Ảo Giác

Chương 12: Chương 12




Hai tay bị trói lên đỉnh đầu, kiểu trói buộc này thực sự là dùng tại trên cơ thể đã nửa bại liệt của hắn dường như có chút dư thừa, lúc quần bị thô bạo kéo xuống, Kiều Tứ cũng không bởi thế mà giương mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Kiều Triệt chỉ khinh miệt mà đối với nam nhân thoáng chút dao động kia chậm rãi lột nội khố từ trên người hắn ra, sau đó vo thành một đống vứt ở dưới chân.

“Rất bất ngờ sao? Anh đã quên hồi trước anh đã từng làm gì với tôi sao?” (Ka: Hồi anh Triệt phản bội anh Kiều, anh Kiều đã “trừng trị” anh Triệt bằng cách đè anh ấy ra =’’=, vì thế mà Triệt hận anh Tứ.)

Kiều Tứ vẫn tiếp tục im lặng, biểu tình lại khó tránh khỏi có chút thay đổi. Kiều Triệt đem hai chân hắn mở rộng ra, đem gối lót tại dưới hông của hắn, nhượng mông hắn giơ cao lên, nhìn toàn bộ hạ thân đang xích lõa.

Đeo đôi găng tay vào, Kiều Triệt lúc này mới nhấc chân lên giường, khi thân thể của y ở giữa hai chân đang mở lớn, mới chậm rãi mà dùng ngón tay chạm vào của huyệt phía sau của hắn. “Nhỏ như vậy, Đoạn Hành cũng đi vào được? Của cậu ta chẳng lẽ là cây tăm sao?” Hơi chút dùng sức mới chen vào được một ngón tay, Kiều Triệt đã có chút không nhẫn lại được, cầm lấy một hộp thuốc mỡ, quệt lên tay, lúc này liền đút hai ngón tay đi vào.

Ngón tay chuyển động vài lần, như là có chút bất ngờ với loại cảm giác này, Kiều Triệt hơi chút co rúm lại, cắn răng nói: “Anh đúng là đồ dâm đãng.”

Tuy rằng động tác kia không hề ôn nhu chút nào, Kiều Tứ bởi vì trần trụi trong không khí lạnh lẽo, chính là nổi lên phản ứng.

Kiều Triệt lấy ngón tay đùa giỡn hắn, nhìn hắn nhắm chặt hai mắt lại, liền càng lúc càng tăng thêm lực đạo, cúi đầu hướng hắn cười nói: “Thoải mái sao?”

Kiều Tứ bị y cầm dao rạch nhẹ lên trên ngực cùng bụng, lại phải chịu sự nhục nhã như vậy, cũng không hề lên tiếng, lại càng không kích động, chỉ khi ngón tay kia một trận lộn xộn mới đem môi cắn chặt.

Hắn vốn lớn lên đã trắng nhợt, lại bị bệnh, chỉ mới cắn như vậy, trên môi đã hiện lên chút huyết sắc.

“Có muốn càng thêm thoải mái không?”

Lời vừa nói xong ba phần ngả ngớn bảy phần tình sắc. Kiều Tứ không khỏi trợn mắt lên.

Hai người bốn mắt giao nhau, trong nháy mắt bầu không khí như là đột nhiên cứng lại. Kiều Triệt mặt trầm xuống, oán hận nói: “Tôi đến không phải để cho anh thoải mái đâu.”

“…” Điều này mà cũng cần phải nói ra sao?

“Anh nói hay không nói?”

Kiều Triệt rút tay ra, hung ác nói: “Nếu cứ ngang bướng, thì đành phải cho một tên thượng anh mới được.”

Kiều Tứ không hé răng lấy nửa lời, bị đùa giỡn đến như vậy, nhưng cũng không hề động đậy.

Kiều Triệt nhìn hắn một lát, đột nhiên có chút thẹn quá hóa giận: “Anh nghĩ gì chứ? Anh tưởng rằng tôi sẽ tự mình thượng à?”

“…”

“Nghĩ hay lắm, thế đều không phải là tiện nghi cho anh sao?”

Hắn cái gì cũng chưa nói, cũng không có làm, nhưng không hiểu vì sao Kiều Triệt lại tức giận mà thay đổi sắc mặt, nổi khùng lên: “Đương nhiên, muốn tìm tên nam nhân hạ lưu nào, cũng rất dễ dàng. Muốn tìm kẻ muốn thượng anh, thì càng khó tìm. Chỉ có điều anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm giúp anh một kẻ có thể khiến anh thỏa mãn, càng nhiều càng tốt đúng không?”

“…”

“Anh rốt cuộc là nói hay không?”

Nhận được vẫn chỉ là sự cự tuyệt lặng im, Kiều Triệt “Hừ” một tiếng, chán ghét mà dùng chiếc khăn vừa mới lau con dao nhỏ cùng tay, trói mắt hắn lại, buộc rất chặt, khiến mắt hắn bị ép đến đau nhức.

Kiều Tứ nghe thấy thanh âm y rời khỏi, trong bóng tối vắng lặng càng lúc càng ngửi thấy mùi máu tanh từ người mình, ngực vẫn còn đang âm ỉ đau. Sau đó có tiếng bước chân đến gần, nhiều hơn một người, bằng thính giác của hắn có thể nhận biết rõ số người đang đến.

“Anh nếu muốn thay đổi chủ ý, thì vẫn còn kịp đấy.”

Kiều Tứ yên lặng không nhúc nhích. Tiếp đó trên mặt đã trúng hai cái bạt tai, hắn bị đánh khiến cho nhất thời ù đi, nghe không thấy gì khác ngoài tiếng ong ong. Lúc bị cắm vào, cảm giác đau đớn so với ngón tay lúc nãy nhiều lắm. Người nọ động tác di chuyển, hệt như thù hận hắn rất sâu, ở giữa hai chân hắn là tàn bạo đâm vào, ngón tay thô lỗ mà bóp lấy mông hắn.

Bị người ta làm nhục lại không thể động đậy, Kiều Tứ chưa bao giờ phải nếm vị đắng này, nhất thời trên mặt có chút co rúm.

Kiều Triệt nói đây là ăn miếng trả miếng. Kỳ thực lại không hề giống. Hắn năm ấy là thật lòng yêu y. Lòng hắn đối với Kiều Triệt, là chiếm giữ, nhưng cũng không làm nhục y, hắn không nỡ để người khác chạm vào Kiều Triệt. Còn điều trước mắt này lại hoàn toàn khác.

