Margaret biết rõ bây giờ mình đang ở phần đáy chìm dưới nước của chiếc tàu thủy
này. Cách tấm thép, bốn phía dưới chân nàng đều là nước biển. Thỉnh
thoảng, không khí trong không gian bị bịt kín, va chạm vào nhau tạo
thành những tiếng "ông ông", đây là tiếng ồn phát ra từ dãy phòng làm
việc sát bên.
Thời điểm tàu mới bắt đầu chạy, nàng cảm thấy đầu
hơi choáng váng một chút. Nhưng rất nhanh, cảm giác khó chịu liền biến
mất, con tàu phảng phất như vững vàng ngừng lại bất động tại chỗ.
Nàng một mực núp trong buồng xe cho đến nửa giờ sau, phỏng chừng tàu RMS
Titanic đã hoàn toàn rời khỏi bến tàu thì mới bò dậy từ chỗ ngồi phía
sau.
Bốn phía tối đen đến mức có xòe bàn tay ra trước mặt thì
cũng không thấy được năm ngón tay. May mắn là lúc còn ở bên ngoài, nàng
chú ý đến một hộp xì gà mạ vàng cùng một hộp diêm trong đống đồ lặt vặt
trước ô tô. Nàng lục lọi tìm diêm, quẹt sáng một que, đẩy cửa nhưng phát hiện cửa đã được khóa từ bên ngoài. Vì vậy nàng nằm trên ghế ngồi, nhấc chân dùng sức đạp cửa xe, thủy tinh bị đạp phá, vỡ vụn ra đầy đất. Nàng từ trong cửa sổ xe bò ra ngoài, mượn ánh sáng của diêm, vội vã đánh giá bốn phía.
Đây là một không gian thật lớn, chiều dài ít nhất bằng nửa sân đá banh, trên từng dãy giá để hành lý chất hành lý, giấy tờ
cùng nhiều vật đi kèm, còn mấy chiếc ô tô thì xếp theo thứ tự gần cửa
khoang dễ dàng di chuyển lên xuống tàu, cánh cửa đối diện thông lên
khoang trên.
Thời điểm Margaret vẫn còn đang đánh giá xung quanh
thì que diêm cháy sạch. Nàng quẹt que diêm thứ hai, đi xuyên qua giá để
hành lý, đi đến phía sau cánh cửa kia, nhưng thời điểm đẩy cửa ra lại
phát hiện cửa vẫn không nhúc nhích.
Margaret tiếp tục thử mấy lần, cửa vẫn đẩy không ra.
Nhất định là đã bị khóa từ bên ngoài.
Nàng bắt đầu hét to, dùng sức đập cửa, cho đến khi cổ họng trở nên khàn
khàn, lòng bàn tay cũng đập cửa đến phát sưng, nhưng bên ngoài vẫn không có hồi đáp nào.
Một lần nữa trán nàng lại vã ra một tầng mồ hôi, Margaret vừa vội vàng vừa nóng nảy (nguyên văn là vừa nóng vừa khô,
nghe kì quá trời luôn ha nên đành đổi lại vậy, haiz, tội lỗi quá trời ), dần dần trở nên hoảng loạn.
Lúc mới bắt đầu, nàng chỉ vội vã muốn lên tàu, căn bản không kịp cân nhắc
gì thêm. Không nghĩ tới mặc dù nàng đã lên tàu nhưng cuối cùng lại bị
nhốt ở đây như vậy.
Đây là tầng cuối
cùng của khoang hàng hóa, vừa vặn bên trên là khoang đun nước huyên náo, trừ phi có người từ bên cạnh đi ngang qua đúng lúc, nếu không thì coi
như nàng kêu khản giọng, sợ rằng cũng không có người nghe được.
Cha nàng, có lẽ bây giờ đang ở khoang đun nước không xa dùng xẻng xúc than
đưa vào trong lò đun, mà nàng ở chỗ này nhưng không cách nào ra ngoài
được.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng cứ bị giam bên trong như vậy, cầu nguyện kì tích xuất hiện?
Margaret thôi gào thét cùng đập cửa vô ích, vô lực tựa vào vách tường, trong
bóng đêm nàng hét lớn mấy tiếng, lệnh bản thân tỉnh táo lại.
Dựa
theo kế hoạch ban đầu của nàng, nàng dự định 7 giờ tối nay, thời điểm
RMS Titanic dừng lại tại Pháp (thiệt ra là Pháp tuyết Bảo), mang cha
xuống tàu.
Như vậy, nói cách khác...
Đến 7 giờ tối, để đặt hành lý của những hành khách mới, cánh cửa khoang này rất có thể sẽ được mở ra từ bên ngoài?
Nếu như vậy, cho dù không kịp xuống khi tàu dừng lại ở Pháp, nàng vẫn còn
có cơ hội thứ hai để xuống tàu. Chính là vào ngày mai, thời điểm tàu
dừng ở Ireland.
Margaret dần dần bình tĩnh lại.
Diêm quẹt
còn lại trong hộp cũng không nhiều lắm. Nàng không thể lãng phí thêm que diêm nào nữa, nên liền ngồi trên mặt sàn bên cạnh cửa.
Tiếng
"ông ông" nho nhỏ bên tai cứ kéo dài, cộng thêm bóng tối, làm cho người
ta càng thêm vô cùng khó chịu. Nàng tận lực cố gắng bỏ qua cảm giác khó
chịu do hoàn cảnh, nhắm mắt lại, bắt đầu chờ đợi đến buổi tối.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vẫn một mực không có bất cứ động tĩnh gì.
Tâm tình Margaret nguyên bản đã dần dần bình tĩnh lại bắt đầu thấp thỏm lần nữa.
Theo suy đoán của nàng, bây giờ hắn đã là buổi tối rồi. Hơn nữa vừa mới nãy, tiếng "ông ông" bên tai nàng kia đã biến mất.
Nếu như phỏng đoán của nàng không sai, tàu đã đến Pháp.
Nhưng điều khiến người ta bất an là, bên ngoài khoang hành lý vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Chẳng lẽ vận khí của nàng kém như vậy, những hành khách mới lên tàu kia không mang theo hành lý lớn nào cần phải để trong khoang hành lý này?
Yên lặng chờ đợi thêm chốc lát, cho đến khi tiếng "ông ông" xuất hiện trở
lại, thời điểm cảm giác hơi hơi choáng váng khi tàu bắt đầu chạy ập tới, Margaret rốt cục cũng xác định, đã đi qua Pháp.
Mà nàng vẫn còn bị nhốt ở chỗ này!