Tiêu Ngộ An bị hoa khôi Đồng Vũ của bọn họ kêu tới nơi này.
Hai người bọn họ cùng được tuyển thẳng lên từ Trung học cơ sở Nhất Trung, hồi học lớp tám còn làm bạn cùng bàn với nhau khoảng một thời gian ngắn, nhưng lên phổ thông thì không còn học cùng lớp nữa, Tiêu Ngộ An vào lớp một lớp thực nghiệm, còn Đồng Vũ là lớp hai lớp thực nghiệm, đều là ban khoa học tự nhiên.
Đồng Vũ dáng người cao mảnh khảnh xinh đẹp, đã vậy còn thông minh. Hoa khôi của lớp 10 và lớp 12 toàn là người của ban xã hội, chỉ có hoa khôi lớp 11 của bọn họ là học sinh ban tự nhiên.
Thật ra khi vừa lên cấp ba, Tiêu Ngộ An đã đoán ra được tâm ý của Đồng Vũ.
Học sinh lớp thực nghiệm ban tự nhiên của bọn họ ai cũng phải chọn một lớp chuyên, môn Đồng Vũ giỏi nhất là môn toán, đáng ra nên đi lớp chuyên môn toán, thế nhưng lại theo cậu đăng ký vào lớp chuyên vật lý.
Chỗ ngồi của lớp chuyên không cố định, ai đến trước thì chọn chỗ trước. Đồng Vũ thường giúp cậu giành chỗ, còn đem nước cho cậu.
Cậu không có ý đó với con gái nhà người ta, nên là trước giờ chưa từng nhận nước, lên lớp cũng ngồi chung với đám bạn bè lớp một.
Người của lớp bọn họ và lớp hai thường hay trêu chọc anh và Đồng Vũ, mà trước nay Đồng Vũ vẫn chỉ cười cười chứ không phủ nhận, điều này khiến cậu cảm thấy có hơi phiền.
Nhưng mà con gái nhà người ta còn chưa nói gì, cũng chẳng đến thổ lộ với cậu, cậu cũng khó mà mở lời trước.
Trình Việt và Hạ Chung hỏi cậu mấy đợt rồi, “Anh Tiêu, cậu và vị hoa khôi đó rốt cuộc là có gì hay không vậy?”
Lần nào cậu cũng đáp lại rằng không có, không chỉ không có gì với Đồng Vũ, mà cho dù là bất kì nữ sinh khác cũng không.
Cậu không có dự tính yêu đương ngay lúc này.
Trình Việt và Hạ Chung nghe cậu nói vậy, phản ứng cả hai lại khác biệt hoàn toàn.
Trình Việt là lo ngại cho cậu, “Anh Tiêu à, cậu bị ngu hả? Đó là hoa khôi của chúng ta đó, mặt mũi không chỉ xinh đẹp, mà thành tích còn tốt nữa, học kì trước thi cuối kì, điểm toán của cô ấy còn cao hơn cậu mấy điểm nữa đấy không phải sao? Người ta cũng vì cậu mà từ bỏ lớp chuyên toán rồi, sau này hai người cùng nhau giành giải chuyên vật lý trở về, xong cùng nộp tới một trường đại học, sinh một đứa con thì IQ của nó nhất định sẽ cao lắm á.”
Hạ Chung thế nhưng lại mắng Trình Việt không hiểu chuyện, “Anh Tiêu không thích bạn gái xinh đẹp là phải lắm. Chẳng lẽ lại như anh? Thấy em gái nào mắt cũng nhìn thẳng?”
“Mắt anh nhìn thẳng lúc nào? Em bị gì á?”
“Bị gì là anh mới đúng, đừng có phủ nhận.”
Hai người cãi nhau cả nửa ngày còn hỏi Tiêu Ngộ An rằng —— Cậu/Anh lại nói thử xem là ai bị gì.
