Cal đi ra từ trong góc, nơi đó tối có thể hoàn toàn dung hợp thành một thể với hoàng hôn tối tăm bên ngoài, móc ra một hộp diêm, quẹt sáng một que, điểm lên điếu thuốc không biết được kẹp giữa ngón tay hắn từ bao giờ. Sau khi đứng lại, hắn mới hít một hơi dài rồi phun khói ra.
“Có lúc, loại người như chúng ta, cũng cần phải đứng trong một khoảng cách gần với nơi ở của thượng đế để cho linh hồn được thanh lọc,“ hắn chỉ chỉ chiếc thập tự giá treo trên tường nhà thờ, cười một tiếng với Black tiên sinh đã ngây người như phỗng, “Xin lỗi bạn của tôi, vô tình cắt đứt các người, hy vọng không phiền lòng.”
“A... A... Cal! OMG! Tại sao ngươi lại ở chỗ này!” (này thì nói xấu người khác nhé)
Black tiên sinh tỉnh táo lại trong khiếp sợ, gương mặt lập tức căng đỏ lên như máu đỏ, cơ hồ biến thành màu gan lợn. Sau khi miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi Cal, hắn (Black tiên sinh) vôi vội vàng vàng xoay người, đi về phía cửa:
“A... Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút chuyện, nhất đinh phải đi trước...”
Hắn vừa hàm hàm hồ hồ nói, vừa mở cửa, rồi nhanh chóng biến mất bên ngoài.
Margaret cũng hồi thần lại, cúi đầu xuống đi nhanh ra cửa.
“Firth tiểu thư, đối với sự thật là ta xuất hiện khiến cuộc gặp mặt của các người không thể không bị cắt đứt, ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Chỉ mong trong lòng cô không trách cứ ta! Tin tưởng ta, nếu như không phải cuối cùng nghe thấy tên của ta được nói ra phương thức đó, thì ta cũng sẽ coi các người không tồn tại, tiếp tục cảm thụ lễ rửa tội của thượng đế dành cho tâm hồn ta.”
Mũi nhọn giễu cợt phía sau lời nói của hắn nghe thật sinh động, hơn nữa, giọng điệu cũng mơ hồ mang theo điểm không vui. (nghe thấy mùi giấm đâu đây a)
Thành thật mà nói, Margaret cảm thấy có điểm không hiểu đối với hành động giữa đường hiện thân của hắn.
Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu như ngay từ đầu hắn đã không có ý định ẩn thân, với loại người có lòng dạ như hắn, cho dù nghe người mà hắn gọi là bằng hữu vu khống hãm hại và bình phẩm với người khác sau lưng, thì hắn cũng không đến nỗi tức giận đến mức dùng phương pháp đột ngột xuất hiện rồi đối mặt trực tiếp lúng tùng như thế này để cắt đứt người kia. (ahihihi, tại sao vậy ta, hay vì ai mới nên cớ sự như thế nhở)
Hành động của hắn có chút kỳ quái, không hợp với lẽ thường. Nhưng trừ điều đó ra, thì không có điều gì khác cần giải thích.
Có lẽ người này là người có nhiều mặt đi. Cal mười phần để ý việc bị bằng hữu vu khống hãm hại sau lưng, sau khi Black tiên sinh hoảng hốt rời đi, hắn (Cal) liền đem thất vọng và tức giận với bằng hữu chuyển đến trên người nàng. (hiểu lầm rồi a, Cal thật là oan ức)
Buồn cười là, những chuyện tương tự mới vừa phát sinh ở 2 ngày trước. Chỉ bất quá là khi đó, coi như hắn người bị nghe lén tràn đẩy lửa giận mà suýt chút nữa bóp chết nàng. Mà bây giờ khi là người nghe lén nàng nói chuyện, chẳng những hắn không có lộ ra chút cảm giác áy náy nào, ngược lại sau khi Black tiến sinh bỏ đi thì lại nhiệt liệt trào phúng nàng.
Nhịn một chút đi. Bây giờ nàng không muốn có bất cứ mâu thuẫn nào với người đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách này. Chẳng qua chỉ làm bị hắn châm chọc mấy câu, nàng sớm đã quen rồi. (bị châm chọc thành quen, cả 2 đều thích ngược a)
Cho nên, nàng thờ ơ không nao lòng, tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.
“Firth tiểu thư, cô không biết ta đang nói chuyện với cô sao?” (oh, đứa nhỏ bị bỏ đến phát cáu rồi)
Sau lưng giọng nói của hắn tiếp tục truyền tới.
