Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 17: Chương 17




Giọng Hạ Mộ Hiên hơi run rẩy, khác xa Vương gia phong lưu vô lại ngày thường trong kinh thành, lại càng chẳng giống Đại tướng quân sát phạt quyết đoán chỉ điểm giang sơn trên chiến trường, mà căng thẳng, kích động xen lẫn khó tin như mao đầu tiểu tử mới biết yêu. Kỳ thực, lúc này, trong đầu Hạ Mộ Hiên cũng rất loạn, thậm chí hắn còn không nghĩ ra phía sau tiếng gọi kia có ý nghĩa gì, chỉ là kích động theo bản năng. Tạ Ngọc nhận ra hắn, có phải Tạ Ngọc vẫn luôn biết thân phận của hắn?

Hạ Mộ Hiên khẩn cấp muốn một đáp án, nhưng Tạ Ngọc lại cố tình không đáp lại. Tạ Ngọc hoảng hốt vô cùng, không biết phải đối mặt như thế nào với tình cảnh đặc biệt này. Hắn có thể giả vờ hờ hững đối phó với Hiên Vương gia, cũng có thể sa đọa, phóng đãng lừa dối Minh Nguyệt lâu chủ, nhưng khi hai thân phận hợp lại làm một là lúc chỉ còn lại Hạ Mộ Hiên nguyên bản, thì Tạ Ngọc chỉ còn mờ mịt, luống cuống. Không còn...bất cứ lấp liếm nào nữa, đây chính là nam nhân hắn yêu nhất, nam nhân mười mấy năm cũng không thể quên.

Mắt Tạ Ngọc đã ươn ướt, say rượu nên hai mắt mơ màng càng lộ vẻ ba quang nhộn nhạo, chợt hắn đẩy Hạ Mộ Hiên đang ngẩn ngơ ra, liều mạng chạy ra cửa. Không quan tâm sau đó sẽ thế nào, cho dù là sau khi nói ra từ đây như người dưng nước lã, thì cũng đợi ngày mai hãy nói. Tốt xấu gì phải cho hắn chút thời gian, không muốn phải là đêm nay, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng... mất đi tất cả. Chân tâm che giấu đã lâu đột nhiên bị đập vỡ vỏ ngoài, thân thể trần truồng máu me đầm đìa cứ vậy mà lộ ra trước mặt nam nhân, Tạ Ngọc gần như đau đến không muốn sống, tự ghét tự trách, ghê tởm... Một đống tâm tình tiêu cực nhấn chìm hắn. Hắn không còn mặt mũi gặp lại Hạ Mộ Hiên nữa, sau đêm nay, đành là cô đơn thôi.

Dưới chân Tạ Ngọc lảo đảo, thêm đó lại bị vạt áo dài quá dài vướng chân, ngã ụp xuống đất. Nhưng không đợi hắn cùng đất mẹ tiếp xúc thân mật thì đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Hạ Mộ Hiên ôm Tạ Ngọc vào lòng thật chặt, đại thủ di động vuốt ve lưng hắn, tựa hồ muốn đem người ôm luôn vào trong thân thể của mình, không cho hắn chạy trốn nữa.

Tạ Ngọc không nghĩ nổi vì sao Hạ Mộ Hiên lại ôm mình, chỉ biết hoảng loạn đòi thoát ra, đem hết khí lực toàn thân ra để giãy dụa, một bên ưỡn ẹo thân thể một bên thất thanh khóc lớn, không hề có hình tượng chút nào mà kêu:

“Ngươi buông ta ra! Van cầu ngươi, buông ta ra! Hạ Mộ Hiên, ngươi là đồ khốn khiếp, a... Đừng như vậy, đừng bắt ta hận ngươi...”

