Xem Minh Thứ là em trai sao?
Tiêu Ngộ An vốn không thích chơi với nhóc con năm tuổi, nếu không phải hồi ở bệnh viện thấy Minh Thứ trông hơi đáng thương, cậu cũng sẽ không cho Minh Thứ kè kè bên người.
Minh Thứ đến rồi cậu lại mọc thêm một cái đuôi, ném không đi.
Em trai bé Minh Thứ này không phá phách như Tiêu Cẩm Trình, nhưng bám người quá cũng phiền, cậu có chuyện riêng của mình, cũng không thể đi đâu cũng xách theo.
"Nhóc tự mình chơi đi." Cậu nói: "Đi tìm Tiêu Cẩm Trình cũng được."
Mấy cậu trai dưới bóng râm chạy nhảy vun vút, trong không khí là mùi mồ hôi ẩm, trời nắng gắt như lửa, cho dù có lá cây ngăn đi, ánh nắng như nồi nước sôi vẫn chiếu xuống người.
Liên tiếp chạy hơn mười mấy vòng, Tiêu Ngộ An đi bộ bên đường nghỉ mệt. Trình Việt hỏi: "Cô út nhà cậu sinh em bé rồi à?"
Tiêu Ngộ An suýt nữa bị sặc nước đáp, "Còn sớm."
"Vậy thằng bé sau lưng cậu là ai?"
Tiêu Ngộ An vòng ra sau nhìn. Trình Việt cười lên, "Không phải bây giờ, là nhóc tì theo sau cậu trong sân nhà ấy."
"Cậu không biết?" Tiêu Ngộ An nói: "Con trai của chú Minh."
Khu này vừa nói tới họ thì đều biết là nhà nào với nhà nào, Trình Việt a lên một tiếng, "Vậy sao nó đi theo cậu?"
Chuyện này kể ra thì dài, Tiêu Ngộ An nóng phát hoảng, giải thích thì tốn sức, chỉ nói: "Hạ Chung không phải cũng đi theo cậu sao?"
"Tớ coi nhóc Chung như em trai."
Tiêu Ngộ An vừa muốn mở miệng, nhưng lời nói lại kẹt ở trong. Cậu cũng xem Minh Thứ là em trai sao?
Anh nó vừa đi, Minh Thứ đã không muốn làm súng nữa. Nó trèo lên cửa sổ, nhìn anh nó và anh trai khác đi mất, có hơi không vui.
Nó sau khi nổi mẩn, mỗi ngày tắm xong là lại thoa phấn, thơm phưng phức, trước vài hôm mới sáng sớm đã chạy tới nhà họ Tiêu, anh nó còn ôm bế nó ngửi ngửi, hỏi rằng mùi gì đấy. Nó đắc ý vô cùng, nghĩ rằng anh nó thích, "Phấn rôm."
Hôm nay nó còn cố ý mang phấn rôm của mình sang, tính để cho anh nó bôi thử, vậy mà bị tàn nhẫn từ chối.
Bây giờ anh nó còn vứt nó lại đi chơi cùng người khác.
"Thằng nhóc con, cưng leo lên đó làm chi!" Tiêu Cẩm Trình cầm súng nước tuần tra dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa sổ lầu hai mọc ra thêm một đứa nhỏ. Minh Thứ ngày nào cũng tới, nó quen luôn rồi, nhưng thấy Minh Thứ trèo lên cửa sổ nó vẫn bị hù cho giật mình. Đó là chỗ một đứa bé có thể trèo lên hả? Ngã xuống rồi không gãy tay cũng gãy chân á.
Minh Thứ càng hết hồn hơn, nhanh chóng co người trở vào. Lúc anh nó còn ở đây nó không sợ trời không sợ đất, anh nó không ở đây nó chỉ sợ Tiêu Cẩm Trình. Súng nước của Tiêu Cẩm Trình tốt hơn của nó, nó đánh không lại Tiêu Cẩm Trình.
"Bịch bịch bịch --" Tiêu Cẩm Trình như đạp phong hỏa luân* vậy, chạy nhanh như bay lên lầu. Minh Thứ đang ngồi xổm ở dưới cửa sổ, nó cũng nhanh nhẹn chạy tới ngồi xuống. Hai đứa trừng mắt lớn nhìn nhau, Minh Thứ không còn chỗ lui, đành không tình nguyện gọi: "Anh Cẩm Trình."
