Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 67: Chương 67: Anh chịu nhận em không?




Anh chịu nhận em không?

Khi rời khỏi nhà họ Minh, Minh Thứ kéo chiếc vali trống một nửa, màu quả quýt sáng lấp la lấp lanh dưới ánh mặt trời.

Thi Đại học vốn dĩ là một cuộc chia tay đầy những tiếc nuối buộc phải trải qua, cậu không mang theo mấy chiếc túi khi trước mười tám tuổi, còn những đồ vật cậu trân trọng, trải qua năm tháng cùng cậu lớn lên, thì đa số đều để ở nhà họ Tiêu, sắp đâu vào đó ở trong phòng ngủ của Tiêu Ngộ An.

Cậu kéo cái rương vali, lăn soàn soạt, bước vào sân nhà họ Tiêu. Tiêu Tranh Vân mái tóc bạc phơ, bước đi cũng không còn vững vàng khỏe mạnh như năm nào.

“Ông ơi.” Minh Thứ khẽ cất tiếng gọi.

Cụ Tiêu chống gậy đi tới, ngẩng đầu nhìn rõ cậu 一一 Cậu đã sớm trở thành thanh niên một mét tám, còn xương người Tiêu Tranh Vân thì rụt nhỏ lại, nên phải ngẩng đầu mới có thể đối mắt với cậu.

Phút ấy, Tiêu Tranh Vân thở dài thườn thượt, vỗ mấy cái lên cánh tay của cậu, “Vào nhà đi, bên đấy là nhà của cháu, nhưng chỗ ông cũng là nhà của cháu.”

Minh Thứ gật đầu, cúi xuống cũng không ngước mặt lên nữa.

Bởi vì khóe mắt cậu đỏ lên.

Khi rạn nứt với Minh Hào Phong, mắt cậu không đỏ, khi bị quát nạt nộ kêu “Cút”, vẫn vậy, mắt vẫn không ửng lên.

Nhưng ở trước mặt Tiêu Tranh Vân, đôi mắt cậu bỗng dưng xon xót.

Thật ra cậu không buồn chút nào. Cậu đợi ngày hôm nay đã bao năm. Tiêu Tranh Vân nói bên đấy là nhà của cậu, nhưng không đúng. Cậu bướng bỉnh nghĩ, chỉ có nơi ấm áp, khiến lòng người cảm nhận được mình được thuộc về như nhà họ Tiêu mới gọi là nhà.

Cậu ở điểm nào cũng lấy nhà họ Tiêu ra làm vật tham khảo so chiếu, nên nhà họ Minh mới không được xem là nhà.

Hiện giờ Minh Hào Phong đã đuổi cậu đi, thật tốt quá, cậu không cần phải phụ trách sắm vai một món hàng tặng kèm của cuộc hôn nhân thất bại.

Tiêu Tranh Vân làm sườn heo nướng muối ớt cùng với gỏi gà, đều là món cậu thích ăn. Cậu ăn xong rửa sạch chén đũa, rồi đánh một giấc sâu, mới chuẩn bị sắp xếp hành lý.

Hiện tại còn cách ngày nhập học rất sớm, thư thông báo trúng tuyển còn chưa gửi đến. Trên giấy ấy cậu điền lên Đại học Cảnh sát, địa chỉ cậu viết nơi nhận giấy thông báo là nhà của Tiêu Ngộ An.

Cậu đặt trước vé xe lửa vào ngày hôm sau, về tiền thì vay tạm của Đỗ Hạo, hẹn rằng tới hè tìm việc làm sẽ trả sau.

Đỗ Hạo khóc lóc cho cậu một đấm, nói cậu dám trả, thì sẽ cạch mặt với cậu, còn một hai đòi cậu đổi lại vé khác, mua vé máy bay đắt hơn tí đi. Cậu không chịu.

Trước lúc xuất phát, cậu gọi cho Tiêu Ngộ An vài cuộc, nhưng máy không thể kết nối.

Cũng không biết Tiêu Ngộ An đang ở đâu thực hiện nhiệm vụ, ngày về thì không cố định.

Còn ngày cậu lên đường đuổi lấy mơ ước thì đã định từ lâu.

“Hay là đợi thêm đi?” Đỗ Hạo ríu rít giống một cụ bà, “Giờ cậu đi cũng không nên được gì đâu. Lỡ như anh Ngộ An phải tầm mười mấy ngày nửa tháng mới về thì sao, chẳng nhẽ cậu ngủ đầu đường xó chợ?”

Minh Thứ nói: “Dù sao cũng chưa thử, đi trải nghiệm một phen.”