Người trong lòng nhếch nhác trước nay chưa từng thấy, nước mắt chảy đầy mặt, tóc tai bù xù, biểu tình điên cuồng, nhưng dù Tạ Ngọc như vậy cũng không khiến Hạ Mộ Hiên sinh ra một chút ghét bỏ nào, trái lại còn cảm thấy hắn đẹp đến chân thực như vậy càng khiến cho tim mình đập loạn. Hạ Mộ Hiên ép hắn đến bên tường, dùng cánh tay sắt nhốt hắn lại, cho hắn ở trong ngực mình tha hồ bay nhảy, đầu cũng đã tiến đến cái cổ tinh tế của Tạ Ngọc, mút hôn trên da thịt mềm mại trắng như tuyết. Có thể do mới vừa tắm xong, nơi đó quả thực ngọt muốn mệnh. Hạ Mộ Hiên điên cuồng liếm láp, trên cần cổ tuyết trắng bận rộn lưu lại mảng lớn hồng ngân, gốc râu dưới cằm cũng kích thích da thịt non mềm, trắng tuyết. Cảm giác ẩm ướt cùng nhiệt độ môi lưỡi dần dần dừng lại. Tạ Ngọc giãy dụa, thân thể mềm mại vô lực, mặc cho Hạ Mộ Hiên đem hắn đặt trên tường bắt nạt, chỉ còn tiếng khóc không ngừng, vô cùng đáng thương mà nức nở.

Tạ Ngọc thương tâm cực kỳ, quả nhiên Hạ Mộ Hiên chỉ là cảm thấy hứng thú với khuôn mặt và thân thể của mình, liều mạng hôn môi một hồi, còn có vật cứng chống lên bắp đùi nữa, cứng quá, thật nóng... Chính mình cũng không chịu thua kém, rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng bị hắn lộng mấy cái là lập tức nhũn người, một bộ tao hóa tùy tiện bắt nạt. Nhưng mà, thật quá thoải mái, thân thể tịch mịch đã lâu rốt cuộc tìm thấy ôm ấp quen thuộc, bên trong thô bạo xen lẫn thương tiếc, yêu thương, suýt nữa làmTạ Ngọc luân hãm vào.

Hạ Mộ Hiên thấy thân thể trong lòng ngoan lại, lại dùng đầu lưỡi lưu luyến liếm gáy của Tạ Ngọc, rồi một dường hướng lên liếm cằm và đôi môi của hắn, cuốn nước mắt mặn chát vào trong miệng, sau đó thân mật cà cà đôi môi của Tạ Ngọc, lúc này mới từ trên nhìn xuống hắn, cười hỏi:

“Thừa tướng đại nhân của ta, không chạy nữa à?”

Tạ Ngọc tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó liền mềm nhũn ra, đôi môi bị cắn cho hồng hồng, dường như đã hạ quyết tâm, nói:

“Hạ Mộ Hiên, ngươi thả ta đi, đừng tiếp tục cùng ta dây dưa nữa... Trước đây, đều là lỗi của ta, là ta tham lam, ngươi nhất định đang ở trong lòng cười ta là kỹ nữ không biết xấu hổ còn giả vờ thanh cao.”

Nói chưa dứt câu đã bị Hạ Mộ Hiên ngắt lời:

“Tiểu Ngọc, ta không cho ngươi nói mình như vậy, trong lòng ta ngươi là người tốt nhất, trước giờ đều như vậy.”

Tạ Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, lập tức tự giễu nói:

“Ngươi không cần an ủi ta, trước đây, ngươi cũng không ít lần mắng ta là kỹ nữ. Cũng đúng thôi, bên này mới bị làm đến không khép được chân, chớp mắt liền dục cự còn nghênh, là ta không biết liêm sỉ... Hạ Mộ Hiên, tùy ngươi nghĩ thế nào về ta cũng được, ta mệt rồi, nếu ngươi đã phát hiện ra bộ mặt thật của ta, phỏng chừng còn cảm thấy coi ta thành Tạ Cẩn là khinh nhờn hắn. Cho nên, chúng ta đừng gặp nhau nữa...”

Hạ Mộ Hiên quả thực là bị Tạ Ngọc nói cho một mặt mông lung, hắn gọi Tạ Ngọc là kỹ nữ khi nào. Được rồi... Là lúc lên giường, nhưng cái này là tình thú mà, tiểu tử ngốc này thế mà lại tưởng thật, còn cùng hắn thu sau tính sổ. Hạ Mộ Hiên đang muốn giải thích nhưng càng nghe càng không đúng, coi hắn là thành Tạ Cẩn mà thương yêu, vì sao lại nói thế?