Cậu cảm thấy hai đứa này đều bị bệnh hết. Một đứa thì thứ nhất âu lo chuyện sinh con, thứ hai thì là tranh chuyện sinh con ra có IQ học bá cao, còn một đứa thì rớt não nói cậu không nên thích bạn gái xinh đẹp.
Tại sao đứa nào đứa nấy đều nghĩ nhiều hơn cậu thế này?
Cậu bây giờ không muốn yêu đương, có khi là rất rất lâu của sau này cũng không muốn. Đối với tương lai cậu đã có kế hoạch lâu dài và vô cùng chắc chắn. Mà trong kế hoạch này không bao gồm việc yêu đương.
Cậu thậm chí còn không tính thi vào trường đại học bình thường.
Ông nội và ba của cậu đều là quân nhân, tới đời của cậu, nếu xét theo tình huống bình thường thì cũng sẽ nhập ngũ, nhưng cậu càng muốn trở thành cảnh sát, chấp hành loại nhiệm vụ đặc biệt.
Đồng Vũ vẫn luôn không rõ ràng với cậu cũng không phải là cách, nhưng cậu tìm không được cơ hội thích hợp để nói rõ với Đồng Vũ.
Hôm nay Đồng Vũ hẹn cậu tới khuôn viên trường, buổi chiều sẽ có trận thi đấu, cậu tính sẽ không đi, nhưng nhìn thấy thái độ của Đồng Vũ rất nghiêm túc, có thể lần này sẽ thổ lộ với cậu.
Vậy thì cậu đương nhiên phải tới, Đồng Vũ thổ lộ rồi, cậu sẽ có cơ hội đem ý trong lòng mình nói ra cho rõ.
Quả nhiên, Đồng Vũ đúng là tới để tỏ tình với cậu.
Cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ chối kiên quyết, còn đem trách nhiệm đổ lên người mình.
Đồng Vũ có hơi nuối tiếc, nhưng cũng chấp nhận, thở dài nói: “Thật ra tớ biết cậu sẽ từ chối.”
Cậu thế nhưng lại thấy ngạc nhiên.
“Tớ ám thị cho cậu, cũng như cậu đang ám thị cho tớ. Cậu không ngồi chỗ tớ giành cho cậu, cũng không nhận nước của tớ, lúc phân nhóm thảo luận cậu cũng không phân cùng tớ. Tớ dù có muốn tiếp tục cũng nhìn không nổi nữa, thế nên không đáng ở lại lớp chuyên nữa.” Đồng Vũ nói
Cậu nhìn Đồng Vũ, đợi đối tượng nói xong.
Trong khuôn viên trường đa số toàn là hoa cỏ um tùm, gió vừa thổi đến là có thể ngửi được mùi thơm.
Đồng Vũ vén mấy lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, tiếp tục nói: “Nhưng người trong ban tự nhiên cũng đâu thể mỗi lúc mỗi khắc đều có thể giữ được lý trí đúng không? Cậu không có ý gì với tớ, vậy mà tớ còn muốn đấu tranh thử xem, ít nhất còn có thể được nghe lời từ chối từ cậu, làm tớ bớt phí tâm đi mơ mộng hão huyền, đôi lúc nghĩ rằng biết đâu có một ngày trời ban kì tích, còn nghĩ mình sẽ có cơ hội.”
Đồng Vũ hít sâu vào một hơi, lại cười, tuy rằng có chút nuối tiếc, nhưng cũng nhìn thoáng ra được, “Cơ hội lần này sẽ không còn nữa đâu đó. Chúng ta sau này vẫn là bạn bè, nhưng tớ không giữ chỗ cho cậu nữa, tớ phải chuyển sang lớp chuyên toán, chuẩn bị cả nửa năm trời, cũng không biết lần này sẽ lấy nổi thứ hạng nào trở về.”
Tiêu Ngộ An nói, “Cố lên vậy.”
