Nếu không phải trong rừng la liệt vô số thi thể, chàng như sẽ hoài
nghi, màn máu tanh bạo ngược vừa rồi rốt cuộc là có từng xảy ra hay
không?
Chàng ngây người chốc lát, bỗng hiểu ra: “Thẩm Đa Tình đã thành công rồi!”
Sau đó thì cả người như thoát xác ngã bệt xuống đất.
Thẩm Hi Vi đỡ Tiêu Vô Cấu, Thẩm Đa Tình bế Tiễn Vân công chúa, bốn
người ra khỏi mật đạo, thấy mặt trời bắt đầu mọc hướng đông, toàn bộ
đỉnh núi đã được ráng hồng đỏ rực sáng lạn chiếu lấy, ngàn vạn ánh vàng
xuyên thấu qua tầng mây rọi xuống nhân gian.
Ba người sống sót sau tai nạn, bùi ngùi thật lâu không nói gì.
Một lát, Thẩm Đa Tình đột nhiên nói:
- Kỳ lạ, rõ ràng Bộ Khinh Trần nói thuốc giải đã bị hủy rồi, Bộ Lưu Tiên từ đâu mà có?
Thẩm Hi Vi nghe vậy cũng chau hàng mi thành hình trăng non:
- Đúng vậy, sao hắn lại đưa thuốc giải cho muội?
Tiêu Vô Cấu yên lặng một chút, trong đôi mắt đen kịt dâng lên sự ưu thương khó hiểu, than khẽ:
- Tâm tư của Lưu Tiên, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng khó dò. Từ nhỏ hắn đã e ngại sư phụ, không ngờ hắn dám bắn một tiễn trí mạng với sư phụ?
Ba người một lần nữa lại rơi vào yên lặng.
Bỗng nhiên Thẩm Đa Tình lại sợ hãi, nếu Bộ Lưu Tiên không bắn ra mũi
tên đó, chàng thật không biết mình còn mạng để đứng ở chỗ này không?
Thiên hạ này sẽ có cục diện thế nào?
Có lẽ, đây là nhân sinh, vĩnh viễn tràn ngập những điều ngoài ý muốn, tràn nhập khả năng mà không thể lường trước được, mà con người, vĩnh
viễn cũng sẽ không biết số phận đến tột cùng sẽ an bài cái gì cho mình.
- Đây là nơi nào?
Tiễn Vân công chúa tỉnh lại, ngón tay day huyệt thái dương, nhíu mày hỏi:
- Vì sao đầu ta đau như vậy?
Tiêu Vô Cấu trả lời:
- Nơi này là Kim Việt Sơn, công chúa điện hạ!
Tiễn Vân nhìn ba người, rồi chỉ vào Thẩm Hi Vi, nói:
- Ngươi, ta biết, nhưng hai người họ là ai?
Nàng chưa từng gặp Thẩm Đa Tình, còn Tiêu Vô Cấu đã được Phong Dật
Quân dịch dung, trở thành một tiểu thương, cho nên nàng không nhận ra.
Thẩm Hi Vi từng trải qua chiến loạn biên quan, bản thân cũng đã trải
qua ranh giới sinh tử, lòng háo thắng trước đây đã giảm đi phân nửa, chỉ vào Thẩm Đa Tình, cười nói:
- Huynh ấy là ca ca của ta, còn về người này là…
Nàng vừa nói vừa ôm chặt cánh tay Tiêu Vô Cấu, hơi ngước lên nhìn
hắn, hai mắt dịu dàng như nước, giống như mười bảy năm qua, sinh mệnh
của nàng đều là một cây đằng dài dặc, chỉ có lá cây đơn điệu, tận đến
khi gặp hắn, mới chậm rãi nở ra một đóa hoa kiều diễm, sinh động và viên mãn.
- Là trượng phu tương lai của ta.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy, trong lòng mừng vui như điên, cả ngươi như thạch điêu ngây dại nhìn nàng.