Margaret không thể làm gì khác hơn là dừng bước, hơi xoay người lại, nói:
“Hockley tiên sinh, tôi nghĩ đại khái tôi có thể hiểu được tâm tình của ngài bây giờ (không, cô không hiểu, cô đã ghen bao giờ đâu). Nhưng người bình luận sau lưng ngài bằng phương pháp không thích hợp là bằng hữu của ngài, không phải tôi. Cho nên tôi không biết nói gì về điều này. Bây giờ tôi phải đi về...”
“Như vậy cô thì sao, cô cảm thấy hắn nói đúng không? Cô không sợ sau này ta sẽ tiếp tục trả thù cô sao?”
Hắn cắt đứt lời nàng bằng giọng điệu không đếm xỉa, hùng hổ đến dọa người.
Tại vĩ độ 40 độ Bắc trên mặt Đại Tây Dương, ngày tháng tư vẫn mười phần ngắn ngủi. Hoàng hôn nhanh chóng bao trùm không gian, có lẽ mấy lễ đường không có ánh đèn đã hoàn toàn lâm vào bóng tối. Ở khoảng cách này, nàng đã muốn không nhìn rõ gương mặt của hắn rồi. Chỉ thấy hắn là một bóng người xem lẫn giữa ranh giới sáng tối.
Câu hỏi này của hắn khiến cho nàng nhớ lại một màn tối qua, nhất thời một cảm giác khó chịu trong lòng trào ra
Nàng âm thầm hít thở một cái, dùng giọng nói với âm lượng bình thường nói:
“Tôi không cho là ngài sẽ tiếp tục canh cánh trong lòng vì loại chuyện này giống như Black tiên sinh nói, bất quá tôi cũng chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể mà thôi.”
Tia lửa đỏ nhấp nháy ở đầu điếu thuốc giữa hai ngón tay hắn. Một lát sau, hắn vứt bỏ tàn thuốc, đạp tắt nó trên sàn nhà, đi thẳng ra cửa. Lúc đi ngang qua người nàng, bỗng nhiên hắn lạnh lùng nói:
“Cách xa hắn ta một chút, nếu như cô không muốn rơi vào vũng nước đục của gia đình Black! Những thứ hắn nói chẳng qua chỉ là mánh khóe dụ dỗ phụ nữ bình thường, đồ đàn bà ngây ngốc!” Giọng tràn đầy chán ghét (thật ra là ghen tuông thì đúng hơn)
Margaret sững sờ, bất giác nghiêng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đã đi qua và sắp đi đến cửa rồi.
...
“Chớ theo ta! Ta muốn được một mình yên tĩnh ở chỗ này một chút!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng giày cao gót dồn dập gõ xuống đất, sau đó là tiếng của một cô gái trẻ, với điệu ra lệnh không cho từ chối.
Margaret cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, thật giống như đã từng nghe ở chỗ nào rồi.
“Nhưng mà tiểu thư, quý bà Bukater muốn tôi một mực phải theo hầu cô...” Giọng nói tiếp theo lại mang theo vẻ khiếp sợ.
Margaret nghĩ ra rồi.
Là Rose, và người hầu gái Teru của nàng.
Nhưng mà bây giờ, làm sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
Lúc trong đầu Margaret nổi lên nghi vấn, thì bóng lưng của Cal Hockley cũng dừng lại, hắn đứng lặng tại chỗ.
“Ta nói cô để cho ta ở đây ngồi một mình một lát, cô còn muốn nói gì nữa!”
Rose cố hết sức giảm bớt âm độ, nhưng vẫn nghe ra sự giận dữ của nàng:
“Chẳng qua là ta chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh ở chỗ này một lúc mà thôi! Cô muốn đi đâu thì tùy, chỉ là nửa giờ sau cô quay lại, chúng ta trở về! Nếu không ta sẽ nói cho mẹ của ta biết chuyện vụng trộm giữa cô và người hầu nam Andrew!”
Hiển nhiên là Teru hoảng sợ, không cố chấp tuân thủ mệnh lệnh của phu nhân Bukater nữa, liền đáp ứng ngay, sau đó xoay người đi thật nhanh.
Chẳng mấy chốc sẽ xảy ra cuộc đụng độ giữa đôi vợ chồng chưa cưới này. Đương nhiên là Margaret không là một người ngoài tồn tại chen ngang hai người đó, nên muốn rời đi. Nhưng lúc nàng vừa mới đưa chân định bước đi, thì cổ tay bị níu lại, nàng phát hiện mình bị Cal bắt lại
Margaret hơi sửng sốt.
“Im mồm!”
Lúc nàng định đặt câu hỏi, chợt bên tai nóng lên, thậm chí da thịt còn cảm giác được nhiệt độ khuôn mặt hắn khi vô ý dụi qua mặt nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, cánh tay còn lại của hắn đã duỗi ra che miệng nàng lại, nhanh chóng kéo nàng đi về góc tối hắn đứng ban nãy.
