Dấu tay bạc hà.
Tiêu Ngộ An đó giờ không thích ăn kem ốc quế, chê nó quá ngọt, kem ốc quế trong tủ lạnh thường là Tiêu Cẩm Trình ăn thôi. Minh Thứ đưa kem ốc quế cho cậu, trong lòng bàn tay cậu lành lạnh, vừa cầm kem đã nghe thấy Minh Thứ nói câu “Còn em trai sẽ ăn kem bạc hà.”
Lúc nói câu này Minh Thứ đang ngẩng đầu, cặp mắt mở rất tròn, thêm vài phần nịnh nọt. Minh Thứ đúng là em trai, ở chung với Tiêu Cẩm Trình cũng chỉ có thể làm em trai. Nhưng cậu không ngờ Minh Thứ sẽ tự xưng là em trai, còn nói năng rất tự nhiên.
Tiêu Ngộ An không kìm được cười ra tiếng, trêu rằng: “Nhóc hồi nãy nói mình là gì?”
Minh Thứ suy nghĩ, “Em trai?”
Nó không phải cố ý nói vậy đâu, chẳng qua đã gọi Tiêu Ngộ An là anh trai, sau lại vô ý thêm từ em trai vào, nó muốn làm nhóc con nhà họ Tiêu từ lâu rồi, lần này được Tiêu Ngộ An dẫn vào nhà, chả phải mong ước được làm em trai của nó thành hiện thực rồi sao?
Thế nhưng Tiêu Ngộ An hỏi như vậy, nó liền ngượng cả mặt. Rõ ràng chưa phải là em nhà người ta mà, Tiêu Ngộ An còn chưa đồng ý nó làm em trai, nó sao lại tự nhận tự xưng như vậy.
Hiểu rõ lý lẽ này, Minh Thứ đỏ mặt, đầu cúi thấp xuống, ngón tay niết niết bao bì giấy của que kem bạc hà, không nói gì nữa.
Thời tiết nóng bức, chỉ với ít công phu nhỏ, bao bì trên giấy đã phủ một tầng nước lớn. Tiêu Ngộ An càng nhìn Minh Thứ càng cảm thấy trêu rất đã, nếu là hồi trước cậu không thấy chuyện có em trai thì có gì vui hết. Cậu cầm lấy cây kem bạc hà từ trong tay của Minh Thứ đi, đem cây kem ấy và kem ốc quế đặt vào lại tủ lạnh. Minh Thứ lập tức ngẩng đầu, thu nhỏ tiếng thở, ánh mắt ngóng nhìn tủ lạnh, tiếc hùi hụi kem bạc hà, tay vừa nâng lên, rồi lại rút trở về, không dám lấy nữa.
Tiêu Ngộ An nói: “Nhóc nghĩ anh không cho nhóc ăn hửm?”
Minh Thứ chớp đôi mắt, lẩm bẩm rì rầm, cả nửa ngày cũng không hó hé ra một chữ.
Tiêu Ngộ An thấy mình chọc nhóc con ác quá, không được, nếu trêu tiếp thì thành ăn hiếp nhóc ấy mất rồi. Cậu lần nữa lấy ra một que kem bạc hà khác, bóc bao bì ra, đưa cho Minh Thứ, “Cây vừa nãy nhóc cầm lâu quá, nó tan ra rồi, ăn cây này đi.”
Ánh mắt Minh Thứ sáng nhấp nháy lên, hèn gì luôn nói rằng trẻ nhỏ hệt như cún con, đôi mắt vui vẻ sáng lấp lánh, gặm một ngụm kem bạc hà, ghẹo Tiêu Ngộ An bật cười, “Cám ơn anh!”
Ăn có que kem mà vui như vậy. Tiêu Ngộ An tự lấy cho mình một cây, cũng là kem bạc hà. Cậu thật ra không thích ăn kem bạc hà, so ra thì thích nước đá hơn. Nước đá trái lại không phải là loại kem nước để nguội, mà là một cục đá, nước đá có vị ngọt rất thanh, màu trắng bán trong suốt, không như kem bạc hà vị gắt cổ.
Hai anh em ngồi trên ghế đẩu cùng nhau ăn kem, bên ngoài là tiếng ve sầu kêu, Tiêu Cẩm Trình cũng kêu, Minh Thứ vừa ăn vừa hóng ra bên ngoài, nên ăn không nhanh bằng Tiêu Ngộ An. Kem bạc hà để lâu là tan, lúc Tiêu Ngộ An ăn xong thấy cả tay Minh Thứ dính đầy nước bạc hà, màu sắc xanh xanh, không lấy giấy lau, đã cúi đầu xuống liếm. Tiêu Ngộ An mới nãy thấy có em trai rất tốt, bây giờ tiếp tục ghét bỏ rồi, nhóc con sao lại thích ở bẩn như vậy?
“Lại đây.” Tiêu Ngộ An chỉ tới bồn nước, “Rửa tay.”
Minh Thứ nhạy cảm hơn với đám nhóc con cùng tuổi nhiều, thấy Tiêu Ngộ An chê nó, nó liền nhanh chân chạy tới bồn nước.
Nó cũng không phải trời sinh nhạy cảm, mấy nhóc con khác từ sáng tới tối đều ra ngoài chạy nhảy đùa giỡn, sức đâu mà suy nghĩ vớ vẩn, còn nó không có đứa bạn nào, tới người ta đánh nhau ai thắng ai thua cũng toàn tự chơi cá cược với mình, lúc nhàn thì lại đau đầu ngẫm nghĩ tại sao ba mẹ không về thăm nó, ông bà nội tại sao không thích nó, lâu ngày tâm lý nó dần trở nên tinh tế.
