CHƯƠNG 5: KÝ ỨC
Ngày thứ hai dậy thật sớm, Nhạc Liên Thành liền bị Tương Đang Khải kéo đến trường học Hi vọng kia.
Mùa hè sáng sớm trời đặc biệt sáng, hai người đi theo cái mông của tiểu củ cải trắng, ngái ngủ đi trên sơn đạo. Tiểu củ cải trắng một hồi lại quay cái đầu, một hồi lại quay cái đầu, chỉ sợ hai người này bị một vài con thú bất ngờ lôi vào trong hang. Thật ra mà nói gọi là đường núi cũng không chính xác, hơn mười năm trước đường đầy ổ gà đã được đổ một lớp thô, tuy vẫn còn kém đường thành thị rộng rãi, nhưng cũng an toàn, các hạt thô dưới chân đạp lên cũng có một phong vị ruộng vườn.
Hài tử nho nhỏ từ ngã ba ùa ra, gia nhập đội ngũ đi học bọn họ, thỉnh thoảng len lén quay đầu lại nhìn hai người Tương Đang Khải, nhìn mấy lần vừa giống như đám chuột nhỏ tụ chung một chỗ huyên náo cắn tai, bộ dáng kia khả ái cực kỳ.
Nhạc Liên Thành thấy Tương Đang Khải ôn nhu nhìn đám hài tử kia, ánh mắt thật sự ôn nhu, Nhạc Liên Thành nhìn say mê một hồi liền ghen – cậu ta cho tới bây giờ còn chưa nhìn mình như vậy, chẳng lẽ so ra hắn lại kém mấy tiểu quỷ còn chảy nước mũi kia?! Chân mày vừa nhíu lại buông ra, Nhạc Liên Thành đi lên cắn lỗ tai Tương Đang Khải: “Thích trẻ con như vậy sao?”
“Ừ”, Tương Đang Khải khuôn mặt nhu quang cũng không thu lại, nhẹ nhàng nói, “tôi vốn rất thích trẻ con mà, cậu quên rồi?” nói xong, nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Đúng rồi, Tương Đang Khải vẫn là rất thích trẻ con.
Nhớ chương trình năm đó, Tương Đang Khải chính là cõng một đứa bé té xuống núi bị gãy một chân đến bác sĩ, thu hút một đống người xem. Đến bây giờ, tiết mục kia còn thường xuyên được đài truyền hình lấy ra chiếu. Trọng yếu nhất là, Nhạc Liên Thành cũng thấy được gương mặt cưng chiều lo âu của anh khi ấy. Nhạc Liên Thành cùng cha hắn quan hệ bất quá chỉ chung một cái huyết mạch, người thừa kế cùng người phải thừa kế quan hệ, thân tình trong mắt hắn khi ấy vốn không có ý nghĩa gì. Nhưng mà, lúc mười bảy tuổi Tương Đang Khải cho hắn hiểu — thì ra người không có bất kỳ quan hệ nào cũng có thể như máu thịt thân thiết.
Như vậy, mình bây giờ, có phải hay không cũng đã có một thân nhân? Nhạc Liên Thành nhìn một bên gương mặt Tương Đang Khải lấp lánh dưới ánh mặt trời, nghiêm túc suy nghĩ: có lẽ nên đi Canada hoặc Hà Lan kết hôn, như vậy hắn có pháp luật bảo đảm, không sợ bị Tương Đang Khải bỏ rơi… Đột nhiên có một thân nhân, hắn nghĩ, có quyển sách kia nói rằng, thân nhân sẽ không phản bội ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ bao dung mọi lỗi lầm của ngươi.
Thân nhân…
Nhạc Liên Thành nói thầm, từ này đối với hắn xa lạ vô cùng, tựa như cắn phải một bịch đường, bên trong mỹ vị thơm ngọt từ cổ họng rót xuống dạ dày, cả người đều ngọt ngào ấm áp.
Lúc mặt trời hoàn toàn lên cao, bọn nhỏ đã đến trường học.
Trường học đơn sơ năm đó bây giờ đã đổi thành toà nhà tương đối mới, bên ngoài sơn màu trắng, còn sơn màu đỏ hai bên, lộ ra nét sinh động. Tất cả hài tử lớn nhỏ mang bọc sách lục đục đi vào trong trường học.
Tương Đang Khải thấy cổng trường, chợt dừng bước.