Người nọ có khuynh hướng ngược đãi, càng hưng phấn lại càng thô bạo, trong lúc bị cưỡng hiếp hắn đã trúng không ít cái tát, thế nên hắn nghe không rõ, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, không thể xác định là đã thay đổi bao nhiêu người, có lẽ là vì đã tê dại, cảm giác bị cắm vào thực ra cũng không sai biệt lắm.

Kiều Tứ đau đến run rẩy, nhưng là chỉ im lặng chịu đựng. Kiều Triệt làm nhục hắn như vậy, cũng chẳng là gì hết.

Cò dùng loại hình phạt gì đi chăng nữa để hủy hoại hắn, bọn họ có muốn cũng không được.

Loại hành hạ này kết thúc sớm hơn so với dự đoán, đối phương cũng không có tiến thêm một động tác nào nữa, Kiều Tứ mê man mà để chính mình thả lỏng. Lúc hắn yên lòng cũng không nhiều, nên cần nắm chắc thời gian để sinh lý cùng tâm tư của mình nhận được nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh lại Kiều Tứ chỉ cảm thấy trên người cực kì đau, trong lúc cắn răng hấp khí mà lo nghĩ, rồi sau đó liền cảm thấy bản thân cũng không cần suy nghĩ nữa. May mà não cùng tai chỉ là nhất thời bị mơ hồ, cũng không bị đánh đến hỏng, lúc này cũng khôi phục lại sự thanh thản, cảm giác được trong phòng có người, tiếng ma xát rất nhỏ.

Kiều Tứ một lúc sau, mở mắt ra, trong tầm mắt là khuôn mặt mà hắn hiện tại rất không muốn nhìn thấy.

Thanh niên hai mắt đỏ bừng: “Tứ gia.”

Trên người đã sạch sẽ, khăn trải giường cũng được đổi, cư nhiên lại đều không phải là đang nằm trên một đống dơ bẩn không hề che lấp để người ta nhìn thấy tình cảnh thảm hại, này thực sự là ngoài dự đoán của hắn. Hiện trường xảy ra lúc trước dĩ nhiên đã có người thanh lý, người này làm thế chắc cũng đã được trả tiền từ trước.

“Tứ gia.”

Thanh âm thanh niên nghe khàn khàn. Kiều Tứ cũng không lên tiếng, cảm giác được cái nắm tay thật chặt của cậu, lại thoáng chút run rẩy mà sờ lên khuôn mặt hắn.

“Tứ gia…”

Lúc này Kiều Tứ đưa tay rút trở về.

Hắn rơi vào thảm cảnh này, bị người ta chà đạp, so với trước kia đứng trên vạn người, cũng chỉ có cô độc mà thôi.

Nhưng hắn vẫn muốn biết, đến bao giờ chuyện này mới chấm dứt, hoàn cảnh hiện tại vẫn chưa thể coi là bi đát nhất, nếu như hắn chịu đựng không nổi, thì những ngày sắp tới lại càng khó sống hơn.

Hắn chỉ là sợ Đoạn Hành sẽ thương hại hắn. Đoạn Hành không có miễn cưỡng chạm vào hắn, chỉ trông coi hắn ở bên giường, như là buồn, là đau khổ nói không nên lời. Trong sự im lặng chỉ có ánh mắt là nhìn vào nhau, cửa từ bên ngoài bỗng mở ra, Kiều Triệt áo mũ chỉnh tề mà bước vào.

Kiều Triệt đã thay đổi y phục, áo khoát dày rộng, quần âu được cắt rất tinh xảo, cổ cùng tay áo đều có lông trắng, thoạt nhìn rất ấm áp lại có phong thái của một quý tộc. Y mặc bộ dồ màu xám cùng khuôn mặt ảm đạm, nhưng vốn dĩ y là đang rất vui vẻ. So với Đoạn Hành ngay cả quần lẫn áo đều nhăn nhúm trông tiều tụy rất nhiều.

Thấy y, Đoạn Hành liền đứng dậy: “Kiều Triệt, anh lật lọng như vậy là có ý gì?”

Kiều Triệt nhướn mày: “Tôi lật lọng gì chứ?”

Thanh niên cũng không còn ánh mắt ửng hổng đầy thương cảm nữa, dường như đã thay đổi khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Chính anh cũng biết. Anh làm như thế với Tứ gia, chẳng phải là đã vi phạm ước hẹn rồi?”

“Chúng ta đã sớm nói rõ, lợi ích chia đều cho mỗi người, ai cũng không bị tổn thất. Anh ta hiện tại không chịu đem số tiền kia nhả ra, vậy phải dùng cái gì mới có thể bồi cho tôi một nửa bị thiếu kia?”

Đoạn Hành nhíu mi, nhìn nam nhân trên giường, biết Kiều Tứ đã nghe thấy toàn bộ, liền nói chuyện so với lúc trước tăng thêm vài phần cố kỵ, “Tứ gia tính toán thế nào, bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm, anh làm ra chuyện này, có đúng hay không là quá sốt ruột rồi?”

Kiều Triệt cười cười: “Tôi là nóng tính. Cậu cũng biết tôi không có tính kiên nhẫn, tôi cũng không thể nói trước được mình sẽ làm gì tiếp theo đâu.”

“Anh muốn thế nào, nói rõ đi.”

“Thực ra nếu không có tiền, , lúc này coi như là tôi cầm trước chút tiền đặt cọc. Số còn lại sau này tôi sẽ chậm rãi chia cho cậu, dẫu sao anh ta tạm thời cũng không chết ngay được, cậu thấy thế nào?”

Đoạn Hành lạnh lùng nhìn y: “Không được.”

“Hắn coi tiền còn quan trọng hơn cả cái mạng già của hắn, tôi cũng đành bó tay. Kỳ thực tôi cũng cảm thấy số tiền hắn có không hề quá nhiều. Nếu như cậu có bản lĩnh, thì cứ dây dưa với anh ta đi.”

Kiều Triệt nguyên lai là tâm tình hứng thú tràn đầy mà tới, vốn dĩ là muốn tới sửa đổi phương pháp dằn vặt hắn, muốn tới thử một lần. Nhưng Đoạn Hành lại xuất hiện ở đây, đã thế còn tức giận gay gắt, hứng thú ban đầu liền biến mất, chỉ ở lại một lúc rồi đi, trong phòng còn lại mỗi hai người.

