Hành lang bên ngoài phong truyền đến một loạt tiếng bước chân, thanh âm ngày càng gần.
Bell đội trưởng vội vàng hỏi han Margaret, từ sau cái bàn vội vã đứng lên nghênh đón.
Rất nhanh, mấy bóng người xuất hiện trước cửa.
Theo bản năng, Margaret hơi hơi quay mặt nhìn sang.
Ngọn đèn nê-ông trên cửa đối diện bắn thẳng tới nàng, ánh sáng thập phần
nhức mắt. Mặc dù đã hơi nheo mắt lại nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái
hơn, thời điểm Margaret muốn chuyển mắt né tránh luồng sáng mạnh kia lại phải đối mặt với đôi mắt của người đàng ông đột nhiên xuất hiện dưới
ánh đèn.
Khoảng cách hơi xa, cộng thêm ánh đèn chói mắt, khiến
cho nàng không tài nào nhìn rõ đôi con ngươi của người đàn ông kia màu
gì, nhưng giờ phút này, đôi mắt hắn toát ra tức giận cùng lãnh ý phảng
phất như muốn giết người mỏng manh tựa sợi tơ nhưng không hề che giấu
hướng thẳng vào nàng.
Mấy giây đối mắt ngắn ngủi trôi qua, cuối
cùng Margaret cũng đem người đàn ông phảng phất nhìn có chút quen mắt
này liên hệ với tên của kẻ không thể khiến người ta có hảo cảm
Cal Hockley!
Nếu như không phải tình huống bây giờ quá mức tệ hại, giờ phút này nàng thật sự không nhịn được cười khổ một cái.
Còn có gì trùng hợp như trong kinh kịch hơn chuyện này? Chiếc xe tồi tệ mà nàng làm hỏng kia lại chính là của hắn!
"Là nàng?"
Tầm mắt Cal từ mắt đối mắt với Margaret rồi lại rơi xuống cổ tay bị còng
lại của nàng , sau khi trầm mặc vài giây, hỏi lại, ngữ điệu có chút
không thể tin được (gốc là QQ bên trên thăng, ha ha , chịu không nổi, phải dịch làm sao đây!)
"Đúng vậy, Hockley tiên sinh," Bell đội trưởng giải thích, "Có lẽ ngài cảm
thấy không tưởng tượng nổi, nhưng xin ngài nhất định phải tin, chính
người phụ nữ này đã làm hỏng xe của ngài. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất
định sẽ xử lý thích đáng, đảm bảo ngài sẽ không chịu một chút tổn
thất..."
"Sẽ không chịu chút tổn thất nào ư?" Đột nhiên Cal phảng phất như bạo phát, gần như thô bạo cắt đứt lời Bell đội trưởng, mi tâm
co thật sâu lại một chỗ cho thấy rõ ràng rằng thời khắc này hắn vô cùng
tức giận.
"Đây là quà ta chuẩn bị vì hôn lễ! Hôn lễ sẽ cử hành
ngay vào cuối tuần này, bây giờ nó bị kẻ ngu xuẩn không biết bò ra từ
nơi nào làm hỏng, vậy mà ông còn nói với ta là đảm bảo ta sẽ không chịu
một chút tổn thất nào ư?"
Bell đội trưởng lộ ra vẻ lúng túng, sau đó vội vàng lộ ra bộ mặt vui vẻ:
"Vâng, vâng, tôi vô cùng hiểu tâm tình của ngài giờ phút này, nhưng việc đã
đến nước này rồi, cũng chỉ có thể tận lực đem tổn thất của ngài giảm đến mức tối đa. Cũng may kẻ gây họa đã bị bắt tại trận..."
Lúc này,
thủy thủ đoàn vừa được cử đi xem xét tình huống đi vào, mang theo một
người mặc đồng phuc màu xanh da trời dính đầy vết đen.
"Đội trưởng, đây là đội trưởng đội bảo dưỡng Wallo (dịch bậy thôi nha
"Đúng", chợt Margaret đứng bật dậy, không để ý tay mình còn bị còng bên cây
cột, "Tên của hắn là William Brown, hắn vốn không làm việc ở đây, nhưng
có một người tên George bị bệnh, nên cha ta mới thay hắn tạm thời lên
thuyền..."
"Không, tôi rất chắc chắn không có ai tên như vậy cả.
Tôi có thể đọc hết tên của một trăm hai mươi ba người ở tất cả sáu
khoang đun nước", đội trưởng đội bảo dưỡng nhún vai một cái, "Về phần
George... quả thật là hắn bị bệnh không đến, nhưng người thay thế hắn
tên là Rooney Luke, không phải William Brown. Nhất định là cô đã lầm
rồi."
Margaret ngây dại, tim đột nhiên nhảy liên hồi, cố hết sức đè nén tâm tình đột nhiên mừng như điên của mình.
Vị đội trưởng đội bảo dưỡng này nói chuyện vô
cùng chắc chắn, thậm chí có thể nói ra tên của người đã thay thế George
tạm thời lên tàu mà không mắc lỗi.