Tuy rằng không hiểu tâm tư của Tạ Ngọc, nhưng cái này không gây trở ngại cho Hạ Mộ Hiên hiểu được những lời này, hắn không rõ hỏi:

“Tiểu Ngọc, không phải ngươi vẫn cho là ta thích Tạ Cẩn, nhiều năm nay vẫn luôn coi ngươi là thế thân hả?”

Sự thực tàn nhẫn đột nhiên bị nói khơi ra ngoài, Tạ Ngọc cảm giác như bị một kiếm xuyên tim, lập tức liều mạng giãy gụa, khóc lóc nói:

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi không nên nói ra để khiến ta khó xử, là bản thân ta thấp hèn làm thế thân cho ngươi đùa bỡn, là ta không biết liêm sỉ chiếm lấy yêu thương ngươi dành cho ca ca. Ta tao ta tiện, ta từ nhỏ đã vậy, không có khí khái thần tiên như hắn, ngươi hài lòng chưa?”

Hạ Mộ Hiên quả thực cũng bị tiểu yêu tinh trong ngực chọc điên rồi, rõ ràng khóc rất thương tâm, còn không ngừng đánh hắn, nhưng thân thể vừa tao vừa thơm cứ lơ đãng cọ lên hắn, lãng thịt mềm mại, đàn hồi co giãn trắng trợn lắc lắc trên người hắn, chọc tới một thân dục hỏa. Mẹ nó, còn biết mình tao, tao thành như vậy còn không ngoan ngoãn nằm trên giường cho thao, còn ở đây hồ nháo.

Hạ Mộ Hiên hôn lên miệng nhỏ đang lải nhải của Tạ Ngọc, chặn lại hết thảy những lời tự coi rẻ bản thân của hắn, đại thủ không nhịn được làm ngoại bào xốc xếch của Tạ Ngọc càng thêm không thể tả, vải vóc trên dưới đều chất chồng bên hông, cái tay thô ráp vuốt ve yêu thương lồng ngực và bắp đùi lớn nóng như lửa của Tạ Ngọc, mỗi lần mỗi chỗ đều đốt lên ngọn lửa tình dục.

Tạ Ngọc bị mò không cách nào chống cự, khóc kêu biến thành rên rỉ ngọt ngào, ngất ngất ngây ngây treo trên người Hạ Mộ Hiên, toàn thân bạch nhục đều bị nam nhân sờ soạng. Dưới giãy dụa căm phẫn như vậy vẫn cự không dứt được việc mình gần gũi, thậm chí còn chìm đắm trong đó, Hạ Mộ Hiên sao còn không nghĩ thông, thấy Tạ Ngọc ngoan lại, vội nói:

“Tiểu Ngọc, ta không biết tại sao ngươi lại hiểu lầm là ta thích Tạ Cẩn. Ngươi hãy nghe cho kỹ, Hạ Mộ Hiên ta đời này kiếp này chỉ yêu một mình ngươi, chỉ có mình ngươi thôi Tạ Ngọc, tuyệt đối không có ai khác.”

Tạ Ngọc bị chấn động, chỉ ngây ngốc không biết nên phản ứng làm sao. Hắn đã nghĩ tới thiên vạn loại kết cục, nhưng không có cái nào là Hạ Mộ Hiên thổ lộ với chính mình. Hạ Mộ Hiên yêu, vẫn là mình? Tạ Ngọc theo bản năng lắc đầu:

“Không phải! Ngươi gạt ta. Không tin, ta không tin...”

Hạ Mộ Hiên bị hắn chọc tức đến trực suyễn, híp mắt, kéo Tạ Ngọc lên giường, còn hắn thì ngồi bên mép giường, đặt lưng Tạ Ngọc lên đùi. Hạ Mộ Hiên một phát xé rách lụa mỏng lộn xộn, lộ ra cái mông to trắng nộn nộn của Tạ Ngọc, không lưu tình chút nào đánh lên cái mông trắng. Tiếng bốp bốp trong đêm đặc biệt dâm mỹ, Hạ Mộ Hiên nhìn mông mẩy trắng như tuyết bắn ra sóng thịt, đỏ cả mắt lên, vẫn không ngừng mà đánh, tà cười:

“Tiểu bất lương này đáng bị đánh đít, nếu bản vương không thích ngươi thì hàng ngày vây quanh ngươi làm gì? Ngươi hỏi bách tính kinh thành một chút xem, có ai không biết Hiên Vương gia cả ngày quấn lấy mỹ nhân thừa tướng, không chiếm được sắc mặt tốt mà cứ mặt dày dính lên, thế mà ngươi lại không tin là ta yêu ngươi?”

