hắn lại không khỏi vui vẻ…
“Uống nhanh, thầy Mao nói cái này rất tốt.” Người kia cầm chén, giơ đến trước mặt hắn, máy quay phim theo sát từng động tác. Nhạc Liên Thành nhìn cái chén mà ghê tởm, cau mày nuốt vào, nghĩ thầm cố gắng nuốt xuống.
Đang nhe răng toét miệng kêu khổ, phát hiện trên cánh tay trắng nõn của Tương Đang Khải lại có thêm mấy vết muỗi chích hồng hồng, liền hỏi anh. “Lại bị muỗi cắn?”
“Ừ, ngứa chết!” Tương Đang Khải khoa trương lăn lộn ở trên giường, chọc cho chú quay phim và biên đạo cười một trận. Lúc đó đã là lần đến thăm theo thông lệ sau một tháng, mọi người đã quen thuộc lẫn nhau đến mức có thể tuỳ ý cười đùa. Lại nói Tương Đang Khải đã sớm bắt đầu giai đoạn đầu tiên của mạng net Hồng Nhân, lần này trở lại mang theo người của đài truyền hình đến thu lấy, do đó biên đạo coi anh như ông chủ.
“Tôi bôi thuốc cho cậu.” Nhạc Liên Thành quay đầu tìm thuốc bôi thổ phương tử, Tương Đang Khải chớp mắt một cái bảo thợ quay phim dừng lại. “Chú ơi, có thể dừng lại rồi, đùi tôi cũng bị cắn, phải cởi quần…”
Thợ quay phim cười lớn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mắt thấy ông chú hút thuốc rời đi, khoé miệng Nhạc Liên Thành tràn ngập ý vui vẻ.
Hắn xoay người kéo rèm cửa sổ, ấn bả vai Tương Đang Khải để anh ngồi xuống, hung hăng hôn tới. Đối với thiếu niên mà nói, một tháng chia cách ngắn ngủi đã tiêu sạch toàn bộ kiên nhẫn của bọn họ. Đầu lưỡi hơi thô bạo mà liếm môi đối phương, mang theo hơi thở dốc, liều mạng muốn ngậm đối phương vào trong miệng của mình. Đôi tay trẻ tuổi mơn trớn trừu sáp cơ thể đối phương, tạo nên từng trận run rẩy quen thuộc.
“Tiểu Đang, tôi rất nhớ cậu…” Nhạc Liên Thành dùng hàm răng tựa như dã thú cắn vành tai mềm mại của Tương Đang Khải, hô hấp dồn dập lượn quanh một chỗ, chỉ muốn dựa vào gần hơn…
“Tiểu Hắc… ừm…” Muốn nói điều gì, lại bị đối phương thuần thục hôn trở về, không thể làm gì khác hơn là buông tha bày tỏ, dùng sức đáp lại. Ừa, không sao cả, dù sao vẫn còn vài ngày nữa để nói chuyện phiếm…
Trong thoáng chốc áo quần trên người đã bị lột sạch, Tương Đang Khải uốn người, cũng không biết thế nào lại chọc tới Nhạc Liên Thành. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi đè anh xuống lần nữa, hôn lên vật hồng mềm mại nổi trên người Tương Đang Khải, dùng sức mút cắn.
“Ưm… Hắc ơi…” Khó chịu ôm lấy đầu của hắn. “Tiểu Hắc… a…”
Khi đó hai người còn đơn thuần muốn chết, ở chung một chỗ giải quyết đã đủ cho Tương Đang Khải mắc cỡ muốn ngất, làm gì còn biết cái gì khác.
(Đoạn trên là mộng nhé ^.^)
….
Trong phòng máy in ồn ào ồn ào, cục trưởng Lâm nhìn chằm chằm Tương Đang Khải trong đoạn phim quay được mà ngẩn người, người trong cuộc cũng đã đi vào.
Ước chừng hai tháng không thấy, Tương Đang Khải gầy đi không ít, vốn gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay bây giờ cũng khó thấy, chẳng qua là thần sắc rất tốt, một chút cũng không giống người bị bắn trúng. Anh vừa đi vào liền mắng: “Viên Phong gì đó suýt nữa bắn trúng lá lách, may mà tôi mặc áo chống đạn đó có biết không hả.”
Lâm cục lại gần cười cười. “Tổ tông của tôi, cậu là công thần, đừng nổi giận, cẩn thận thân thể bị chọc tức.”
“Anh đó!” Tương Đang Khải mắng một câu, ngồi xuống ghế, cau mày: “Nhạc Liên Thành không có bắt được Viên Phong chứ?”
“Nhất định là không có!” Lâm cục cười hì hì, “sớm đã bảo Tờ An chuẩn bị người! Nói giỡn, đây là lá bài đánh lén chủ chốt của mình, cũng không thể giao hắn cho Nhạc Liên Thành phanh thây đâu!”
“Phanh thây?” Tương Đang Khai bưng cái ly ngừng một chút, không rõ liền nhìn chằm chằm Lâm cục. “Có ý gì?”
“Có thể có ý gì? Người kia bị Nhạc Liên Thành bắt lại, theo như quy định cũ cái gì mà ba đao sáu động giết chết, xong rồi còn cắt thành mấy khúc sai người gởi trả Tờ An. Tờ An đem đống đồ đó đưa tới đây để xét nghiệm thi thể. Tôi có xem hình, ôi, phải gọi là thảm khốc…”
“Thằng ngốc Tờ An kia, còn tưởng rằng chúng ta sẽ che chở cho hắn…”
Cục trưởng Lâm vẫn còn nói gì đó trước mặt, Tương Đang Khải lại chẳng nghe được cái gì.
Trong đầu của anh tất cả đều là hình ảnh không liên quan chút nào. Nhạc Liên Thành lúc làm điểm tâm có nướng một cái bánh bao, còn đùa giỡn với anh làm nút cổ tay áo rớt lăn đầy đất, khuôn mặt mỉm cười, lấp lánh khiến người ta không cách nào nhìn thẳng…
Tương Đang Khải hốt hoảng. Vốn cố ý bị thương không phải chỉ vì để cho người kia yêu anh, là để cho kế hoạch sau này tiến hành sao?
Khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của Nhạc Liên Thành và thiếu niên nghịch ngợm trong trí nhớ trở lại, từ từ hợp thành một, khiến Tương Đang Khải mơ hồ không thể phân biệt được bộ dáng.
Nhưng mà, cho dù là gương mặt nào, ánh mắt đen nhánh kia vẫn luôn nhìn mình tràn đầy tình cảm.
Rốt cuộc chỗ nào không đúng đây? Không phải là một mực duy trì tín niệm của mình, báo thù cho cha sao? Rốt cuộc chỗ nào không đúng đây?
Trong lòng Tương Đang Khải đột nhiên nhói đau.
—————
Chú thích:
(1) M1911: Súng ngắn bán tự động Colt M1911 là một loại súng lục của Mỹ do John Browning thiết kế, sử dụng loại đạn 0.45 ACP, là súng tiêu chuẩn của quân đội Hoa Kỳ từ năm 1911 đến năm 1985 và hiện nay vẫn là một loại vũ khí quân dụng của Hoa Kỳ, tính đến nay thì nó đã được hơn 100 tuổi bởi vì nó đã phục vụ suốt hơn 100 năm trong nhiều quân đội và cuộc chiến khác nhau kể từ năm 1911. Súng này được sử dụng rộng rãi trong Thế chiến thứ nhất, Thế chiến thứ hai, Chiến tranh Triều Tiên và Chiến tranh Việt Nam.