Tiễn Vân kinh ngạc chốc lát, bỗng kêu lên:
- A, ta nhớ ra rồi, Lưu Tiên đâu? Lưu Tiên ở đâu?
Thẩm Hi Vi nói:
- Không biết, hắn sớm đã bỏ chạy rồi.
- Ta biết rồi!
Tiễn Vân buồn bã, nghẹn lời:
- Ta biết, nhất định là hắn đã mang Lãnh hộ vệ đi rồi.
- Lãnh hộ vệ?
Thẩm Đa Tình thất kinh:
- Ngươi nói Lãnh hộ vệ? Nàng còn sống?
Vẻ mặt Tiễn Vân thất thần, như không nghe chàng nói gì.
Thẩm Đa Tình ôm bờ vai nàng, run giọng hỏi:
- Lãnh hộ vệ ở đâu?
Tiễn Vân bỗng kêu lên:
- Xe ngựa, cô ấy ở trong xe ngựa. Chắc chắn Lưu Tiên đã mang cô ấy
cao chạy xa bay rồi. Hắn tình nguyện yêu một thị vệ tầm thường chứ không thích ta.
- Xe ngựa?
Thẩm Đa Tình bỗng xoay người lao như bay xuống chân núi.
Tiêu Vô Cấu và Thẩm Hi Vi đều nhìn nhau, không hiểu. Thẩm Hi Vi thầm nghĩ: “Chẳng phải Lãnh hộ vệ là đàn ông sao?”
Thẩm Đa Tình lao đi như gió, vừa tới dưới chân núi Kim Việt Sơn, gặp
Phong Thiếu Từ dẫn theo một đội nhân mã hội hợp với Phong Thác Hi ở dưới chân núi.
Hai người gặp chàng thì mừng rỡ, không ngờ lại thấy Thẩm Đa Tình hỏi:
- Có thấy một chiếc xe ngựa xuống núi không?
Cha con họ Phong đều sửng sốt, chàng lại hét lớn:
- Có thấy một chiếc xe ngựa xuống núi không?
Lúc này, có một binh sĩ đáp:
- Vừa rồi hình như có một xe ngựa đi về hướng đông.
Thẩm Đa Tình nghe vậy lập tức phi thân đoạt một con tuấn mã, lao vút như kim quang đi về hướng đông.
Phong Thiếu Từ nhíu mày:
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Đa Tình một mạch phi ngựa đi về hướng đông, không để tâm tới tốc độ, chàng chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong cơ thể mình đang từ từ xói
mòn.
Địa thế Toàn Hoa Châu bằng phẳng, chàng một đường bôn ba, cho đến
hoàng hôn thấy xa xa là biển lớn mênh mông mù mịt vô biên vô hạn. Bên
cạnh biển có một chiếc xe ngựa màu đen, trên ngoài khơi xa, mơ hồ có một con thuyền đang giương buồm, dần dần biến thành một chấm đen, rồi biến
mất hẳn.
Chàng ngẩn ngơ đứng trên tảng đá, sau một lúc lâu, tận đến khi trên
biển chỉ còn một màu đen kịt mới xoay người tìm ngựa, chợt một mùi thơm
thấm sâu vào phổi, ngẩng lên mượn ánh trăng sáng để nhìn, thấy trên vách đá có một cây hoa đào nở rực vô cùng kiều diễm.
Một đêm, Thẩm Đa Tình từ trong mộng tỉnh lại, nhớ lại lần cuối cùng
gặp Lãnh Quan Ngữ, thiếu nữ có đôi mắt sáng đôi môi đỏ thắm, dung nhan
tuyệt thế, khiến người khác không dám nhìn gần.
Ánh trăng sáng mềm mại chiếu lên người nàng, ấm áp khiến người khác muốn khóc.
Mùa hạ năm Nguyên Võ thứ hai mươi sáu, Tang vương băng hà, Tiễn Vân đăng cơ xưng đế, định niên hiệu là Tĩnh Hòa.