Nói cách khác, cha của mình,
không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng không lên tàu giống như dự đoán
của hắn, mà ở lại Southampton ư?
Tạ ơn trời đất!
Nàng biết rõ mình không nên hưng phấn qua mức, dù sao mấy ngày nữa còn có hơn một ngàn người phải mất mạng, nhưng... Hiện thực chứng minh, hóa ra tất cả
đều là hư không, cha nàng có thể thoát được một kiếp này, đối với nàng
mà nói, trên đời này có điều gì quan trọng hơn sao?
Khi nàng đang cực lực (nguyên văn trong convert nhé) bình ổn lại tâm tình đại biến vì tin tốt bất giờ kia, Bell đội trưởng co ngón tay, dùng sức gõ bàn một
cái, nghiêm nghị quát:
"Tiểu thư Firth, cô không thể trình ra bất kỳ giấy tờ hay vé thuyền, bây giờ chứng thực lý do vừa rồi cô mang ra
cũng là ngụy tạo. Bây giờ cô còn gì để nói nữa không?"
Margaret lấy lại tinh thần, liếc nhìn vị khổ chủ mặt mày tối sầm đứng bên cạnh, hạ mí mắt, thấp giọng nói:
"Tôi xin lỗi về tổn thất vừa rồi. Tôi nguyện ý bồi thường."
"Cô, lấy cái gì để bồi thường hả?"
Cal liếc mắt quét qua chiếc đầm bằng vải bông giá hai xu một thước (thước
này mình không biết là dùng theo đơn vị của nước nào nên cứ giữ nguyên
vậy) cùng đôi giày da màu nâu đã mòn gót của nàng, ánh mắt vốn mang theo mấy phần ngạo mạn, giờ phút này lại càng bộc lộ rõ ràng:
"Cao
thấp toàn thân cô, tất cả tài sản cộng lại cũng không quá hai bảng Anh!" (*Thư: chảnh dễ sợ hà, anh chờ đó, có ngày theo đuổi người ta rồi bị
đuổi như đuổi tà á! *Cal: cuối cùng cô ấy cũng là vợ tôi thôi. *Thư
(cười mỉa): đúng rồi, tại anh mặt dày quá trời, giở đủ thủ đoạn, hết bạo lực tới khổ nhục kế mà sao không thành cho được. *Độc giả (gào thét):
thôi ngay, lo beta đi, ăn đá giờ. *Thư (tiu nghỉu): đi thì đi. *Cal
(cười đắc thắng): các độc giả yêu quý của tôi. *Độc giả (ôm má cười ngẩn ngơ)... *Thư: zời... *Độc giả (liếc xéo tập thể):... *Thư (lau mồ hôi): em đi liền!)
"Vô cùng xin lỗi vì gây ra bất lợi cho hôn lễ sắp
tới của ngài, nhưng tôi sẽ cố gắng. Mặc dù quả thật tôi không tài nào
bồi thường hết cho ngài trong một lần, nhưng làm ơn hãy cho tôi bồi
thường định kỳ..."
Ánh mắt Margaret dõi theo đôi giày da bóng
loáng như mặt gương không dính một hạt bụi, tận lực để cho thái độ của
mình nhìn càng nhún nhường, giọng càng thành khẩn.
Nhưng hiển nhiên, vị Hockley tiên sinh trước mắt này tựa hồ vừa nuốt một quả pháo, không hề có một chút ý định bỏ qua cho nàng.
"Im miệng!"
Cal cắt đứt lời nàng, nghiêng đầu nhìn Bell, "Khi đang trên đường đến đây
vừa rồi, ta vẫn muốn làm thế nào đấy để nhéo đầu người này xuống. Bây
giờ nếu là một người phụ nữ, bất luận là từ phương diện nào mà nói, có
vẻ ta thật không tiện tự thân động thủ. Tên trộm này..."
Hắn thoáng nhìn Margaret, lạnh như bắng, "Ông nghĩ là nên xử lý như thế nào đây?"
Bell đội trưởng liếc nhìn Clurman.
"Đã thông báo cho thuyền trưởng biết sao?" Hỏi hắn (Clurman).
"Vâng, thuyền trưởng rất nhanh sẽ biết chuyện." Clurman vội nói.
Sau khi nghe thủy thủ báo cáo sự việc, thuyền trưởng tàu RMS Titanic Edward John Smith tiên sinh lập tức vội vã chạy tới.
Trong suốt hai mươi hai năm làm thuyền trưởng các du thuyền trên biển, đây
vẫn là lần đầu gặp phải một tình huống không thể tưởng tượng nổi thế
này. Lúc thấy kẻ gây họa thật ra chỉ là một tiểu thư trẻ tuổi nhìn chừng hai mươi, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nghe xong lời tường thuật của Bell đội trưởng, Edward thuyền trưởng không khỏi hơi do dự.
Không chút nghi ngờ, những chuyện mà vị tiểu thư trẻ tuổi này phạm phải cũng không tính là nhẹ.
