Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 48: Chương 48: Giấy cam kết của anh




Giấy cam kết của anh

Bé con có lòng tham không đáy cúi thấp đầu, bởi vì ngại ngùng mấy lời mình buộc miệng, mà cánh môi mím vào chặt kín, mí mắt thì nhè nhẹ nhếch lên, trộm nhìn anh mình.

Phát hiện anh cũng đang nhìn nó, đã nhanh chóng chôn đầu xuống càng thấp hơn.

Hiện tại nó không còn sức lực gì mấy, nó làm sai, không nên đòi nhiều yêu cầu đến thế. Càng ngẫm nó lại càng cảm thấy mình nói sai rồi, nhỏ giọng lí nhí: “Anh muốn yêu sớm đến thế vậy anh yêu sớm đi... Em hông giận anh đâu.”

Không nghe thấy tiếng động, nó lại không cam tâm mà lùi thêm một bước, “Em, em ủng hộ anh yêu sớm.”

Trên đầu truyền tới âm thanh anh đang thở dài, nó nhịn không đặng lại nhếch mí mắt nhìn lên.

“Ừ.” Tiêu Ngộ An nói.

Minh Thứ trong chốt lát chưa hiểu gì: “Dạ?”

Tiêu Ngộ An hôm nay có lòng muốn nói chuyện đàng hoàng với Minh Thứ, ban nay tâm sự nhiều đến vậy, Minh Thứ cũng đã nhận sai rồi, bộ dạng vòi xin tha thứ đáng thương quá mức, rõ ràng vô cùng không muốn cậu yêu đương, còn miễn cưỡng nói rằng mình ủng hộ.

Ủng hộ cái đầu em.

Lúc trước cậu đã răn dạy Minh Thứ phải thẳng thắn biểu đạt những điều trong lòng mình nghĩ, tủi thân thì nói, không cần nhịn rơi nước mắt, không đồng ý làm gì cũng có thể lên tiếng. Ở nhà họ Tiêu bọn họ, không có chuyện bé con nào phải chịu uất ức.

Để Minh Thứ mè nheo nói ủng hộ, cái giọng điệu này cùng với năm đó Ôn Nguyệt nói với Minh Thứ “Đàn ông con trai không được khóc” có gì khác biệt đâu?

“Năm ngoái không phải đã nói rồi sao?” Tiêu Ngộ An nhẫn nại đáp: “Anh sẽ không yêu sớm, với Đồng Vũ cũng vậy, với Hạ Chung cũng thế, đối với bất kì người nào cũng sẽ không yêu sớm. Anh của em phải thi Đại học, không có rảnh mà đi yêu đương.”

Cánh mũi Minh Thứ nhúc nhích mấy cái, dáng vẻ vui vẻ giống như một bé động vật vừa được cứu vớt.

Bé động vật chớp mắt, “Thật sao ạ?”

“Anh có khi nào gạt em chưa?”

Mặt bé con thay đổi nhanh cực kỳ, một lời nói đã có thể ấm ức, nhưng cũng một lời nói lại có thể dỗ dành, Minh Thứ nhào vào lồng ngực anh, ra sức dụi dụi.

Thân mật đã rồi, lại ngẩng mặt lên, “Anh à, vậy anh có thể viết cho bé một tờ giấy cam kết không?”

Tiêu Ngộ An nhíu mày.

Cậu bừ bé đến lớn, chưa từng viết bất kỳ tờ cam kết nào hết đó nha.

Nhưng nhà bọn họ có một tên chuyên gia viết giất cam kết tên Tiêu Cẩm Trình, Minh Thứ lăn theo Tiêu Cẩm Trình, nên học kỳ trước cũng đã từng viết giấy cam kết.

Trong vòng tròn của đám nhóc học sinh tiểu học, viết giấy cam kết tựa như là một chuyện chính thức đặc biệt.

Minh Thứ bò đến bên giường bệnh, từ đầu tủ ở giường lấy ra một quyển vở, “Anh ơi, anh cứ viết cam kết không yêu sớm, được không ạ?”

Tiêu Ngộ An cạn lời lắm, cái này không phải là chuyện con nít thôi sao?

