Lúc mặt trời lặn xuống, ráng chiều đỏ rực buông xuống trên ngọn núi
phía Tây, biến ảo trùng điệp, như chìa tay có thể chạm vào được.
Tiếng đánh nhau kịch liệt xé rách hoàng hôn vô cùng mỹ lệ mờ ảo này.
Dưới ngọn núi cỏ xanh hoa dại thơm nát có hai nữ tử kiếm thế như hồng địa bao vây Tiêu Vô Cấu và Thẩm Hi Vi. Nữ tử áo hông, trái xanh phải
hồng, chính là hai người mà Thẩm Đa Tình đã gặp trong động.
Thì ra, Tiêu Vô Cấu chợt thấy trong hàn đàm có người rơi xuống,
trong lòng biết là khác thường, lúc này Thẩm Hi Vi bị dọa ngất đã tỉnh
lại, liền bám lên vách núi trèo lên trên, đi tới giữa sườn núi thì gặp
hai nữ tử đang chạy đi giúp huynh đệ lão Kim.
Hai nàng chợt thấy hai người xa lạ vào núi, không nói lời nào đã động thủ luôn. Nào ngờ võ công Tiêu Vô Cấu trác tuyệt, Thẩm Hi Vi tuy công
lực kém hơn một chút nhưng thân pháp cực kỳ linh hoạt. Hai nữ tử đấu
chưa tới chín hiệp liền gọi chim quái tới hỗ trợ.
Tiêu Vô Cấu cũng không ngờ trên ngọn núi hoang vắng lại có hai nữ tử
tuổi còn trẻ nhưng công phu cực cao, xuất thủ lại hung ác tàn bạo, xảo
trá. Hơn nữa các nàng tự biết công lực không địch lại được Tiêu Vô Cấu,
nên không chính diện nghênh chiến với hắn mà chỉ toàn lực đối phó với
Thẩm Hi Vi. Cho nên, hắn cũng chỉ gặp chiêu thì phá chiêu chứ không thể
làm gì được các nàng.
Lúc này, bỗng nghe trên đỉnh đầu tiếng chịm kêu lạnh lẽo, từng đợt gió mạnh phốc tới.
Hắn biết sự lợi hai của đàn chim quái này, rất sợ làm tổn thương tới
Thẩm Hi Vi, liền vung nhuyễn tiên quay vòng tròn lăng không đánh lên
không trung, lập tức những tiếng kêu thê lương vang lên bốn phía, từng
mảng lông chim trắng đen rơi xuống lả tả.
Hai người đều bị đàn chim quái gây thu hút nên không để ý có một bóng người khác đang kề sát ngọn núi vội vàng chạy tới.
Thẩm Đa Tình ở trên núi nhìn thấy rất rõ, người đàn ông da ngăm đen,
thân hình cao lớn kia chính là Tiêu Vô Cấu, lại thấy muội muội bình yên
vô sự, trong lòng an tâm liền từ trên ngọn núi phi thẳng xuống, hồng y
phất phơ như tiên.
Thẩm Hi Vi thấy bóng dáng quen thuộc, biết ca ca đã tới, lập tức hoan hô nhảy nhót, hưng phấn chạy tới phía ngọn núi mà không đề phòng Kim
lão tam nhân cơ hội chộp tới trước mặt, loan câu sáng như tuyết đâm tới
trước ngực nàng.
Thẩm Đa Tình từ xa nhìn thấy, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng ngoài
tầm tay với. Chợt thấy một bóng đen lóe lên, Tiêu Vô Cấu đã lắc mình
tới, trường tiên cuộn lấy binh khí của ông ta, hất về phía bên phải.
Hai nữ tử phía sau thừa cơ giương kiếm phi tới, kiếm khí trùng điệp
lạnh léo nhanh như chớp đâm tới sau lưng hai người Tiêu Thẩm.
Tiêu Vô Cấu giật mình, tay phải múa trường tiên, tay trái nhanh như
chớp bẽ gãy thanh kiếm đâm phía sau lưng Thẩm Hi Vi, nhưng người ở sau
lưng mình thì lại không thể phòng ngự mà bị đâm một kiếm, lập tức máu
bắn ra nhuộm thẫm bạch sam.
Thẩm Hi Vi nhìn thấy cảm giác như mũi kiếm đó đâm thẳng vào tim mình, lập tức không nói với nào xoay người đánh hơn mười chưởng như cuồng
phong lên lục y nữ tử đã đâm làm Tiêu Vô Cấu bị thương, làm lục y nữ tử
bị đấu pháp đoạt mệnh của nàng làm cho luống cuống chân tay.