Nhạc Liên Thành thiếu chút nữa đụng vào lưng anh, kỳ quái vòng qua trước mặt, Tương Đang Khải vẻ mặt tái nhợt muốn chết, đôi môi hung hăng cắn cắn, phảng phất như muốn giết ai, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm cổng trường.
Nhạc Liên Thành không biết anh thế nào, lay cánh tay của anh: “Sao vậy, Tiểu Đang, cảm nắng sao?”
Tương Đang Khải mờ mịt lắc đầu, lại gật đầu.
“Không thể nào, mới buổi sáng, dễ bệnh như vậy?” Nhạc Liên Thành không hiểu được, tháo kính mắt từ mặt mình xuống, muốn đeo lên mặt Tương Đang Khải.
Còn chưa có đeo vào, Tương Đang Khải giống như hồn đã trở về, bước lui một bước, nói: “Tôi không sao, mới vừa rồi không biết thế nào, hoảng hốt một cái…”
Sắc mặt của anh lúc này rất bình thường, hơi hướng về Nhạc Liên Thành cười cười, nói: “Đoán chừng là cách nhiều năm như vậy, lại nhìn thấy nơi này, có chút… Ừ, cậu hiểu…”
Nhạc Liên Thành nhìn anh như thiếu niên nở nụ cười, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái không rõ, cơ hồ người biểu lộ vẻ độc ác vừa rồi không phải là anh, lại liên tưởng đến bộ dạng cha hắn. Suy nghĩ cẩn thận một chút, có thể là hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay lại dậy rất sớm đi đường núi, Tương Đang Khải là nhân viên văn phòng suy nhược nhất định chịu không nổi, hạ đường huyết đi.
Hơi suy nghĩ một chút liền thôi, hắn lôi Tương Đang Khải vào trong toà giảng dạy.
Chợt đụng phải một lão giáo sư dò xét, Nhạc Liên Thành lẩm bẩm một tiếng “Hiệu trưởng thị sát, haha”, lão nhân kia liền quay đầu lại. Nhạc Liên Thành cứng đờ, lập tức mặt mày hớn hở nghênh đón, “Mao lão sư!”
Lão nhân cũng sững sờ, híp mắt nhìn hồi lâu, mới nồng nhiệt cười: “Tiểu Hắc? Bao nhiêu năm không tới? Chắc là sáu bảy năm đi?”
“Sáu năm, Mao lão sư thầy xem em đem ai tới?” Nhạc Liên Thành giống như thổ phỉ như yêu tinh, đem Tương Đang Khải đến trước mặt lão sư, đắc ý hề hề cười: “Lão sư, nhìn xem đây là người nào?”
Mao lão sư nhìn kỹ hồi lâu, mới giật mình: “Tương Đang Khải?”
“Vâng, lão sư, thân thể thầy có khoẻ không?” Tương Đang Khải xấu hổ nói lời khách sáo.
“Ừ, thân thể thầy luôn rất tốt. Ngược lại cậu tiểu tử này, thế nào bây giờ lại văn tĩnh giống như nữ nhân, khí chất thổ phỉ năm đó đâu rồi?” Mao lão sư vừa dẫn bọn họ vào phòng làm việc, vừa nhạo báng Tương Đang Khải.
“Thôi đi, cậu ta năm đó chính là cá hoa giá tử (ý chỉ vẻ ngoài rực rỡ), nhất định là bị em chỉnh sửa trở về, lập tức phục phục thiếp thiếp (ý nói ngoan ngoãn vâng lời)!” Nhạc Liên Thành cái đuôi vểnh lên thấu trời, đắc ý nhìn Tương Đang Khải một bên không nói lời nào, cười to.
“Sau đó cậu cũng không có yên đi?” Mao lão sư cũng cười to.
Ba người ở trong phòng làm việc uống trà nói chuyện phiếm, Tương Đang Khải hoàn toàn chen vào không lọt tốc độ chuyển đề tài như thiên lý mã của bọn họ. Hai người thay đổi đề tài, tốc độ giống internet bất hợp pháp, anh dùng mạng chính quy hoàn toàn không theo kịp, liền nâng tay nhìn ra phía ngoài.
