Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 28: Chương 28: Chương 20




Margaret biết hẳn là bây giờ Strauss phu nhân đang nói chuyện với Cal về chuyện của mình.

Mặc dù nàng cũng chắc là Cal sẽ bán trương mặt mũi (ý là nể mặt ý, nhưng để vậy cho hay) này cho Strauss phu nhân, nhưng, chỉ cần nghĩ đến những biểu tình và trạng thái tâm lý mà Cal có bây giờ, trong lòng nàng liền không có cách nào dừng hàng loạt những suy diễn tồi tệ này lại.

Thật ra thì thời gian không kéo dài mãi, nhưng đối với Margaret mà nói, thì nó trôi qua chậm như ốc sên bò vậy.

Để giảm bớt áp lực trong lòng khiến nàng bất an, nàng bắt đầu hít sâu thở ra.

Thời điểm nàng đếm được tới 10, chợt nghe giọng nói của Strauss phu nhân ngoài cửa truyền vào:

"Thân ái Margaret, đi ra đi!"

Trái tim Margaret giật mình, rơi "bộp" xuống.

Trong nháy mắt, nàng thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác hối hận.

Không tìm đến sự hỗ trợ của Strauss phu nhân, nói không chừng cũng có thể tránh được uy hiếp của Cal Hockley, ít nhất, nàng không cần phải đối mặt với tình huống khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nhưng...

Tất cả đều là quyết định của mình.

Cuối cùng sau khi dùng sức hít sâu một cái, nàng mới duỗi tay nắm lấy thanh chốt cửa bằng đồng thau bóng loáng như hoàng kim, mở cửa, sau đó đi ra ngaòi.

"Margaret, Hockley tiên sinh đáp ứng không truy cứu chuyện của con nữa. Việc bây giờ con cần làm chẳng qua chỉ là thành khẩn nói một câu xin lỗi! Xem đi, xem lúc trước ta nói gì với con! Ta biết chắc là cậu ấy sẽ tha thứ cho con!"

Nàng mới đi ra, tầm mắt rũ xuống còn không kịp nhìn thấy đôi giày da trâu sáng bóng cách đó chừng 7-8 bước trên mặt đất, đã nghe được giọng nói tràn đầy ý cười của Strauss phu nhân.

Margaret kiên trì đến cùng, nâng mắt lên.

Một tay của hắn đút trong túi quần dài màu xanh đậm có vân dài, thân thể tựa vào một cái bàn bên cạnh, lộ ra tư thế rất thả lỏng.

"Firth tiểu thư, thật cao hứng khi có thể gặp lại cô lần nữa."

Hắn dùng giọng điệu tương đối ôn hòa lên tiếng chào hỏi nàng. Khi thấy rốt cục nàng cũng giương mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, mấy nếp nhắn bên mép khi hắn cười lại càng sâu hơn.

Margaret ngẩn ra.

Thành thật mà nói, chuyện này thật quá ngoài ý muốn, hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng.

Nàng hơi khó khăn giật môi, thời điểm muốn nói điều gì, lại nhìn thấy Cal bỗng nhiên đi về phía mình, cuối cùng dừng trước mặt nàng.

"Trên thực tế, nàng hoàn toàn không cần nói xin lỗi với tôi, phu nhân," hắn nhìn nàng một cái, rồi quay mặt nói chuyện với Strauss phu nhân, "Tất cả chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, thậm chí..." Hắn dừng một chút, nhanh chóng liếc mắt nhìn Margaret, bên mép lại lộ ra nụ cười ý vị thâm trường (nụ cười của Mona Lisa ý ạ, thâm sâu khó hiểu), "Say khi tôi biết được chuyện xưa về tình cảm thâm hậu bên trong của nàng và cha nàng cùng với việc nàng đã cố gắng phấn đấu như thế để cho cha nàng có một cuộc sống tốt hơn, thậm chí tôi còn thấy vô cùng đồng cảm và kính phục đối với chuyện nàng đã trải qua! Phu nhân, người nói không sai, một vị tiểu thư trẻ tuổi dựa vào tài hoa của mình mà phấn đấu, tôi có lý do gì mà không tha thứ cho nàng bởi một sai lầm nhỏ nhoi mà nàng nhất thời sơ sót mà phạm lỗi đây? Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc xe mà thôi!"

Mặt của Margaret dần nóng lên.

Hắn ý tại ngôn ngoại (lời nói có thâm ý sâu xa, tưởng là nói một sự việc hay một người nhưng thật chất là bóng gió sự việc hay người khác, mang ý châm chọc) như đinh châm người, nhưng với người hoàn toàn không hiểu nội tình... ví dụ như Strauss phu nhân nghe, thì lại tràn đầy vẻ phong độ hòa nhã.