Nhưng ánh mắt của bé con quá chân thành tha thiết, cậu bỗng dưng lại cảm thấy, tờ cam kết này có lẽ có thể cởi ra một nút thắt nào đấy trong lòng Minh Thứ.

Vậy cũng không phải không thể viết.

Cậu cầm quyển vở sang, nhấc lên cây bút treo trên đầu giường, sột soạt ghi lên trang vở.

Minh Thứ ngóng cổ nhìn, âm u dưới đáy mắt từng chút tan đi hết.

Học sinh tiểu học tụi nó đều rất ngây thơ, nói miệng cam kết thì không tính, phải có giấy cam kết thì mới được.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, Tiêu Ngộ An cứ ngỡ là Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt tới, quay sang nhìn, thế mà lại là Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình.

“Em nhỏ! Cục cưng! Bé nhóc đáng thương của anh!” Tiêu Cẩm Trình vẻ mặt lố lăng xông tới, nhìn chằm chằm vào Minh Thứ như con khỉ nhỏ, “Để anh Cẩm của cưng nhìn cưng cái nào, bị thương chỗ nào rồi?”

Tiếng cục cưng này ồn tới mặt mũi Minh Thứ đỏ lên hết, lúc còn nhỏ nó vừa mới tới nhà họ Tiêu, chị Cẩn Lan hay gọi cậu cục cưng à, bé cưng ơi, lúc ấy nó còn thấy ngượng ngùng, nhưng nếu có thể làm bé cưng, nó lại càng vui mừng.

Hiện tại nó cũng đã nhận chức anh Minh được truyền từ Tiêu Cẩm Trình luôn rồi, đâu thể còn là cục cưng nữa chớ?

“Anh gào thét gì đó?” Nó nhanh lẹ nói: “Đừng kêu em như vậy nữa, người ta nghe thấy sẽ cười mất!”

“Làm gì có người ta?” Tiêu Cẩm Trình nói lia lịa, “Chỗ này chỉ có ba người anh của cưng thôi, cưng nói xem trong bọn anh ai là người ta?”

Ban nãy Minh Thứ chỉ đỏ mặt thôi, bây giờ thì mắt cũng đỏ luôn rồi.

Nó chịu không nổi Tiêu Cẩm Trình nói như vậy.

Nó đã cô độc lâu đến thế, lúc bị nhốt ở trong nhà nó càng nghĩ càng sợ, thấy anh không cần mình nữa, tông Hạ Chung xong thì lại càng sợ.

Kết quả anh không có không cần nó nè.

Tiêu Cẩm Trình và anh Đình cũng tới nữa, bọn họ không có chê bai nó.

“Nè mấy anh coi!” Tiêu Cẩm Trình nói: “Muốn khóc rồi kìa!”

Tiêu Mục Đình vỗ sau gáy của Tiêu Cẩm Trình, “Không phải tại mày chọc khóc hả em?”

Trong phòng bệnh bỗng nhiên náo nhiệt, Tiêu Ngộ An thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Cẩm Trình phiền thì có phiền xíu, nhưng tâm lý thiệt ra cũng tỉ mỉ lắm, cũng là thật sự quan tâm Minh Thứ, cậu và Tiêu Mục Đình đều không thể khấy động không khí như vậy giống Tiêu Cẩm Trình, phải có người giảng lý lẽ cho Minh Thứ nghe, cũng phải có người chọc ghẹo Minh Thứ.

Minh Thứ che đôi mắt không cho nhìn, Tiêu Cẩm Trình đột nhiên phát hiện quyển vở trong tay của Tiêu Ngộ An, cướp sang nhìn, kinh hoàng ghê: “Ôi thần linh ơi! Tôi Tiêu Ngộ An, cam kết sẽ không yêu sớm? Ôi thần linh phật tổ như lai ơi!”

Tiêu Ngộ An: “...”

Tiêu Mục Đình cười xỉu up xỉu down: “Không phải chớ chú hai? Đây là cái gì đây?”

Tiêu Ngộ An trong bụng nói là muốn dỗ bé con thôi, nhưng nếu nói thế thật, vậy tên nhóc có bụng dạ hẹp hòi nào đó lại nhớ thương, thế là đòi quyển vở lại, xé trang đấy ra đưa Minh Thứ, “Cầm lấy, anh của em anh đây sẽ không yêu sớm, hết lo rồi chứ gì?”

