Dậy thì.
Cô bé thắt hai bím tóc đuôi sam đứng trước mặt Minh Thứ, trong tay cầm một túi giấy tinh xảo màu xanh nhạt, ngại ngùng nói: “Anh, anh Minh...”
Minh Thứ thở dài.
Lúc đầu cậu vì chuyện anh yêu sớm, nên làm mình làm mẩy với anh, bây giờ thành một thành viên trong Nhất Trung rồi, mới biết rằng thật ra yêu sớm ở đây vốn chẳng tính là chuyện to tát gì. Thầy cô sẽ quản, nhưng loại chuyện này đôi lúc cũng không thể quản nổi.
Sau khi lên cấp hai, cậu toàn bị nữ sinh lớp mình, lớp người khác bức nhiều đợt rồi, các cô nhét thư tình, kẹo cho cậu, tiết thể dục đánh bóng rổ, cũng có nữ sinh gào thét về phía cậu, còn tặng cậu nước.
Nhưng cậu đều không nhận.
Con gái có đẹp hơn đi chăng nữa cậu cũng không thích, Tiêu Cẩm Trình trông cậu kia kìa, nói cậu mà yêu sớm, sẽ mách với anh, để anh về dạy dỗ cậu.
Mấy chuyện quà cáp xảy ra nhiều rồi, Minh Thứ nhìn cái vị trước mắt, tưởng là người ta cũng tính tới tỏ tình với mình, trong đầu đang suy nghĩ từ chối thế nào, thì đã nghe người ta nói: “Anh Minh, giúp tớ đưa cái này cho Đỗ Hạo được không?”
Minh Thứ bật cười, “Nhóc Hạo? Chốt đơn!”
Đỗ Hạo lúc học tiểu học là một nhóc béo, Minh Thứ đánh nhau như một tia chớp, còn Đỗ Hạo thì giống một viên hạt nhân, phong cách khác biệt hoàn toàn.
Sau khi lên lớp tám nhóc béo bắt đầu phát triển cơ thể, thế mà xoẹt cái rút thành dây, cân nặng chuyển thành chiều cao, ấy mà lại thành một tên đẹp trai ngang hàng như Minh Thứ.
Năm cuối tiểu học Minh Thứ một năm rưỡi bị nhốt trong trường nội trú, ngắt liên lạc với Đỗ Hạo, trung học cùng nhau vào Nhất Trung, ấy thế mà lại được phân thành cùng một lớp, tiếp diễn tình bạn bắt đầu từ hồi lớp một.
Trước khi Đỗ Hạo rút thành dây, toàn là Đỗ Hạo chuyển thư tình cho Minh Thứ, hiện tại Minh Thứ cũng giúp cậu chuyển mấy đợt.
Bản thân Minh Thứ không muốn yêu sớm, nhưng chỉ cần có cô gái nào thấy Đỗ Hạo không tồi, Minh Thứ sẽ rất vui lòng lôi anh em tốt nhà mình ra mà “Chào hàng“.
Lúc đặt túi giấy màu xanh nhạt lên trên bàn Đỗ Hạo, Đỗ Hạo mặt mày đau khổ ngẩng đầu, “Cậu làm gì đó?”
Chỗ ngồi của Minh Thứ ở trước mặt cậu, ngồi xuống lấy lon coca từ trong hộc bàn ra, “Xem thử?”
“Không xem, xem lại đau lòng.” Đỗ Hạo nói không xem, mà vẫn liếc nhìn túi giấy một cái.
Minh Thứ chậc một tiếng, “Cậu đau lòng cái quần.”
Đỗ Hạo nói: “Tớ thất tình mấy bận rồi tớ không được đau lòng sao hả?”
Minh Thứ cười.
Chuyện Đỗ Hạo thất tình cậu rõ như ban ngày. Đỗ Hạo tính cách tốt, ngũ quan gom lại một chỗ rất anh tuấn, lúc trước thì chịu lỗ vì mập, bây giờ duyên với nữ sinh tốt đẹp vô cùng. Nhưng cô gái từng được Đỗ Hạo tỏ tình không lâu đều thành “Anh em nhà họ Đỗ” hết, ai cũng thấy Đỗ Hạo thú vị, nhưng yêu đương thì yêu không nổi.
Vì vậy Đỗ Hạo không ngừng thất tình.
