Ảo Thế

Chương 5: Chương 5: Dược nhân




Lạc Dương.

Dẫu sao, nơi đây cũng không sánh được với Giang Nam, mặc dù có một khoảng rừng đào, nhưng vẫn chưa ra hoa.

Vậy mà, lại có những cánh hồng rực rỡ lả lướt theo làn gió.

Trong cơn mưa màu hồng, Tạ Thiếu Uyên loạng choạng gượng mình đứng dậy, ho khục khặc vài tiếng, lạnh lùng cười nhạt: “Kỳ thực... cũng chỉ có vậy thôi”. Vừa mở miệng nói, y đã phun ra một bụm máu tươi, nhuộm đỏ y phục trắng tinh, hòa vào trong gió.

Y xách kiếm đứng lặng tựa yêu ma.

Đỉnh Kiếm các thiếu chủ sắc diện trắng toát như tuyết, tóc dài rối tung, một thân bạch y bị rạch phá nhiều chỗ, một đạo kiếm thương từ ngực phải vắt thẳng ra sau vai, máu tươi thấm đẫm cổ áo. Dường như trận kịch chiến vừa rồi đã khiến y như ngọn đèn cạn dầu ----

Nhưng, dù chỉ đứng như vậy, toàn thân y vẫn bốc lên sát khí lăng lệ như quỷ thần, đến cả những cánh hoa bay cũng không sao rơi vào trong phạm vi ba thước quanh thân y!

Y không động, chỉ nhìn chằm chằm trung niên nhân vận tử y đối diện.

Phương Thiên Lam.

Hiệu xưng thiên hạ anh hùng đệ nhất, võ lâm minh chủ: Phương Thiên Lam.

Phương Thiên Lam cũng bất động, tuy nhiên trên thân ông không có vết thương - Mới đây, Tạ Thiếu Uyên đã đâm ra bảy mươi hai kiếm, nhưng không chém rách được một vùng da thịt nào trên mình đối phương.

“Kiếm... Yêu?” Ông bất ngờ cất tiếng, gượng cười, “Nghe nói, đại công tử Tạ gia, là một...”

“... kẻ điên, phải không?”

Ông cười càng nồng hơn, hốt nhiên, một ngụm máu to, phun ra từ trong miệng!

“Ta, ta chẳng ngờ lại bại, bại trong... trong tay một kẻ điên”.

Trong chớp mắt, phảng phất như có một quả bom trong người ông bỗng nổ tung, tử y Phương Thiên Lam, từng tấc cơ thịt, đều cuộn trào máu tươi!

“... Thiên La khí kình! Không thể nào, không thể nào! Ngươi, ngươi mới hơn hai mươi tuổi đầu, không thể luyện thành...”

Võ lâm minh chủ một thân máu tươi đầm đìa, cả đời đã trải qua vô số trận ác chiến, trước khi lâm tử đã đánh mất phong phạm vẫn luôn gìn giữ, kinh ngạc khôn nguôi.

Tạ Thiếu Uyên cuời lớn, kiếm lại được rút ra, hàn quang sáng như tuyết trên thân kiếm phản chiếu khuôn mặt xanh gầy của y, cười dứt, y nhíu mày, thở dài - “Đáng tiếc, lại mất thêm một thanh hảo kiếm... chỉ để cắm vào yết hầu loại người này”.

Tựa như có chút khoe khoang, y bỗng lật tay vẫy lên vạn đóa kiếm hoa, tức thì lưu quang phi vũ trên thiên không, như những vì sao rơi rụng, lạc xuống mái tóc đen như mực cùng bạch y tơi tả của y.

Đắm mình trong màn kiếm quang, y cao giọng ngân nga ----

“Mịch La thủy, phiên tận Sở ca thanh. Ngã tự liên quân ngã tự hận, khước thị vô lệ phú chiêu hồn. Mạc vong khước quy trình!” [1]

Chọc kiếm vào yết hầu võ lâm minh chủ, y bỗng cất lời ca đưa ma đối thủ.

Đúng thời khắc đó, phảng phất như nhìn thấy thứ gì, con mắt của Phương Thiên Lam hốt nhiên bừng sáng, thần sắc hoảng hốt rúng động, bật thốt: “Ta biết rồi! Thì ra ngươi là dược ----”

Mới nói được nửa chừng, kiếm đã lút vào yết hầu, rồi, ngừng lại trong sát na, chờ ông nói ra nốt từ cuối:

“nhân!”

Sau đó, thanh kiếm lại tiếp tục gia lực, xọc thẳng không chút lưu tình, xuyên thấu qua yết hầu một đời kiêu hùng, “kịch” một tiếng, ông đã bị ghim chặt lên tấm biển “Thiên hạ đệ nhất” ngoài đại môn!

Thật kỳ quái, trước khi chết, ánh mắt của Phương Thiên Lam, chứa vạn phần kinh hoàng lẫn bất cam.