Thanh niên trở lại ngồi xuống bên giường, dường như rất buồn khổ. Đối với Kiều Tứ, cậu như một đứa trẻ lớn đang buồn bã, chỉ nắm lấy tay Kiều Tứ, đặt tại trên mặt mình, ngây ngốc: “Tứ gia…”

“…”

“Tứ gia, ngài nói có hắn đi. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.”

Kiều Tứ thờ ơ nằm.

“Hắn không tìm ngài gây phiền phức, ngài sẽ có thể sống tốt, về sau có tôi chiếu cố ngài, chăm sóc ngài. Tứ gia, lúc này là tôi sai, tôi xin lỗi ngài. Nhưng từ giờ trở đi, tôi đều là của một mình ngài, sẽ không để ngài phải chịu ủy khuất bất cứ việc gì. Tứ gia, chúng ta hãy như trước đây đi…”

Nhưng lời nói về “mai sau”, so với “bây giờ” nếm đủ vị đắng thực tốt đẹp nhiều lắm. Nhưng Kiều Tứ không hề nhìn cậu, hắn chỉ cảm thấy có chút chán ghét.

Hai người kia thực sự là phối hợp rất ăn ý, hợp sức đến không thể tốt hơn. Kiều Triệt đóng vai phản diện, Đoạn Hành tỏ vẻ giận dữ, một người thì hăm dọa hắn, còn một người thì lừa dối hắn, cùng nhau thay đổi phương pháp diễn kịch.

Chờ đem hắn một ít nước chất cũng đều vắt cạn, hai người bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng chính vì thế, mà những ngày tiếp theo của hắn cũng không quá khổ sở. Đại khái là hai người kia đã thỏa thuận với nhau, cứng rắn với hắn thì không có hiệu quả, mấy ngày này liền đối với hắn mềm dẻo. Mặc dù trông coi hắn rất chặt, nhưng Kiều Triệt cũng không hề đến dày vò hắn, người tới lại đổi thành Đoạn Hành.

Bộ dạng Đoạn Hành luôn luôn có chút mệt mỏi, thời gian cho hắn cũng không nhiều. Khi tới thì trò chuyện với hắn, ngồi ở bên giường, gọt chút hoa quả vân vân…

Hắn không ăn, cũng không nói, thanh niên liền như có chút đau lòng, nhưng ngày thứ hai vẫn đến, hoa quả cũng vẫn gọt.

Kiều Tứ trong khoảng thời gian ở lại bệnh viện, nửa người trên cũng đã hồi phục, chân lại dường như không có chuyển biến mấy. Đối với Kiều Triệt, chuyện này chẳng có gì quan trọng hết, dù sao cũng chẳng có ai cần hai cái chân của hắn cả, nên cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục điều trị nữa.

Còn đối với Đoạn Hành, dù là ở trong phòng điều trị tốt nhất của bệnh viện, cũng không phải là chỗ có thể ở lâu được, vậy nên trở về tĩnh dưỡng là tốt nhất.

Trong sự chăm sóc ôn nhu, Kiều Tứ liền tiến hành thủ tục xuất viện.

Người đón hắn là Đoạn Hành, hắn ngồi ở trên xe lăn, tiền hô hậu ủng, ra từ cửa chính của bệnh viện. Trời đầy mưa, vì vậy liền bật ô, đẩy xe lăn, như cũ thoạt nhìn rất có khí thế.

Từ ngoài nhìn vào trông rất hoành tráng, dù có không muốn thì vẫn phải làm, huống hồ bọn họ rất kiêng nể hắn, công việc của hộ vệ cũng nặng nề hơn.

Lúc phải xuống bậc thềm, Đoạn Hành liền cúi người, ôm lấy hắn.

Kiều Tứ để thanh niên cao lớn ôm mình vào trong xe, cũng không có chút nào không được tự nhiên, như cũ thản nhiên mà hưởng thụ loại hầu hạ này.

Cửa xe đóng lại, Đoạn Hành giúp hắn ngồi lên ghế, đem hắn ôm lấy: “Tứ gia, chúng ta trở về thôi.”

Trở về chính là về căn biệt thự kia của Kiều Tứ, nơi này có lẽ đã trở thành tài sản của Đoạn Hành rồi. Nhưng trên đường vào, mọi thứ thực ra vẫn không hề thay đổi, đều là cảnh vật như trước đây, bày biện cũng không thay đổi, chỉ là những người giúp việc đều là những kẻ lạ hoắc.

Này cảnh còn người mất, khiến Kiều Tứ thoáng chút thường tâm.

Đoạn Hành vẫn ôm hắn đi lên lầu, thanh niên như cũ cao to anh tuấn, cánh tay hữu lực ngang qua nách cùng chân hắn, vững vàng nâng hắn. Đối với hắn đều là cẩn thận từng li từng tí một, như rất sợ hắn bị va chạm vào đâu đó vậy.

Kiều Tứ ngửi thấy bên người mình, khí tức nhàn nhạt xen lẫn trong không gian, là mùi hắn rất quen thuộc. Chỉ mới cách đây không lâu, Đoạn Hành cũng ôm hắn như vậy, khi đó hắn tâm túy thần mê, chỉ là…sẽ không còn có thể như vậy nữa.

Đi vào vẫn là phòng ngủ trước đây của Kiều Tứ, Đoạn Hành đem hắn đặt tại trên mép giường, để hắn ngồi đó, cởi áo khoát lông cho hắn. Không mặc chiếc áo lông đó, hắn cả người đều lộ vẻ nhỏ bé, nguyên lại cơ thể thon gầy cùng tái nhợt.

“Tứ gia, ngài đợi ở đây một chốc, lát nữa thì xuống ăn cơm chiều.”

Kiều Tứ không thèm để ý, thanh niên cũng quen với tính tình của hắn, ngồi xổm xuống cởi giầy cho hắn.

Chân hắn ở trong bàn tay thanh niên, đã rất lâu chưa hề đi lại, khiến hắn gần như đã quên bản thân còn có một đôi chân. Đoạn Hành có lẽ là cảm thấy rất lạnh, dường như muốn cho nó ấm lên, liền nắm nó ở trong lòng bàn tay một lúc, sau đó ngẩn đầu lên.