Hạ Mộ Hiên nhìn thì khí thế hùng hổ, kỳ thực dùng chẳng có bao nhiêu lực, hắn đâu cam lòng thật đánh bảo bối tâm can của hắn, nói thẳng ra là thèm nhỏ dãi tao mông trắng bóng của Tạ Ngọc, nhân cơ hội đánh hai lần cho đã nghiền, cũng là để tiểu ngốc tử này biết sai. Tạ Ngọc vốn bị mò cả người nhiệt hỏa, lần này lại bị nam nhân đè lên đánh mông, bụng dưới của nam nhân đang gắng gượng cọ hắn, mà chính nơi kia của hắn cũng có phản ứng...

Bây giờ Tạ Ngọc mới tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại chuyện khi xưa, cũng tin Hạ Mộ Hiên hơn. Dùng hiểu biết của hắn với Hạ Mộ Hiên thì hắn sẽ không lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn. Tạ Ngọc vô cùng vui mừng khi biết người hắn yêu là mình, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần đã phát hiện ra nam nhân đang đè trên người hắn, một bên hôn lưng hắn, một bên lấy tay xoa xoa cái mông của hắn.

Cái mông mới vừa bị đánh xong đỏ hồng, có chút đau, nhưng ngứa nhiều hơn, lúc này bị nắm trong tay loạn vò, cảm giác vừa đau vừa tê khiến Tạ Ngọc nhịn không được mà rên rỉ, cảm thấy cái mông của mình sắp biến thành quả đào bị vê nát, nhưng cảm giác tê dại lại khiến cho hắn không nhịn được muốn càng nhiều. Tạ Ngọc thở hổn hển vài tiếng, vặn người không cho Hạ Mộ Hiên đụng vào, sẵng giọng:

“Nói chưa xong đâu, ngươi đừng đụng ta.”

Hạ Mộ Hiên cười nhẹ một tiếng, để Tạ Ngọc nằm nghiêng người sang, nhưng hắn không những không rời đi, trái lại còn cởi sạch y phục, thân thể trần truồng lại từ bên hông quấn lấy Tạ Ngọc, đại dương vật gắng gượng trượt trượt ở nơi rãnh đùi của hắn, cái đùi lớn cuốn lấy hai chân Tạ Ngọc, đem cả người hắn bao vào trong ngực, cười nói:

“Đúng là còn chưa nói xong. Tiểu Ngọc, có phải là ngươi cũng yêu ta không? Ngươi biết Minh Nguyệt lâu chủ là ta khi nào vậy? Trước khi lên giường, hay là sau khi lên giường, hả?”

Hạ Mộ Hiên nói chuyện cũng không quên táy máy tay chân, dương vật tại kẽ đũi lần mò thì cũng thôi, lại còn một tay gảy đầu vú của Tạ Ngọc, một tay khác ở nơi tư mật chơi lộng hậu môn của hắn, nơi đó nhanh chóng ướt át, ngay cả khóe mắt Tạ Ngọc cũng chảy lệ.

Tạ Ngọc nức nở không thành tiếng, Hạ Mộ Hiên một bên chơi hắn, một bên không ngừng bày tỏ nỗi lòng, ôn nhu dụ dỗ:

“Tiểu Ngọc, ta yêu ngươi, ngươi không biết ta yêu ngươi nhiều cỡ nào đâu. Từ lúc ngươi mới mười mấy tuổi ta đã bắt đầu yêu ngươi, muốn tiến vào thân thể của ngươi, cho ngươi cảm nhận nhiệt căn của ta. Hô, chính là như vậy, Tiểu Ngọc thoải mái không? A... Cái mông nhỏ làm ta thoải mái chết được. Tiểu Ngọc nói cho ta biết, ta làm ngươi sướng không?”

