Ảo Mộng Tru Yêu

Chương 5: Chương 5: Trong ánh lửa rừng rực, một luồng khí trống rỗng nổi lên, giống như kình phong gào thét xuyên qua khu rừng.




Giữa núi rừng sau cơn mưa, không khí vô cùng tươi mát.

Lãnh Quan Ngữ đứng ở trên đường núi âm u lạnh lẽ, nhìn cây cổ thụ che trời trước mắt, gốc rễ chằng chịt, cành lá sum suê, xanh biếc dày đặc. Đứng ở dưới gốc cây nhìn lên giống như một chiếc ô lớn.

Chàng chỉ vào ánh lửa cháy, nói:

- Nửa tháng trước, ta dưới cây này phát hiện một bộ xương cốt thiếu tay chân. Lúc đó, ta đã kiểm tra trong phạm vi hơn mười cây, mỗi một phiến đá lá cây đều được kiểm tra hết, nhưng không phát hiện ra gì.

Nói xong, chàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Đa Tình đứng bên cạnh. Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, dung nhan thanh khiết trẻ trung, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra sự hoang mang khó hiểu.

Trong giây lát, Thẩm Đa Tình đột nhiên phát hiện, thiếu niên trầm lặng ít nói lạnh lùng này còn tuấn mỹ hơn so với các nam tử khác, mỏng manh hơn mấy phần so với nữ tử, đường nét giữa khuôn mặt toát lên vẻ phong lưu minh tú.

Bất chợt, chàng có một cảm giác gần như không hít thở được, vội quay đầu đi, nói:

- Lên cây nhìn xem.

Dứt lời liền bật người phi lên, tư thái mềm mại đáp xuống cành cây, cành cây không hề có biểu hiện bị sức nặng ép xuống.

- Thân thủ giỏi!

Phong Thác Hi khẽ tán thưởng. Trong ánh mắt của Lãnh Quan Ngữ cũng ánh lên tia tán thưởng mơ hồ.

Tay trái của Thẩm Đa Tình kéo ngón tay thành quyết, ngưng mắt nín hơi chốc lát, lòng bàn tay bỗng nhiên toát lên một chùm ánh sáng mạnh mẽ màu đỏ rực, chầm chậm chiếu lên từng tán cây, tán cây xanh mướt sum suê dầy đặc dưới chùm ánh sáng đỏ rực chợt trở nên trong suốt như giọt mưa.

Phong Thác Hi kết giao với Thẩm Đa Tình nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy Thẩm Đa Tình sử dụng ảo thuật mật tông, không ngờ lại tươi đẹp diễm lệ lay động lòng người đến vậy. Hai mắt Lãnh Quan Ngữ sáng rực, chăm chú nhìn tỉ mỉ lên từng phiến lá nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.

Ngón tay Thẩm Đa Tình khẽ bắn ra, chùm ánh sáng đỏ chợt tắt.

- Trên cây đúng là không có gì cả.

Chàng nói xong nhảy xuống cây, hai chân vừa đáp xuống đất, bỗng nhiên mặt biến sắc, chậm rãi đi đến gần gốc cây hai bước, cúi xuống chăm chú nhìn một bãi cỏ ẩm thấp.

Lãnh Quan Ngữ nhìn theo tầm mắt của Thẩm Đa Tình, hai mắt chợt sáng ngời.

Phong Thác Hi nói:

- Xung quanh cỏ cây xanh tốt dày rậm, vì sao lại có một bãi đất khô vàng đến vậy?

Thẩm Đa Tình nói:

- Đào lên xem nào.

Lãnh Quan Ngữ lấy trong người ra một đôi gang tay, nhặt một cành cây khô lên vẽ thành một đường tròn, nhẹ nhàng bới vạch lớp cỏ trên mặt đất ra, một mùi lạ xông vào mũi.

Thì ra lớp cỏ này trùm lên mặt đất, dưới thảm cỏ, rõ ràng là một người chết, thi thể đã thối rữa từ lâu, trên thi thể đầy cánh hoa héo rũ, mùi lạ chính là mùi hoa còn sót lại và mùi thi thể thối rữa tanh tưởi hòa quện lại.

Lãnh Quan Ngữ nhíu chặt mày lại, định tiến tới kiểm tra.