Hai người bốn mắt giao nhau, trước đây chỉ cần chạm vào chân hắn, liền mẫn cảm đến đột đỉnh, hiện tại đã hoàn toàn không chút cảm xúc, Kiều Tứ nhìn khuôn mặt thanh niên một lát, liền nhắm mắt lại.

Mất đi tầm nhìn giao nhau, thanh niên liền đứng dậy, nhượng hắn dựa vào đầu giường, giúp hắn đem chân đặt vào trong chăn. Sau đó cũng không rời đi, chỉ ngồi ở mép giường.

“Tứ gia…”

“…”

“Tôi biết ngài trách tôi, hận tôi.”

“…”

“Nhưng bây giờ ngài đã là của tôi rồi.”

Kiều Tứ thoáng chút kinh ngạc mà nhìn thanh niên kia, thanh niên xốc chăn lên, ngồi hẳn trên giường, đặt hắn lên đùi mà ôm.

Kiều Tứ có chút bất ngờ, nhưng không có giãy dụa. Mất đi quyền thế, lại cả đôi chân này nữa, hắn tại đây dù có chống cự kịch liệt trước mắt bọn họ, thì vẫn chỉ là uổng công. Mà hắn trước giờ vốn luôn luôn quý trọng khí lực của mình.

Đoạn Hành ôm hắn, giống như đang bế một con búp bê yêu quý, khoảng cách rất gần mà nhìn hắn một hồi, cơ hồ chóp mùi chạm vào chóp mũi, sau đó hôn lấy bờ môi hắn.

Hắn khép miệng, Đoạn Hành hôn một lúc, liền nắm lấy cằm hắn, khiêu khai khớp hàm của hắn, đem đầu lưỡi dò xét vào trong.

Cứ thế một người thâm nhập, im lặng mà hôn môi, có thể nói triền miên. Lúc ngừng lại, Kiều Tứ đã cảm giác được phần bụng có thứ gì đó đang cương lên.

Hiện tại là ban ngày, rèm cửa sổ cũng mở ra, nhưng ý đồ của Đoạn Hành rất rõ ràng mà hôn lấy tai hắn, cổ, quai hàm, đưa tay vói vào trong quần áo của hắn. Áo bị cởi ra tuột xuống cổ tay, ở sau lưng đem hai tay hắn vây khốn lại, Đoạn Hành hôn lấy vết sẹo trên cơ thể hắn, tay ở trong quần hắn hoa nắn liên tục.

“Tứ gia…”

Sinh lí theo bản năng mà run rẩy, rất nhanh đã bị sờ đến cứng rắn lại ươn ướt. Muốn cởi quần ra, so với bình thường cũng khó hơn nhiều, cuối cùng thì bị xé ra.. Kiều Tứ hạ thân trần trụi ngồi ở trên hông Đoạn Hành, sắp sửa phát sinh ra chuyện mà toàn thân lại cứng ngắc.

“Tôi sẽ không làm ngài đau.”

Tựa hồ như không cần phải phản kháng, mà cũng không có được để phản kháng. Sau khi nơi đó được bôi trơn, lúc cắm vào chỉ cảm thấy sảng khoái. Ngay cả cảm giác nuốt vào cũng khó mà chịu đựng được, Kiều Tứ thở hổn hển, cảm giác được thanh niên bắt đầu co rút, không khỏi nhắm mắt lại, lúc này hắn đã không thể đè nén được tiếng rên rỉ của mình nữa. Hắn kiếm chế không được âm thanh, thanh niên liền nắm chặt lấy hông hắn, nhiều lần mạnh mẽ mà cắm vào, đồng thời thật sâu mà hôn hắn, Kiều Tứ trong trận giao hoan cực khoái nào, cả người toát hết mồ hôi.

Thanh niên chiếm giữ hắn bằng tư thế hết sức tàn bạo, gấp rút, nhưng lại không giống như bạo lực. Từ lúc tính khí bắt đầu cắm vào, toàn bộ động tác đều tuyệt không thể tả, luật động vừa ôn nhu lại thô bạo gây cho hắn niềm khoái cảm đã lâu rồi không được hưởng thụ, thực khiến hắn thần hồn điên đảo.

Cao trào qua đi, hai người đều mồ hôi nhễ nhại, Đoạn Hành gần như thô bạo mà đem hắn đặt tại trên hông, buộc hắn theo động tác mà phát ra âm thanh rên rỉ ở nơi sâu nhất trong yết hầu. Kiều Tứ trong tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, trước mắt đều là ánh sáng cùng màu sắc, khi lên đến đỉnh điểm, toàn thân liền run rẩy, giống như co giật, đem ướt đẫm tiểu phúc của thanh niên.

“Tứ gia…”

Mềm nhũn mà ngã vào trên ngực thanh niên, hắn cũng không hề che giấu sự yếu đuối của bản thân. Đoạn Hành ôm hắn, hôn tai cùng gương mặt hắn, cánh tay cùng môi đều rất dùng sức.

“Tứ gia…”

Kiều Tứ toàn thân run rẩy. Vui sướng là loại cảm giác khác biệt với đau khổ dằn vặt, nó so với đau khổ càng khó nhẫn nại.

Đoạn Hành giúp hắn lau người sạch sẽ, nhượng hắn nửa tỉnh nửa ngủ mà nghỉ ngơi một lát, sau đó lại ôm hắn xuống dưới lầu ăn cơm chiều.

Bữa cơm đối với sự xoi mói khó tính của Kiều Tứ, cũng coi như là thịnh soạn, nhưng lúc ăn căn bản là không được an ổn, cũng nói không ra là tư vị gì. Đoạn Hành ôm hắn không hề buông tay, gần như là cầm đũa mà bón cho hắn ăn.

Hắn hồi trước cũng không phải là chưa từng ăn kiểu đấy, nhưng lúc đó là được hầu hạ, mà hiện giờ là bị nuôi nấng.

Bón xong Đoạn Hành lại hôn hắn, từng chút một, khó kìm nổi lòng, giống như một tiểu cô nương đang âu yếm búp bê vải vậy. Kiều Tứ tại nơi thức ăn cùng đầu lưỡi lẫn lộn vào nhau, cũng không biết đến tột cùng là đang ăn cái gì.

Cơm ăn không hết, hai người làm ngay tại trên bàn. Đoạn Hành là loại người không kiềm chế dục vọng của mình, Kiều Tứ cũng làm theo cậu. Thanh niên đem hắn đặt ở trên bàn, lại lột ra chiếc quần hắn mới mặc không được bao lâu.