Trốn vé, làm hư cửa khoang hàng hóa, nghiêm trọng hơn là, tạo ra số lượng
(convert ghi vậy) tổn thất kinh tế không nhỏ cho hành khách.
Theo lý thuyết, ngoài việc bồi thường dân sự, nàng còn vô cùng có khả năng bị kiện, gặp phải tai ương lao ngục.
Nhưng mà...
Không biết vì sao, ấn tượng đầu tiên của Edward thuyền trưởng với cô gái này rất không tồi.
Thời điểm nhìn hắn (Edward thuyền trưởng), đôi mắt của nàng sáng ngời mà
trong suốt, rất dễ dàng làm hắn nhớ đến cô cháu gái chuẩn bị bước vào lễ đường thành hôn tháng sau của mình. Vì để ông có thể xuất hiện ở lễ
cưới của mình, chính miệng chúc phúc cho cháu gái nên nàng (cháu Edward
thuyền trưởng) cố ý chọn ngày cưới vào tháng sau, mà khi đó, hắn (Edward thuyền trưởng) cũng sắp mang theo sự cảm tạ với biển khơi cùng lòng
kiêu ngạo sau đó vinh quang kết thúc kiếp sống trọn đời làm thuyền
trưởng.
Cho nên, mặc dù biết rõ như vậy có chút không đúng nhưng trong lòng, hắn vẫn hy vọng chuyện này có thể tận lực hóa tiểu.
Vị tiểu thư trẻ tuổi này đã gây ra tổn thất về tài sản cho công ty bạch
tinh, chỉ cần nàng tiến hành bồi thường là được. Để miễn cho nàng bị
kiện, chỉ cần một câu nói của hắn mà thôi, hắn tin tưởng phần mặt mũi
này của mình nhất định phải có (ý ông ý là tuy ông ý không có điều kiện
bằng Cal nhưng Cal có thể nể mặt ông mà không kiện Margaret), vấn đề này không lớn.
Bây giờ thì chỉ xem thái độ của người chịu tổn thất tài sản lớn nhất Hockley tiên sinh như thế nào thôi.
"Hockley tiên sinh," Edward thuyền trưởng nhìn về phía hắn, "Đầu tiên, xin ngài
tiếp nhận lời xin lỗi thành khẩn nhất của tôi. Bởi vì sơ sót của chúng
tôi, mới khiến ngài chịu tổn thất này. Quan trọng là, tôi muốn biết, nếu như vị tiểu thư này có thể tiến hành bồi thường cho phần tổn thất tài
sản của ngài đúng như nàng cam kết, thì lúc đó ngài có thể cân nhắc chấm dứt chuyện này, miễn cho nàng bị kiện được không? Dù sao, đối với ngài
mà nói, đây cũng là một chuyến lữ hành vô cùng tuyệt vời, tâm tình cũng
không nên vì bất cứ điều gì làm hỏng."
Edward thuyền trưởng nói xong, ánh mắt những người còn lại trong khoang cũng rơi vào người Cal Hockley.
Cal nhìn chằm chằm Margaret, ánh mắt âm trầm (khủng bố quá hà)
"Tiểu thư Firth, mới vừa rồi cô đang cười sao?" (tinh mắt gớm luôn)
Margaret cả kinh, lập tức chối, "Không, tôi không có..."
"Không, cô có, ta thấy được tâm tình này trong mắt cô," Cal hơi hơi nhếch mép
một cái, "Mặc dù, ta không hiểu tại sao, nhưng ta đã nghĩ ra một chỗ
thích hợp nhất dành cho cô..."
"Nếu như ở đây có luật sư thì ông ta sẽ đưa ra đề nghị như thế nào?" Hắn hỏi Lovejoy đứng sau lưng.
"Dựa theo pháp luật mà nói, phải bị kiện." Lovejoy nói.
"Rất tốt." Hắn nhìn về phía Smith thuyền trưởng, "Thuyền trưởng tiên sinh,
ta đề nghị chúng ta nên tôn trọng luật pháp. Cô gái trẻ tuổi này không
bình thường, có vẻ rất thích hợp chơi đùa trong nhà đá." (giải thích tí, thuyền trưởng tên là Edward John Smith nên gọi là Edward thuyền trưởng
hay Smith thuyền trưởng đều không sai nhé)
Cal nói xong, hơi nhếch mép châm chọc một cái, không thèm liếc mắt nhìn Margaret, xoay người rời đi.
Edward thuyền trưởng hơi bất đắc dĩ (khó xử, chắc hầu hết mọi người đều hiểu ha) nhín vai một cái,ngầm ngâm một chút.
"Được rồi." Hắn chuyển hướng về Bell đội trưởng, "Bell tiên sinh, trưa mai,
khi tàu dừng ở Ireland, trục xuất vị tiểu thư này, giao lại cho Sở Cảnh
Sát bến tàu."
"Vâng, tiên sinh." Bell đội trưởng đáp.