Phía xa là Tứ Xuyên trùng điệp không ngừng núi xanh, trong núi giống như có mưa hạ, sương mù dày đặc trắng mịn như sữa tươi, dãy núi xanh biếc như làn sóng biển xanh, theo làn gió ôn nhu mà ba động đến đây. Anh giống như có thể nghe thấy hơi nước mát mẻ trong núi, giống như cánh tay nữ nhân bao quanh anh, nhu nhược không xương. Hương thôn vĩnh viễn đều yên tĩnh như vậy, vô luận bao nhiêu người phản bội nàng, rời khỏi nàng, nàng vĩnh viễn đều ôn hoà dễ thân cận, tựa như…
Nhạc Liên Thành.
Đã nhiều năm như vậy, hắn còn từng bước từng bước, rơi vào bẫy rập của mình.
Anh mờ mịt nghĩ, nếu như lúc ấy mình không đến tham gia chương trình ấy thì sao?
Ngày hôm đó trời rất nóng, anh phiền lòng nằm trên bàn học, nhìn lão sư đang giảng bài, chỉ muốn đem bút ném tới mặt của lão. Trên đỉnh đầu quạt máy vù vù chạy không ngừng, anh vừa thống khoái nghĩ làm thế nào quạt máy chợt rơi xuống nện trúng đỉnh đầu lão sư, đem hắn quậy đến máu thịt mơ hồ, vừa mặc gió ngoài cửa sổ thổi đến làm sách của anh bay bay lay động. (Hồi nhỏ em Khải suy nghĩ kinh dị vậy =.=”)
Thầy chủ nhiệm chợt mang theo một người đàn ông cổ quái tiến vào, nói cho mọi người biết đây là đạo diễn của một chương trình, tiết mục kia tên gì “Bảy ngày” cái gì đó. Tương Đang Khải không xem tivi, cũng biết đây là một chương trình nổi tiếng, đem những đứa trẻ hư từ thành phố đến nông thôn thử nghiệm cuộc sống và cải tạo. Trong lớp nho nhỏ xôn xao một cái, mọi người nghe nghe nói nói, lẩm bẩm, Tương Đang Khải đoán được bọn họ nhất định là đang nói mình.
Anh năm đó là bá vương trường học, bởi vì gia cảnh khá giả, cho dù là ở trường học quý tộc này cũng coi là có điều kiện cực tốt, liền nuôi anh thành một người tính khí độc đoán nghịch ngợm. Bởi vì cha là nhà tài trợ lớn của trường, ngay cả hiệu trưởng cũng nhường anh ba phần, huống hồ gì là lão sư hay học sinh.
Học sinh anh nhìn không vừa mắt liền bị đuổi ra khỏi trường là vô số, có một người chẳng qua mặc một chiếc áo sơ mi anh rất thích nhưng chưa kịp mua, liền bị anh đánh gãy xương ném ra khỏi trường. Tóm lại, năm đó Tương Đang Khải chính xác là một tên bại hoại.
Đạo diễn kia đem ánh mắt lướt một vòng trong phòng học, chợt đụng phải ánh mắt Tương Đang Khải. Tương Đang Khải một trận khó chịu: Chẳng lẽ muốn tìm mình? Quả nhiên, đạo diễn kia đi tới nói với anh: “Muốn tham gia tiết mục của bọn tôi không, bạn học?”
Tương Đang Khải không nhịn được liếc hắn một cái, đứng lên vòng qua thân thể mập mạp, ra khỏi phòng học.
Sau đó thế nào lại đáp ứng?
Tương Đang Khải mơ hồ nhớ lại, đúng rồi, ba ba nói chỉ cần anh đi, ở địa phương quỷ quái đó an phận ngây ngốc bảy ngày, trở về liền mua xe thể thao anh muốn thật lâu mà không được cho anh, lúc này anh mới thoải mái sảng khoái đáp ứng.
Tương Đang Khải nhìn đường núi trong rừng quanh co, dường như thấy năm đó chiếc xe đẹp chở mình từ xương mù đi ra, mình trẻ tuổi mang tai nghe kính mát không nhịn được ngồi trên xe, chân bất mãn rung rung, oán trách sơn khu cũ rách, nhưng không biết, chiếc xe nho nhỏ này, đang đem mình —
Hướng tới một đoạn nhân duyên vạn kiếp bất phục.
Nhạc Liên Thành là người thứ nhất bày tỏ bất mãn với mình, khi đó hắn còn là dáng vẻ đen đen đất đất, cùng bộ dạng bây giờ một chút quan hệ cũng không có. Thân thể rám nắng màu nâu đứng trước mặt anh, khinh thường nhìn anh: “Cậu chính là người từ Thượng Hải tới?”
