Vậy uống bạc hà đi.
Minh Thứ nằm trên bàn vẽ súng cả buổi sáng, cuối cùng cũng vẽ được một cái ưng ý. Ông nội gọi nó xuống ăn trưa, lúc trước nó vừa nghe sẽ xuống liền, bây giờ thì lê chân chầm chậm gần cả nửa ngày mới xuống, ăn vài ngụm xong lại chạy lên lầu.
Vẽ xong hình rồi, buổi trưa sẽ làm, thời tiết nóng bức, quạt xoay thổi vù vù, thổi bay mất mấy tấm giấy màu.
“A一” Minh Thứ không vui bĩu môi, chạy tới tắt quạt xoay, một hồi sau nóng tới mồ hôi đổ ướt đầm đìa người, áo ba lỗ cùng quần ngắn cũng ướt sũng, như vừa mới vớt từ trong nước lên vậy.
Nó không để tâm nhiều, vì đang làm súng làm chăm chú như vầy nè, đâu để ý nóng hay không.
Tiêu Ngộ An mới thật sự là từ trong nước chui ra.
Hồ bơi cách nhà rất xa, ba người ngồi tận mấy trạm xe buýt mới tới. Trong nhà tụi cậu cũng có xe, đưa đón cũng không có gì, nhưng mấy trò hoạt động kiểu này mà ngồi xe nhà thì không ai bằng lòng, đi xe buýt tự do hơn.
Hồ bơi dưới cái nắng của ánh mặt trời, không có thứ gì che lắp, phân thành hai khu cho người lớn và trẻ nhỏ, Tiêu Ngộ An và Trình Việt không thích bơi cùng đám nhóc, đi qua hồ dành cho người lớn chui xuống, Hạ Chung ôm phao bơi cũng không dám xuống nước, nó ngồi trên bờ uống soda quýt đợi bọn họ.
Tiêu Ngộ An từ bên hồ trở về, hồ bơi loại này thật thú vị, Trình Việt bị cậu kéo xuống hồ 10m, không phục, kêu tiếp tục.
Tiếp thì tiếp thôi, tổng cộng tới bốn năm lượt, khoảng cách cũng càng lúc càng lớn.
Hạ Chung xem kịch vui vẻ, chân đập đập nước, “Anh Trình thua rồi, bơi không lại anh Tiêu của em!”
Hôm qua Trình Việt uốn nắn nó, không cho nó kêu mình anh ơi nữa, nó vừa học đã dùng liền. Hơn nữa, anh Tiêu anh Trình nghe ra đúng là khí phách hơn, gọi ra giống như đám nhóc ngoài đường phố.
Tiêu Ngộ An chống lên thành bờ, cũng muốn uống nước quýt. Trình Việt bị Hạ Chung chọc cười, xoay người vặn qua lại mười mấy cái, không quay đầu lại gọi: “Anh Tiêu, lấy giúp tớ chai bạc hà đi.”
Thùng đông lạnh đặt kế bên hồ nước, Tiêu Ngộ An lấy chai nước bạc hà ra bỗng dưng nhớ tới Minh Thứ. Cậu không thích uống vị nước bạc hà đông lạnh, nó sẵn đã mát lạnh, vừa uống bạc hà xuống, nửa cái cổ muốn mất luôn vị giác. Nhưng đang ngẩn ngơ thì, một nhóc con chạy tới bưng đi mất hai chai soda quýt cuối cùng, nửa cái tủ đông còn lại phân nửa là nước bạc hà.
Mùa hè soda quýt được yêu thích nhất, ông chủ nói cháu đợi thêm một chút được không, giờ chú sẽ đi lấy thêm. Tiêu Ngộ An suy nghĩ, lấy thêm nước không lạnh, thời tiết thế này uống nước không lạnh làm sao đã.
“Vậy uống bạc hà đi.”
Trình Việt vẫn đang bơi, tên này không chịu thua. Tiêu Ngộ An và Hạ Chung ngồi với nhau, Hạ Chung đã đeo vòng lên tay rồi, nó trắng, hạt ngọc treo trên cổ tay rất đẹp.
Tuy rằng Trình Việt toàn thắng, nhưng Tiêu Ngộ An cũng ra sức để bơi, lần này khát khô cổ, nhanh chóng uống liền mấy ngụm, cổ bị kích thích sướng tới xót, trong họng dường như bị nước bạc hà lắp kín, mát lạnh thì có mát lạnh, nhưng rất khó chịu.
Lần trước đưa kem bạc hà cho Minh Thứ ăn, Minh Thứ sợ tan mất, phải cắn một ngụm trái cắn một ngụm, ăn tới hai tay toàn là nước đường, cổ họng bị lạnh, còn trực tiếp hít không khí vào, bộ dạng đó buồn cười muốn chết, nếu như lược bớt khúc Minh Thứ làm dơ áo sơ mi trắng của cậu thì, đó cũng có thể gọi là buồn cười đến mức đáng yêu.
Uống hết nước bạc hà, Tiêu Ngộ An lại thi với Trình Việt thêm một lượt, lần này cố ý nhường vị lớp phó thể dục này, còn không để vị đó phát hiện.
Chơi tới trời chập tối, Hạ Chung than đói rồi. Bọn họ ai cũng xin phép người nhà rồi, nói rằng không về ăn cơm, chỉ hóng có bữa cơm này.
Mấy cậu trai tuổi này chưa lớn cũng không còn nhỏ, khái niệm về tự chủ chỉ vừa mới bộc phát, lại rất mạnh mẽ, rời xa vòng tay người nhà, cùng anh em bạn bè đi tiệm ăn, đó là một chuyện rất đáng khoe mẽ.