*Phong hỏa luân: Đó là hai cái bánh xe tòn ten của Na Tra - người con trai thứ ba của Lý Tịnh.
Trong vườn người lớn đều nói nó ngoan, thật ra nó cũng có lúc kì cục không thể giải thích nổi. Tiêu Ngộ An là anh nó, thì người khác không phải là anh nữa, nếu không phải vì Tiêu Cẩm Trình hung dữ, nó xém tí tính gọi thẳng tên Tiêu Cẩm Trình luôn.
Tiêu Cẩm Trình ngồi một hồi, vui vẻ, ở trên đầu Minh Thứ lầm bầm, "Nhóc làm gì sợ hãi các thứ vậy hử?"
Minh Thứ ấp úng nửa ngày, "Sợ hãi các thứ là cái chi?"
Vốn từ vựng của Tiêu Cẩm Trình không tính là nhiều, sợ hãi các thứ là hôm qua nó học được từ Tiêu Mục Đình, vận dụng phương châm học liền dùng liền giờ lấy ra để nhờn nhóc con này, không trả lời được, vậy chỉ đành đổi chủ đề, "Nhóc ăn đậu nành luộc không?"
Hồi trước Minh Thứ ở trên cây có thấy mấy anh trai nhà họ Tiêu chia đậu nành luộc ăn, đã thèm từ lâu rồi, "Muốn!"
Tiêu Tranh Vân vét đậu nành luộc từ trong nước sôi lên, vẫn chưa nguội, Tiêu Mục Đình đã thò tay vào lấy, Minh Thứ đang ở tuổi thấy gì bắt chước theo nấy, cũng thò tay lấy.
Lần thò nắm này, làm tay bị phỏng, rụt lại một bên thổi thổi đầu ngón tay.
Thời tiết này luyện chạy điền kinh, thì quần áo không thể nào không ướt được. Trên lớp của Tiêu Ngộ An từ hồi học kì trước đã theo trào lưu mặc đồ đá bóng, chất loại vải rất trơn mượt, quần cũng rộng rãi, mùa hè mặc mát mẻ, lúc chạy nhanh y như máy thông gió, khuyết điểm duy nhất là không hút nước, mồ hôi dán lên trên người khó chịu.
Tập đến giữa chừng Tiêu Ngộ An cảm thấy không ổn, chạy mệt không khiến cậu khụy ngã, nhưng dơ thì cậu xin đầu hàng.
"Đợi tôi chút, tôi về thay đồ."
Trình Việt nghe xong mắt nhìn thẳng, "Bệnh khiết phích của cậu nặng lên rồi hả? Thời tiết như này không chảy mồ hôi sao được? Cậu thay đồ rồi chẳng nhẽ không ướt nữa?"
Tiêu Ngộ An cầm lấy ấm nước rỗng, "Vậy cũng phải thay." tiện tay đổ qua bình nước đá.
"Ớ này, cậu cởi đồ ra không được à?" Trình Việt nhìn không đặng anh em nhà em mình lại lằn nhằn tới vậy, chi á, chạy ra mồ hôi thì liền về thay đồ, nắng lớn như này vận động hay không cũng bị nắng xuyên, tầng tầng lớp lớp trong quần con cũng sẽ bị ướt thôi. Cậu cũng ngán người ẩm ướt không thoải mái, nhưng đang tập luyện cư mà, đổ chút mồ hôi cho sướng, xong rồi thì về nhà nhảy tủm vào nước lạnh thì không phải sẽ sạch à?
"Vậy vẫn đổ mồ hôi." Tiêu Ngộ An sờ một bên cánh tay thấy dinh dính phát hoảng, quay đi không thèm ngoảnh lại. Lúc về tới nhà còn mãi mê suy nhẫm mình có xem Minh Thứ là em trai hay không, đã nghe thấy tiếng chó kêu trong sân.
Nhà bọn họ nuôi chó hồi nào, tuy đôi khi cũng có vài con lang thang tìm đồ ăn chạy sang. Nhưng tiếng đó không giống chó lang thang, chó lang thang không có kêu nghe mùi sữa như vậy.