Thẩm Đa Tình thấy trên mặt Lãnh Quan Ngữ lộ vẻ ghê sợ, lại liếc nhìn bao tay trắng tinh của hắn, chàng khẽ nói:

- Để ta làm cho.

Nói xong cầm lấy cành cây trong tay Lãnh Quan Ngữ, khẽ gẩy những cánh hoa trên thi thể ra.

Bộ ngực trên thi thể bị phanh ra, nội tạng bên trong chẳng biết đi đâu hết, mà bám vào trong lồng ngực chính là một vật hình cầu rất lớn màu đỏ tươi. Nhìn kỹ thì vật hình cầu này là vô số trứng noãn trùng to nhỏ hợp thành, quấn quýt từng tầng như quả nho.

- Đây là buồng trứng của nó.

Trứng côn trùng của hồ điệp rất lớn, thân hình của hồ điệp yêu này quả thực là không thể dự đoán được, Thẩm Đa Tình cũng phải giật mình.

Bên cạnh thi thể là một thẻ bài gỗ màu đen. Lãnh Quan Ngữ giật mình nói;

- Đây là “Nhiếp Tộ Xã” đuổi bắt hung thủ bị mất tích, không biết thi thể của hai người còn lại ở đâu?

Phong Thác Hi sợ hãi than:

- Những trùng noãn này, một khoảng thời gian nữa..có phải là sẽ…biến thành mấy trăm con điệp yêu?

Lãnh Quan Ngữ cầm lấy thanh đuốc, ngẩng lên nhìn xung quanh:

- Buồng trứng này ở đây, vậy hồ điệp yêu chắc chắn là ở gần đây thôi.

Thẩm Đa Tình nói;

- Trước tiên chúng ta hủy buồng trứng này đi, rồi đi bắt những con điệp yêu giảo hoạt này.

Dứt lời liền kết thủ ấn, dấy lên một ngọn lửa, hai tay chậm rãi đẩy vào trong thi thể.

Lập tức, nghỉ nghe bên trong thi thể “ầm” một tiếng, luồng lửa bốc lên cao, thi thể thối rữa trên mặt đấy bằng phẳng nổ tung bắn thẳng vào mặt.

Lãnh Quan Ngữ và Phong Thác Hi bịt mũi lui ra sau vài bước.

Giờ khắc này, mưa đã ngừng, một vài ngôi sao vây quanh mặt trăng mở ảo dưới màn đêm thâm u, đem chiếu ánh sáng xuống khu rừng yên tĩnh nhưng đầy yêu dị.

Trong ánh lửa rừng rực, một luồng khí lưu bất ngờ nổi lên, gió thét gào ập tới, hàng vạn hàng ngàn lá cây rơi rụng như mưa, khu rừng cuồn cuộn, như sắp có cơn gió bão đi qua ngọn núi này.

Áo của ba người bị gió thổi bay phần phật, tầm nhìn bị ngăn cản, hít thở khó khăn.

Rồi đột nhiên, một bóng tối nặng nề ụp xuống, một con quái vật cực lớn mở rộng hai cánh từ trên không đáp xuống, mang theo sự mạnh mẽ xông tới những người đang vừa mới đứng bình ổn. Con quái vật nhào tới nhanh chóng đập cánh, ý đồ muốn dập lửa ở bên trong thi thể, đốm lửa bắn khắp nơi, gió thổi từng trận.

Ba người lui xuống mấy trượng, lúc đứng vững lại nhìn kỹ, lập tức đều ngây người.

Đây là một con bướm cực lớn, từ bụng đến đuôi khắp toàn thân vàng rực, hai cánh trải rộng đỏ thẫm lấm tấm những chấm màu tím xanh. Đôi cánh rộng khoảng chừng hơn hai trượng, xòe ra giống như hai cánh buồm đón gió, dưới ánh trăng, xán lạn lóa mắt, mỹ lệ nhiếp hồn.

Mặc dù Thẩm Đa Tình biết là một con điệp yêu, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy cũng không kìm được nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này, điệp yêu đã dập tắt lửa, nhưng buồng trứng bên trong đã bị thiêu hết không còn sót lại chút gì, chỉ có những mảng tro tàn bay lượn trong gió đêm. Nó chậm rãi xoay người lại, cặp mắt trên trán mở to sáng quắc lóe lên tia màu xanh quỷ dị.