Lúc này, Thẩm Đa Tình đã phi thân tới, đâm một đao vào lưng Kim lão
tam. Lão ta dám đánh lén muội muội của mình, lại còn ức hiếp Lãnh Quan
Ngữ, nỗi hận đã ngưng tụ lại trong ngực nên một đao này vô cùng sắc bén.
Kim lão tam nghe tiếng gió thổi, chưa kịp quay đầu lại đã bị chém đứt thành hai đoạn.
Tiêu Vô Cấu đột nhiên thấy từ dưới núi xuất hiện thiếu niên tuấn lãng này, lại có đao pháp cương mãnh quyết tuyệt như vậy, cũng ngẩn người
ra.
Hai nữ tử kia thấy hồng y tập kích này là Thẩm Đa Tình, đã biết
chính là truyền nhân của Đàm Liên Tịnh Đế, sợ tới mức mặt hoa biến sắc,
không hẹn mà cùng bỏ chạy xuống chân núi.
Thẩm Đa Tình đang trong cơn giận thắng lợi sao có thể để hai ả chạy trốn, liền nhanh như chớp đuổi theo.
Thẩm Hi Vi vội chạy tới bên Tiêu Vô Câu, nôn nóng đến mức nước mắt tuôn xuống không ngớt:
- Đồ đen thui, ngươi sao rồi? Có nặng lắm không?
Tiêu Vô Cấu mặc dù trúng một kiếm, vết thương cũng rất sâu, nhưng
thấy nét mặt nàng thân thiết, trong lòng vô cùng vui sướng, nhịn đau
cười nói:
- Không sao, chảy chút máu thôi.
Thẩm Hi Vi thấy trong mắt hắn có ý cười, liền xấu hổ cúi mặt xuống, lại xé áo bào, băng vết thương cho hắn.
Thấy nàng như vậy, ý cười Tiêu Vô Cấu càng sâu, liền chỉ Thẩm Đa Tình đang ngăn cản hai ả kia, hỏi:
- Ngươi biết hắn?
- Huynh ấy là….
Thẩm Hi Vi vốn định nói là “ca ca của ta”, nhưng chợt nhớ ra mình đang mặc nam trang, vội sửa lời, nói:
- Hắn là công tử nhà ta.
Tiêu Vô Cấu thấy vẻ mặt nàng buồn xo, cười nói:
- Khó trách thân thủ ngươi không tệ, không hề thua kém binh sĩ! Thôi đừng khóc nữa, chúng ta xuống đó hỗ trợ.
Đợi hai người chạy tới trước mặt thì Thẩm Đa Tình đã khắc chế được hai ả, đang lần lượt gặng hỏi đường vào của huyệt động.
Hai ả kia miệng rất cứng, chỉ cười nhạt không trả lời.
Thẩm Hi Vi rất nhanh đảo tròng mắt, cười hì hì bước lên, nói:
- Công tử, huynh không ngại thì trước tiên phế công lực của hai ả đi, sau đó mới từ từ tra khảo.
Hai ả nghe vậy, sắc mắt biến đổi.
Thẩm Đa Tình không gặp nàng thì lo lắng, giờ thấy nàng bình yên vô sự, trong bụng lại đầy lửa giận, trừng mắt với nàng, nói:
- Lát nữa ta tính sổ với ngươi sau.
Thẩm Hi Vi lè lưỡi, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Ta giúp huynh hỏi đường vào sơn động, huynh không được tức giận, có được không?
Thẩm Đa Tình xụ xuống, hừ nói:
- Đừng mơ như thế là xong.
Ngữ khí cũng đã rộng rãi hơn.
Tiêu Vô Cấu thấy hai người họ, chủ nhân thì chẳng có ba phần uy
nghiêm, thư đồng thì chẳng có mấy phần sợ hãi, không khỏi thấy kỳ quái.
Lúc này, Thẩm Hi Vi tiếp nhận trường đao trong tay ca ca, tới trước mặt lục y nữ tử, nói:
- Ngươi nghe rõ rồi chứ, hiện tại ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không
trả lời vấn đề của công tử nhà ta, ta sẽ cắt một lỗ tai nhà ngươi.
Cô gái này sắc mặt thay đổi đột ngột, quả lực là điều này còn kinh khủng hơn so với việc phế võ công của ả.
Thẩm Hi Vi cười xán lạn:
- Giờ ta bắt đầu đếm: một, hai ba.
