Do thiếu ánh sáng,
Chi không thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của người đối diện nhưng cô có thể nhận thấy hơi thở đầy nguy hiểm đang lan dần trong không khí. Lần
thứ hai trong cuộc đời mình, cô cảm thấy sợ hãi. Cô tin chắc rằng anh ta có thể dùng một bàn tay bóp chết cô ngay tại chỗ này, khiến cô mãi mãi
trở thành một hồn ma cô độc. Anh ta là một vị vương giả đầy uy quyền,
còn cô chỉ là đầy tớ thấp hèn. Nếu anh ta nổi giận, cô là người bị phán
tử hình.
-Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi – Giọng điệu cợt nhả của người đàn ông vang lên.
-Anh…anh có thể giúp cho anh trai tôi thật sao ? – Chi hỏi đầy nghi ngờ.
-Nếu cô tin tưởng thì hãy hợp tác của tôi, nếu không…đương nhiên là tôi không giúp gì được cô rồi.
-Được…tôi muốn hợp tác với anh. – Cô không biết người đàn ông này là ai, không
biết anh ta sẽ đưa cô và anh trai đến nơi nào. Nhưng chỉ cần có hy vọng, cô sẵn sàng đánh cược. Cô chấp nhận
-Vậy tốt, chúng ta cần tìm một góc khuất để bàn kế hoạch.
Chi trở về khi màn đêm đã buông xuống. Cô lặng lẽ nhìn ánh đèn đường yếu ớt đang cố chống chọi với màn đêm. Cô giống nó, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt. Nhưng cô kiên cường hơn, cô không chờ đợi mình bị tắt mà sẵn sàng
chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng. Huy của cô và bố mẹ…cô sẽ đòi lại công bằng cho họ.
Bước nhanh vào căn nhà nhỏ góc phố ổ chuột,
Chi nóng ruột tìm kiếm hình bóng của Huy nhưng vô vọng. Cô không biết
anh đã đi khỏi nhà bằng cách nào, mỗi khi tỉnh táo lại Huy sẽ bị những
cơn đau giằng xé và anh sẽ tìm cách chạy thoát khỏi chúng. Huy…có lẽ Huy của cô lại tìm đến nơi đó.
Chi trùm chiếc áo choàng màu đen lên
kín đầu chạy nhanh về phía khu phố sầm uất trên đường Kim Giang. Trước
đây khu phố này từng là một khu vực tấp nập người qua lại với những quán ẩm thực vang danh của thành phố Y, nhưng sau những biến đổi nơi đây trở thành khu chợ đen của các tiểu thương dưới sự quản lý của chính phủ.
Người ta có thể thỏa sức mua những đồ đắt tiền mà không phải chịu thuế,
mua mạng người, mua kẻ hầu hay thậm chí là nội tạng. Không ai còn nhớ
đến dấu vết của một Kim Giang ngày xưa, tất cả bao trùm lại một màu đen
tối.
Ở nơi nào đó, Huy đứng co ro trong cơn gió lạnh, đôi mắt
anh đầy tuyệt vọng nhìn về con đường đang tấp nập những người mua và kẻ
bán. Anh nhớ rõ khi vụ tai nạn xảy ra, anh đưa bố mẹ thoát khỏi chiếc xe hỏng nhìn hai người khắp nơi bê bết máu, trầy trật nhưng vẫn cố mỉm
cười nói “ không sao “. Lúc đó, anh chỉ muốn mau chóng mang họ đến bệnh
viện nên không hề để ý đến ánh mặt khác thường của mẹ. Khi đó, nếu như
anh biết trước anh sẽ đi trước chắn hết tất cả vết thương cho họ, Kẻ đó
xuất hiện với một thanh kiếm dài chém mạnh về phía họ, máu bắn ra tứ
phía, bắn cả vào khuôn mặt đầy tro bụi của anh. Hai bóng người ngã
xuống, anh gắng sức ôm lấy họ. Mẹ đưa bàn tay đầy máu vuối ve khuôn mặt
của anh rồi nắm chặt lấy tay bố rồi trút hơi thở cuối cùng.
Anh
lại đứng ở chỗ này, lại nhìn thấy cảnh tượng ngày đó xuất hiện. Hàm răng cắn chặt cố không cho mình khóc ra tiếng. Em gái đang phải chống chọi
với cuộc sống như nào anh đều hiểu. Mọi người nghĩ anh bị điên, anh cũng không chối cãi. Anh không muốn nói chuyện, không muốn cho họ biết những suy nghĩ của anh. Anh dần dựa dẫm vào em gái, đôi tay mịn màng dần trở
nên thô ráp, nụ cười trên mặt cũng dần thay thế bằng những cái nhíu mày. Anh không thích em gái trở thành một người đàn bà trung niên như vậy.
Người đàn ông đó đã nói chỉ cần anh chịu ký tên vào làm người thử
nghiệm, họ sẽ giúp đỡ cho em gái anh có cuộc sống tốt nhất. Anh đồng ý,
dù họ có biến anh làm vật thí nghiệm hay chuột bạch đi chăng nữa anh
cũng nguyện ý. Chỉ cần, họ có thể cho em gái anh cuộc sống tốt nhất. Vậy là đủ rồi..
Chi tìm thấy Huy ở con ngõ nhỏ với quần áo đơn sơ.
Cơ thể anh run bần bật khiến đôi mắt của cô ứa nước. Cô biết mình lại bỏ mặc anh một mình. Cô hứa chăm sóc anh nhưng lại sẵn sàng để anh một
mình đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân. Là cô quá tự tin vào bản thân, hay sự ngu dốt đã khiến cô đánh mất đi nhận thức ban đầu ? Cô và anh
phải đi, phải đến một thế giới mới – nơi dành cho cô và anh chứ không
phải mãi mãi ở trong thế giới đen tối này.
Màn đêm nuốt chửng lấy bóng dáng xiêu vẹo của hai người. Có lẽ, ngày mai sẽ là một cuộc chiến. Nhưng, họ chấp nhận.