Lúc này không cần phải làm trò để nơi đó nở ra nữa, rất dễ dàng mà nhét vào trong.

Cảm giác tùy thời tùy chỗ bị đùa giỡn kì thực cũng rất thúc tình, thanh niên thở hổn hển mà di chuyển, từng giọt mồ hôi rơi trên người hắn, nhượng hắn có một loại cảm giác bị thiêu đốt đến sung sướng.

Ở trên bàn giao hợp xong, cảm giác thèm ăn đã sớm bị dục vọng thay thế rồi, liền thẳng ý trở về phòng.

Đoạn Hành trước đem hắn đến phòng tắm để tẩy rửa, trong quá trình vệ sinh, khó tránh khỏi việc đem ngón tay vói vào giúp hắn rửa sạch, mà sau khi ngón tay đi ra, lại nhịn không được đem tính khí tiến vào.

Kiều Tứ chỉ biết thở dốc cùng rên rỉ, mặc thanh niên ở dưới nước nâng hắn bằng mọi cách để tiến vào. Một hồi lâu bọt nước văng khắp nơi vẫn không đủ thỏa mãn thanh niên, trở lại trên giường, Đoạn Hành đem hắn từ đầu tới chân hôn lấy một lần, lại một lần nữa mạnh mẽ mà tiến nhập hắn.

Đêm nay trôi qua thực sự rất thoải mái, so với trước kia, như là từ trong địa ngục bay lên thiên đường. Hắn thích cơ thể của thanh niên, sự thật đằng sau cơn tình ái này hắn cũng không thèm nghĩ nữa, tự coi đây là một loại hưởng thụ.

Sáng sớm lúc Đoạn Hành tỉnh giấc, tựa hồ tâm trạng rất tốt, lại tại trên người Kiều Tứ thân thiết mà hôn, rồi mới rời khỏi giường.

Kiều Tứ cũng không động đậy, đánh răng rửa mặt đều chỉ dựa vào một tay Đoạn Hành, đi tiểu lại càng dựa vào Đoạn Hành đem hắn ôm chặt, bày ra tư thế xấu hổ của trẻ con.

Những lúc như vậy, cảm giác mình thương tàn lại càng rõ hơn, Kiều Tứ không khỏi trầm mặt.

Đoạn Hành đưa tay giúp hắn lau khô sạch sẽ, nói: “Không sao đâu Tứ gia, có tôi rồi mà.”

Bữa sáng qua đi, Đoạn Hành phải ra ngoài, trước khi đi liền nhìn hắn một cái: “Tứ gia ở nhà nếu cảm thấy buồn, thích gì, tôi sẽ mua cho ngài.”

Kiều Tứ đương nhiên sẽ không để ý đến cậu, thanh niên đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy hắn đáp lại, liền có chút cô độc mà rời đi.

Lúc tối Đoạn Hành trở về, thoạt nhìn rất vui vẻ, cầm trong tay một cái lồng chim rất lớn, bên trong là một con chim anh vũ to (con vẹt), lông màu tuyết trắng, vành mắt màu xanh lam, hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, ở trong lồng nhìn ngó xung quanh, xem ra rất hoạt bát.

Kiều Tứ nhíu mày nhìn Đoạn Hành đem chiếc lồng đưa đến trước mặt hắn.

“Lớn lên rất khả ái đúng không? Nó rất thông minh, có thể nói đó. Ông chủ nói, chưa thấy có con nào có thể nói như nó được.”

Kiều Tứ không mấy thích thú, cũng không chút nào cảm kích. Sở thích của hắn mặc dù khá lớn, nhưng không tới mức cả ngày dưỡng hoa đem chim đi dạo, đối với con chim ngốc ngếch cứ luôn miệng nói nào là “xin chào”, “cung hỉ phát tài” hắn cũng không có thiện cảm.

Đoạn Hành cũng vẫn kiên nhẫn chơi đùa với nó. Con chim này được đưa tới một nơi mới, kỳ thực cũng không hề sợ người, cũng không mệt mỏi, cứ luôn ngó nghiêng khắp phòng.

Đoạn Hành đùa nó một lúc, chim anh vũ tỏ vẻ mà nhìn nhìn xung quanh một phen, mở miệng nói: “Tứ gia, Tứ gia.”

Thanh âm vang to không gì sánh được, giống như đang cùng người ta nói chuyện, nhất thời khiến Kiều Tứ hoảng sợ, không khỏi nhíu mày nói: “Đem con chim này tránh xa một chút.”

Hắn từ đêm đó đến bây giờ, là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với Đoạn Hành, thanh niên như có chút vui vẻ, nhưng lời vừa nãy cũng chẳng phải hay ho gì, nhất thời cảm giác vui vẻ cùng buồn bã đan xen lẫn nhau. Tại trước lúc người ta mở miệng, chim anh vũ vừa vui lại buột miệng nói: “Bảo bối nhi, bảo bối nhi.”

Kiều Tứ lưng sởn cả gai ốc, càng ngày càng cảm thấy chán ghét: “Đem đi.”

Thanh niên đành phải đem chiếc lồng sắt lớn ra ngoài, con chim anh vũ cư nhiên lại càng hứng thú, bắt đầu vui vẻ mà kêu nói liên tục, thanh âm cực lớn, ở chỗ xa vẫn còn nghe thấy.

Lúc Đoạn Hành trở về, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Kiều Tứ biết cậu đang lấy lòng hắn, nhưng cách làm này thực sự rất nhàm chán. Hắn Kiều Tứ đã nhiều năm qua, loại lấy lòng nào cũng từng đã biết đến, sớm đã không còn hứng thú nữa rồi.

“Tứ gia không thích chim, vậy nuôi thứ khác nhé.”

Mặc dù có xe lăn cho hắn, trong phòng cũng có người hầu có thể tùy ý sai khiến, nhưng cũng không cùng hắn nói chuyện, xuống tầng cũng rất bất tiện, muốn ra ngoài lại càng không thể. Hắn từ trong bệnh viện chuyển tới đây, chỉ là thay đổi một cái lồng sắt lớn hơn chút mà thôi.

Trước khi thỏa mãn được họ, hai chữ “tự do” là điều hắn không nên suy nghĩ tới.