Tạ Ngọc nghe được những câu này thì lập tức khóc lên, tuy rằng còn có chút hiểu lầm chưa rõ, nhưng hắn không nghi ngờ tâm tư của Hạ Mộ Hiên, hắn giống mình, đều khổ sở yêu mười mấy năm... Nhưng lời tỏ tình còn chưa nói hết, dương vật của Hạ Mộ Hiên đã vào, nước mắt cảm động của Tạ Ngọc lập tức biến thành nước mắt sinh lý sảng khoái đến cực hạn. Hắn bị đè xuống giường, nam nhân từ phía sau thao hắn, cánh tay còn đưa ra trước đùa bỡn đầu nhũ thịt cùng núm vú của hắn, dương vật của Tạ Ngọc bị ép lê chầm chậm trên giường chiếu, trước sau đều ướt đẫm.

Hạ Mộ Hiên không kiêng dè chút nào thương yêu đại bảo bối của mình, cái hôn ấm áp không ngừng rơi xuống rái tai của hắn. Phía sau lưng, Tạ Ngọc bị hôn mềm người:

“Nha a... Sướng chết rồi, Vương gia, ân nha, Vương gia tốt, ta, a... Ta muốn nhìn ngươi...”

Tạ Ngọc lần đầu tiên ở trên giường gọi hai chữ “Vương gia” êm dịu, ngọt ngào như vậy. Ngày trước toàn gọi một cách biệt nữu, bây giờ thì hoàn toàn ỷ lại cùng tình ý, Hạ Mộ Hiên nghe thấy suýt chút thì xịt máu mũi. Hắn xoay Tạ Ngọc lại, để mặt hắn quay về phía mình, lại nâng hai chân của hắn lên, trước mắt Tạ Ngọc, đem đại dương vật thô nóng đâm vào thủy huyệt đang mở miệng:

“Được! Bản vương cho ngươi xem, thừa tướng đại nhân, nhìn cho thật kỹ đại dương vật của bản vương làm sao mà thọc tiểu dâm huyệt của ngươi. A, xem tiểu tao miệng của thừa tướng đại nhân của chúng ta thật biết cắn, a, chặt muốn chết, thật thoải mái.”

Một tiếng rồi một tiếng “thừa tướng đại nhân” làm cho Tạ Ngọc cực kỳ xấu hổ, nhưng cố tình thân thể càng ngày càng có cảm giác, nâng mông lên đi đụng dương vật củaHạ Mộ Hiên, lãng thanh kêu:

“A... Cũng bị Vương gia làm chết rồi, nha a, thật thoải mái, dùng sức, a... Lại dùng sức thao cạn ta.”

Hạ Mộ Hiên liếm lòng bàn chân Tạ Ngọc, rồi ngậm lấy ngón chân, đem hắn làm cho phóng đãng không thôi, nhưng lại cứ không cho hắn thỏa mãn, đúng là dùng sức làm chỗ sâu lại cố tình không phớt lờ cái điểm dâm nhất trong cơ thể kia. Tạ Ngọc thật là có thoải mái nhưng chưa đủ thỏa mãn, luống cuống cầu xin.

Hạ Mộ Hiên thô thanh nói:

“Muốn thoải mái thì ngoan ngoãn nói cho ta biết, nhận ra ta khi nào?”

Sáng tỏ tâm ý của đối phương, Tạ Ngọc cũng không che giấu, thẳng thắn nói:

“Ta, a... Quá sâu, lần đầu gặp đã biết, nha a, mới cùng ngươi, cùng ngươi lên giường... Nha a... Điểm dâm ngứa chết rồi, muốn chết, thao ta, thao chỗ đó, nha a... Làm đến, thật thoải mái! Hạ Mộ Hiên ta yêu ngươi, a a, ta yêu ngươi từ rất lâu rất lâu rồi, a...”

