Anh nó cũng tốt hơn ngôi sao.
“Đừng khóc nữa.” Tiêu Ngộ An lấy cuộn giấy trên tủ đầu giường, kéo một dây dài, lau mu bàn tay của mình sạch sẽ, lại kéo thêm một dây mới cho Minh Thứ lau mặt.
Minh Thứ không động đậy, để yên cho cậu lau, hai con mắt tròn tròn suốt quá trình toàn nhìn cậu, không hề chớp lấy một lần.
Lần đó Tiêu Ngộ An đem Minh Thứ từ trên cây bế xuống đã biết lông mi của Minh Thứ vừa dài mà còn cong, giống y như búp bê vậy. Trận khóc vừa rồi, lại càng giống búp bê hơn. Tiêu Ngộ An lau sạch gương mặt cho Minh Thứ, xong rồi còn giúp người hĩ nước mũi, đây là lần đầu trong đời cậu làm việc này, vứt đi khăn giấy ướt nhèm nhẹp, tiện mồm nói: “Có phải khi nhóc vừa chui ra mẹ nhóc đã cắt lông mi cho nhóc không hửm?”
Hồi Tiêu Cẩm Trình còn là một đứa bé hôi sữa, cô út nói với cậu và Tiêu Mục Đình rằng, lúc hai đứa vừa sinh ra cô đã muốn cắt lông mi cho mấy đứa, lông mi mới mọc ra sẽ dài và cong hơn cũ, đẹp lắm luôn, nhưng ông anh cả với anh hai đều không chịu, nói là đàn ông còn trai nhà người ta, lông mi vừa cong vừa dài vậy để làm chi.
Cô út kể xong đã tính kế lên người Tiêu Cẩm Trình, khó hiểu kỳ quặc nói, hay là hai đứa giúp cô thổi một ngón gió đê, chúng ta sẽ cắt mi mắt cho Tiêu Cẩm Trình há?
Rốt cuộc cô út vẫn không đắc thủ, bác cả trở về, không cho cô út động thủ.
Chuyện này Tiêu Ngộ An ấn tượng rất sâu, lông mi của Minh Thứ vừa dài vừa cong, chắc là đã từng bị cắt.
“A?” Minh Thứ vừa nghe lời này thì giơ tay sờ lên lông mi của mình, nhìn lên trên thấy hơi mất mát, giọng nói cũng nhỏ lại, “Không có đâu.”
Không có thì không có vậy, Tiêu Ngộ An không biết nó tại sao lại chôn đầu xuống nữa, tâm lý trẻ nhỏ khó đoán quá đi mất.
Lúc này Minh Thứ mới nói: “Mẹ em không thích em, mẹ chưa từng ôm em, cũng không về thăm em. Mẹ sẽ không cắt lông mi cho em.”
Khi nghe Minh Thứ nói lời này, Tiêu Ngộ An thấy nỗi buồn của Minh Thứ sắp ngưng tụ thành thực thể rồi, trên giường bệnh có đám mây mù giăng lối. Qua vài giây sau, đám mây này còn chưa tan đi.
Tiêu Ngộ An ôm chặt lấy Minh Thứ, vỗ lưng, “Chắc chắn vì mẹ nhóc bận quá, không có thời gian, nên không tới thăm nhóc được.”
Câu nói này không phải là lời tùy tiện nói ra để dỗ trẻ con, mẹ của Tiêu Ngộ An là một người bận trăm công ngàn việc, số lần đến thăm cậu còn ít hơn ba, lần này về thăm nhà ông ngoại là ba đưa đón, mẹ đến cái bóng còn không lộ một cái. Nhưng chỉ cần mẹ rút được thời gian rảnh, thì sẽ tới chơi cùng với cậu và Tiêu Cẩn Lan, dẫn bốn đứa bọn họ đi hóng gió.
Cậu cảm thấy mẹ Minh Thứ cũng vì quá bận, nên không về thăm.
Minh Thứ làm ổ trong lòng của cậu không hứ tiếng gì, không giống như được an ủi.
Ông nội Minh Hãn của Minh Thứ quay lại, thấy hạt ngọc trên cổ tay của Minh Thứ, nghiêm mặt. Minh Thứ sợ sệt, nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng.
Tiêu Ngộ An đứng dậy, giải thích rằng đây là mình mang về từ ven biển, không đáng nhiêu tiền, đám nhóc trong khuôn viện đều có. Ông nội Minh gật đầu, nói một tiếng cám ơn, lại nói nhóc con không cần đeo mấy thứ lòe loẹt, lần sau đừng tặng nữa.