Trình Việt chọn một tiệm ăn rất cao cấp, ba người mỗi người một bàn, cùng với một nhóm người lớn đang uống bia ngồi cùng một sảnh, ăn đến chín giờ hơn mới chậm rãi đi lên xe buýt.
Minh Thứ ở trong phòng không mở quạt oi bức nguyên buổi trưa, hầm tới cả thân nổi mẩn, nhưng vẫn nhớ mãi chuyện súng chưa làm xong.
Lúc ăn cơm tối nó thấy hơi khó chịu rồi. Bà nội nấu cháo đậu xanh, để nguội cả trưa, bình thường nó có thể ăn được tận hai chén rau xanh, hôm nay ăn mới được nửa chén đã đặt xuống.
Nó giỏi chịu đựng lắm, khó chịu cũng không nói, nổi mẩn rất ngứa, vậy thì nó gãi, nó muốn nhanh chóng làm xong súng, tối đến cũng không mở quạt, cho đến khi ông nội tới gõ cửa phòng, kêu nó đi ngủ.
Lúc này đầu nó có hơi mơ màng rồi, chỗ nào cũng nóng, trước khi ngủ nó mở quạt mức to nhất, cố định hướng ngay giường, muốn đòi về gió chưa được hưởng lúc sáng.
Gió lớn, nhưng nó không thấy thoải mái, ngược lại càng ngày càng khó chịu. Tới nửa đêm, nó cuối cùng chịu hết nổi, mở cửa phòng ông nội ra, nhỏ tiếng nói:“Ông ơi, con khó chịu.”
Tiêu Ngộ An vừa sáng tinh mơ đã thức dậy, cùng với Tiêu Mục Đình quấn lấy khu phố chạy một vòng, trở về thì ngồi vào bàn học làm kế hoạch hè. Giờ là tháng tám rồi, kì nghĩ hè trôi qua được một nửa, bài tập mà nhà trường cho cậu đã làm xong trước khi về thăm ông ngoại rồi, còn tận nửa cái hè không có chuyện gì làm. Nhưng cậu làm việc có kế hoạch. Lát sau sẽ xem sách, xong lại học gì đó 一 liệt kê lên cuốn vở. Tiêu Cẩn Lan sắp đi học lớp piano, cậu cũng tính đăng ký học một loại nhạc cụ.
Lúc đóng vở nhìn thấy túi gấm đang đựng hai cái chuỗi tay, Tiêu Cẩn Lan hôm qua kêu cậu đưa cho Minh Thứ, câu về trễ quá, chỉ đành hôm nay đi tặng.
Cũng không biết nhóc con còn giận hay không, nếu còn, hai chuỗi tay này chắc cũng đủ dỗ rồi.
Minh Thứ hay thích ngồi trong sân, Tiêu Ngộ An chạy qua nhà nhưng không thấy người, chỉ thấy bà nội Minh Thứ.
“Bị bệnh rồi.” Bà nội Minh Thứ nói: “Nửa đêm hôm qua phát sốt, bị cảm nắng, mẩn nổi cả người, đưa đi bệnh viện rồi.”
Mùa hè rất dễ bị cảm nắng, nhưng Minh Thứ mới năm tuổi, bệnh mà nặng quá lỡ như cảm hư chỗ nào thì phiền phức rồi. Tiêu Ngộ An thấy hơi mất mát, trong lớp cậu có một cậu trai vì bị sốt mà hư màng nhĩ, muốn làm gì cũng không tiện.
Hỏi xong là bệnh viện nào, Tiêu Ngộ An lập tức chạy đi, trên đường trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ của Minh Thứ ngóng cậu vòi quà. Cậu vô lý chuẩn bị quà cho Minh Thứ, đã vậy Minh Thứ bị bệnh cũng chẳng liên quan gì với cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng áy náy.
Một nhóc con ngoan ngoãn đến vậy, lại tủi thân gặp phải bệnh, đổi là ai cũng thấy đau lòng.
Lúc vừa đưa đến bệnh viện, Minh Thứ thật ra cảm thấy cũng vui vui. Khó chịu thì vẫn khó chịu, nhưng nó cảm thấy mẹ nó sẽ tới thăm nó, còn kêu ông nội đi gọi điện thoại cho mẹ.
Mẹ nói gì nó không biết, ông nội cũng không nói nó nghe, nó đợi một buổi sáng, mẹ nó cũng không đến, đợi tới chiều tối, nó đã nản lòng.
“Ông nội ơi.” Nó đang truyền nước biển, ánh mắt hơi mê mang, nói chuyện cũng không có sức, “Mẹ không đến ạ?”
Ông nội nói với nó, mẹ đang ở nước ngoài, không về được.
Nó có hơi muốn khóc.
Không phải ông bà không tốt, nó nửa đêm bị bệnh, ông bà chăm sóc nó một đêm, trời sáng đã đưa nó đi bệnh viện, buổi trưa bà nội còn nấu canh cá cho nó. Nhưng nó thì muốn mẹ đến trông nó. Mẹ chưa trông nó lần nào, nó thậm chí cũng bệnh rồi mà.
“Hức... hức....” Nó dùng chăn bọc mình lại bên trong, nhẫn nhịn không khóc, nhưng vẫn nén ra vài tiếng nho nhỏ.
Lúc Tiêu Ngộ An đến phòng bệnh, vừa đúng lúc nghe thấy Minh Thứ đang hức hức. Trong phòng bệnh chỉ còn mình nó, một mình nhỏ bé như vậy, cuộn người trên giường, tay vẫn đang truyền nước thuốc, đáng thương vô cùng.
Hết chương 9.