Bốn phía yên tĩnh.

Lãnh Quan Ngữ tay ấn chuôi đao, “xoẹt” một cái, bảo đao đã rút ra khỏi vỏ, sắc bén. Phong Thác Hi cũng cầm kiếm, nín thở ngưng thần, chỉ có Thẩm Đa Tình là lặng yên đứng im, trầm tư bất động.

Con điệp yêu kia bỗng nhiên bổ nhào tới, bốn móng vuốt lợi hại như lưỡi câu chụp tới trước mặt ba người. Lãnh Quan Ngữ di chuyển người đón nhận, hoành đao chém thẳng vào hai chân nó, Phong Thác Hi giơ kiếm lên đâm vào hai mắt nó, dưới sự kích động của chân khí, bảo kiếm ngân vang không ngớt.

Điệp yêu bay lên không trung tránh trường kiếm của Phong Thác Hi, cùng lúc hai chi trước đã bị một đao của Lãnh Quan Ngữ chém trúng, thoáng chốc, máu tươi bắn ra ngoài.

Điệp yêu đau đớn đập hai cánh kích động luồng khí bốn phía, lá rụng cuồn cuộn. Hai người Phong Lãnh cảm thấy trước mắt mờ mịt, như có hàng ngàn hàng vạn cành cây lá rụng bay lượn, đành phải nhắm mắt lại, dựa vào nhĩ lực để chăm chú phân biệt.

Hai cánh điệp yêu lại một lần nữa cụp xuống.

Thẩm Đa Tình nhảy mạnh lên cao mấy trượng, hai chân lăng không thả người đáp trên lưng con điệp yêu. Hai tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên trời tạo thành quyết, khẽ quát một tiếng, hai luồng chân hỏa từ trong lòng bàn tay toát ra, lật chưởng đập xuống phía dưới đem hai luồng chân hỏa xiết chặt trên hai cánh của điệp yêu.

Hai cánh bảy màu mỏng như lụa trong nháy mắt bị đốt cháy xuyên thủng, một mùi khí khét lẹt tỏa khắp không khí, hai cánh của điệp yêu lập tức bị cháy rụng rơi xuống đất, nó kêu lên những tiếng thảm thiết không ngớt bên tai.

Lãnh Quan Ngữ thừa cơ phi thân lên, chém một đường đao ngang qua, đầu của điệp yêu tức thì bay xéo ra ngoài, lăn trên mặt đất.

Thân hình điệp yêu kịch liệt co rút nhỏ lại, giống như quả khí cầu khổng lồ bị đâm thủng, trong nháy mắt bị hút khô quắt như lá rụng, nằm trên thảm cỏ ẩm ướt không nhúc nhích, thành một vật không còn hình dạng.

Ba người lặng yên.

Phong Thác Hi tra kiếm vào vỏ, tiến lên nhìn hai cánh của nó một chút, than thở:

- Không ngờ một con điệp yêu nho nhỏ này lại trở nên to lớn như thế? Toàn Hoa Châu sao lại có loại yêu nghiệt này vậy?

Lãnh Quãn Ngư trầm ngâm nửa khắc, bỗng nhiên nói:

- Không đúng!

Thẩm Đa Tình gật đầu:

- Đúng vậy!

Phong Thác Hi vội hỏi:

- Không đúng chỗ nào?

Thẩm Đa Tình đi qua, nhặt chiếc đầu của hồ điệp đã bị chém đứt lên đưa tới trước mặt Phong Thác Hi, giải thích:

- Chúng ta biết con điệp yêu này, râu của nó đã bị chặt đứt một đoạn, nhưng ngươi xem, xúc giác của con hồ điệp này vẫn còn hoàn chỉnh.

Phong Thác Hi kêu lên:

- Chẳng lẽ còn có điệp yêu nữa?

Chàng còn chưa dứt lời, bốn phía bỗng nhiên đen kịt một mảng, ánh lửa sáng tỏ trên đầu đã bị bóng tối che phủ kín, sâu trong khu rừng rậm vang lên tiếng nổ lớn, giống như có hàng ngàn hàng vạn kỵ binh như sấm sét đang cuồn cuồn lao tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.