Đỗ Hạo nhăn mặt, “Không có tên nào muốn trải nghiệm khùng điên như cậu!”

“Hạo Hạo, cậu đừng lo nữa.” Minh Thứ cười liếc nhìn cậu bạn thuở bé của mình, “Không phải năm ngoái tôi đã ở đó một khoảng thời gian rồi sao? Mấy chỗ lân cận gần đó tôi rành lắm, tìm đại một tiệm net, quán ăn gì đấy rồi xin vào làm, kiểu bao ăn bao ở ấy, thể nào cũng góp đủ, mấy trăm tệ tiền xe không bao lâu sẽ trả đủ cho cậu.”

“Cút xéo!” Đỗ Hạo hung dữ, “Cậu nhắc tiền xe với ông đây nữa coi!”

Minh Thứ cười vài tiếng, trạm xe lửa đông người, hỗn loạn, tiếng xe thông báo thông tin đến trạm, trễ giờ lên chuyến, kiểm phiếu các thứ không ngừng vang lên, còn mười phút nữa, chuyến xe của cậu sẽ tới giờ kiểm phiếu.

“Về đi.” Minh Thứ cởi xuống nét mặt ung dung tùy tiện ngày thường, “Tôi phải đi theo đuổi người ta rồi. Nếu là anh em thì đừng lo cho tôi.”

Đỗ Hạo nhếch miệng nửa ngày, nghiêm túc đáp: “Được thôi!”

Minh Thứ giấu nét kinh ngạc nhăn đôi mày.

Ban nãy cậu cố ý nói đến hai chữ “theo đuổi” này, Đỗ Hạo là người bạn tốt nhất của cậu, kết quả của cậu khi comeout với gia đình là đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng yêu một người thì không có gì sai, vả lại không ai không mong muốn tình yêu của mình sẽ được chúc phúc.

Cậu phải rời đi quê hương, tới một nơi khác, cậu không muốn giấu anh bạn tốt của mình, thật tâm mà nói, cậu khát vọng nhận được lời chúc từ bạn mình.

Cậu cứ ngỡ khi Đỗ Hạo nghe được hai chữ “theo đuổi”, sẽ phải đơ ra ngây ngốc, phản ứng sau đó sẽ là hết hồn ngạc nhiên, tiếp đến phải mất thật lâu sau mới có thể chấp nhận.

Nhưng có vẻ Đỗ Hạo đã biết từ lâu.

“Cậu...” Cậu nhìn Đỗ Hạo, tìm được đáp án trong ánh mắt đối phương.

“Tớ thông minh lanh lợi, giỏi hiểu lòng người, từ lâu đã nhìn ra rồi.” Đỗ Hạo hứ hứ, “Cậu không nói tớ cũng sẽ giúp cậu giấu, để coi khi nào cậu mới khai.”

Minh Thứ thở dài, mấy thứ nặng trĩu đè lên lồng ngực cậu bỗng dưng tan thành bột phấn, vừa thổi, đã bay đi, nhấp nháy phát sáng.

“Theo đuổi thì theo đuổi đi.” Thật ra Đỗ Hạo không nỡ xa Minh Thứ, hai đứa cậu là tình bạn lần đầu đánh nhau từ lớp một, nhưng anh em tốt của mình phải đi theo đuổi tình yêu, cậu vờ tỏ ra tình nghĩa vô cùng, ra sức khích lệ Minh Thứ, “Người khác nói sao cậu đừng để tâm, cậu chỉ cần biết, anh em của cậu, tớ đây mãi mãi ủng hộ cậu là được!”

Bánh xe va đập vào đường rây, xe lửa bắt đầu rời trạm, ầm ầm chạy về phía trước.

Minh Thứ ngắm nhìn thành phố cùng đường chân trời dần dần khuất lại phía sau, nhẹ nhàng nén xuống khóe mắt đang nhân nhẩn xót.

Kết quả Tiêu Ngộ An đúng là không có ở nhà thật, nhưng Minh Thứ đã có chuẩn bị, cậu đặt một phòng ở nhà trọ gần đấy, xách hành lý dọn vào, ăn xong một tô cơm chiên, là ngay lập tức đi tìm việc.

Ở độ tuổi này của cậu rất dễ tìm được việc bán thời gian, vả lại bề ngoài của cậu còn nổi bật. Buổi trưa, xe lửa tới trạm, tối hôm ấy cậu đã kiếm được việc 一一 Làm một nhân viên của cửa hàng tiện lợi 24h.