Lời thổ lộ này triệt để kích thích Hạ Mộ Hiên hung ác xỏ xuyên Tạ Ngọc, không ngừng không nghỉ điên cuồng đỉnh lộng chỗ mẫn cảm của hắn. Tạ Ngọc bị làm cho trực tiếp bắn tới người Hạ Mộ Hiên. Hắn nhìn tinh dịch của mình bắn lên trên lồng ngực cường tráng của Hạ Mộ Hiên, còn đang không ngừng nhỏ xuống, liên tục chảy tới bên trong thể mao dày đặc của nam nhân, mà nam nhân thế mà lại lấy ngón tay chấm chấm rồi bỏ vào miệng.

Gương mặt đẹp trai, động tác sắc tình, Tạ Ngọc bị kích thích đến kẹp chặt mông, tràng thit run rẩy một hồi, điên cuồng uốn éo cái mông đi lấy lòng đại dương vật trong cơ thể, lãng kêu không ngừng:

“Hạ Mộ Hiên, làm ta, a... Ta muốn tinh dịch của ngươi, ngươi cũng phải, nha, bắn lên mặt ta...”

Hạ Mộ Hiên gầm nhẹ một tiếng, dốc sức cắm xuống mấy chục lần, bắn xuống gương mặt không thể bắt bẻ của Tạ Ngọc, tinh dịch nồng nặc bắn đầy mặt Tạ Ngọc, trên lồng ngực cũng là chất lỏng bạch trọc, đặc biệt lên trên đầu vú đỏ au mang theo vài sợi bạch dịch, khỏi nói là có bao nhiêu dâm đãng. Tạ Ngọc thất thần nằm trên giường bình phục sau cao trào, mà Hạ Mộ Hiên thì lại thưởng thức mỹ nhân dưới thân bị chính mình bắn lên mặt, bầu không khí ấm áp hiếm thấy.

Chờ Tạ Ngọc khôi phục, lại bò đến dưới thân Hạ Mộ Hiên, quỳ trên giường dúi đầu vào hạ thể rậm rạp của nam nhân. Hắn lưu luyến hít ngửi mùi vị nam tính trong đó, lại nâng khuôn mặt tuyệt diễm dính đầy tinh dịch liếm hết cả cây dương vật của nam nhân.

Hạ Mộ Hiên sủng ái vuốt mái tóc dài của Tạ Ngọc, cười nói:

“Thích đại dương vật sao?”

Tạ Ngọc lăn vào trong lòng Hạ Mộ Hiên, đỏ mặt nói:

“Chỉ thích đại dương vật của ngươi, đặc biệt yêu thích! Muốn... Muốn ngậm đi ngủ.”

Đây là việc Tạ Ngọc mong đợi thật lâu, nhiều lần hi vọng thời điểm mình tỉnh lại là thân thể đã được lấp đầy, có đại dương vật hâm nóng tao huyệt của mình, có thể tín nhiệm ôm ấp dung nạp chính mình. Nhưng trước đây quan hệ hai người bế tắc, nhiều khi cụt hứng bỏ về, chưa bao giờ ấm áp mà đồng sàng cộng chẩm.

Hạ Mộ Hiên bị hắn trêu chọc đến hô hấp rối loạn, đem dương vật cắm vào trong thân thể Tạ Ngọc, nhịn không được liền hành động, đem Tạ Ngọc làm ngất mới thôi.

Hạ Mộ Hiên ôn nhu hôn tóc mai hắn, dương vật đã bắn đặt trong mông Tạ Ngọc cũng không có lấy ra, ở trong tiểu huyệt ấm áp, ôm Tạ Ngọc nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, khi tỉnh lại đã gần trưa rồi, Tạ Ngọc phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Hạ Mộ Hiên, quả thực thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn giật giật thân thể làm dương vật trong cơ thể trượt ra ngoài, “ba” một tiếng, Tạ Ngọc mắc cỡ đỏ bừng hai má. Hắn si ngốc nhìn gương mặt tuấn tú của Hạ Mộ Hiên, thành kính hôn lên, thật tốt, thể xác và tinh thần của nam nhân này đều thuộc về mình.

Hạ Mộ Hiên bỗng nhiên mở mắt ra, đổi khách thành chủ hôn lại. Hai người đều không muốn rời giường, thân thể trần truồng dính lấy cùng một chỗ, vừa hôn vừa sờ. Tạ Ngọc cảm thán:

“Năm đó lúc nhìn thấy ngươi ôm Tạ Cẩn, ta đã thương tâm muốn chết, không dám nghĩ đời này cùng ngươi còn có kết quả.”