“Nếu vậy, Tứ gia thích chó không? Rất nghe lời, trung thành, lại dính người, có thể cùng ngài tiêu hao thời gian…”

“Khỏi cần.” Kiều Tứ khó có được nhìn cậu một cái, “Tôi từng dưỡng một lần, nhưng bị cắn nên sợ rồi.”

Đoạn Hành đỏ mặt lên, không nói chuyện nữa, lặng im chốc lát, mới nói: “Tôi đi chuẩn bị nước nóng cho ngài, tắm xong rồi ngủ tiếp.”

Tắm sạch sẽ rồi lên giường, tự nhiên cũng mặc cho Đoạn Hành muốn làm gì thì làm. Kiều Tứ cũng không quá để tâm tới những việc này, hắn chỉ muốn biết Đoạn Hành là có thể duy trì tình hình này đến bao lâu mà thôi. Dẫu sao chân cũng không còn như trước, tư vị so với trước đây càng thêm tệ.

Vậy mà đêm nay Đoạn Hành như ăn phải xuân dược, cởi quần hắn ra liền dừng không được, thay đổi tư thế tiến công, khiến hắn phải thét lên.

Dày vò đến hơn nửa đêm, lúc ngủ cả hai đều đã thẫm mồ hôi, thở hồng hộc, đều kiệt sức, ngay cả khí lực đi tắm rửa cũng không có. Kiều Tứ ghé vào trên người thanh niên, không chống nổi người, cũng chẳng muốn chống. Tính khí của nam nhân vẫn còn trong người hắn, mà hắn ngay cả nâng hông thoát ra cũng đều làm không nổi.

Đoạn Hành ôm hắn, thường thường khi phát tiết xong đều rất thoải mái, nhưng lại tựa hồ không mấy vui vẻ. Trong lúc ôm hắn, như dần có chút thất lạc, đem khuôn mặt chôn tại sau cổ hắn. “Tứ gia…”

Kiều Tứ chỉ nhắm mặt lại.

Con chim anh vũ có đôi mắt lớn màu xanh đã ở trong căn nhà này được mấy hôm, tuy rằng Kiều Tứ vẫn lạnh nhạt với nó, Đoạn Hành mỗi ngày trước khi ra ngoài đều đem nó đến phòng Kiều Tứ, để làm bạn với hắn.

Kiều Tứ nhìn bộ dạng ngốc nghếch, đầu óc cũng ngốc theo, thực sự là tìm không ra một tí thông minh nào, liền cảm thấy khó chịu. Mà nó vẫn rất hoạt bát, tinh lực tràn trề, vui chơi giải trí mà vẫn còn dư sức đi cắn đồ chơi, vậy mà vẫn không thỏa mãn, bộ dạng cấp thiết mong chờ Kiều Tứ đến chơi đùa cùng nó, tại trên cái kệ đặt trong lồng mà đi tới đi lui, phong tình vạn chủng mà lay động khắp nơi theo nhịp điệu.

Kiều Tứ tự nhiên vẫn là mặc kệ nó, giống như mặc kệ Đoạn Hành. Mà con chim này coi như cũng rất thông minh (Ka: chẳng phải anh vừa chê nó ngốc đó sao????), được dạy dỗ khá tốt, không hề nóng nảy. Không ai để ý tới, nó liền cắn đồ chơi để tiêu hao thời gian, hoặc có khi lại kêu chíp chíp, nói một mình liên tục.

Kiều Tứ nghe nó nói những lời lung tung, thanh âm lại rất vang dội, giống như một đứa trẻ đang ở trong phòng quấy nhiễu liên tục, quấy rầy đến mức hắn không thể nào tĩnh tâm suy nghĩ cùng làm việc. Nghe đủ phiền rồi, thì mắng: “Ầm chết.”

Chim anh vũ lập tức im lặng, đứng trên cái kệ một lúc, lại dùng loại khẩu khí quen thuộc đối với Kiều Tứ mà nói: “Tứ gia, Tứ gia.”

Kiều Tứ lạnh lùng nhìn nó, nó cũng nghiêng đầu: “Tứ gia, Tứ gia.”

Qua một lúc, giống như bị âm nhạc trong tivi ảnh hưởng đến, con chim anh vũ lại dần hoạt bát, như muốn khiêu vũ, nói: “Tôi yêu ngài —— Tôi yêu ngài…”

Kiều Tứ liếc nó, chim mặc dù không phải là người, nhưng cũng tựa hồ cảm nhận được một chút sát khí, liền nhụt chí dần, sợ hãi mà chờ đợi tại trên cái kệ: “Thật lòng, thật lòng.”

Kiều Tứ trong chốc lát sắc mặt u ám, đẩy xe lăn đi đến gần.



Hôm nay Đoạn Hành trở về tương đối sớm, còn đem theo cả một hộp điểm tâm mới làm. Vào trong phòng, liếc mắt liền nhìn thấy cái lồng trống rỗng, không khỏi cất tiếng hỏi: “Tứ gia, anh vũ đâu?”

Kiều Tứ không thèm để ý mà nói: “Nướng ăn rồi.”

Đoạn Hành nhất thời kinh ngạc, hồi lâu cũng không lên tiếng, lát sau mới ở bên cạnh ngồi xuống, phát ngốc.

“Tứ gia…”

Biểu tình trên mặt thanh niên giống như thương tâm, Kiều Tứ cũng không để vào trong mắt. Trong phòng một trận yên lặng, lại nghe thấy một tiếng nói: “Tứ gia, Tứ gia.”

Lời phát ra không phải từ Đoạn Hành, một con chim bạch sắc từ ngoài cửa sổ phịch phịch quay trở về, hăng hái vỗ cánh trong phòng, khí thế bừng bừng mà nói: “Tứ gia, Tứ gia.”

Đoạn Hành đờ người, lát sau liền nở nụ cười. Kiều Tứ chẳng hiểu sao, rất không thỏa đáng mà nhớ tới câu “hết khóc rồi cười”, sau đó là “nét mặt vui cười như hoa.”

Lúc chim anh vũ ở trên cái kệ ngủ, thanh niên cũng dần bình ổn, khom lưng từ phía sau ôm lấy hắn.

Lúc này cư nhiên chỉ là ôm, không hề tiến thêm một bước nào. Thanh niên đem cái trán đặt tại trên đỉnh đầu hắn, lát sau vẫn không hề di chuyển, ánh tà dường từ phía cửa sổ rọi vào, chiếu lên trên tường hai bóng người một cao một thấp.