Ở tiệm có phòng nghỉ, ngày thường cũng chẳng ai dùng, cậu thương lượng với quản lý, mà quản lý cũng tốt tính cho cậu làm ca tối, nên phòng nghỉ ấy tạm thời thuộc về cậu.

Một cậu trai vừa trưởng thành, sức lực tinh thần dồi dào, cả ngày làm việc cũng không thấy mệt, còn tính tìm thêm một việc làm khác.

Vừa hay quán trà sữa đường đối diện đang thiếu người, nên Minh Thứ chạy sang thử sức, thế là lại trúng tuyển.

Ngày Tiêu Ngộ An trở về, thì cậu đã làm ở cửa hàng 24h giờ được mười sáu ngày, còn tiệm trà sữa thì chín ngày.

Dạo trước đó, cậu cũng đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển.

Tiêu Ngộ An gió bụi dặm trường(*), đôi mày hơi nhíu lại, quan sát bộ dạng cậu lúc này, “Sao em lại ở đây?”

*风尘仆仆: Mệt mỏi do đường dài vất vả.

Minh Thứ thả vội thùng nước xuống, “Em được nhận vào rồi, tương lai bốn năm em sẽ toàn ở chỗ này.”

Nói dứt cậu chạy vào phòng nghỉ, lấy ra giấy thông báo ở trong tủ, dương dương tự đắc, háo hức chờ đợi được khen thưởng phơi phới phô bày lên cả khuôn mặt.

Lúc này trong cửa hàng không có khách, Tiêu Ngộ An tiếp lấy giấy thông báo, nhìn một hồi rồi lại trả về cho Minh Thứ, “Tới từ hôm nào đấy?”

Minh Thứ nói: “Cũng nửa tháng hơn.”

Tiêu Ngộ An nói: “Sao không gọi báo trước cho anh?”

“Có gọi mà, nhưng gọi không được.” Vành tai Minh Thứ hơi nóng. Nói sao nhỉ, Tiêu Ngộ An bấy giờ khiến lồng ngực cậu thấy hầm hập nóng, gấp gáp muốn thử sức, thế nhưng lại không mấy tự tại.

Đây là anh khi vừa mới thực hiện xong nhiệm vụ, thế nên cái tính dịu dàng ôn hoà mà cậu quen thuộc còn chưa trở lại, có loại cảm xúc lạnh lùng cùng áp bức khi đối mặt với phần tử phạm tội.

Là một anh khác.

Mà cậu cũng na ná như một tên tội phạm.

Cậu thậm chí còn mong muốn làm một tên tội phạm bị trấn áp.

Lần này hình như cũng là lần đầu tiên cậu mặt đối mặt với Tiêu Ngộ An sau khi đã trưởng thành, cậu đã lớn, đã trở thành một người đàn ông rồi. Phần nhận thức này làm cậu hưng phấn đến nỗi nhảy nhót không ngừng.

Tiêu Ngộ An hỏi như thế, là muốn Minh Thứ nhận ra nếu biết anh không có ở nhà, thì không nên đến. Nhưng câu trả lời của Minh Thứ cùng với đôi mắt sáng lấp lánh ấy đã nói rõ tất cả 一一 Em cứ đến đấy, anh có ở nhà hay không em cũng sẽ đến.

Từ ngày hè năm ngoái, sau khi Minh Thứ vạch mở tấm lòng với anh, thì giữa bọn họ đã có gì đó thay đổi. Mà một năm này bởi vì Minh Thứ đang chuẩn bị thi Đại học, bọn họ luôn ngầm hiểu không nhắc đến chuyện đêm mưa ấy, chẳng qua bây giờ, chuyện bị kéo dài đã đến lúc nên được giải quyết.

“Em thì ở đâu?” Tiêu Ngộ An nói rồi lại nhìn sang hướng phòng nghỉ, “Chỗ đó sao?”

Minh Thứ nói: “Đúng vậy, quản lý thấy em không có tiền, nên cho em phúc lợi riêng.”

“Đi dọn đồ đi.” Tiêu Ngộ An nói sao cũng không thể để Minh Thứ ở ngoài sống một mình, còn ra gì nữa, “Tan làm về với anh.”

Bây giờ còn đang nửa đêm, cách giờ tan ca còn khoảng mấy tiếng. Trong lòng Minh Thứ sướng quá trời, cậu đương nhiên muốn về nhà với Tiêu Ngộ An ngay lập tức, nhưng đồng nghiệp đổi ca còn chưa tới, cậu không thể đi.

Người có công việc thì đã thành người trong xã hội rồi, người trong xã hội phải có trách nhiệm.