Đồng Vũ bất lực đáp: “Nè, cậu không an ủi chút được sao? Chẳng biết dỗ con gái gì hết, ban nãy cậu nên nói rằng ‘cậu giỏi toán như vậy, nhất định có thể mà’.”
Tiêu Ngộ An chỉ cười cười, không nói gì nữa.
Cậu quen với nắm chắc nhiều việc trong tầm tay, nếu như đồng đội trong đội bóng rổ của cậu nói: “Lỡ như buổi chiều thua thì sao?”
Cậu sẽ đáp: “Yên tâm, nhấc xuống được.”
Nhưng những chuyện không nắm chắc trong tầm tay, ví dụ như chuyện người khác sẽ thi chuyên được bao điểm, từ lớp vật lý chuyển sang lớp toán còn theo nhịp tiết tấu hay không, thì cậu sẽ không nói “Cậu nhất định có thể.”
Mấy lời đó vô nghĩa lắm, vả lại cậu cũng cố ý không dỗ Đồng Vũ.
Dài dòng dây dưa vô nghĩa.
“Vậy thế này đi.” Đồng Vũ trước khi đi đưa hai chai nước tặng cho cậu, “Tiết vật lý tớ mang cho cậu nhiều nước vậy, cậu chả nhận lần nào. Vậy lần này cũng nhận được rồi ha?”
Cậu chau mày.
“Đừng có nghiêm khắc như vậy. Chúng ta đều rõ ràng hết rồi mà, lần này tớ chỉ là bạn học bình thường đến để tiếp nước, chứ không phải để theo tán đổ cậu nữa, chúc cậu chiều này phát huy tốt hơn ngày thường nhé, dẫn dắt lớp cậu đoạt được huy chương.”
Cậu cuối cùng cũng nhận lấy nước.
Minh Thứ nhìn chị gái rời đi, anh nó vẫn cầm hai chai nước đứng ở đó, giống như là đang nhìn theo bóng lưng của người đó.
Chị gái đó nó có biết, là bạn học rồi cấp 2 của anh, tên là Đồng Vũ, có đợt nó sang Nhất Trung, Đồng Vũ còn nhìn nó đầy tò mò mới mẻ, khen nó đáng yêu, còn mua cho nó một cây kem keaiduo(*)
*Một tên hãng kem của Trung Quốc:
Nó không nghe rõ bọn họ nói gì với nhau, đứng ngốc tại đó nửa ngày, vô thức nắm chặt cái túi trong tay, trong lồng ngực mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nó cũng không rõ mình đang khó chịu vì điều gì.
Lòng nó như lửa đốt chạy sang, không phải muốn xem buổi thi đấu chiếu nay của anh mình sao? Thế sao giờ thấy người rồi, còn không thấy vui?
Nó ngơ ngác một hồi, còn chưa chạy lên, đã nhìn chai nước trong túi ngây người, không biết từ lúc nào mới phản ứng trở lại, chắc là vì mình mua nước cho anh, nhưng anh lại nhận nước từ người khác?
Từ bé đến lớn, nó không biết đã đưa nước cho anh bao lần. Hội thể thao trong khu viện lớn, hội thể thao và thi đấu bóng rổ của trường cấp hai Nhất Trung. Nếu một mực truy cứu, thật ra hồi đầu, không phải là nó đưa nước cho anh, nó chỉ thích xem anh thi đấu, anh mới nhét bình nước vào lòng nó. Còn nếu như bình nước đó có dây, thì sẽ choàng cái dây đó lên cổ nó.
Cô út —— Cô út của anh nó —— lúc về còn chụp cho nó một bức hình.
Nó ngồi trên băng ghế đẩu, ấp trong người là một bình nước lớn, mặc bộ quần áo trắng, trên nón áo còn có hai cái lỗ tai, bình nước thì màu đỏ, nhìn thể nào cũng giống như một chú thỏ đang ôm lấy củ cà rốt.