Vừa dứt lời, ánh đao đã lóe lên, tai trái của lục y nữ tử đã rơi xuống đất.
Trong lòng nàng vô cùng hận nữ tử này đã đâm làm Tiêu Vô Cấu bị
thương, vì vậy đếm cực nhanh, căn bản không cho ả có cơ hội trả lời.
Nữ tử kia thấy lỗ tai mình rơi xuống, lập tức ngất xỉu.
Thẩm Hi Vi chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía hồng y nữ tử bên cạnh, vẻ mặt cười vô cùng ngây thơ.
Hồng y nữ tử không đợi nàng nói, vội vàng gật đầu:
- Giải huyệt đạo cho ta, ta dẫn các ngươi đi vào.
Thẩm Đa Tình vung tay giải huyệt đạo cho ả, bốn người định chạy, chợt nghe Tiêu Vô Cấu cả kinh nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Theo ánh mắt của hắn, thấy cơ thể của lục y nữ tử đang nhanh chóng
thối rữa, máy loãng tràn ra, da lập tức hao mòn, dần dần biến thành bãi
nước đen.
Thẩm Đa Tình kinh hãi, bật thốt lên:
- Hủ thi hóa cốt phấn?
Tiêu Vô Cấu vội hỏi:
- Đây là độc gì, sao quỷ dị như vậy?
- Là một loại kịch độc ở ngoài Tây Vực, ta cũng chỉ nghe qua, không ngờ lại bắt gặp ở đây.
Hồng y nữ tử thấy bọn họ phân tâm, lập tức đề khí phi thân bỏ chạy về hướng ngọn núi phía Tây. Ba người giật mình, vội vã đuổi theo. Ả kia
quay lại bắn ra một loạt độc trâm hàn khí.
Thẩm Đa Tình phất tay áo qua mặt, quét cuốn lấy toàn bộ độc trâm, lăng không tới trước mặt hồng y nữ tử, lạnh lùng nói:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Hồng y nữ tử giơ kiếm lên định đâm, chợt có một viên đá phá không mà
tới, bắn trúng huyệt thái dương của nàng, máu phọt ra.Thẩm Đa Tinh vụt
đến muốn cứu người nhưng đã không kịp.
Thấy ngọn núi phía Tây có một thiếu niên vóc người cao lớn phi thân tới, đó chính là Bộ
Lưu Tiên.
Tiêu Vô Cấu thấy hắn thì kinh ngạc:
- Lưu Tiên, sao ngươi tới đây?
Bộ Lưu Tiên đáp:
- Nước Phù Phong mang cống phẩm đến, nữ hoàng bệ hạ cố ý ban thưởng
cho nghĩa phụ ta, lẹnh ta lên núi. Ta ở dưới chân núi gặp phó tướng của
ngươi, nghe chuyện về hồ điệp, khi tặng cống phẩm xong thì nhanh chóng
đi tìm các ngươi, vừa đúng lúc thấy.
Thẩm Đa Tình thở dài, nói:
- Đáng tiếc người còn sống duy nhất cũng không còn nữa.
Bộ Lưu Tiên vội hỏi chuyện gì xảy ra, Thẩm Đa Tình đem chuyện đêm qua ở trong huyệt động nói lại, nhăc đến việc Lãnh Quan Ngữ bị cướp đi, sắc mặt lại buồn bã.
Lập tức, Thẩm Hi Vi cũng đem chuyện lạ của hai tối đã gặp phải nói cho Thẩm Đa Tình hay.
Bộ Lưu Tiên nghe nhắc đến hắc y thiếu niên xấu xí thần bí kia, trong
ánh mắt sâu như hàn đàm lóe lên tia sáng lạ thường khó mà phát hiện.
Yên lặng chốc lát, Thẩm Đa Tình vội nói với Thẩm Hi Vi:
- Tiêu Dung, ngươi hãy lập tức xuống núi, ở đây không thích hợp ở lâu.
Thẩm Hi Vi ngẩn ra, hỏi:
- Huynh không xuống núi à?
- Lãnh hộ vệ sinh tử chưa rõ, ta nhất định phải tìm được hắn.
Thẩm Hi Vi cong miệng:
- Vậy ta cũng không đi.
Thẩm Đa Tình sầm mặt, quát lên:
- Không được hồ đồ.