Ăn cơm xong, Đoạn Hành ôm hắn lên sân thượng, để hắn ngồi lên đùi, đem hắn ôm vào trong lòng. Vị trí ngôi nhà của Kiều Tứ rất tốt, hiếm có nơi nào trong thành phố thấy được một bầu trời đầy sao, tuy rằng thay đổi chủ nhân, phong cảnh vẫn đẹp như cũ.

“Tứ gia, ngài cứ thế này ở cùng với tôi, có được không?”

“…”

“Tôi sẽ bù đắp cho ngài.”

Hắn mất đi tiền tài quyền thế hô phong hoán vũ, mất đi đôi chân, cũng chỉ đối lấy một câu như vậy. Kiều Tứ nhìn lên bầu trời.

“Cậu định bù đắp cho tôi như thế nào?”

“Tứ gia muốn gì, tôi cũng đều cho ngài.”

Kiều Tứ cười cười: “Những gì cậu có bây giờ, đều không phải là đoạt lấy từ tôi sao?”

Thanh niên trước sự chế nhạo cũng chỉ trầm mặc, như có chút lúng túng, đột nhiên ôm chặt hắn, kiên định mà nói: “Tôi sẽ có nhiều hơn nữa, sau đó tôi sẽ trả lại cho ngài.”

Kiều Tứ cảm thấy có chút buồn cười: “Đã đem đi rồi, thì còn lại gì nữa.”

“Tứ gia…”

“Tôi không trách cậu lòng tham không đáy, tôi chỉ giận cậu không có lương tâm.”

Thanh niên trên mặt có chút đỏ lên, nhất thời cắn môi.

“Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi chưa từng hẹp hòi với cậu. Muốn tôi cho thứ gì, đã bao giờ tôi không đồng ý chưa? Người trong nội bang, có ai từng bạc đãi cậu? Dưỡng cậu lớn đến thế này, cậu liền đối với tôi như vậy?”

“…” Đoạn Hành nhìn hắn, ngay cả khóe mắt cũng hơi chút hồng sắc, “Tôi chỉ muốn ngài.”

“…”

“Là ngài không chịu cho tôi.”

Sau đó hôn môi liền có chút thô bạo, Kiều Tứ đầu lưỡi bị cắn đến phát đau, Đoạn Hành cũng không lột sạch hắn, vẫn để lại chiếc áo mở rộng trên người, coi như là che chắn một chút.

Ban đêm cảm giác mát lạnh đem theo gió đêm đầy ẩm ướt, hệt như đều bị luồng nhiệt như lửa kia bức lui. Thanh niên ra sức dốc lòng khai phá cơ thể hắn, trước xoa nắn mông, hôn trên cả ngực cùng lưng hắn in đầy vết tích, rên rỉ giãy dụa không ngừng, rốt cục cũng đem tính khí hừng hực mạnh mẽ tiến nhập vào trong cơ thể hắn.

Lúc cuồng dã giao hợp hai người không ai cảm thấy lạnh, tính sắc xuất tiến khiến mồ hôi đều toát ra, không có nơi nào mà không ẩm ướt cùng nóng rực, nơi kết hợp lại càng giống như hỏa thiêu, hai người ở ngay ngoài trời, một thân nhiệt khí mà hoan ái.

Đoạn Hành rốt cuộc cũng đạt được thống khoái, ngày thứ hai Kiều Tứ bị trúng phong hàn, cả đầu đau nhức, nằm úp sấp trên giường không dậy nổi.

Hắn vốn cơ thể hư nhược, trước đây sau khi “hưởng lạc” cũng không quên tẩm bổ, thân thể mới chống đỡ được. Trong khoảng thời gian chịu đủ mọi sợ hãi đày đọa, bệnh nặng chưa khỏi, lại còn bị một ngày một đêm luân phiên làm tình, cả người trần trụi trong gió đêm lạnh lẽo, không bị bệnh mới là lạ.

Mỗi lần hắn bị bệnh như vậy, đều không thể dậy nổi. Tiêm với uống thuốc có hiệu quả nhanh chóng, nhưng nhiệt độ nóng ran vừa hạ, tràng dạ dày lại bị phá hủy, dạ dày khá hơn chút, lại ho khan nặng, sau đó cơn đau đầu phát tác, cả người tựa như bị mài mòn giống chiếc lốp xe cũ, bổ dưỡng bên này, bên kia lại bay mất.

Vì vậy trong nhà lại đun thuốc Đông y, từng ngụm từng ngụm, Kiều Tứ uống dược tới nỗi chẳng còn ham muốn thèm ăn, có lúc cả ngày khó nuốt vào một hột cơm. Vài ngày rồi mà vẫn nằm trên giường, gầy yếu, sắc mặt cũng nhợt nhạt.

Chim anh vũ đã sớm bị đưa đi nơi khác, nó tuy rằng chọc cười, luôn đối với Kiều Tứ nói liên tục thể hiện tình yêu thương vô bờ, nhưng thanh âm đấy đối với bệnh nhân mà nói quả thực là quá lớn.

Đoạn Hành lúc rảnh rỗi đều ở bên giường, bưng trà đưa nước cho hắn, ôm hắn đi phòng tắm, nhưng Đoạn Hành vốn là không có nhiều thời gian, bởi vậy nên phần lớn thời gian toàn là một mình Kiều Tứ ốm yếu nằm trên giường.

Trong nhà tuy có người hầu, nhưng người hầu chăm sóc chu đáo hay không chu đáo, cũng phải xem bọn họ có hiểu hay không tâm tư của bệnh nhân.

Kiều Tứ trước giờ không thích dùng nhiều khí lực đi nói cho người khác nghe nhu cầu của mình, trước kia những người bên cạnh hắn, chỉ cần mí mắt hắn vừa nhấc, là biết ngay hắn muốn gì, rồi đưa lên. Còn bây giờ những người hầu này đều là người mới, nhìn sắc mặt hắn, vậy mà tưởng hắn muốn uống nước do nóng.

Kiều Tứ khi bị bệnh lại càng không thích mở mồm nói chuyện, ngại bọn họ ngốc, không thích, sẽ lãng phí sức lực, thà rằng mặc cho môi khô nứt nẻ cũng không thích gọi bọn họ đến, lại cũng không muốn bị người xa lạ đến dọn dẹp vệ sinh cho hắn, nên bản thân tự mình đẩy xe lăn đi toilet.

