"Tiểu thư Firth, cô
có phải là nên cho ta một lời giải thích hợp tình hợp lý liên quan đến
hành động trốn chạy của mình không?" Giọng nói của hắn nghe vẫn vô cùng
khó chịu.
"Hockley tiên sinh, tôi biết bây giờ bất luận tôi nói
cái gì, cũng rất khó giải thích lý do tại sao tôi xuất hiện trong này,
nhưng mà lời xin lỗi đến ngài là tôi thật lòng nói ra, tôi cũng không
phải là cố ý..."
Thời điểm Margaret dựa vào tường, hơi hơi ngửa
đầu nhìn hắn mà giải thích một lần nữa là mình không có ý định nào khác, thì thấy hắn nhíu mày lại, lộ ra vẻ chán ghét không chịu được mà nàng
dần dần quen thuộc kia. Nàng quả quyết dừng tự kỷ bôi bôi xóa xóa cho
mình, đơn giản lựa chọn một số tình tiết vừa trải qua sau đó vô tình đi
lầm vào căn phòng này để giải thích cho hắn hiểu.
"...Chính là
như vậy, tôi chỉ muốn tạm thời né tránh họ một chút, đợi sau khi Bukater phu nhân và tiểu thư đi ra ngoài liền lập tức rời đi. Nhưng không nghĩ
là ngài lại đến đây. Dưới tình huống lúc đó như vậy, tôi cũng không thể
nào đột nhiên từ sau bức tranh đứng lên, cho nên tôi liền..."
"Cho nên cô trở thành một kẻ nghe lén đáng xấu hổ sao?" Sắc mặt Cal dần dần
trở nên khó coi một lần nữa, đột nhiên gầm lên cắt đứt lời nàng, "Nếu
như không phải vừa vặn bị ta phát hiện, tiểu thư Firth, cô liền mang vẻ
đắc ý khốn kiếp rằng có thể rời đi, sau đó đem ta và tất cả mọi người
trong gian phòng này trở thành những đứa ngốc mặc cô cười nhạo, đúng
không?"
"Không, không, Hockley tiên sinh, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy." Margaret nhỏ giọng giải bày, "Tôi cũng chẳng còn cách
nào khác. Nếu như tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, tôi nghĩ
tôi cũng khó có thể đưa ra một lý do để ngài xem như chưa từng xảy ra
chuyện này..."
"Im miệng! Nguyên bản là cô nên đứng ra nhận lỗi
của mình trước khi mọi chuyện trở nên thảm hại hơn nữa. Firth tiểu thư, một lần nữa, hành động của cô lại chứng minh, cô không có giáo dục và
có nhân phẩm tồi!"
"Vâng, vâng, ngài nói đúng lắm," Margaret cúi
đầu, không dám phản bác nửa câu, "Tôi thừa nhận, tất cả đều là do tôi
sai. Chỉ khẩn cầu ngài có thể tha thứ cho tôi. Tôi thề, tôi sẽ tuyệt đối không tiết lộ nửa câu liên quan đến chuyện ban nãy ra ngoài, tôi thề,
làm ơn, xin ngài, tha thứ cho tôi đi, Hockley tiên sinh..."
Căn phòng lại lâm vào yên lặng lần nữa.
Margaret nín thờ giây lát, thấy hắn vẫn một mực không lên tiếng, thoáng nâng mí
mắt lên (nãy giờ chị ý đang cúi mắt làm vẻ tội nghiệp nhé), vừa vặn đụng phải ánh nhìn chằm chằm của hắn vào bản thân, ánh mắt của hắn vẫn âm
trầm như cũ, lại vội vàng cúi đầu.
"Xin ngài làm ơn tha thứ, Hockley tiên sinh, tôi đảm bảo lời nói cừa rồi của tôi toàn là thật..."
Nàng ngập ngừng, lập lại một lần nữa.
"Tại sao cố phải chạy trốn?"
Bỗng nhiên hắn hỏi một cấu.
Margaret không có trả lời ngay, trong đầu cố suy nghĩ câu trả lời thật nhanh.
Tất nhiên là không thể nói với hắn về việc chìm tàu gì đó, hắn sẽ càng nhận đinh mình là một người điên.
"Nhìn ta, trả lời ta!"
Đột nhiên hắn quát lên.
Margaret run lên, vội vàng giương mắt nhìn hắn.
"Tôi..." Nàng nuốt nước miếng một cái, làm dịu cổ họng khô khốc của mình, nhỏ
giọng nói, "Ngài nói muốn để tôi ngồi tù, tôi rất sợ hãi..."
Cal
liếc mắt thấy vết thương nhàn nhạt còn chưa khép lại bên khóe miệng
nàng, bỗng nhiên liên tưởng đến vết thương trên mặt và cổ tay của Robert hôm qua, dừng lại một chút.
"Rốt cục cô và Robert có quan hệ như thế nào? Nguyên bản không phải là hắn thay cô nhận lỗi với ta sao?
Nhưng tại sao cô lại từ chối hắn?" Hắn "hừ" một tiếng, "Nếu cự tuyệt,
bây giờ cần gì phải chạy trốn nữa? Ta có nên hiểu hành động của cô thành hành động của loại phụ nữ cực kỳ am hiểu việc làm bộ làm tịch hay
không?"