Thi thể của đối thủ lủng lẳng treo trên không, đứng bên dưới thi thể Phương Thiên Lam, Tạ Thiếu Uyên sắc mặt xám tro.

Nhìn biểu tình sau cùng đông cứng trên khuôn mặt người chết, thuận theo mục quang của cái xác, ngón tay y run run lần ra sau vai ----

Bên dưới lớp áo rách bươm, là hai vết thương sâu tận xương, vết thuơng từ nhỏ đã có, tanh hôi, ứa ra thứ nước đặc như độc dịch - cơn ác mộng hằng đêm của y.

----- “Thì ra, ngươi là dược nhân!”

“Thì ra... ta là dược nhân?”

Y bất giác lặp lại một lần, hốt nhiên cười sặc sụa như phát điên.

Ba ngày sau, Lạc Dương chấn động.

Hiệu xưng thiên hạ đệ nhất anh hùng, đại hiệp Phương Thiên Lam, bị người ta dùng một thủ pháp tàn khốc, ghim chết trên môn bài.

Kẻ động thủ, nghe nói là đại công tử của Tạ gia, Tạ Thiếu Uyên.

Kiếm Yêu.

Nhất định là kẻ điên, mới đi làm chuyện như vậy, tất cả đều có chung một nhận định.

Nhưng, không một ai để ý, khi đưa tang Phương Thiên Lam, đồng thời còn có linh cữu của vị đại phu nổi danh nhất Lạc Dương thành - Mặc Thập Nhất...

Nghe nói, vì ông ta không chữa được bệnh cho một thanh niên bạch y, nên bị sát tử đương trường.

Người nhà của đại phu cho biết, người đó là một kẻ điên...

Căn bệnh y đòi chữa, vốn dĩ không có cách nào chữa khỏi.

Ngoài Lạc Duơng thành, trên cổ đạo, gió bụi đầy trời.

Thanh niên bạch y tóc dài, chân bước, miệng cuồng ca, nhảy múa, mọi người trên đường nhìn theo, vạn phần ngỡ ngàng ----

“Ngươi nhìn kìa, một tên điên!”

“Đúng là điên rồi! Sao người nhà lại thả cho hắn chạy loạn ra ngoài thế nhỉ?”

Y cười lớn, cuồng ca.

“Công tử, cậu thế này chẳng phải là làm khó tôi sao? Tôi đã nói rồi, cậu từ nhỏ đã bị hạ huyết độc, thành một dược nhân rồi, làm sao còn có thể chữa khỏi được? Ài... Thật không ngờ, trên đời vẫn còn người chế tạo dược nhân!”

“Công tử vẫn không tin à? Thiên tư tập võ và khả năng ngừa bệnh của dược nhân đều hơn xa người thường - như công tử đây, tuy mới hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng có lẽ đã là cao thủ hiếm có trên giang hồ, phải không? Công tử tưởng rằng đó là do mình có thiên phú dị thường ư?”

“Công tử biến sắc rồi kìa... Tôi nói không sai chứ? Hỏi thêm một câu nữa, có phải mỗi lần đến đêm trăng tròn, công tử cảm thấy rất khó chịu, máu trong cơ thể như sôi lên sùng sục? Những lúc đó không giết người không được, đúng không nào?”

“Đó chính là huyết độc... đó chính là huyết độc! Huyết độc, không thuốc nào giải được!”

“Công tử, cậu từ lâu đã là một dược nhân, từ nhỏ đã vậy rồi! Thế mà cậu không hay biết gì sao?”

Thanh âm của đại phu tắc nghẹn, sau đó, “phụt’ một tiếng, máu nóng bắn tung tóe.

Rất lâu sau, có giọng nói lào thào truyền lại, như tự hỏi: “Cha... tại sao? Tại sao... tại sao!”

Y bỗng nhiên ngửa cổ cười rộ, tiếng cười xuyên mây vỡ đá, kinh động trong ngoài. Khi người nhà thần y hấp tấp chạy đến, trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Thập Nhất ---- bị một chiếc bút Hồ Châu bằng ngà voi, ghim chết trên giá thuốc.

Người thanh niên đến cầu y, sớm đã không biết đi về hướng nào. Mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, hốt nhiên, có người nói khẽ: “Nghe kìa!”

“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật khả bất lưu.

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu!

... ... ... ..”

Loáng thoáng, có tiếng hát trong trẻo, từ phương xa vọng lại.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Dịch nghĩa: Sông Mịch La, tiếng hát bay tận nước Sở. Ta thương vua ta, ta oán giận, nhưng không còn nước mắt mà chiêu hồn. Chớ quên lấy đường về!

Mịch La: sông ở phía nam nước Sở thời Chiến Quốc, nơi Khuất Nguyên trầm mình vì can gián mà Sờ Hoài Vương không nghe, thấy rõ họa nhà Tần sắp xâm lăng nước Sở. (theo Từ điển mở Wiktionary).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.