Strauss phu nhân nở nụ cười, nhìn về phía Margaret từ sau khi ra khỏi phòng vần không nói tiếng nào.

"Mặc dù Hockley tiên sinh đã đại lượng đến mức không cần lời xin lỗi của con, nhưng thân ái Margaret, ta cảm thấy một lời xin lỗi tràn đầy thành ý vẫn là nhất định phải có, dù sao cũng là con không đúng trước."

Margaret tốn sức tốn lực, rốt cục cũng nở một nụ cười tiêu chuẩn "tràn đầy thành ý", nói với Cal ở đối diện:

"Vô cùng cảm ơn ngài, Hockley tiên sinh... Tôi bị thuyết phục bởi lòng độ lượng của ngài... Tôi cũng thấy hối hận sâu sắc với tất cả tổn thất mà tôi đã mạo muội gây ra cho ngài... Cám ơn ngài đã tha thứ, tôi sẽ khắc ghi trong lòng..."

Cal cười một tiếng. (2 bạn này có tướng vợ chồng quớ, phu xướng phụ tùy, diễn trơn tru đáng ngạc nhiên)

"Được rồi, vấn đề đã được giải quyết!" Strauss phu nhân cao hứng nói, "Liên quan đến việc bồi thường cho cậu và công ty tàu, ta sẽ tìm gặp nói chuyện với bọn họ, ta sẽ đảm bảo cho cô bé."

"Người thật lương thiện, phu nhân. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin cáo từ trước."

Cal đội mũ lên, khom người chào Strauss phu nhân một cái.

"Ta đưa cậu ra." Strauss phu nhân nói.

Margaret đi phía sau đưa Cal ra cửa. Thời điểm đến cửa, Cal mời Strauss phu nhân dừng bước, liếc nhìn Margaret đứng sau lưng bà, trên mép vẫn treo nụ cười, sau đó xoay người đi ngay.

"Cục cưng, nhìn đi, đối với chuyện ta nói với con trước đó không sai chứ? Cal cũng không có bất cận nhân tình (lạnh lùng, không có tình người) như con đã nghĩ vậy. Thậm chí có thể nói, cậu ta là người độ lượng nhất ta từng thấy! Mọi chuyện cứ giải quyết như vậy đó, ta thật cao hứng thay con."

Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn biến mất, Strauss phu nhân mừng rỡ từ thâm tâm nói.

Margaret biểu thị sự đồng ý với lời nói của bà, hơn nữa còn thành khẩn cảm ơn bà đã trợ giúp nữa.

Trời tối. Đồng hồ báo thức chỉ 9 giờ tối.

Margaret mới vừa tắm xong, đổi một bộ quần áo ngủ tơ lụa khảm đường viền nhũ sắc đẹp vô cùng.

Quần áo ngủ quá nhỏ so với cơ thể của nàng, nhất định phải thắt đai lưng lại mới có thể che ngực.

Tóc còn chưa khô. Nàng ngồi ở mép giường, dùng chiếc khăn lông thấm nước như có như không lau thoáng qua, có chút xuất thần.

Đã 3 giờ trôi qua kể từ khi xảy ra một màn "đại lượng tha thứ" và "thành khẩn nói xin lỗi", sau khi Margaret đi vào căn phòng này, thì một bước cũng không đi ra ngoài.

Phải nói là, trừ cảm giác áp bách mà cái liếc mắt trước khi đi Cal mang đến cho nàng kia, thì bây giờ Margaret cảm thấy quả thật đúng như viên thủy thủ tìm được nàng đã nói "May mắn kết giao".

Strauss phu nhân an bài cho nàng ở căn phòng này, vấn đề khó khăn về mặt ăn ở trong 2 ngày kế tiếp được giải quyết dễ dàng.

Tiếp đó, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa, nàng chỉ cần chờ đến một khắc cuối cùng kia, sau đó vọt lên ngồi vào thuyền cứu hộ trước, tất cả liền không co vấn đề gì rồi.

Nàng không tin Cal cứ như vậy mà bỏ qua cho nàng.

Vì để tránh cho vạn nhất lại đụng đến hắn nữa, nàng quyết định, tuyệt đối sẽ không đơn độc rời khỏi phòng khi không có Strauss phu nhân đi cùng.

"Firth tiểu thư!"

Ngoài cửa bỗng nhiên có giọng nói của Douglas tiểu thư cùng phòng.

Doulas tiểu thư là y tá theo chân vợ chồng Strauss lên tàu.

Margaret đi ra mở cửa.

"Firth tiểu thư, có một bé trai tới tìm cô." Douglas tiểu thư nói, dáng vẻ có chút hiếu kỳ.

Margaret lập tức nghĩ ngay đến Shirley.