Quanh năm Tương Đang Khải xưng vương xưng bá bị đãi ngộ như vậy, lập tức xù lông, đáp lại tên cùng tuổi này đầy khiêu khích: “Thế nào, có ý kiến?”
Lần thứ hai trở về, Tương Đang Khải vùi trong ngực Nhạc Liên Thành, nghe được hắn nói: “Nếu không phải là Sâm thúc bảo tôi đừng gây phiền toái, tôi đã sớm đem cậu đánh đầy đất nha, cậu lúc mới tới quả thật thiếu đánh…” Anh nghe xong, dùng đầu cụng cằm Nhạc Liên Thành, đụng hắn rên rỉ, mình buồn bực trong lòng cười trộm.
Trong giờ thể dục, Tương Đang Khải nghe được có người sau lưng gọi mình: “Cậu tên là gì?”
Anh cười quay đầu lại, nói: “Tương Đang Khải”. Cũng lại là Nhạc Liên Thành, phách lối ôm mội trái bóng rổ, khiêu khích anh.
Hai người ở trên sân vận động cũ nát toàn lực chiến đấu, Tương Đang Khải rốt cuộc cũng thua Nhạc Liên Thành một trái. Trận đấu kia quá kịch liệt, đến bây giờ, Tương Đang Khải còn có thể nhớ được cảm giác vị mặn mồ hôi rơi vào trong miệng. Tranh tài xong rồi, hai người nằm trên đống cỏ khô, chợt cười to đứng lên.
Năm đó cũng là màn này thu hút một đống người xem tivi, tỷ suất tăng cao. Tương Đang Khải mở một trang weibo, đơn giản là mọi người đều từ chương trình mà chú ý đến anh.
Tình bạn của nam sinh phần lớn đều không đánh nhau thì không quen biết, hai người ngày thứ ba dường như tốt hơn, nhưng Nhạc Liên Thành vẫn còn bộ dạng trêu cợt Tương Đang Khải.
Giờ học tiếng Anh, lão sư để cho Tương Đang Khải dạy mọi người đứng thành hàng diễn kịch, là truyện hoàng tử ếch, muốn biểu diễn vào ngày Tương Đang Khải rời đi. Kết quả theo lời Nhạc Liên Thành hồ nháo yêu cầu, Tương Đang Khải thành công chúa, còn hắn là hoàng tử ếch kia.
Anh còn nhớ rõ người kia nắm chặt gò má mình bấm loạn: “Cậu so với con gái da còn nộn nộn hơn, cậu không diễn thì ai diễn?” Tương Đang Khải giận đến giơ chân.
Hai người vốn là đang giúp Mao lão sư cắt cỏ, cứ như vậy đánh thành một đoàn, trên bờ cỏ màu xanh lăn lộn đến sườn núi, Nhạc Liên Thành đem anh đặt dưới người, hai cái tay lung tung gãi gãi chọc anh ngứa ngáy: “Cậu nói, cậu có phải nữ nhân hay không?!” Vừa cúi đầu tới bên tai anh hùng hùng hổ hổ. Trong lúc hỗn loạn, môi Nhạc Liên Thành đụng phải lỗ tai của Tương Đang Khải, khiến anh rên lên một tiếng, chợt ôm chặt Nhạc Liên Thành.
Hai người ngây ngẩn cả người, đôi môi Nhạc Liên Thành dán vào lỗ tai anh một tấc một tấc xẹt qua, xẹt qua gò má trắng nõn, đến đôi môi ẩm ướt, Tương Đang Khải giống như bị điện giật chợt đẩy hắn ra, nâng mặt lên một vòng chạy mất. May mắn là, đoạn này tổ tiết mục cũng không quay tới.
Hai người né đối phương cả ngày, ngay cả tổ tiết mục cũng kỳ quái, hai đứa thế nào lại lúc nóng lúc lạnh, cho là bọn họ đánh nhau. Ngày đó, Tương Đang Khải không nhịn được liếc trộm Nhạc Liên Thành, có lúc hai người ánh mắt chạm nhau, anh dường như bị hút vào, thiếu chút nữa không rời được ra.
Tương Đang Khải ngơ ngơ ngác ngác qua một ngày, tổ tiết mục vì giúp cho quan hệ hai người tốt hơn, cố ý gọi bọn họ ra phía sau núi bắt cá. Vì muốn cho hai người tự nhiên nói chuyện, không có ai đi theo, chỉ đem bọn họ đưa đến bên đầm nước, giao hẹn thời gian, liền đi về. Hai người đem lưới cá thả xuống, lặng lẽ không nói lời nào.
