Sau khi nhiều lần xin lỗi, rốt cục Clurman cũng ra ngoài. Đến tối, thời điểm mang thức ăn đến cho nàng, hắn không khỏi áy náy mà cho nàng biết, hắn nhận được chỉ thị của cấp trên, nói nàng tương đối nguy hiểm, từ mấy ngày tiếp theo cho
đến lúc tới New York cần phải nghiêm khắc trông coi, hắn không thể không tiếp tục còng tay nàng lại, hơn nữa, bắt đầu từ mai, hắn sẽ bị điều đi
làm công việc khác, mấy ngày kế tiếp e rằng sẽ không tiếp tục gặp nàng
nữa rồi.
"Bất quá, cô yên tâm, quan hệ giữa Tom và tôi cũng coi
như không tệ, tôi sẽ nhờ hắn một tiếng, tôi nghĩ rằng hắn cũng sẽ không
cố ý làm khó dễ cô." Cuối cùng, hắn chỉ có thể an ủi nàng.
Margaret biết bởi vì giúp mình mà hắn bị Robert Black khiếu nại đến mức phải bị
điều công tác, nên cảm thấy rất áy náy. Clurman nhún vai một cái, biểu
thị bản thân cơ bản không để ý.
"Làm thủy thủ là một công việc
cực khổ, cho dù ở trên RMS Titanic này cũng vậy. Nhất là khi cô biết giá tiền một phòng thuộc hàng thượng đẳng mắc nhất lên đến 4300 đô la một
đêm, đây là tổng cộng 18 năm tiền lương của tôi đó! Cảm giác này càng
khiến cô đứng ngồi không yên," hắn nói đùa, "Trên thực tế, sau khi trở
về điểm xuất phát, nguyên bản là tôi có ý định từ chức tìm việc làm mới, như vậy tôi liền có nhiều thời gian ở bên Martha (vị hôn thê của anh ý) rồi."
"Clurman!" Margaret nhịn không được, gọi hắn.
"Có việc gì sao?" Hắn nhìn nàng.
"Đúng," Margaret thấp giọng nói, "Tôi biết anh sẽ không tin lời tôi nói, bởi vì ngay cả tôi cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Nhưng tôi nói cho anh hay, chiếc tàu này có thể sẽ chìm xuống vì đụng phải băng sơn. Đây
chính là lý do vì sao lúc tôi lầm tưởng cha tôi ở trên tàu liền phải lén trốn vào ô tô lên đây, đồng thời cũng là lý do hôm nay tôi liều mạng
muốn xuống tàu. Hy vọng anh có thể nhớ, vạn nhất (lỡ như, để vậy hay
hơn) điều tôi nói trở thành sự thật, đừng ôm hy vọng may mắn gì mà tàu
có trôi lơ lửng trên biển mà không chìm, đó bất quá chỉ là lời nói phiến diện một phía của công ty chủ tàu mà thôi. Nó nhât định sẽ chìm, toàn
bộ những người ở lại trên tàu đều sẽ chết hết. Nếu như anh muốn trở về
với Martha, anh nhất định phải tìm lý do để lên thuyền cúu hộ đầu tiên!"
Mồi thuyền cứu hộ có thể có 2 thủy thủ, để chèo thuyền duy trì trật tự. Nếu Clurman muố́n sống sơt, đại khái đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Clurman sững sờ, dùng một loại biểu tình quái dị nhìn nàng, há hốc mồm.
"Anh cứ coi như đầu óc tôi có vấn đề đang nói hươu nói vượn (nói bậy, nói
nhảm) đi," Margaret bình tĩnh nói, "Nhưng nếu quả thật có thể xảy ra sự
việc như vậy, đừng quên nhắc nhở của tôi."
Clurman phảng phất lộ ra vẻ không biết nên nói gì, nhanh chóng nhìn trước sau, ngay sau đó thấp giọng nói:
"Tiểu thư Firth, cảm ơn lời nhắc nhở của cô. Tôi biết là cô có thiện ý. Tôi
đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết, nhưng xin cô cũng đừng nói những lời này với người khác. Nếu để người khác biết, cô có thể lại gặp thêm càng nhiều phiền toái."
"Đúng, tôi hiểu rõ," Margaret khẽ mỉm cười, "Cho nên tôi chỉ nói cho một mình anh biết."
"Được rồi, được rồi, bất luận như thế nào, vẫn là thật cảm ơn cô..."
Hắn đối phó một câu cho có, cuối cùng nhìn Margaret một cái, mang theo một vẻ hoàn toàn không tin rồi rời đi.
Bốn phía không có nửa điểm âm thanh.
Đây là sáng sớm ngày thứ ba sau khi lên tàu.
Vì để có thể đến New York sớm hơn thời hạn trước buổi tối ngày thứ ba sau
đó là được lên báo (ham hư vinh), RMS Titanic đã lấy hết tốc lực đi trên Đại Tây Dương suốt một đêm, bây giờ đến khi đón nắng sớm vẫn tiếp tục
lấy tốc độ nhanh nhất là 45 mã lực/ giờ mà tiến tới.