Nàng bị người đàn ông bên cạnh kéo đến chỗ nọ, còn chưa đứng vững thì đã thấy một bóng người tiến vào cửa.
Rose đóng cửa lại, đứng lặng phía sau nhìn một lát mới chậm rãi đi tới thập tự giá trước lễ đường. Cuối cùng đi đến trước chiếc thập tự giá và quỳ xuống.
Trong lễ đường trống trải tối mờ, nàng quỳ phía trước thập tự giá không nhúc nhích, phảng phất như đang cúi đầu khẩn cầu, bóng người có vẻ đơn bạc mà cô tịch.
Cal Hockley có ý gì? Chẳng lẽ là không muốn để Rose thấy hắn và mình ở chỗ này, tránh cho Rose hiểu lầm sao?
Nhưng lý do này, không phải là hơi gượng gạo sao...
Margaret cảm thấy có chỗ không giải thích được.
Nàng hoàn toàn không muốn dính vào chuyện đồng sàn dị mộng của đôi vợ chồng chưa cưới này. Hơn nữa, đứng ở khoảng cách gần Cal như vậy, cơ hồ là cánh tay dán cánh tay núp ở nơi tăm tối đến nỗi dù đưa tay ra cũng không thể thấy rõ năm ngón tay, cái cảm giác này khiến nàng thiếu tự nhiên vô cùng.
Sau khi đứng vững, hắn buông tay nàng ra ngay.
Margaret giật giật bả vai, định đi ra. Nhưng hắn phảng phất như đoán được ý đồ của nàng, nên nàng lại cảm thấy cánh tay bị níu chặt, nàng bị hắn bắt lại rồi.
Nàng hơi tức giận, quay đầu nhìn hắn.
Chính là hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm, trong màn đêm ánh mắt hơi hơi lóe lên, mang theo ý cảnh cáo.
Margaret hơi sửng sốt. Lúc này, chợt nghe cửa lễ đường phát ra tiếng “két” một cái, sau đó có vẻ như có người đi vào. Nghiêng đầu nhìn lại, một cái bóng đen đẩy cửa ra rồi nhanh chóng lách vào sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Rose!”
Nghe giọng nói thì đây là một người đàn ông trẻ tuổi.
Hắn gọi một tiếng dò xét khắp lễ đường trống trải, rất nhanh liền thấy bóng lưng Rose đang quỳ trước thập tự giá, lập tức đi nhanh về phía nàng.
Bỗng nhiên Margaret biết được.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa mới tiến vào này, chắc hẳn chính là Jack Dawson rồi. Hẳn là hắn và Rose hẹn chỗ này gặp mặt, cho nên vừa rồi Rose mới đuổi Teru đi, một mình chờ ở nơi này.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú muốn biết Cal Hockley cảm thấy như thế nào khi đánh hơi được vị hôn thê và tình nhân tư tình ở chỗ này. Chuyện này từ đầu đến cuối không hề có chút quan hệ nào với nàng. Nhưng mà, ở vị trí bị động như bây giờ, sau khi ý thức được mình đang được tận mắt nhìn thấy cuộc tư tình của Rose và Jack Dawson, đột nhiên nàng lại cảm thấy thật bồn chồn lo lắng. Tim cũng đập nhanh hẳn lên.
Lần này thì xong rồi.
Nàng nín thở, mở to mắt nhìn bóng Jack đang đi càng gần đến chỗ Rose, do dự có nên thừa dịp khi bản thân còn chưa hoàn toàn bị cuốn vào chuyện này mà lén lút rời khỏi không, thì bỗng nhiên cổ tay cảm thấy thật đau đớn. Lúc này, nàng mới phát hiện, Cal vẫn còn đang nắm cổ tay mình.
Bỗng nhiên hắn siết chặt tay lại, năm ngón tay như kềm sắt, bóp đau nàng.
Nàng không dám lên tiếng, cố chịu đựng cảm giác đau như bị kim đâm. Rốt cục người đàn ông bên cạnh cũng ý thức được bản thân vẫn còn nắm tay nàng, liền buông lỏng ngay. Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại dán môi vào lỗ tai nàng, dùng âm điệu đủ nhỏ chỉ để một mình nàng nghe thấy, cảnh cáo:
“Đợi ở đây, không được nhúc nhích!”
Môi của hắn cơ hồ là lau qua lỗ tai nàng. Lúc nói chuyện, một trân hơi nóng xẹt qua da thịt nàng, phần da thịt nhạy cảm bên cổ lập tức có cảm giác ngưa ngứa.
Nàng cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm rõ ràng tỏa ra từ hắn liền rụt cổ, không dám cử động nữa.