Nhớ nhung quà của Tiêu Ngộ An.
Minh Thứ không biết chuyện Tiêu Ngộ An đi thăm nhà ông ngoại. Hôm chiều Tiêu Ngộ An vừa đi, nó nhịn không đặng, lại trèo lên trên cây. Lúc đưa nó về nhà, Tiêu Ngộ An đã hứa với nó, sẽ dẫn nó qua nhà họ Tiêu chơi. Nhưng nó đợi hai ngày, vẫn không thấy người đâu. Nó gan nhỏ, lại thích tự suy nghĩ đăm chiêu, Tiêu Ngộ An không tới, nó không ngại chạy qua trước cửa nhà họ Tiêu ngóng, luôn cho rằng anh nó không lại rước nó là có lý do. Nhưng nó nghĩ hoài vẫn không ra, chỉ đành trèo lên cây nhìn xem Tiêu Ngộ An đang làm gì.
Nhưng ngồi trên cây tới mắc tè, nó vẫn không nhìn thấy Tiêu Ngộ An đâu.
Cứ như vậy qua hai ngày, Minh Thứ có hơi lo lắng, buổi chiều nghe thấy tiếng tẩn nhau truyền ra từ nhà họ Tiêu. Nó chạy tới trước cửa nhà người ta, chưa kịp chạy vào trong nhìn, phía sau đã vọng lại tiếng gào.
“Há!”
Minh Thứ bị hù tới bốc hơi, xoay người nhìn, thì ra là Tiêu Cẩm Trình.
Lúc này Tiêu Cẩm Trình không cầm súng bắn nó, trên đầu đội hai cái vòng. Nó đã thấy qua cái vòng đó rồi, trước cửa khu viện có bán, giống với băng đô quấn trên tóc của con gái, vòng này là vòng của Tôn Ngộ Không.
Nó muốn lắm, nhưng ông nội nói đeo ba cái đồ này lên đầu chả ra làm sao.
Rất nhiều chuyện chả ra làm sao, vòng không được đội, tủ lạnh không được dán giấy, cũng không được đánh nhau với người khác. Nó không biết ra sao là cái giống gì. Nó chả muốn ra sao hết, nó chỉ muốn làm em trai của nhà họ Tiêu.
Thấy Minh Thứ không chớp mắt nhìn mình, Tiêu Cẩm Trình cũng thấy hơi tèo. Nó chỉ muốn hù dọa Minh Thứ tí thôi, bởi vì ngày hôm đó lúc Minh Thứ được Tiêu Ngộ An dắt về, nó đang bị Tiêu Mục Đình phạt ngồi trên đất đội vỏ dưa hấu, mất mặt quá chời. Nó lớn hơn Minh Thứ, không cho Minh Thứ ra vẻ ta đây, mặt mũi làm anh nó biết quăng vào đâu?
Nhưng nó không ngờ tới Minh Thứ bị hù ngáo rồi.
Hai thằng nhóc đứng trước cửa trừng mắt nhìn nhau, nếu không có Tiêu Mục Đình ra lùa vào, hai đứa nó chắc đứng dưới trời cắm rễ phơi nắng tới chiều.
“Tiêu Mục Đình.” Tiêu Cẩm Trình nhìn thấy anh nó vẫn hơi hoảng, nó da thì dày, nhưng đó giờ chưa dọa ai ngáo bao giờ, mặt mài suy sụp lăn tới bên cạnh người Tiêu Mục Đình, “Tiêu Mục Đình lại xem xem, nhóc này có phải bị ngáo rồi không?”
Minh Thứ trở lại bình thường, nhỏ tiếng nói: “Em không có ngáo.”
Tiêu Mục Đình dạy dỗ Tiêu Cẩm Trình một trận, mới hỏi thăm Minh Thứ. Minh Thứ quay cổ nhìn khắp sân, “Anh có ở đây không?”
“Anh nào?” Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình cả hai đồng thanh.
Trong nhà bọn nó không có anh cũng không có em, chỉ có chị, là chị đó, anh không kính em không nể, đứa nào cũng gọi nhau bằng tên.