Minh Thứ nhe ra một hàng răng trắng sáng, gật đầu lia lịa, “Dạ!”

Bốn người nháo một hồi, Minh Thứ cũng trở lại.

Hai nhà bây giờ dù sao cũng có xích mích, có khoảng cách, Tiêu Ngộ An nói cám ơn với Minh Hãn, xong lại nói với Minh Thứ vài hôm nữa sẽ tới thăm tiếp, xong dẫn Tiêu Mục Đình với Tiêu Cẩm Trình đi.

Lần này cậu tới là giấu Minh Hào Phong và Minh Nguyệt, chẳng qua lúc xuống lầu, vẫn gặp trúng Ôn Nguyệt, mới ý thức được lúc nãy Minh Hãn tới là để nhắc nhở bọn họ rời đi.

Ôn Nguyệt vừa mới tạm biệt bác sĩ của Minh Thứ xong, trên môi vẫn còn giữa một tia cười, nhưng lúc thấy ba người Tiêu Ngộ An bọn họ, thì nụ cười đã tắt ngay, đội thành địch ý băng lạnh.

Tiêu Ngộ An lễ phép gật đầu với và, Tiêu Mục Đình thu lại nét cười, có Tiêu Cẩm Trình nể tình đổi phương là mẹ ruột của Minh Thứ, vẫn muốn cười hì hì nói câu thưa dì.

Nhưng không khí khắc này khiến cậu ngậm chặt miệng.

Tiêu Ngộ An không nghĩ tới sẽ ở đây nảy sinh xung đột với Ôn Nguyệt, cho dù cậu không có chút nhẫn nại nào với hai kẻ ba mẹ này. Nhưng chào hỏi cần có cậu cũng đã làm, cậu đi ngang qua người Ôn Nguyệt, tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Nhưng sau khi đi thêm ba bước nữa, lại nghe tiếng Ôn Nguyệt nói: “Các cậu lại tới làm gì?”

Tiêu Ngộ An ngừng bước, không xoay người.

Tiêu Mục Đình xoay mặt, không vui liếc nhìn Ôn Nguyệt.

“Ánh mắt này của cậu là sao hả?” Giọng Ôn Nguyệt hơi run, vô cùng phòng bị trừng mắt nhìn Tiêu Mục Đình.

Trong mắt của bà, ba người nhà họ Tiêu này không có gì khác biệt quá lớn, đều là kẻ đầu sỏ dạy hư Minh Thứ, Minh Thứ và Tiêu Ngộ An thân nhất, nhưng thật ra hai người kia cũng không phải không có lỗi.

Tiêu Mục Đình ngay lập tức trả lại, “Mắt tôi làm sao thì liên quan gì tới dì?”

Ôn Nguyệt tức tới phát run, “Hay lắm, giỏi lắm, chẳng trách bây giờ Minh Thứ thay đổi thành như vậy!”

“Tông người là lỗi của em ấy, nhưng lỗi đáng trách hơn phải là các người.” Tiêu Ngộ An cuối cùng cũng xoay người lại, “Tôi khuyên dì nên tìm nguyên nhân từ trên người mình trước. Đừng có hễ chút là đi trách em ấy, em ấy mới chỉ có lớp năm.”

“Giờ tới dạy tôi luôn rồi?” Có thể nhìn ra Ôn Nguyệt đang tận lực khống chế cảm xúc, “Các cậu khi ở nhà, cũng nói chuyện với người lớn như vậy?”

Tiêu Cẩm Trình núp sau lưng Tiêu Mục Đình chen vào, “Nhà chúng tôi không có người lớn nào như dì đâu.”

Ôn Nguyệt trắng cả mặt, nhắm mắt thở ra hít vào một hơi sâu, khó khăn duy trì thể diện, “Tôi không thể thay người nhà các cậu dạy các cậu. Tôi chỉ mong rằng, từ nay về sau, các cậu đừng có tới tìm Minh Thứ nữa. Nó và các cậu không giống nhau.”

Lời này đã chọc tức Tiêu Ngộ An, “Em ấy không giống chỗ nào?”

Hết chương 48.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.