Thời điểm tách khỏi Shirley ban sáng, cậu bé nói là sẽ đến phòng rửa ảnh tìm nàng. Nếu như cậu bé thật sự đi, không tìm thấy mình, mà chuyện sau khi Strauss tiên sinh phát bệnh cũng không tính là nhỏ, với tính cách tinh ranh của cậu bé, hẳn là có thể liên tưởng đến nàng rồi hỏi thăm đến được chỗ của nàng, cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa, bây giờ mới 9 giờ, đối với những hành khách khoang hạng nhất có những sinh hoạt về đêm phong phú trên Titanic mà nói, đêm chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Có lẽ là cậu bé thừa dịp Black phu nhân không có ở đó, liền trộm chạy ra ngoài tìm nàng đi?

"Bé nói bé tên là Shirley." Douglas tiểu thư bổ sung thêm một câu.

Margaret không do dự nữa, lập tức buông khăn lông xuống, sửa sang lại tóc tai. Trước khi ra ngoài, nàng cúi đầu nhìn quần áo ngủ trên người, đưa tay lấy một cái áo khoác dày Strauss phu nhân đã đưa, sau đó vội vã đi ra ngoài.

Nàng ra đến cửa, thò đầu ra ngoài, lại không thấy Shirley đâu. Đang muốn quay đầu lại hỏi Douglas tiểu thư, thì bỗng nhiên nghe được có người kêu một tiếng "Firth tiểu thư", nhìn về phía tiếng kêu, thấy ở cuối hành lang xuất hiện bóng dáng một cậu bé đội nón, bé đang vẫy vẫy tay với nàng.

Margaret vui mừng, vội vàng đi lại phía cậu.

Hành lang này rất dài, ánh đèn cuối hành lang hơi tối, cộng thêm Margaret không nhìn rõ, đi đến gần thì mới cảm giác có chút không đúng.

Mặc dù thân hình bé trai này không sai biệt lắm so với Shirley, nhưng...

Nó không phải Shirley! (tại Margaret đang hoảng hốt nên dùng nó ạ)

Margaret chợt cảm thấy không ổn, lập tức dừng bước, lúc xoay người muốn trở về, thì đã muộn, một người đàn ông từ cuối hành lang bước ra.

Cal Hockley!

Margaret cả kinh thất sắc, nhanh chân chạy ngược về, nhưng chạy không lại đôi chân dài của đối phương (nhớ bộ "Mẹ kế Zombie" cũng có đoạn nói về chiều cao thế này, thật là éo le đời bạn nữ chính, người ta nhoáng cái là bắt được bạn ý rồi "thịt" bạn ý tại chỗ! *cười chảy nước mắt*). Cal chạy mấy bước liền đuổi kịp, từ phía sau nắm lấy tay nàng.

"Không muốn ăn đau khổ thì đàng hoàng một chút cho ta!"

Thời điểm Margaret giãy giụa theo bản năng, hắn tiến tới bên tai nàng, nói một câu.

Margaret đã gặp qua sự ác liệt của hắn, không dám lỗ mãng, lập tức buông tha cho giãy giụa.

Hắn "hừ" một tiếng, quay đầu vẫy vẫy cậu bé kia.

Bé trai lập tức chạy tới.

"Cầm đi đi!"

Cal đưa cho cậu bé một tờ tiền giấy.

Bé trai cười hì hì nhận lấy, le lưỡi với Margaret đang nhìn mình lom lom một cái, sau khi làm một cái mặt quỷ thì nhanh chóng chạy mất.

Cal lôi Margaret đi về phía trước, sắc mặt âm trầm, sau khi đến phòng của hắn, thì liền thô bạo đẩy nàng vào trong.

Cửa chỉ khép hờ, Margaret bị đẩy, chân vấp phải tấm thảm, lảo đảo mọt chút, thiểu chút nữa ngã xuống. Sau khi đứng vững, nàng nhìn thấy Lovejoy đang đứng bên cạnh tủ rượu, đang cẩn thận lau ly đựng rượu.

Ông ta phảng phất lấy làm kinh hãi. Liếc nhìn Cal, lại thấy sắc mặt hắn âm trầm không lời nào, vì vậy ông ta nhanh chóng để ly rượu xuống, sau đó mặt không đổi sắc đi ngang qua Margaret rồi ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại.

Phòng lớn như vậy lại chỉ có Margaret và Cal với sắc mặt bất thiện (vẻ mặt cáu gắt vô cùng). Hắn nhìn Margaret chằm chằm, trên mặt mang biểu tình như là cười gằn, từng bước từng bước ép về phía nàng.

Bây giờ Margaret hận không thể được tát chết chính mình (tát chết chính mình cũng là một tài năng).

Vẫn là coi thường tâm trả thù của người đàn ông này rồi!