(em nói xen vào tí, anh giai ơi, chị í mà đồng ý làm nhân tình cho lão già kia thì sau này anh chỉ có nước khóc ròng thôi đấy,
may mà không lấy ông í)
Trên mặt Margaret hiện lên sắc đỏ ửng nhàn nhạt.
"Hockley tiên sinh, tôi biết ngài và hắn là bạn bè, trước điều kiện tiên quyết
đó, tôi không muốn biểu đạt bất cứ ý kiến nào liên quan đến đức hạnh của hắn trước mặt ngài. Tôi chỉ là giáo sư dạy dương cầm của Shirley con
trai hắn, ngoài điều đó ra thì tôi và hắn không có chút quan hệ gì. Đây
là câu trả lời duy nhất tôi có thể cho ngài."
"Ý của cô là, một
mặt cô xuất thủ đả thương người khác, nhưng một mặt khác cô lại tỏ vẻ
được giáo dục đầy đủ nên sẽ không nói xấu sau lưng người khác sao?"
"Tôi không thấy rằng bình luận về hắn ở trước mặt ngài có thể mang đến bất kỳ trợ giúp nào cho tình huống hỏng bét của tôi."
"Như vậy là cô biết đàn dương cẩm, phải không Firth tiểu thư?" Hắn nhún vai
một cái, bỗng nhiên đổi đề tài, giọng nói lộ ra vẻ tùy ý.
"Nói
chính xác, tôi học Soạn nhạc. Dương cầm chằng qua chỉ là một kỹ năng cần thiết thôi." Margaret sững sờ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời hắn.
"Soạn nhạc sao?" Hắn chế giễu nhếch mép, "Trở thành một nữ Beethoven vĩ đại đương thời là giấc mộng của cô sao?"
Margaret nhịn xuống, làm như bản thân không nghe thấy, không lên tiếng.
Thấy nàng không có bất kỳ phản ứng nào, chằng qua là ngoan ngoãn đứng trước
mặt mình, dáng vẻ đầy nhu thuận, đột nhiên Cal cảm thấy có chút không
quen, hơn nữa bắt đầu hối hận về đoạn đối thoại hoàn toàn lạc đề với
nàng. Vì vậy sắc mặt của hắn lại khó coi, lạnh như băng nói:
"Firth tiểu thư, cô rất sợ ta sẽ đưa cô vào ngục sao?"
Margaret vội vàng gật đầu. Nhớ đến hắn tựa hồ không thích mình cúi đầu né tránh
ánh mắt của hắn, nàng lại nâng mắt lên, đối mặt với ánh mắt của hắn:
"Đúng, nếu như ngài chịu bỏ qua cho tôi, tôi sẽ cực kỳ cảm kích. Tôi đảm bảo
tôi sẽ bồi thường tất cả tiền bạc cho phần tổn thất tài sản của ngài.
Nửa năm sau, tôi phải đi New York làm việc, dạy học ở một học viện nghệ
thuật. Tôi có thể trả tiền bồi thường định kỳ."
Con ngươi màu xanh lục bán trong suốt như măc ngọc (một loại ngọc rất đẹp) nhìn chằm chằm nàng.
Mắt đối mắt với hắn ở mộ khoảng cách gần như vậy, đúng là một thử thách to
lớn. Margaret hết sực cố gắng mới không né tránh ánh của hắn, thằn thắn
tận lực dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
"Xin ngài thương xót, tôi biết ngài là người tốt." Nàng nhẹ nói.
Mí mắt Cal giật một cái, liền dời tầm mắt đi.
"Cô sai rồi, Firth tiểu thư, ta chưa bao giờ là một người tốt," hắn nói mà
mặt không đổi sắc, "Hành động vừa rồi của cô còn tồi tệ gấp trăm lần so
với đụng hư ô tô của ta. Thấy rằng cô đã nghe được ít chuyện, ta không
thể để cô tùy ý hành động trên tàu. Còn mấy ngày nữa là đến New York, ta có thể không giao cô cho Bell đội trưởng, nhưng ta phải bảo đảm cô có
thể khiến ta yên tâm."
"Ngài có ý gì?"
"Ta sẽ giao cô cho
người làm của ta trông coi, sau khi đến New York, ta sẽ quyết định nên
xử trí cô như thế nào. Bây giờ cô đi theo ta."
Hắn nói xong, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Margaret dõi theo hắn, "Ngài không thể đối xử với tôi như vậy!"
"Nếu không thì sao?" Hắn lại lộ ra vẻ không nhịn được, ngữ điệu lại càng tỏ
ra lạnh giá vô tình, "Hay là cô càng hy vọng ta sẽ ném cô vào trong lòng Đại Tây Dương hơn? Ta cảnh cáo cô Firth tiểu thư, ta đã quá dễ dàng tha thứ cho cô."
Margaret sửng sốt một chút.
Mới vừa rồi bản
thân ra vẻ thấp kém nói hết lời khen ngợi trước mặt hắn, chỉ kém quỳ
xuống khóc ròng cầu xin hắn nữa thôi, không nghĩ đến cuối cùng vẫn là
loại kết quả này.
Bị người người của hắn canh giữ, có khác gì với ở trong phòng tạm giam đâu cơ chứ?