Khi nàng ngồi uy nghiêm trên điện, công chúa ngang bướng ngày xưa
dường như trong một đêm đã trưởng thành. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị
lướt qua triều đình, qua văn võ cả triều, tựa như thấy thiếu niên có ánh mắt lạnh như nước kia, đó là nỗi đau nhức vĩnh viễn trong lòng nàng.
Mùa thu năm Nguyên Võ thứ hai mươi sáu, tin chiến thắng biên quan,
Phù Phong quốc rốt cuộc đã rút binh xin hàng, cúi đầu xưng thần. Tiếc
nuối chính là, thủ lĩnh Tiêu Vô Cấu lúc giao chiến với danh tướng Phù
Phong quốc Mộ Dung Thùy đã bất hạnh trượt chân ngã xuống Tuyết Phong,
thi cốt không còn. Phó tướng Kha Nhung chiến công hiển hách, được phong
làm Đại tướng quân.
Đêm đó, vị Đại tướng quân trẻ tuổi này từ chối tiệc chiêu đãi, đi
thẳng đến Phong Thiên phủ, đặt một chiếc nhẫn ngọc bích giao cho Nhiếp
Chính Công Phong Thiếu Từ, quỳ rạp xuống trước mặt ông, khóc ròng không
thành tiếng:
- Nếu không phải Dật Quân công tử vì cứu thuộc hạ, thì cũng không đến nỗi bị ngã xuống Tuyết Phong…
Phong Thiếu Từ xoay người sang chỗ khác, cả người luôn vững như Thái
Sơn rung động không ngừng, sự đau đớn lặng lẽ này chấn động mỗi người ở
đây.
Tiêu Vô Cấu nắm chặt tay Thẩm Hi Vi, cùng quỳ xuống.
Một lúc lâu, Phong Thiếu Từ xoay người lại, đưa chiếc nhẫn ngọc bích đặt vào lòng bàn tay Thẩm Hi Vi:
- Đây là vật đính hôn của hai nhà Phong Thẩm, Dật Quân đã chết, hôn ước đương nhiên vô hiệu, cháu cầm lấy đi.
Thẩm Hi Vi cầm chiếc nhẫn ngọc trong tay, nước mắt tuôn rơi.
Phong Thiếu Từ nâng Kha Nhung dậy, ngẩng lên nhìn ánh trăng ngoài đình, khẽ than một tiếng.
Ông biết, có một số việc không thể thay đổi, kể cả Lệ Vô Song, Mộ
Dung Thùy, Tiêu Vô Cấu…Đương nhiên, sẽ không ai biết người này thật ra
chính là đứa con trai bất kham phóng túng của ông, khi cái tên như sấm
bên tai trên bia mộ này tìm về thì kiêu tử và chiến binh của một thế hệ
mới đang tiếp tục ma thương thử kiếm, một lần nữa bước lên vũ đài lịch
sử của chiến tranh, xương trắng khắp nơi.
- End-
Lời cuối của mình: Trong truyện này, mình thích nhất là Phong Dật
Quân, mình không hiểu câu kết ý tác giả là gì lắm (thực sự là vậy) nhưng mình tin Dật Quân không chết, là anh ấy cố tình như vậy để thành toàn
nốt cho Hi Vi và Tiêu Vô Cấu. Mình rất thích tính cách, con người của
Dật Quân.
Không hiểu sao mình luôn cảm thấy Phong Thiếu Từ có bóng dáng của Lâm Thiếu Từ (có lẽ là gần như trùng tên).
Mình cũng tiếc cho Thẩm Đa Tình và Lãnh Quan Ngữ. Nhưng việc tác giả
để Lãnh Quan Ngữ theo Bộ Lưu Tiên, mình thấy cũng được lắm. Mình cũng
khá thích Bộ Lưu Tiên.
Mình có đặt lại tiêu đề chương, vì truyện này để lâu, các bạn không ngại hãy đọc lại từ đầu để cảm nhận nó nhé.
Cuối cùng là cáo lỗi các bạn vì đã ngâm truyện này lâu như vậy, mấy ngày tết mình đã tranh thủ dịch một lèo cho xong.
HẾT