Giống người giả thành.
Y như rằng, cậu men theo tiếng kêu tới một chỗ nhìn thấy, dưới gốc cây, là chỗ lần trước cậu và Minh Thứ giặt áo sơ mi, Minh Thứ đang ngồi trên ghế xếp nhỏ, một mực kêu gâu với Tiêu Cẩm Trình. Còn Tiêu Cẩm Trình ấy, thì đang ôm cái ki hốt rác, đứng phía trước Minh Thứ ném đậu nành luộc.
Minh Thứ kêu một tiếng, Tiêu Cẩm Trình ném một hạt. Ném tới vui ra mặt, đứa kêu gâu cũng vui ra mặt. Tiêu Cẩm Trình ném mấy lượt, Minh Thứ đều không tiếp được, hạt đậu rơi xuống đất, Minh Thứ muốn nhặt lên ăn, Tiêu Cẩm Trình mắng nó, nói rằng dưới đất rất dơ, nó tủi thân muốn chết, "Vậy em ăn không được thì sao."
"Nhóc ngốc!" Tiêu Cẩm Trình tiếp tục bóc vỏ đậu, "Chó con cũng không biết làm!"
Minh Thứ bị phê bình, ứ ứ hai tiếng ý rằng mình không vui ấy nha, "Vậy anh cũng đâu biết làm chó con đâu chứ."
"Anh biết!" Trên đời này có cái gì Tiêu Cẩm Trình không biết hử, dù có cũng không cho phép có. Tiêu Cẩm Trình vỗ ngực, muốn đổi vị trí với Minh Thứ, nhét cái ki nhỏ vào lòng Minh Thứ, "Nhóc ném đi."
Minh Thứ dẩu môi xuống, "Vậy anh sủa à?"
"Anh sủa thì anh sủa, anh Cẩm dạy cưng cách làm sao để làm chó."
Tiêu Ngộ An vốn muốn qua ngăn lại. Cậu không ở nhà Tiêu Cẩm Trình đã ăn hiếp Minh Thứ, xem người ta như chó con mà chơi, Minh Thứ không hiểu chuyện, còn cố phối hợp chung, đâu ra cái trò này hả? Nhưng cậu chưa kịp lại ngăn, Tiêu Cẩm Trình đã sủa vang lên, còn lớn tiếng chỉ đạo Minh Thứ: "Tới, ném đi, ném chệch anh đấm nhóc!"
Minh Thứ cẩn thận ném hạt đậu, Tiêu Cẩm Trình trái nghiêng phải lệch tiếp lấy, còn ăn hết toàn bộ.
Hiện tại tên sủa gâu là Tiêu Cẩm Trình, Tiêu Ngộ An đã lười phải cản.
Minh Thứ thèm đậu nành, lúc nãy nó làm chó con, tổng cộng không ăn được bao nhiêu, bây giờ cái ki nhỏ đang trên tay nó, nó bóc vỏ xong nhét vào miệng mình, Tiêu Cẩm Trình vẫn đang sủa, ăn được không nhiều như nó.
"Nè nhóc hư." Tiêu Cẩm Trình nhảy lên muốn cướp cái ki nhỏ, "Sao nhóc không hiểu chuyện gì hết hả? Anh sủa rồi mà nhóc phải cho anh chứ."
Minh Thứ bảo vệ cái ki xoay người tính chạy, kết quả nhìn thấy Tiêu Ngộ An, lập tức vừa chạy tới vừa gọi: "Anh ơi! Anh ơi!"
Tiêu Ngộ An không tính trêu hai đứa này, thời gian tập luyện rất quý giá, buổi tối còn phải luyện cầu với Tiêu Mục Đình. Nhưng Minh Thứ nhìn thấy cậu rồi, cậu cũng ngại bơ nó, đành đứng tại chỗ đợi.
Tuy là ở dưới bóng râm, nhưng buổi trưa vẫn còn nắng lắm. Gương mặt Minh Thứ đỏ bừng bừng, trên trán và cánh mũi toàn là mồ hôi, giống như một trái táo vừa được rửa xong.
"Anh ơi, ăn đậu không?" Minh Thứ nói: "Em bóc vỏ cho anh."
Hết chương 14.