Ở nơi cơ hồ
không cảm giác được biến hóa của ngày đêm, sáng tối, trong một không
gian yên lặng phảng phất là một không gian chật hẹp trong chiếc hộp bị
bịt kín, trải qua thời gian cả đêm, cuối cùng tâm tình Margaret cũng từ
tuyệt vọng như đưa đám dần dần thả lỏng.
Một khi tâm tình bình tĩnh, suy nghĩ của nàng cũng dần dần phân tích sự việc mạch lạc hơn.
Nàng cũng không lo lắng tiếp theo Robert Black sẽ làm gì mình. Với thân phận của hắn, hắn quyết tâm sẽ không để cho người ta biết vết thương trên cổ tay của hắn làm sao mà có. Hơn nữa, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp: nếu như nói tâm tình Cal Hockley lại khó chịu, vô cùng có khả năng hắn lại
có ý định đưa mình ra tòa lần nữa.
Nhưng cơ bản bây giờ nàng không cần phải cân nhắc những thứ này. Coi như cần
phải cân nhắc, thì cũng cần phải đợi đến khi nàng nhận được lệnh triệu
tập thì mới ra tòa.
Chuyện bây giờ đã định. Bởi vì đủ loại chuyện ngoài ý muốn của nàng, hôm qua nàng đã bỏ lỡ cơ hội an toàn sống sót
cuối cùng của mình.
Bây giờ, nếu như nàng muốn sống sót mà lên bờ, chỉ có hai khả năng.
Một là, nàng phải làm gì đó để ngăn cản RMS Titanic đụng phải băng sơn vào đêm khuya 2 ngày nữa.
Hai là, nếu đụng phải băng sơn, nàng phải đảm bảo mình có thể leo lên thuyền cứu hộ đầu tiên.
Thẳng thắn mà nói, nàng cảm thấy tỉ lệ thành công của trường hợp một là cực
kỳ nhỏ. Nàng nhìn ra được, cơ bản là ngay cả Clurman cũng không thèm để ý đến lời nhắc nhở của nàng. Người bé lời nhẹ (không hiểu lắm, nhưng câu
này là nguyên gốc ạ, ai biết đồng nghĩa thì chỉ bạn Thư với nhé). Đến
đêm khuya 2 ngày nữa, nàng cũng không cho rằng mình có thể thuyết phục
thành công Edward thuyền trưởng để hắn tin tưởng mình mà bác bỏ mệnh
lệnh của ông chủ hắn để tàu chạy chậm lại, lại càng không thể để tàu
thay đổi hải trình được. Như vậy thì chỉ còn dư lại khả năng thứ hai,
cướp được một chỗ ngồi trên thuyền cứu hộ. Có được quyền tự do, là tiêu
đề của tất cả ý tưởng. Nếu như nàng một mực vẫn không có được tự do, mãi bị nhốt trong căn phòng nhỏ này như thời Dã sử, thì nàng cũng chỉ có
thể theo tàu chìm xuống đáy biển.
Bây giờ nàng hơi có chút hối
hận ngày hôm qua hoàn toàn không nể mặt Robert Black. Thật ra thì tĩnh
tâm suy nghĩ một chút, ngày hôm qua nguyên bản thì nàng có thể khéo léo
đảy đưa hơn một chút. Tỷ như, tạm thời xoa dịu đối phương, hư dữ ủy xà
(?!), như vậy nàng có thể có được tự do đi lại trên tàu dễ như bàn tay,
không đến nỗi lại bị giam ở đây một lần nữa.
Nhưng loại hối hận
này rất nhanh liền bị nàng bỏ qua. Nếu như muốn xoa dịu Black, có khả
năng 2 ngày kế tiếp liền phải bị hắn quấy rầy nhiều hơn, việc này làm
cho nàng nghĩ thêm chút nữa cũng không muốn, chứ đừng nhắc tới việc lừa
hắn hư tình giả ý với mình.
Thời điểm thủy thủ Tom đưa tới bữa sáng đơn sơ cho nàng, nàng đã nảy ra một ý định mới.
"Tối muốn gặp Cal Hockley tiên sinh, ngài có thể giúp tôi nhắn hắn một câu
không?" Margaret gọi hắn lại, "Tôi sẽ phi thường biết ơn ngài."
Tom lộ ra vẻ khó khăn:
"Tiểu thư Firth, ngài cũng biết, cũng không phải là tôi không đồng ý giúp đỡ, mà là cho dù tôi có tìm hắn, thì người giống như hắn vậy, chỉ sợ cũng
không chịu nghe lời tôi nói, huống chi, tôi thấy hắn cũng chưa chắc chịu gặp ngài."
"Ngài nói cho hắn biết, tôi biết một bí mật liên quan đến vị hôn thê của hắn Bukater tiểu thư, tôi nghĩ rằng sau khi hắn nghe xong, hắn sẽ có hứng thú đến."
Tom sửng sốt một chút, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, "Được rồi, tôi đi xem thử một chút."