“Vì để không tiếp tục thất tình, tớ quyết định không yêu đương nữa.” Đỗ Hạo đau thương nói: “Đây có lẽ là báo ứng của việc yêu sớm mà.”
Minh Thứ xoay sang hỏi cậu: “Tính vậy thật?”
“Thật đó!” Đỗ Hạo ưỡn ngực, “Tớ quyết định học hành cho tốt, nghỉ hè đăng ký lớp học thêm, học kì sau không phải lên lớp 9 rồi sao? Anh Hạo xin thề không yêu đương nữa!”
Minh Thứ mới không tin, còn nghĩ đùa Đỗ Hạo hai câu, nhưng bỗng dưng nhớ tới sắp đến hè rồi.
Tuần sau thi cuối kì, là đã được nghỉ hè.
Chuyện này khiến cậu thấy có chút rầu rĩ.
Mùa xuân năm nay anh không về, vì phải tham gia huấn luyện đặc biệt. Cậu cũng không biết vì sao anh mới đại học năm hai đã phải tham gia huấn luyện đặc biệt, tới tết cũng không được về nhà.
Hồi đêm ba mươi, anh gọi điện thoại tới, cậu và Tiêu Cẩm Trình đang ở bên bờ sông đốt pháo.
Lúc trước khi anh và anh Mục chưa lên đại học, chưa đi quân đội, lúc mừng năm mới toàn là bốn người bọn họ cùng nhau đốt pháo, chị Cẩn Lan đôi lúc cũng có mặt. Bây giờ chỉ còn lại cậu và Tiêu Cẩm Trình, đốt pháo cũng không còn vui nữa.
Cậu nhớ anh vô cùng, hỏi anh Tết năm sau có về không 一一 Lúc ấy cậu thấy anh Tết còn không được về, vậy nghỉ hè nhất định cũng không được về.
Thế nhưng anh lại nói, nghỉ hè sẽ lựa ngày về thăm.
Cậu từ lúc ấy đã trông ngóng nghỉ hè rồi.
Nhưng giờ sắp tới hè, cậu lại bắt đầu hoảng loạn.
Cậu sợ anh cười cậu.
Rất nhiều cu cậu đều bắt đầu dậy thì vào năm lớp tám, đặc điểm giới tính hiện ra rõ rệt, Nhất Trung còn mở lớp giáo dục sức khỏe, hướng dẫn học sinh nam và nữ bình an trôi qua giai đoạn kỳ thanh xuân này.
Cậu thoáng chốc vụt cao lên, trở thành nam sinh cao nhất lớp bọn cậu, có lẽ không cần phải đợi lên cấp ba, cũng đã đuổi kịp Tiêu Cẩm Trình.
Cậu cũng từng “làm ướt” quần, ngại ngùng không tiện nói, buổi sáng thức dậy tự mình đem quần và ra giường đi giặt.
Bây giờ cậu ít khi ở nhà mình. Nhà họ Minh có giường của cậu, giường vẫn là chiếc giường ấy. Nhưng vì gây chuyện bỏ nhà đi trước đêm tốt nghiệp tiểu học, làm cho mâu thuẫn giữa cậu và Ôn Nguyệt, Minh Hào Phong mở phanh ra. Hai năm nay cậu chưa từng gặp lại bọn họ, ngược lại là quan hệ với ông nội đã hòa thuận hơn nhiều, cậu nói với ông nội muốn đi nhà họ Tiêu ở vài ngày, ông nội cũng đồng ý.
Lần đầu tiên cậu làm bẩn quần, là khi ở trong phòng của anh.
Cậu muốn nói với anh, nhưng thầy cô nói đây là chứng cứ cho việc mình trưởng thành, không phải là chuyện mất mặt gì. Nhưng cậu lật mở điện thoại, chỉnh sửa tin nhắn nửa ngày, xong vẫn xóa đi hết.
Mất mặt thì không mất mặt, nhưng lại hơi ngượng.
Cho dù có nói, cũng phải đợi anh về rồi hẳn nói.
Nói sao thì cậu cũng nghĩ kĩ rồi 一一 “Anh, em giống anh vậy, là đàn ông con trai rồi!”
Vả lại còn là một người đàn ông con trai anh tuấn.
Nhưng qua thêm một đoạn thời gian, cậu phát hiện trưởng thành không chỉ dừng lại ở tăng chiều cao, làm bẩn quần, mà còn có đổi giọng và nổi hạt đậu thanh xuân.