Bỗng nhiên Bộ Lưu Tiên mở miệng:
- Địa hình trên núi này tiểu đệ khá quen thuộc, không bằng để tiểu đệ ở lại cùng Thẩm huynh đi tìm kiếm. Tiêu tướng quân trong người có việc, không ngại thì hãy đưa tiểu huynh đệ này xuống núi trước.
Lúc hắn nói “có việc trong người”, ngữ khí hơi nặng nề. Tiêu Vô Cấu như nhớ ra gì đó, lúc này gật đầu nói:
- Được! Chỉ là tiểu Dung theo ta xuống núi, chẳng hay Thẩm công tử có yên tâm không?
Thẩm Đa Tình thấy hắn liều mình cứu muội muội, lại thấy hắn khí vũ hiên ngang, phong thái hào sảng, từ lâu đã có thiện cảm:
- Thư đồng này của ta rất bướng bỉnh, còn xin Tiêu huynh bỏ qua cho.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy mừng rỡ:
- Thẩm công tử xin cứ yên tâm.
Mặc dù rất không muốn nhưng thái độ ca ca kiên quyết, Thẩm Hi Vi biết nhiều lời cũng vô ích, đành phải nghe theo.
Trời tối đen, màn đêm nặng nề buông xuống dãy núi, sương mù đỉnh núi
trùng điệp dày đặc ngưng tụ, chim vội bay vào rừng, thiên đại lập tức
tiêu điều lạnh lẽo.
Thẩm Đa Tình với Bộ Lưu Tiên phi thân lên ngọn núi, ước chừng thời
gian một chén trà nhỏ, đã đi cới cửa động đã được lưới sắt vây chặt.
Hai người đi xung quanh sơn động hơn mười trượng lục soát tỉ mỉ thạch bích mà không phát hiện được chút manh mối gì. Hai người nhìn nhau
không nói, cùng rơi vào trầm tư.
Bộ Lưu Tiên thấy lòng bàn tay dính đầy rên xanh trên thạch bích, liền ngồi xổm bên cạnh thác nước rửa tay.
Thẩm Đa Tình nghiêng đầu nhìn hắn, chợt thoáng thấy trong thác nước
như có một luồng sáng bạc, trong lòng khẽ động, vội thả người bay qua
vào trong thác nước. Lúc đi qua rèm nước dừng lại, tập trung nhìn vào,
chàng lập tức mừng rỡ như điên.
Thì ra có một sợi dây thừng màu trắng ngọc cực nhỏ rũ xuống trong
thác nước, chen lẫn vào trong nước chảy đong đưa không ngừng, giống như
ngấn nước đổ cùng thác nước, nếu là ban ngày ánh nắng sáng rực, thì sẽ
vô cùng khó phát hiện ra, nhưng dưới ánh trăng, dây thừng này lại không
ngừng phát ra màu sáng bạc.
Trong ánh mắt Bộ Lưu Tiên thoáng hiện lên tia tán thưởng:
- Thẩm huynh, có phát hiện sao?
Cách rèm nước, Thẩm Đa Tình trả lời hắn:
- Thì ra cơ quan này giấu ở phía trước thác nước.
Nói xong khẽ kéo sợi dây thừng, ba lưới sắt ở trước cửa động lập tức không một tiếng động được kéo lên, huyệt động u ám đen sâu giống như
miệng lớn của quái thú mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt hết tất
cả.
Hai người đi vào trong bụng núi có lưới sắt trùng điệp, thấy Bộ Lưu Tiên bước nhanh tới phía trước, Thẩm Đa Tình nhắc nhở hắn:
- Bộ tướng quân cẩn thận, những lưới sắt này chính là mê trận, rất cổ quái.
Bộ Lưu Tiên đáp khẽ một tiếng, đốt nhánh lửa lên, chậm rãi đi vào quan sát quái thú trong hốc động.
Thẩm Đa Tình tính toán, những hốc động này không nhiều không ít, vừa
đủ bốn mươi chín hốc, quái thú trong từng hốc không giống nhau, nhưng lờ mờ có thể nhận rõ tên gọi hình dạng, duy nhất có con chính giữa thì
không biết là quái vật gì.
Đó là một pho tượng cánh điệp thân rắn.
Bộ Lưu Tiên chợt quay đầu lại hỏi:
- Xà hai cánh, đại diện cho gì nhỉ?