“Em sáu giờ đổi ca.” Minh Thứ nói: “Anh, hay anh về trước đi, em đổi ca rồi tự về sau.”

Tiêu Ngộ An liếc mắt nhìn thời gian, ngẫm nghĩ một lúc, “Biết nấu mì không?”

Minh Thứ nói: “Anh muốn ăn ở đây á?”

“Về lười phải làm.” Tiêu Ngộ An nói: “Em biết chứ?”

Trong tiệm tiện lợi có bánh cá hầm, các loại thịt xiên cùng bánh bao, cũng có mì làm ăn liền. Tiêu Ngộ An không thích ăn cái gì khác, chỉ muốn dằn bụng.

Minh Thứ đã nói: “Anh, anh khi dễ em hả, em làm ở đây nửa tháng rồi đó, người ta còn khen em nấu mì ngon kia kìa.”

Tiêu Ngộ An cười, lấy hộp trà không đường trên giá, “Tính hết đi.”

Minh Thứ quét mã hàng, nhưng lại không lấy tiền của Tiêu Ngộ An, “Anh, em bao anh.”

Tiêu Ngộ An cũng không giành giựt với cậu, đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ.

Minh Thứ trộn đều gia vị, tay hơi run, không phải vì căng thẳng, mà là hưng phấn, không kiềm chế được.

Cậu còn chẳng nghĩ tới sẽ gặp lại bằng cách này, hừng đông, trong tiệm lại không có ai khác, người đàn ông đường xa mệt mỏi trở về, còn cậu thì nấu cho anh ta một bát mì nóng hổi.

Chậc, lãng mạn quá xá! . Ngôn Tình Sắc

Tiêu Ngộ An nhìn đăm đăm màn đêm bên ngoài cửa sổ, đầu óc thả lỏng không nghĩ ngợi.

Anh biết Minh Thứ nhất định sẽ đến tìm anh, nhưng không ngờ Minh Thứ đã tìm xong luôn cả công việc.

Thấy Minh Thứ tinh thần phấn khởi hăng hái như thế, anh hơi không biết nên làm sao.

Nhà họ Minh thể nào cũng mong Minh Thứ vào ngành Kinh doanh, có khi cũng đã lót sẵn đường từ lâu, Minh Thứ lại đăng ký vào Đại học Cảnh sát, nhà họ Minh hẳn phải trải qua một cuộc “chiến tranh“.

Minh Thứ giống như một vị tướng quân chiến thắng chinh trường.

“Anh, đây nè!” Minh Thứ đặt khay lên bàn, mỏi mắt mong chờ, “Thử xem có ngon không. Em tự chủ trương làm đấy, còn thêm hẳn năm xiên bánh cá hầm.”

Tiêu Ngộ An ngó sang mì, “Ăn chặn thuế?”

Minh Thứ nói: “Đâu có được! Em bỏ tiền ra mà!”

Mì trong tiệm tiện lợi đều phải sao kê nghiêm ngặt theo danh sách. Thời gian nấu cũng có quy định, khó ăn thì không đến nổi, nhưng cũng không quá ngon.

Tiêu Ngộ An ăn, Minh Thứ thì ở đối diện nhìn.

Ăn xong dọn dẹp đâu vào đấy, thì thời gian cách giờ đổi ca chỉ còn khoảng một tiếng hơn.

Tiêu Ngộ An không trở về, vẫn ở trong cửa hàng đợi.

Dù sao cũng không có khách, Minh Thứ trở lại phòng nghỉ dọn hành lý, mở toang vali, bên trong ngoài mấy thứ nhu yếu phẩm như quần áo, giấy tờ tùy thân, dây sạc, còn có một vài thứ không cần thiết.

Là chiếc vòng tay bạc hà từ sớm đã không còn đeo vừa nữa, cùng với đồng hồ nhận được từ khi lên trung học, còn có quà sinh nhật mười tám tuổi.

Tiêu Ngộ An đứng ngay cửa, Minh Thứ đối lưng với anh, ngồi xổm trên mặt đất.

Tiêu Ngộ An nói: “Em mang tụi nó theo tới đây luôn à.”

Bả vai Minh Thứ căng cứng, xoay lại, ngóng nhìn Tiêu Ngộ An, khắc ấy, tay phải túm lấy quần của Tiêu Ngộ An.

“Anh à, em đoạn tuyệt với bọn họ rồi.”

“Em chẳng còn chỗ nào để đi nữa, em tới dựa dẫm vào anh, anh chịu nhận em không?”

Hết chương 67.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.