Trên mặt cậu đôi lúc lại nổi một hạt đậu, xấu hay không thì còn phải xét đến vị trí, nổi trên trán và má thì không sao, chỉ sợ nổi bên vùng gần mũi và miệng.
Tiêu Cẩm Trình thì không bị nổi mụn, còn tự khen đây gọi là vẻ đẹp trời sinh, còn cười giễu cợt cậu nổi mụn ở trên mũi, giống như nhóc xấu xí. Vẫn là chị Cẩn Lan trở về một chuyến, dẫn cậu đi khám trung y, nào uống nào thoa một đống, một tháng gần đây cậu không nổi mụn nữa.
Điều cậu lo âu thật sự là đổi giọng
Ba ông anh phía trên của cậu, lúc bọn họ vỡ giọng, cậu đều không biết, trong ấn tượng thì không ai khó nghe. Nhưng tới lượt mình, không hiểu sao lại giống cổ họng bị đốt cháy? Rách rách rời rời, thấp không thấp tới cao cũng không cao nổi, thường hay bị vỡ tiếng.
Gần đây hễ nghe cậu nói chuyện, Tiêu Cẩm Trình sẽ phụt cười, “Hay cưng đừng nói nữa đi, vịt đực còn hay hơn cưng đó.”
“Anh chưa từng bị vịt đực hả?”
“Có bị rồi.” Tiêu Cẩm Trình thanh cổ họng, “Nhưng chả phải bây giờ anh hổng hổng giọng vịt nữa rồi sao?”
“Anh cà lăm.” Cậu hễ kích động là lại vỡ tiếng.
Tiêu Cẩm Trình cười tới rụt người, “Ái chà đứa em ngốc của tôi, cưng đừng nói chuyện thì hơn, nói nữa anh sẽ ghi âm cưng lại, gửi Tiêu Ngộ An nghe.”
Cậu bị dọa hụt một nhịp, mau chóng giựt điện thoại của Tiêu Cẩm Trình sang.
Hiện tại cậu hơi chán nản.
Thật ra lúc ấy để Tiêu Cẩm Trình ghi một đoạn gửi anh, cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất để anh biết trước cậu vỡ giọng, để chuẩn bị tâm lý.
Thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ hè tới thật rồi.
Đỗ Hạo huênh hoang đắc ý đi học lớp học thêm, nghe rằng trên lớp học thêm nhận được mấy lá thư tình.
Minh Thứ không đi lớp nào, lên mạng tìm một phương pháp cổ truyền luyện giọng. Phương pháp ấy nghe nói là có người đã từng thử, có thể làm cho thiếu niên trong thời kỳ đổi giọng nghe ra không còn giống vịt đực nữa.
Sự thật chứng minh, người thử rồi đều là tên lừa đảo.
Minh Thứ trực tiếp luyện tập thành một con vịt đực bị câm.
Mà ngày anh trở về cũng đã đến.
Trường Đại học Cảnh sát Nhân dân bình thường sẽ cho nghỉ hè, nhưng thành tích thi đại học năm ấy của Tiêu Ngộ An vượt xa điểm chuẩn của trường, về sau lại thông qua kiểm tra khảo sát trí lực thể lực một loạt, xong được tuyển vào một đội huấn luyện đặc biệt thần bí, bắt đầu từ năm hai đã trực tiếp chấp hành nhiệm vụ thực chiến, nghỉ đông và nghỉ hè không được bảo đảm.
Bởi vì Tết không thể trở về, anh đề lên cấp trên một đơn xin, được “nghỉ hè” mười ngày.
Sau khi lên trung học Minh Thứ đã có điện thoại, ngày nảo ngày nao cũng như viết nhật ký gửi tới cho anh, mà anh thì rất khó có thể nhận được tin nhắn trong cùng một thời gian, mỗi khi mở nguồn, điện thoại sẽ chấn động không ngừng, đa số tin nhắn toàn là Minh Thứ gửi đến.
Anh xem tất, có đôi lúc sẽ gọi lại, đôi lúc trả lời bằng chữ.
Minh Thứ cao lên, cũng kể với anh nhiều lần. Anh cũng từng ở cái độ tuổi này của Minh Thứ mà lớn lên, nên chỉ nghĩ trong tích tắc, là đã biết chuyện Minh Thứ trải qua trong học kỳ này hẳn sẽ nhiều lắm.