Thẩm Đa Tình nhìn chăm chú pho tượng kỳ lạ này, chậm rãi nói:
- Trong Điển tịch thượng cổ ghi chép, cổ nhân sùng bái xà, nó đại
diện cho sự biến hóa thời gian và vũ trụ. Xà có lúc tượng trưng cho vũ
trụ hoang lưu, có lựu lại tượng trung cho ma thần tử vong, tương truyền
Phục Hy và Nữ Hoa chính là đầu người thân rắn. Người có đầu người thân
rắn vốn có bản lĩnh thông thiên, nhưng bởi nguyên nhân tiến nhập xà mà
mất đi vĩnh hằng, Thế nhưng…
Chàng bỗng nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Vậy thì cánh điệp thân rắn sẽ có ý nghĩa gì? Tượng này với hồ điệp, độc xà có liên quan gì không?
Bộ Lưu Tiên nghe mặt không biến sắc, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên tia kinh ngạc bất ngờ, không biết là kinh ngạc sự hiểu biết của Thẩm Đa Tình, hay là kinh ngạc chuyện khác, hắn khẽ nói:
- Chúng ta đi tìm Lãnh hộ về trước đã.
Hai người cẩn thậnđi qua bụng núi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện ba
ngã đường, mỗi một đường đều có thể chứa hai người cùng đi. Đang do dự,
chợt nghe huyệt động bên trái có truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Đa Tình giành bước vào trước, cảm thấy âm phong ập tới người,
hàn khí bức người. Đang định đi tiếp, chợt dưới chân vấp phải vật gì,
liền cúi xuống nhìn, là bội đao của Lãnh Quan Ngữ.
Bỗng nhiên, phía sau cũng là tiếng kêu khẽ của Bộ Lưu Tiên:
- Đây hình như là y phục của Lãnh hộ vệ.
Thẩm Đa Tình vội nhận lấy xem, đó chính là trường bào của Lãnh Quan
Ngữ, vội đoạt lấy nhánh lửa trong tay Bộ Lưu Tiên, ngồi xuống tỉ mỉ tìm
kiếm, chỉ thấy trên mặt đất có một đai lưng ngân châu, mặt đất lạnh lẽo
ẩm ướt, trong lòng chàng trầm xuống rất sâu.
Bộ Lưu Tiên thấy sắc mặt chàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch không có huyết sắc, vội ngồi xuống:
- Thế nào?
Thẩm Đa Tình lặng im một lúc, mới đáp:
- Hôm nay ta đã từng gặp một người toàn thân bị hóa nước mà chết, chẳng…chẳng lẽ….
Chàng cảm giác tim mình như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, không nói được nữa.
Bộ Lưu Tiên ngây người ra một hồi, hai mắt cụp xuống:
- Y phục này của hắn còn đây, chắc là không sao, chúng ta đi nơi khác tìm xem.
Nhưng trong giọng nói lại bộc lộ ra hàm xúc như ngay cả mình cũng không tin.
Lúc này, độc trùng ban ngày không biết đã đi đâu hết, trong huyệt
động tĩnh lặng, ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có, chỉ có
tiếng hít thở nhỏ của hai người họ.
Không biết đã lục soát trong huyệt động bao nhiêu canh giờ, sắc mặt Bộ Lưu Tiên nghiêm trọng, hai tay nắm chặt:
- Chỉ sợ Lãnh hộ vệ…dữ nhiều lành ít, chúng ta xuống núi thôi.
Thẩm Đa Tình cầm bội đao của Lãnh Quan Ngữ, nét mặt như chạm đá, một lát sau mới gật đầu.
Ra khỏi động, vầng trăng đã nhô lên cao, bầu trời trong vắt, có vài
ngôi sao ở trên cao lóe sáng, càng tăng thêm sự thâm sâu của trời đêm,
giống như một đường thẳng hướng về nơi vô cùng rộng lớn không thể biết
được.
Thẩm Đa Tình nhìn những chấm sao nhỏ, cảm thấy chưa bao giờ có một sự thê lương và bất lực quyết tuyệt đến như này. Từ trước đến nay chàng tự cho mình bản lĩnh cao, càng tuân theo quy tắc nhân sẽ thắng thiên, cho
đến giờ khắc này, chàng mới sâu sắc lĩnh hội được tình cảnh bi thương
buồn bã của sự bất lực.
Bộ Lưu Tiên cũng ngửa đầu nhìn những ngôi sao nhỏ trên không trung,
trong đôi mắt thâm thúy kia như hòa vào màn đêm thâm sâu, tựa hồ như sự
đau thương sâu sắc bắt đầu tuôn trào, rồi lại cố gắng kìm nén lại, dần
dần trở thành một sự tuyệt vọng tàn khốc.