Thế nào cũng không nghĩ tới, căn bản là không cần chờ tới ngày mai, mới chỉ qua mấy giờ thôi, hắn liền chờ không kịp mà phải dùng đến thủ đoạn này để bắt được nàng!

Margaret từng bước từng bước một lui về phía sau, cho đên khi sát vào tủ rượu Lovejoy đã đứng ban nãy, không còn đường lui, không thể làm gì khác hơn là dừng lại.

"Được rồi... Hockley tiên sinh!" Margaret không thể làm gì khác hơn là mở miệng, "Tôi thừa nhận là tôi không đúng ngay từ đầu. Nhưng ở nơi của Strauss phu nhân, ngài đã đón nhận lời xin lỗi của tôi rồi. Nhưng bây giờ ngài lại đối với tôi như vậy. Ngài còn muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi đây? Xin ngài nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm theo."

"Tha thứ cho ngươi sao?" Cal bĩu môi, "Thân ái Margaret của ta..." hắn bắt chước ngữ điệu của Strauss phu nhân, lại khiến người ta nghe sợ đến nổi da gà, "Ngươi không khỏi nghĩ ta quá tốt."

Mặc dù trên người khoác áo khoác ngoài, trong phòng cũng rất ấm áp, nhưng tơ lụa mềm mại phủ lên cánh tay, lại khiến nàng nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.

Trong lòng Margaret hết sức rõ ràng.

Bây giờ lại rơi vào tay của hắn, còn muốn tốt lành, nhất định chính là ý nghĩ ngu ngốc.

"Như vậy, rốt cục ngươi muốn thế nào? Nói thẳng đi!"

Nàng ưỡn ngực và bả vai, không trốn tránh bức hỏi của hắn, hỏi.

"Ta muốn thế nào sao?"

Mí mắt của hắn giật một cái. Thấy nàng lộ ra biểu tình heo chết không sợ nước, bỗng nhiên đưa tay ra mở một ngăn kéo trong tủ rượu.

Trong ngăn kéo, là một khẩu súng. (pàng pàng pàng... hiu hiu... gay cấn nhể)

Hắn rút súng ra, móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, bắt đầu không nhanh không chậm lau báng súng.(nhớ tới hình ảnh Minh ca trong "Tân Bến Thượng Hải")

Margaret nhìn hắn, hô hấp dần trở nên khó khăn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Cổ họng của nàng bắt đầu căng lên.

"Như ngươi thấy."

Hắn vứt khăn, nổ súng xuyên (chắc là lên đạn ý), ngay sau đó nâng cánh tay từng tấc từng tấc lên, cuối cùng, đưa họng súng lên chĩa vào trán của nàng.

Da thịt ấm áp chợt chạm đến kim loại lạnh như băng, loại cảm xúc này làm toàn thân nàng không có cách nào tự khống chế mà run sợ, giống như bị bệnh sốt rét phát lạnh từng trận.

"Ngươi không dám!"

Margaret cố tự trấn định, giọng nói lại bắt đầu trở nên khô khốc.

"Không có chuyện ta không dám làm, tiểu thư." Hắn đem họng súng đỉnh đỉnh lên đầu nàng, kéo xuống mặt, nhe nanh cười nói.

Margaret bị buộc ngửa đầu về sau. Mở to hai mắt, nhìn chằm chằm con ngươi toát ra ánh sáng lãnh khốc và tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, trong lòng thật ra rất rõ ràng.

Nếu như hắn thật sự muốn dùng phương pháp giết mình để cho hả giận, thì nhất định nãng sẽ lặng yên mà chết không tiếng động. Sau một khắc, nàng liền trở thành một cỗ thi thể bị ném vào trong lòng Đại Tây Dương lạnh giá vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.

"Hockley tiên sinh, ngài không thể đối xử với tôi như vậy..."

Cal nghe được giọng điệu của nàng gần như biến đổi, lại nhìn chằm chằm nàng đang đứng gần trong gang tấc, bởi vì sợ hãi mà con ngươi phóng đại và hàng mi dài run rẩy dữ dội, không tài nào giải thích được, một loại khoái cảm đến hưng phấn kì lạ nào đó ngủ say trong thân thể hắn giống như là bị đánh thức trong phút chốc, giống như con rắn độc vọt lên từ mặt đất.

Hắn vô cùng hưởng thụ thời khắc như thế này.

"Chậm đã, Firth tiểu thư," hắn dùng một ngữ điệu lạnh băng không chút tình cảm nói, "Cảm ơn cô đã mang đến cho ta niếm vui sướng thật to lớn vào 3 giờ trước, đây là hồi báo của ta đối với cô."

Lời còn chưa dứt, kèm theo một tiếng máy móc thanh thúy (rõ ràng ý) "két cạch", hắn bóp cò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.