Cảm xúc Tiêu Ngộ An chê bai nó không nhiều, cũng không có hiện ra ngoài, chỉ tùy hứng nói một câu, nó đã hiểu rõ hết. Nhưng bồn rửa rất cao, nó rửa không được. Bồn rửa trong nhà cũng cao, nhưng có một cái ghế riêng dành cho nó đứng lên, mỗi lần nó muốn rửa tay hay rửa mấy thứ khác, nó sẽ ôm cái ghế đó dịch lại bồn, cũng không cần người khác giúp đỡ.
Lần này nó nhìn xung quanh, ghế thì có, nhưng dùng để ngồi, nó không dám đạp lên. Không đạp lên thì không rửa tay được, bàn tay dinh dính, anh ấy không thích.
Tiêu Ngộ An đá một cái ghế qua, để Minh Thứ đứng lên. Minh Thứ lắc đầu, Tiêu Ngộ An nói: “Nhóc không đạp lên thì sao rửa được?”
Minh Thứ lẩm bẩm đáp: “Này là để ngồi mà.”
Tiêu Ngộ An một mặt thì thấy nhóc con này phiền quá chừng, một mặt thì thấy phiền thì vẫn phiền, nhưng cũng lễ phép lắm. Cái ghế đó không đạp được, nhưng chân thì ngắn quá, không rửa tay được thì làm sao? Thì bế lên là được rồi.
Minh Thứ chưa từng được bế tới tấp như lần này, Lúc Tiêu Ngộ An bế nó lên, nó như bị dọa sợ rồi, tay vô thức nắm lấy vai của Tiêu Ngộ An. Giờ thì ngon rồi, áo sơ mi trắng tinh tươm chớp mắt hiện lên một dấu tay bạc hà, màu xanh lá lục, nếu ngửi thử sẽ nghe ra một ít mùi.
“Em xin lỗi!” Minh Thứ gấp gáp xinh lỗi, “Anh ơi, nãy anh hù em sợ quá, em mới lỡ nắm.”
Tiêu Ngộ An sâu sắc cạn lời, rốt cuộc là ai hù ai hả?
Cậu rất thích cái áo sơ mi trắng này, tổng cộng còn chưa mặc được mấy lần, dính chút xíu bụi đã ghét bỏ, lần này vừa thấy năm dấu ngón tay trên vai, trong lòng nóng nảy nhảy nhót một hồi. Nhưng nhìn mắt của Minh Thứ ngập nước, còn ra sức xin lỗi cậu, lửa nóng trong lòng cậu dập một phát đã lụi tắt. Áo trắng bẩn rồi thì bẩn đi, chẳng nhẽ lại khóc nháo giận dỗi vân vân với thằng nhóc năm tuổi à? Ở cùng nhau mới có một buổi trưa, Minh Thứ chưa nháo khóc với cậu, nhưng chắc là đôi mắt to tròn đó quá lấp lánh ánh nước, mí mắt không giấu được nỗi oan ức hiện bên trong, cậu đơn phương tự nhận định Minh Thứ là bé mít ướt.
“Được rồi, rửa tay đi.” Tiêu Ngộ An chuyển hướng bế Minh Thứ, vặn mở đầu ống nước, cho Minh Thứ rửa tay.
Minh Thứ làm gì cũng nghiêm túc, nước ào ào tuôn ra, rửa tay đến nổi da nhăn nheo hết lại, nó mới rút tay về, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, quần áo bẩn rồi.”
Thời gian còn sớm, mới ba giờ hơn.
Minh Thứ lắc đầu. Nó không gấp, nó không muốn về nhà, tuy rằng đây là lần đầu nó tới nhà họ Tiêu, nhưng nó rất thích sân nhà của nhà họ Tiêu, còn thích tủ lạnh của nhà họ Tiêu, trong nhà còn có một mùi thơm dễ ngửi, nó muốn mặt mình dày thêm tí, sau đó nói với Tiêu Ngộ An 一一 Anh ơi, em dọn qua nhà anh ở được không ạ?
Cho em làm em trai của anh, về sau anh và anh Mục Đình tẩn nhau, em sẽ làm trợ thủ cho anh, em sẽ đi ôm đùi của anh Cẩm Trình.
Nhưng mặt nó không những mỏng, mà gan còn nhỏ, lời nói như vậy nó tuyệt đối không nói được đâu.
“Em không về nhà.” Cùng lắm chỉ nói được câu như vầy.
Tiêu Ngộ An gật đầu, chuẩn bị lên lầu thay đồ. Thế nhưng vừa ra khỏi nhà bếp, có tiếng bước chân bình bịch từ phía sau truyền tới.
Minh Thứ có hơi vội vàng, “Anh ơi, anh đi đâu thế?”
Tiêu Ngộ An ghét bị người ta quản thúc, ông bà nội còn không quản được cậu đi đâu, tên nhóc làm bẩn đồ của cậu quản nổi sao? Cậu chỉ về cái ghế trong nhà bếp, ra lệnh nói: “Qua đó ngồi.”
Minh Thứ “ứ” một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng túm một góc áo của Tiêu Ngộ An, “Vậy anh đi đâu thế ạ?”
Hết chương 4.