Tiếng hồi nãy có chút hung dữ, Minh Thứ lùi lại một bước, “Anh Tiêu Ngộ An ạ.”
Vốn là trong lòng nó, ba anh trai nhà họ Tiêu không khác nhau mấy, nhưng từ ngày Tiêu Ngộ An bế nó, còn mời nó ăn kem bạc hà, thì Tiêu Ngộ An đã không giống nữa rồi. Từ “anh” này là từ gọi duy nhất chỉ dành cho Tiêu Ngộ An.
“Nó đi thăm nhà ông ngoại rồi.” Tiêu Mục Đình ngán Tiêu Cẩm Trình, nhưng với mấy nhóc con khác thì thái độ rất tốt, “Chắc bị hù sợ rồi, lại đây ăn dưa hấu đi.”
Mùa hè, mấy nhà có trẻ nhỏ đem ra để đãi khách chỉ có mấy món dưa hấu, kem lạnh, đậu phộng. Tiêu Mục Đình gọi Tiêu Cẩm Trình đi lấy, Minh Thứ lần này không khách sáo, không thèm ăn kem bạc hà nữa, trực tiếp cầm lấy kem ốc quế đắt nhất.
“Anh Tiêu Ngộ An khi nào mới về ạ?” Minh Thứ ăn xong ốc quế, lại cầm lấy đậu phộng, nó chưa từng ăn đậu phộng, nhà nó chỉ có ba bữa, không có đồ ăn vặt.
“Này không chắc nữa.” Tiêu Cẩm Trình nói: “Đó là nhà cũ của mẹ Tiêu Ngộ An, ở ven biển. Nhóc đi ven biển bao giờ chưa? Anh đi qua rồi, biển lớn lắm đó!”
Tiêu Mục Đình nói: “Hỏi nhóc biển lớn khi nào chưa?”
Tiêu Cẩm Trình nhìn Tiêu Mục Đình làm mặt quỷ, xong nói với Minh Thứ: “Tiêu Ngộ An ở đây một năm rồi, ông ngoại Tiêu Ngộ An nhớ ổng, sao cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới về?”
“A?” Minh Thứ nghe phải mất lâu tới như vậy, đậu phộng trong miệng ăn cũng không ngon nữa.
“Nhóc a cái gì?” Tiêu Cẩm Trình thấy trêu vui quá chừng, cầm một hạt đậu phộng ném sang, chuẩn xác trúng ngay trán Minh Thứ.
Minh Thứ xoa xoa trán, “Em muốn chơi với anh ấy mà.”
“Nhóc đúng dính người, nhóc là gâu gâu sao? Cho nhóc ăn kem bạc hà, nhóc liền quấn lấy Tiêu Ngộ An hử?” Tiêu Cẩm Trình bản thân mình đã là tên phiền phức, còn chê người ta phiền, “Tiêu Ngộ An phải đi thăm ông ngoại, nhóc không có ông ngoại sao? Sao nhóc không về thăm ông ngoại nhóc đi?”
Minh Thứ không nói chuyện nữa. Nó cũng có ông ngoại, nhưng nó chưa gặp qua ông ngoại. Mẹ nó rất ít khi tới thăm nó, nó đi đâu thăm ông ngoại chớ?
Tiêu Ngộ An và Tiêu Cẩn Lan mỗi khi về nhà ông ngoại, lúc về sẽ mang túi lớn túi nhỏ đựng quà, tính của Tiêu Cẩm Trình hào phóng, bị thủ đoạn cúng quà cáp mua chuộc, cũng xem ông ngoại Tiêu Ngộ An thành ông ngoại của mình, khoác lác với Minh Thứ về nhà ông ngoại có bao nhiêu thứ tốt, đồ Tiêu Ngộ An đem về quý báu ra sao.
“Năm nay Tiêu Ngộ An với chị lại đem quà về cho tụi anh.”
Minh Thứ chưa từng được nhận quà, nhà nó không hứng thú với việc này, thế nhưng có nhóc con nào không mong ngóng quà đâu, nó oa oa nửa ngày, tủi thân các thứ nói: “Em cũng muốn được quà.”