Từ trên giường ngồi lên xe lăn, di chuyển đến trên bồn cầu, đều dựa vào sức của một đôi tay. Hắn bệnh đến nỗi thắt lưng run rẩy, mỗi lần đi cả tay đều toát mồ hôi, gần như thoát lực. Vậy nên hắn liền khắc phục bằng cách không uống nhiều nước, sức khỏe cũng vì thế mà càng kém đi.

Hắn như vậy cố chấp lại cáu kỉnh, khiến Đoạn Hành cũng phải luống cuống, không biết làm gì mới tốt. Mắt thấy hắn tinh thần không tốt, cơ thể cũng suy nhược, lại chán ghét toàn bộ cơm nước cùng người hầu, từ đó bệnh càng nặng thêm, Đoạn Hành ban đêm ôm hắn cũng đều ngủ không được.

Hôm nay Kiều Tứ uống thuốc xong, đầu vẫn còn đau, trong người cũng cảm thấy đau nhức, đang nhíu mày nằm lặng trên giường, Đoạn Hành đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường hắn, kéo tay hắn: “Tứ gia, tôi đem tới một người đến chăm sóc ngài.”

Kiều Tứ không tỏ vẻ gì hết, ngay cả sức đáp lại một tiếng cũng không có, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc run rẩy cất lên: “Tứ gia”

Kiều Tứ mở mắt, nam nhân đứng ở cửa trên khuôn mặt so với trước đây tang thương hơn nhiều, gầy mà cũng già hơn, đúng là Kiều Bác.

“Tứ gia à…”

Mọi người đều biết Kiều Bác là thân tín nhiều năm của hắn, nên rất được kiêng nể, nhưng từ lúc hắn tỉnh lại (Ka: lúc anh Tứ tỉnh lại khi bị phang vào đầu đó), Kiều Bác đã bị đưa đến một nơi xa xôi.

Kiều Tứ đã lâu chưa gặp y, muốn nói “sống chết không rõ” cũng không phải khoa trương. Lúc này tái ngộ, Kiều Bác có chút nghẹn ngào. Ngay cả Kiều Tứ một thời gian dài đều không chút động dung, trên mặt cũng dần có chút huyết sắc.

Đoạn Hành xoa đầu hắn, tại trên trán hắn hôn một cái, quay đầu nói với Kiều Bác: “Anh chăm sóc Tứ gia, tôi đi xem thuốc đã được chưa.”

Trong những tâm phúc trước đây của hắn, Kiều Bác là tri kỷ nhất, chăm sóc tốt nhất, lại như có thần giao cách cảm với hắn, có thể hiểu rõ ý nguyện của hắn, sai bảo người hầu giúp hắn.

Có một người hầu trung thành quản lí mọi chuyện bên mình đã nhiều năm, Kiều Tứ hài lòng hơn hẳn, sức khỏe tự nhiên cũng dần tốt.

Dần dần có thể rời khỏi giường, Kiều Tứ cũng muốn xuống dưới lầu “đi một chút”, ngồi trong hoa viên một lát. Hắn tâm tình chuyển biến tốt, con chim anh vũ cũng được thả ra, cho hắn thêm chút náo nhiệt.

Mặc dù Kiều Tứ không có hứng thú với nó, chim anh vũ giống như cuồng si, cứ tìm hắn làm nũng, hướng hắn nháy mắt ra hiệu. Nếu bị lạnh nhạt, sẽ buồn bã ủ rột, cúi đầu lén nhìn sắc mặt hắn. Nhưng không bao lâu sẽ lại vui vẻ mà ngóc đầu trở lại, mãi đến khi Kiều Tứ không chịu nổi nữa, giơ tay đầu hàng mới thôi…

Tuy rằng không thích đặc tính của loài chim này. Chỉ cần không mắng không đánh, thì dù có kiên định cự tuyệt với chúng cũng không hề có tác dụng, sự thông mình của chúng đủ để tìm ra cách thức khiến người ta phải thỏa hiệp. Thế nhưng cái loại nhân cách hóa này khiến Kiều Tứ chịu không nổi. (Ka: Nhân cách hóa, con chim hơi có tính cách của một con người…)

Đặc biệt nhất là con chim anh vũ này mới sáng sớm đều bay đến đầu giường Kiều Tứ “gọi” hắn thức dậy, muôn tình vạn chủng mà dùng mỏ vuốt vuốt tóc hắn, kín đáo đưa tình đem lông chim trắng muốt run rẩy tại trên người Kiều Tứ. (ka: câu này hok hỉu ý nên chém bừa…)

Kiều Tứ biến mất vài tiếng đồng hồ, nó gặp lại cứ như đã xa cách muôn trùng mà bay đến bắt chuyện: “A, Tứ gia, Tứ gia______”

Tận đến khi nó học được cách đem mỏ tiếp cận, muốn “hôn”, Kiều Tứ cuối cùng cũng tức giận mà hiểu rõ mấy cái tật xấu này của nó đều là bắt chước từ ai, cái này gọi là chủ thế nào thì vật thế ấy.

Chủ nhân hành động “hôn môi” của con chim anh vũ, Đoạn Hành, ít nhiều có chút xấu hổ, đem nó nhốt lại trong lồng, nó vẫn là nhiệt tình mà nhớ mãi không quên nói: “Tứ gia, Tứ gia__” Cho dù nói không rõ, , mọi người cũng từ con chim này cùng người kia mà nhìn ra được mối quan hệ trong đó, rồi thức thời mà vội vàng tránh đi, đem không gian lưu lại cho hai người một chim.

Kiều Tứ sinh bệnh đến bây giờ, thanh niên cũng không cùng hắn hoan ái, trong lúc hành động cũng rất dè dặt, lại duy trì một chút cự ly tránh cho “súng khỏi bốc hỏa”.

Không cùng thân thể dây dưa, cũng im miệng không đề cập tới, mối quan hệ của hai người như là bỗng chốc ngây thơ trong sáng.

Lúc con chim anh vũ nói những lời linh tinh rất buồn nôn, thanh niên lại ở ngay trước mặt hắn, thậm chí sẽ ngây ngô mà lộ ra một loại yêu đương ngượng ngùng lúng túng. Không ai nói với ai, sống chung với nhau như chỉ mới quen nhau không lâu, rất có chừng mực.

Loại tình cảm mọc ra từ một góc tường tối tăm này, vừa yếu đuối lại cũng mơ hồ ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.