Tiêu Ngộ An trước mặt nói dạ, trông rất lễ phép, trong lòng thì ngược lại. Mấy cụ cứng nhắc nói mấy lời như Minh Hãn cậy gặp nhiều rồi, sợ thì không sợ đâu. Trong khu này mấy cán bộ có tuổi đa số sẽ giống như Minh Hãn. Còn cả ngày cười hô hô như ông nội của cậu trái lại rất ít. Cậu từ đó tới giờ không cảm thấy mấy cụ cứng nhắc này đáng ghét, khi gặp còn lễ phép hỏi han, đôi khi cúi người chào vân vân. Đây là lần đầu cậu nảy sinh cảm xúc chán ghét với đối phương.
Ngọn nguồn của cảm xúc này là vì Minh Thứ, một nhóc con không thân thuộc mấy với cậu.
Minh Thứ vẫn giấu tay ra sau, đôi mắt ấy đang hoảng sợ, Tiêu Ngộ An nhìn ra được, Minh Thứ sợ ông cụ bắt nó tháo vòng tay xuống.
Lồng ngực của nhóc con thở mạnh từng hồi, còn phát ra âm ứ ứ, rất nhỏ, cũng rất sầu, đó không phải là âm giọng mang theo chút ấm ức cậu từng nghe lúc trước, chỉ đơn thuần là đang sợ hãi.
Công bằng trong lòng Tiêu Ngộ An đứng về phía Minh Thứ nhiều hơn.
Minh Thứ nhìn ông nội một cái, lại từ bên giường nhích mông, cho đến khi đụng trúng cánh tay của Tiêu Ngộ An, trốn vào nơi chẳng có tác dụng mấy.
Chuyện này ngược lại không phát triển tới mức quá xấu, Minh Hãn bảo thủ, người bảo thủ thường có một đặc điểm, trọng sĩ diện, rất để tâm chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cụ sẽ không ở ngay trước mặt người ngoài mà dạy dỗ nhóc con. Minh Thứ nhận quà cũng không tính là chuyện xấu gì trong nhà, Minh Hãn nói vài câu bèn ra ngoài.
Không lâu sau bác sĩ đến thăm, nói tình trạng của Minh Thứ tối nay có thể trở về, sáng ngày mai lại đến tái khám, nhưng vẫn đề nghị ở lại bệnh viện một đêm, lỡ như có chuyện gì, thì sẽ kịp thời xử lý.
Minh Hãn quyết định cho Minh Thứ ở lại, Tiêu Ngộ An chơi ở phòng bệnh tới bốn giờ hơn, thì chuẩn bị về. Minh Thứ nắm lấy ngón tay của cậu, không nỡ đâu.
Việc tặng quà với trận khóc cả trưa vừa rồi kéo khoảng cách của hai người thoáng chốc gần nhau hơn. Tiêu Ngộ An vốn thấy Minh Thứ dính người, nũng nà nũng nịu, bây giờ càng thấy Minh Thứ giống một cục kẹo kéo mãi không ra. Cậu không phải là người nhà của Minh Thứ, chung quy cũng đâu thể cứ ở đây trông giường mãi được. Cậu còn phải về nhà ăn cơm, buổi tối đã hẹn với Tiêu Mục Đình đi đánh cầu lông.
Minh Thứ lại dựa vào người cậu rồi, hai cánh tay ôm lấy eo của cậu, nhìn chằm chằm cậu từ phía dưới.
Trong tiết Ngữ văn, thầy đọc những bài văn nổi trội nhất, có người viết rằng ánh mắt của ai đó biết nói. Cậu lúc đó cảm thấy cách hình dung này hơi xàm, con mắt mà biết nói cái gì chứ, ngay cả mắt cũng biết nói chuyện, vậy cái miệng mọc ra để làm chi?
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy bạn học đó không sai. Ánh mắt của người đúng thật là biết nói, giờ đây chẳng phải Minh Thứ đang nói rằng —— Anh ơi đừng về được không ạ?
Nhưng cậu chiều Minh Thứ cả trưa, quà đã tặng, cũng hứa cùng làm súng giấy chung rồi, còn lôi mấy chuyện cười về Tiêu Cẩm Trình ra kể gần hết, đó giờ chưa từng dỗ dành ai tới vậy. Cậu nên về rồi.
Minh Thứ ôm xong lại tự mình rút tay về. Nó cảm thấy anh nó có hơi không vui.
“Anh ơi, ngày mai em có thể đi kiếm anh chơi không?” e dè cẩn trọng hỏi.
Ngày mai Tiêu Cẩn Lan đi học lớp piano, Tiêu Ngộ An cũng chuẩn bị tới chỗ lớp học nhìn thử, đăng ký lớp nào phù hợp khiến mình hứng thú.
“Nhóc ngày mai còn phải truyền thuốc.” cậu nói.