Về sau nó lớn hơn được chút, đã cầm nhiều loại đồ nước đến, đợi khi anh mình thi xong, sẽ cùng với anh uống.
Tiêu Ngộ An không muốn đi cùng với Đồng Vũ, vì vậy cố ý đợi thêm vài phút, kết quả vừa đi ra đã bắt gặp Minh Thứ đang đứng bên đường.
Cuộc thi bóng rổ này Minh Thứ có biết, cậu cũng đoán được Minh Thứ nhất định sẽ đến, nhưng không nghĩ đến Minh Thứ sẽ đứng ngay đó.
“Ăn cơm chưa?” Cậu đi sang, đẩy đầu của Minh Thứ một cái.
Minh Thứ bấy giờ mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn, “Anh.”
Chiều cao hiện tại của bọn họ chênh lệch quá mức, con trai sau khi lên cấp ba chiều cao sẽ phát triển rất nhanh, Tiêu Ngộ An cũng hơn 1m8 mấy rồi, Minh Thứ mới học lớp năm tiểu học, so với hồi nhỏ thì cao hơn rồi, nhưng lại đuổi không kịp tốc độ của Tiêu Ngộ An.
Vì thế nó ngày nào cũng ủ rủ, còn hận không thể coi sữa như nước bỏ hết vào bụng, sau bị Tiêu Ngộ An rầy một trận, mới điều tiết lại.
Tiêu Ngộ An thấy bánh bao trong túi là biết Minh Thứ còn chưa ăn cơm trưa, giơ tay cầm lấy cái túi sang, thuận tay bỏ nước của Đồng Vũ vào cùng xách, rồi mới dẫn Minh Thứ tới căn tin ở lầu ba ăn đồ xào.
Minh Thứ nhìn thấy hai chai nước đó bỏ vào túi của mình, lập tức cảm thấy không vui.
Đó là nước của người ta mà, sao có thể bỏ chung với nước của mình?
Tiêu Ngộ An thấy nhóc con bây giờ càng ngày càng khó nắm bắt. Mấy năm nay Minh Thứ vẫn luôn đi theo cậu, cũng tính là em trai ruột của nhà bọn họ rồi, chẳng rõ có phải là do Tiêu Cẩn Lan nuông chiều hư rồi không, có lúc tự dưng mặt mày lại ủ rủ, không có lý do. Cậu hỏi, Minh Thứ cũng chẳng nói, hoặc là sẽ nói trực tiếp với cậu một câu là —— “Anh, em không sao.”
Cậu cũng không ép Minh Thứ nói, Minh Thứ mà có làm sao thật, nhất định sẽ đến tìm cậu. Không có gì vậy chỉ là một cảm xúc nhỏ, qua rồi thì thôi, bạn nhỏ ở độ tuổi này ai cũng như vậy.
Minh Thứ đương nhiên không tự cho mình là bạn nhỏ, ở trên lớp nó đã thành anh Minh luôn rồi, còn vừa mới xử đẹp tai họa của mấy anh lớp sáu kia kìa.
Nhưng gần đây anh Minh đúng thật là không vui trong lòng, chuyện thứ nhất là vấn đề về phát triển chiều cao —— Bởi vì không thể rút ngắn khoảng cách sáu tuổi này, thì nó không thể cùng anh mình cùng học một trường học, vả lại bây giờ chiều cao của anh mình cao hơn mình nhường này, cái khoảng cách này càng lúc lại càng lớn.
Lầu ba là nơi chuyên về đồ xào, Tiêu Ngộ An đã từng ăn rồi, nên không gọi phần mình. Một phần thịt bò ngâm giấm, một phần sườn xào chua ngọt, toàn là Minh Thứ gọi hết, dĩa vừa được bưng lên, đã thấy Minh Thứ tháo khẩu trang ra, xong bỏ hai chai nước cậu vừa bỏ vào đem ra.
Đúng là bé tiểu học phiền phức. Cậu nghĩ vậy.