Margaret mơ hồ ngủ mất, bỗng nhiên lòng bàn chân có cảm giác vừa ướt vừa lạnh,
nàng mở mắt, nhìn thấy nước chậm rãi tràn đầy trên nền, nàng kinh hãi
ngẩng đầu, phát hiện vách khoang đối diện bỗng nhiên xuất hiện một lỗ
hổng (nguyên văn là vết rách) thật lớn như bị dao và cưa cắt vây, nước
biển màu đen mãnh liệt như thác tràn vào từ lỗ hổng. Sau đó rất nhanh,
nước tràn đến hông của nàng, tiếp theo dâng cao đến ngực, nàng muốn chạy trốn, gắng sức giãy giụa, nhưng tay vẫn cứ vững vàng bị còng lại, cơ
bản là không có cách nào thoát được.
Nước biển lạnh giá nhanh
chóng dâng ngập cằm của nàng. Màng chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng, trong
đầu hiện lên khuôn mặt quen thuộc của người cha mình đã nương tựa suốt
hơn mười năm.
"Thượng đế ơi, nếu như biết ta lại chết như vậy,
thì hắn sẽ thương tâm (=đau lòng, nhưng Thư thấy thương tâm hay hơn nên để vậy luôn) đến mức nào, ta không muốn chết!"
Trong sát na
(=giây thì phải, hay nhỏ hơn cả giây nữa, cái này không rành lắm nha)
trước khi nước biển tràn vào mũi miệng nàng, rốt cục nàng cũng hô to một tiếng: "Cứu mạng..."
"Phanh" (=rầm hay đùng gì đó, nói chung là
tiếng động) một tiếng, đột nhiên một âm thanh vang bên tai nhanh chóng
kéo nàng ra khỏi cơn nơ, nàng mở mắt, phát hiện mình vẫn còn duy trì tư
thế trước khi ngủ kia, chính là ngồi tựa vào vách khoang.
Vách tường cũng không có lỗ hổng, nước biển cũng không tràn vào, càng không có bao phủ lấy nàng.
Mới vừa rồi, nàng chỉ là đang mơ mà thôi.
Nhưng cảm giác trong giấc mộng kia lại rõ ràng như thế. Thậm chí cho đến giờ
phút này, đã tỉnh lại rồi, nhưng sau lưng nàng mồ hôi lạnh còn dính sát
vào quần áo, cả người lạnh buốt.
Giấc mộng kia quá đáng sợ. Trong mộng cảm giác lạnh thấu xương khi bị nước biển bao phủ cùng nỗi tuyệt
vọng và nỗi sợ từ nội tâm, lại phảng phất rõ ràng như thật vậy.
Trái tim của nàng đập như thể sắp chết, miệng vẫn duy trì hò hét kêu cứu,
ánh mắt đờ đẫn nhìn người đẩy cửa vào, đem nàng sau giấc mộng đáng sợ
kia dẫn ra ngoài.
Đó là một thủy thủ nàng chưa gặp, ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
"Margaret Firth?" Đối phương phảng phất như bị biểu tình thời khắc này của nàng
hù đến sợ hết hồn, một tay vịn chốt cửa, trợn to mắt nhìn nàng.
Rốt cục Margaret cũng thanh tỉnh. Giật giật nửa người cơ hồ chết lặng, khó khăn chậm rãi đứng lên.
"Đúng thế... Là tôi..." Thanh âm của nàng nghe ra có chút hữu khí vô lực (=có tiếng nhưng không có miếng, chắc là vậy á)
Viên thủy thủ đi tới, dùng chìa khóa trên tay mở cong tay của nàng ra.
Margaret thu tay về, chậm rãi vuốt một vòng tím đỏ trên cổ tay, đó là do bị còng.
"Xin hỏi bây giờ là lúc nào rồi? Tàu đã đến đâu?"
"Bây giờ là mười giờ bốn mươi phút, còn không đầy hai mươi phút nữa, liền cập bến rồi." Đối phương trả lời.
Margaret thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi nàng còn có chút lo lắng, sợ được cho biết bản thân đã bỏ lỡ lần cập bến này.
"Xin hỏi, ngài muốn đưa tôi xuống tàu sao?"
Viên thủy thủ nhìn nàng một cái, "Đi theo tôi."
Margaret đưa tay lên vuốt lớp mồ hôi lạnh trên trán, hít một hơi thật sâu, để
cho trái tim đập cuồng loạn dần dần lắng xuống nhiều hơn, sau đó đi theo viên thủy thủ đi ra ngoài.