“Tiểu Hắc…”
“Tiểu Đang…”
“Cậu nói trước đi.” Nhạc Liên Thành quay đầu.
“Tôi… tôi không biết, chính là…” Tương Đang Khải đỏ mặt, dưới màn đêm cũng có thể nhìn ra, đôi mắt ẩm ướt nhìn về Nhạc Liên Thành, dáng vẻ bá vương đã biến mất, chỉ còn lại cảm xúc.
Nhạc Liên Thành cũng ngơ ngác nhìn anh, một giây kế tiếp, đôi môi mang theo hương cỏ cây liền ép lên.
“Này, làm gì?” Sau khi tách ra, Tương Đang Khải ngoài mạnh trong yếu kêu to.
“Dù sao… cậu cũng là diễn công chúa của tôi!” Nhạc Liên Thành cũng cà lăm.
“Nhưng mà, chúng ta đều là nam, có kỳ quái hay không?” Tương Đang Khải vẫn như cũ khiếp sợ.
“Kia… hay cậu làm hoàng tử của tôi? Cũng không đúng…” Nhạc Liên Thành gãi đầu, “Dù sao, ai dám nói gì, chúng ta liền đánh mẹ hắn!”
Đây là tình thoại ngu nhất Tương Đang Khải được nghe trong đời, không đầu không đuôi, mênh mông đụng đụng. Nhưng bởi vì là người này nói, dù tục vẫn đáng yêu cực kỳ. Nguyện vọng lớn nhất của anh khi đó là ngày rời đi có thể đem Nhạc Liên Thành thu nhỏ lại, bỏ vào trong túi mang về.
Có cậu nằm ở trong túi tôi, như vậy vô luận đi đông đi tây cũng sẽ vui vẻ rồi.
“Tiểu Đang, Tiểu Đang? Phát ngốc cái gì?” gương mặt giống hệt trí nhớ chợt xuất hiện trước mắt, cắt đứt suy nghĩ của Tương Đang Khải, Nhạc Liên Thành cười, “Mao lão sư mời chúng ta ăn lẩu cá đó, còn là hắc cá!”
“Được” Anh ôn thuận gật đầu, cười.
Ăn quá no rồi, hai người chậm rãi trở về thôn, trời chiều đỏ rực bên cạnh núi đồi xanh đậm, tựa như thùng sơn đỏ đổ lên, khuấy động cả bầu trời trong vắt, tráng lệ cực kỳ. Tương Đang Khải ở thành phố ngây ngô thời gian quá dài, rất lâu rồi chưa thấy cảnh sắc bầu trời tiên minh như vậy, nét an tĩnh hiện trên gương mặt, tựa như thôn sơn dặm người. Mà tim của anh, là của người thành thị, ngoài mặt tươi sáng vô cùng, nhưng tâm rốt cuộc hư hao thành dạng gì, chỉ có chính anh biết.
Ngày đại nhiệt, nhưng anh chợt vô cùng lạnh, nắm chặt cánh tay Nhạc Liên Thành, hướng bên kia dựa vào, tham lam nhận lấy nhiệt độ trên người hắn.
Nhạc Liên Thành ôm hông anh thật chặt, trêu chọc: “Làm gì? Ban ngày tuyên ***?”
Tương Đang Khải không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu đi bộ, Nhạc Liên Thành cho là anh xấu hổ, tặc cười ôm anh, đi trở về.
Hai bên đường vô tận tre trúc, gió đêm thổi tới, “xào xạc” vang lên, lẫn vào mùi thơm thanh liệt của trúc, làm người ta tự nhiên đắm chìm. Trước mặt đường toàn trúc, cơ hồ là vô biên, Nhạc Liên Thành ôm lấy Tương Đang Khải, đứng lại bất động, ghé vào tai anh thấp giọng nói. “Thật muốn mãi mãi như vậy, đi mãi đi mãi, cùng cậu cả đời, không bao giờ ngừng lại…”
Một chuyện tình như vậy…
Tương Đang Khải như muốn rơi lệ, quỷ xui thần khiến ôm người kia vào ngực.
“Không thể đi mãi cũng không quan hệ. Liên Thành, tôi chỉ muốn cậu có thể bình an.”