Hạ Mộ Hiên suy nghĩ hồi lâu, mới mơ hồ có ấn tượng, vội đáp:

“Lần đó là ta uống say, trong lúc hoảng hốt nhầm hắn thành ngươi, bất quá ta lập tức phản ứng lại mà buông hắn ra. Nhắc tới, năm đó ngươi trốn tránh ta, ta nghĩ là do ngươi chán ghét ta, ngược lại không ít lần ngẩn người nhìn Tạ Cẩn, nhìn hắn mà nghĩ đến từng cái nhíu mày, từng nụ cười của ngươi. Tiểu Ngọc, ta muốn ngươi đã nhiều năm, cuối cùng cũng toàn vẹn mà có được ngươi.”

Lòng Tạ Ngọc đau đớn, chua xót, thật không nghĩ tới nhiều năm như vậy tất thảy đều là hiểu lầm. Nói đến hiểu lầm... Tạ Ngọc mới nhận ra, những năm gần đây Hạ Mộ Hiên cứ hục hặc, e là do nghĩ mình yêu hoàng thượng nên vội vã giải thích:

“Ta, ta không có yêu Hạ Trọng Vân, năm đó nói vậy là để lừa ngươi, sợ ngươi nhìn thấu tâm tư ta đối với ngươi...”

Trải qua đêm nay, Hạ Mộ Hiên đã suy nghĩ thông suốt, không khỏi đau lòng ôm lấy Tạ Ngọc, nói:

“Tiểu Ngọc, mấy năm nay khổ cho ngươi rồi, sau này ta sẽ càng thêm thương ngươi, yêu ngươi, ngoại trừ ở trên giường, tuyệt đối không để ngươi phải khóc.”

Tạ Ngọc ngọt ngào vừa thẹn vừa giận, lại nhịn không được sáp vào trong lồng ngực Hạ Mộ Hiên. Hai người tình nồng mật ý, bên ngoài có người gõ cửa:

“Thừa tướng đại nhân, ngài tỉnh rồi sao?”

Ra là tiểu tư của Tạ Ngọc thấy hắn chậm trễ không ra, lại nghe trong phòng có tiếng động nên mới lên tiếng hỏi.

Không chờ Tạ Ngọc lên tiếng, Hạ Mộ Hiên đã nói:

“Bưng điểm tâm vào đây!”

Tiểu tư ngẩn ra, đây không phải là giọng của Vương gia sao? Sao ngài ấy lại ở trong phòng ngủ của thừa tướng? Mặc dù không rõ, nhưng hắn vẫn sai tỳ nữ đem đồ ăn đoan chính đưa vào trong phòng.

Vừa vào cửa lập tức bị mùi vị tình sự nồng nặc phả vào mặt, tất cả mọi người liền hiểu ra là chuyện gì, đi tiếp vào trong chính là y phục đầy đất, dâm loạn bất kham. Nhóm tỳ nữ đứng trước giường không dám động, chỉ thấy màn bị xốc lên, thừa tướng đại nhân được bao bọc nằm trong chăn, cái cổ lộ ra ngoài che kín hồng ngân khả nghi, mà hiên Vương mặc lý y (áo lót) từ trên giường bước xuống, bình tĩnh ra lệnh cho bọn họ:

“Để mấy thứ này xuống, còn lại đem hết đi.”

Bọn hạ nhân như đang trong mơ, ngẩn ngơ ra ngoài, còn nghe thấy tiếng Hiên Vương gia lại về giường, còn có tiếng cười của bọn họ, mơ hồ nghe thấy vài câu:

“Bảo bối nhi, ta đút ngươi ăn... Trong mông cắm dương vật ăn có được không?”

Bọn hạ nhân tại phủ Thừa tướng đều nhốn nha nhốn nháo. Ta thao, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong một đêm, thừa tướng của bọn họ liền bị Vương gia tóm được?

Vì vậy, sau đại hôn của hoàng thượng, toàn bộ bách tính kinh thành đều biết một việc vui khác, Vương gia si tình cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, làm mỹ nhân thừa tướng như vậy rồi như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.