Tiêu Cẩm Trình rộng lượng giúp Tiêu Ngộ An, vỗ vỗ đầu Minh Thứ đáp: “Yên tâm đi, nhất định nhóc cũng có phần.”
“Nhưng mà...”
Nhưng mà em không phải họ Tiêu.
“Không có nhưng nhị.” Tiêu Cẩm Trình cam đoan, “Tụi anh có cái gì, nhóc sẽ có cái đó.”
Sau khi về nhà Minh Thứ có tâm sự, một nửa là nó cũng muốn đi thăm nhà ông ngoại chơi, còn một nửa là nó nhớ nhung quà của Tiêu Ngộ An.
Vốn nó nghĩ quà này không có phần của nó trong đó, nhưng Tiêu Cẩm Trình chắc chắn đến thế, vậy thì có phần của nó rồi. Nó ngày ngày nhìn tấm lịch, đợi mong Tiêu Ngộ An mau mau trở về.
Tiêu Ngộ An và Tiêu Cẩn Lan ở ven biển mười mấy ngày, phụ ông ngoại làm việc. Nghỉ hè trái lại ở đâu cũng không thành vấn đề, ở nhà cũng tốt, chỗ ông ngoại cũng tự do, ăn cũng phong phú, tối đến gió từ ven biển thổi vào rất thoải mái. Nhưng lớp đàn piano của Tiêu Cẩn Lan sắp khai giảng rồi, phải về thôi.
Trước hôm rời đi, ông ngoại vẫn như cũ dặn dò, đem đặc sản nhét vào trong vali của bọn nó. Năm nào cũng thế, khi về luôn nhiều hơn lúc đi.
“Năm nay đem cái gì về cho Tiêu Cẩm Trình và Tiêu Mục Đình?” Tất cả đều thu dọn xong hết, ông cháu ngồi trước cửa đung đưa cây quạt, đang đợi xe tới đón.
Tiêu Ngộ An nói: “Súng vỏ sò ạ.”
Ven biển nhiều nhất là vỏ sò, đám nhóc nhà họ Tiêu đứa nào cũng thích súng, trong nhà nhiều nhất cũng là súng, nhưng súng vỏ sò thì không giống nhau, chỉ có tới ven biển mới mua được.
Ông ngoại nghe rồi cười đáp: “Đám nhóc tụi cháu, mới bây lớn đã ngày ngày bắn súng rồi.”
Qua một hồi sau, ông ngoại lại cười: “Chẳng qua cũng tốt, con trai nhà họ Tiêu, đứa nào chả chào hỏi với súng.”
Một đường đi xe rồi chuyển sang máy bay, lúc về nhà đã chạng vạng tối. Tiêu Ngộ An vừa xuống xe, đã nghe thấy tiếng Tiêu Cẩm Trình, “Nhanh lên! Tiêu Ngộ An về rồi đó!”
Cậu hơi buồn cười, Tiêu Cẩm Trình lúc vòi quà tích cực vô cùng, súng vỏ vò ở băng ghế sau có thể khiến Tiêu Cẩm Trình biệt tăm tận mấy ngày.
Nhưng khi bước vào sân, Tiêu Ngộ An mới thấy, nhóc con nhà họ Minh cách vách thế mà cũng có mặt. Ông nội thì đang ở cạnh bàn bày đồ ăn, nhìn dáng vẻ chắc là đang đợi bọn nó quay về.
“Tiêu Ngộ An, đem về cho tôi gì đó?” Tiêu Cẩm Trình không thèm đợi nghe đáp án đã nhảy lên xe tìm, nó biết rõ Tiêu Ngộ An giấu quà ở đâu quá mà.
Nửa phút sau, Tiêu Cẩm Trình ôm về hai cây súng vỏ sò, vui tới nổi lên mây, “Tiêu Mục Đình, là súng!”
Minh Thứ nhìn hai cây súng vỏ sò dưới ánh hoàng hôn đang lấp la lấp lánh sáng, cũng cảm thấy vui vẻ. Nó đi tới trước mặt Tiêu Ngộ An, âm giọng vừa mềm vừa ngọt.
“Anh ơi, anh về rồi!”
“Anh ơi, quà của em là gì thế ạ?”
Hết chương 6.