Nhưng Minh Thứ lại không tự mình kể, anh cũng không chủ động hỏi tới. Dù sao từ trước đến giờ Nhất Trung luôn chú trọng giáo dục trẻ nhỏ trong kỳ thanh xuân, nên không cần anh bận lòng.
Gần đây Minh Thứ không gọi điện thoại cho anh nữa, anh đoán rằng chắc là bé con đã tới kỳ đổi giọng, nên thấy giọng mình khó nghe.
Nhưng anh lại chẳng ngờ đến, cái giọng đó quả thật khó nghe vô cùng.
Tiêu Cẩn Lan lái xe chở Minh Thứ đến sân bay, Minh Thứ ngóng mắt tìm kiếm. Thực ra chỉ trong nháy mắt Tiêu Ngộ An đã thấy cậu rồi, một năm không gặp, bé con cao lên cả khúc, còn có dáng gầy gầy không đổi của cậu nhóc trong độ tuổi này, choàng áo thun thể thao T Shirt trắng cùng quần jean, dưới chân là một đôi giày bóng rổ trắng, một bên tay đeo vòng bao cổ tay bên còn lại đeo đồng hồ, đầu tóc được tạo hình gọn ràng, vừa nhìn đã biết là một cậu thiếu niên sạch sẽ được yêu thích nhất trong trường học.
Tiêu Ngộ An cười cười, vẫy tay chào.
Giây phút Minh Thứ nhìn thấy anh, thì khí chất hoàng tử nhỏ cẩn trọng tràn ra kia tan biến trong phút chốc, cong môi cười lộ ra hàm răng trắng sáng, bỏ mặc lời Tiêu Cẩn Lan đang nói “Chậm chút nào” ở phía sau, đã ngược theo dòng người chạy sang.
Đương nhiên, cũng quên luôn cổ họng mình bây giờ là chiếc vịt đực câm.
“Anh一一ớ一i一”
Tiếng thứ nhất còn đỡ, tiếng thứ hai vỡ tới mức chọc cho mấy vị cán bộ xung quanh cười phá lên.
Lúc vỡ giọng cậu cũng ngơ luôn, nhìn tới anh, anh đang nở mặt cười.
Tiêu Ngộ An thân làm anh trưởng thận trọng, một vị cảnh sát nhân dân tiêu chuẩn, vốn ra không đến nỗi phì cười. Nhưng tiếng gọi vừa rồi của Minh Thứ đã chọt trúng điểm nhột của anh thật.
Bé con theo sau đuôi mình lúc nhỏ đã lớn rồi, đang ở trong thời kỳ thanh xuân, giống như một gốc trúc bừng bừng sức sống, rắn rỏi còn tuấn tú đẹp đẽ, cho dù là ở sân bay người người di chuyển tấp nập, thì vẫn cứ chói mắt như thế, chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể nhìn thấy.
Đó là bởi vì bộ dáng lớn lên xuất chúng bao nhiêu của Minh Thứ, mà cái tiếng “Anh” vỡ giọng ấy lại càng thêm buồn cười bấy nhiêu.
Giống như một hộp quà tinh xảo xinh đẹp, lúc mở hộp bỗng dưng lại nhảy ra một con quái vật thiếu mất hàm răng.
Minh Thứ da dẻ trắng trẻo, vì vậy lúc mặt đỏ lên thì giấu không thoát.
Phút này cậu đóng cọc giữa đường, mặt ngượng tới nỗi muốn nhỏ cả máu. Cậu thấy rõ lắm đấy, anh vừa nãy đang cười cậu, đúng là đang cười cậu thật!
Tiêu Ngộ An biết mình tổn thương lòng tự tôn của bé con, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, thế nhưng không được, vẫn muốn cười, nhịn cười tới nỗi cơ bắp căng thẳng, bước nhanh tới, muốn an ủi hai câu.
Minh Thứ nhìn anh đang đi lại chỗ mình, miệng mím càng dữ dội hơn, trong lòng tủi thân muốn chết.
Cậu từng nghĩ anh sẽ cười cậu, nhưng anh lại lộ liễu tới vậy, ở trước mặt cậu phì cười, lòng tự tôn bướng bỉnh nhỏ bé đó của cậu đã bị vỡ tan thành bột phấn, vừa thổi đã bay mất.
Hiện giờ cậu không thèm nói một câu nào nữa.
Muốn nghe anh dỗ dành cậu.
Hết chương 54.