“Vậy ngày mai em không truyền thuốc thì sao ạ?”
“Lại nói sau đi.”
Lúc Tiêu Ngộ An về nhà thì mọi người đã sắp ăn xong cơm tối. Nhà bọn họ không có mấy quy củ rắc rối, tới giờ thì ăn cơm, không đợi ai cả, ai về trễ sẽ tự mình vào nhà bếp ăn đồ còn dư, nghe thì hơi vô tình, nhưng tự do. Thường ngày ăn đồ dư toàn là Tiêu Cẩm Trình, bởi vì mỗi khi ra ngoài chơi là quên mất khái niệm về thời gian. Bây giờ đổi thành Tiêu Ngộ An, Tiêu Cẩm Trình đắc ý muốn chớt.
Mặt trời lặn xuống, chân trời giống như một ngọn lửa, mặt đất còn chưa cởi bỏ lớp vỏ nắng nóng, Tiêu Mục Đình đã cầm lấy cầu thúc giục rồi.
Khuôn viện này mỗi năm tới hè sẽ tổ chức hội thể thao thanh thiếu niên, làm rất rầm rộ. Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình từ ba năm trước vẫn luôn giành huy chương chuyên mục đánh cầu đôi, lần này cũng tính rinh huy chương về.
Lúc hai đứa cậu nói với người khác chuyện này, toàn lấy thái độ sao cũng được, nhưng trong lòng lại rất nghiêm túc, tâm lý thắng thua được mất rất mạnh, không cho bại trận.
Lúc mới bắt đầu mây hồng còn chiếu rừng rực, lúc đánh xong bàn cuối bầu trời đã ngậm đầy sao. Bởi vì chuyện của Minh Thứ, mà hôm nay thể lực của Tiêu Ngộ An không có chỗ dùng, vừa hay trút ra trên sân cầu lông. Tiêu Mục Đình bị cậu hành đến trong hơi nhếch nhác, nửa trận sau đánh quá hăng, đánh tới mức cả hai sức cùng lực kiệt mới dừng lại.
“Hồi trưa này cậu đi đâu vậy?” Tiêu Mục Đình nằm trên mặt đất hỏi
Tiêu Ngộ An không đáp, trái lại hỏi một câu khác, “Cậu gặp thằng nhóc nào lớn năm tuổi rồi mà còn là lần đầu nhận quà chưa?
“Hử?” Tiêu Mục Đình ngồi dậy, nghĩ một lát, “Nhóc con nhà họ Minh? Không tới nỗi đâu ha?”
Hai người họ trò chuyện dễ dàng hơn với Tiêu Cẩm Trình, trên cơ bản nói nửa câu đã hiểu rồi. Tiêu Ngộ An ừ một tiếng, “Nhà nhóc ấy quản rất nghiêm.”
“Vậy nên đuổi thằng nhóc Tiêu Cẩm Trình sang đó.” Thằng em trai này đối với Tiêu Mục Đình mà nói thì phiền tới ngứa cả răng, “Đổi Minh Thứ qua đây.”
Tiêu Ngộ An cười, “Đổi được thật thì cậu lại không cam lòng.”
Gió đêm ngày hè thổi tới thoải mái, dưới ánh đèn đường màu da cam có hai con thiêu thân đang bay quanh. Anh em hai người nghỉ mệt đủ rồi thì trở về, lúc về tới nhà việc đầu tiên làm là mở tủ lạnh.
Tiêu Mục Đình lấy ra cây kem đậu xanh, Tiêu Ngộ An bỗng dưng thèm ăn kem bạc hà, lục nửa ngày nhưng tìm không thấy.
Cậu không thích ăn kem bạc hà lắm, nhưng không biết làm sao nữa, ngày hôm qua đi bơi uống cũng là nước bạc hà, hôm nay đánh cầu về vẫn muốn ăn một cây kem bạc hà.
“Đây nè.” Tiêu Mục Đình giúp tìm ra que kem bạc hà cuối cùng, còn nói: “Cậu không phải không thích ăn loại này sao?”
Cậu không giải thích gì, bóc vỏ rồi ra ngoài vườn ăn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh sao sáng lấp lánh.
Minh Thứ cũng đang ngắm sao. Ban công tầng cao nhất ở bệnh viện, ánh sao sáng ngời. Lúc nó còn nhỏ hơn bây giờ đã thích sao sáng, nhưng hiện tại nó có thứ nó thích hơn rồi.
Nó ngắm sao một lúc, lại ngắm vòng tay một lúc, mỉm cười rồi đem bọn chúng đặt cạnh nhau.
Vòng tay sáng hơn ngôi sao.
Anh nó cũng tốt hơn ngôi sao.
Hết chương 12.