Hắn mang nàng đến cuối hành lang, đi
lên cầu thang chật hẹp chuyên dụng dành cho thủy thủ, lại lên một cầu
thang khác, sau khi lên hai tầng, đến tầng c, đi thẳng theo hành lang
trước mặt, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang.
Hắn mở cửa, tỏ ý mời Margaret đi vào, "Xin ngài chờ ở đây." Hắn nói.
"Được." Margaret gật đầu một cái, dừng lại một chút, lại hỏi, "Xin hỏi Clurman Dayton tiên sinh đi đâu vậy?"
"Hắn có chút việc." Viên thủy thủ trả lời.
Margaret hơi trù trừ do dự.
Cảm giác tuyệt vọng cùng thống khổ sâu sắc trước lúc chết khi bị vây trong
nước biển trong giấc mộng vừa rồi đến giờ vẫn còn khiến lòng nàng cảm
thấy sợ hãi.
Nàng rất may mắn, chỉ cần đợi ở đây thêm nửa giờ
đồng hồ liền có thể xuống tàu. Nhưng vài ngày sau, đám người còn lại
trên chiếc tàu này, nếu không có gì ngoài ý muốn, phần lớn đều sẽ bi
thảm chết đi cùng vụ chìm tàu.
Ngay ngày hôm qua, ở thời điểm
nàng không thể không cân nhắc rằng mình có được xuống tàu hay không,
nàng vẫn dùng vận mệnh đến an ủi bản thân. Nhưng bây giờ, nàng sắp xuống tàu rồi, rốt cục nàng cũng an tâm rồi (ha ha, lại chém, ôi, mát quá).
Trước mắt nàng khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ của Clurman Dayton tiên sinh
trẻ tuổi kia khi đưa tấm hình của vị hôn thê cho nàng xem.
Tất cả những mạng người trên tàu...
Quả thật nàng không có đủ năng lực để thờ ơ không quan tâm đến họ, sau đó yên tâm thoải mái xuống tàu được.
Ít nhất, nàng có thể cố gắng hết mình, còn lại, đành để thượng đế an bài vậy.
Margaret quyết định.
"Xin lỗi, có thể làm phiền ngài một chút không? Trước khi xuống tàu, tôi muốn gặp Dayton tiên sinh. Tôi cho là hắn sẽ đồng ý."
Khi Clurman đến, một khắc trước khi xuống tàu, nàng sẽ nhắc nhở hắn lần nữa về khả năng chìm tàu. Nếu như lời nói của nàng có thể khiến hắn sinh ra dù chỉ là một chút cảnh giác, tiếp theo đi nhắc nhở những nhân viên
quan sát chút chuyện, có lẽ sẽ tránh được bi kịch. Dù sao, Titanic chìm
không phải là do vô tình gây ra. Một nhân tố bất kỳ trong số đó, dù là
xảy ra biến hóa nhỏ bé nhất, kết cục sau nàng cũng chưa chắc sẽ không
thay đổi.
Nhất thời, Margaret cũng phản ứng không kịp, "Ngài nói cái gì?"
"Ngài không cần xuống tàu," hắn lặp lại một lần, "Hockley tiên sinh xóa bỏ ý
định tố cáo ngài. Cho nên ngài không cần phải xuống tàu. Nhưng thật xin
lỗi, bây giờ ngài không thể tự do hành động được, cho nên xin ngài đợi ở chỗ này trước. Xin mời ngài vào đi thôi."
Margaret cả kinh thất
sắc, "Xóa bỏ ý định tố cáo tôi sao? Tại sao? Không, không, tôi đụng hư
xe của hắn, hắn kiện tôi là đạo lý hiển nhiên! Tôi muốn xuống tàu. Ông
buông tôi ra..."
"Xin ngài vào đi thôi!"
Viên thủy thủ tựa hồ đã nhận được chỉ thị, không để ý Margaret giãy giụa, dùng sức kềm
cánh tay nàng, đẩy nàng vào trong một cái. Margaret không địch nổi đối
phương, cao to lực lưỡng, cả người lập tức bị đẩy vào trong, chân liền
đứng trên thảm trải sàn trong phòng, lảo đảo mấy cái, sau đó mới đứng
vững trở lại.
Nàng xoay người, chạy ra cửa, lại nghe ngoài cửa "lạc đát" một tiếng nhỏ, cửa bị khóa trái.