Khói đặc cuồn cuộn bốc lên khiến cho Hạ Phong mỗi lần hít phải thì ho lên sặc sụa như tiếng thổi ống bễ(1) “khò khè”, anh có cảm giác cổ họng và phổi mình như đang bị lửa thiêu đốt, Hạ Phong dần dần mất đi ý thức.
“Không thể, không thể ngủ được, mình sẽ chết mất.”
“Tỉnh táo, mình nhất định phải giữ tỉnh táo!”
…
Biển lửa đang cháy hừng hừng cả một góc trời bỗng nhiên chợt tắt, thay vào đấy là bóng đêm đen kịt, Hạ Phong giống như một người chết đuối đang không ngừng giãy giụa muốn nắm lấy một thứ gì đó có thể giúp bản thân thoát khỏi trạng thái bồng bềnh không chút sức lực này, thoát khỏi bóng tối khó tả này.
Bỗng nhiên ở phía trước xuất hiện một tia sáng đỏ như mặt trời mới mọc buổi sớm.
Được tia sáng rọi lên người, Hạ Phong cảm thấy bản thân khôi phục được một chút sức mạnh. Anh lấy hết sức lực mà lao nhanh về phía tia sáng đó.
Sau khi rọi lên người Hạ Phong, tia sáng ấy ngày càng sáng hơn nữa, từ đỏ chuyển sang trắng tinh, nháy mắt đã soi sáng nơi tối tăm này.
“Phù.” Hạ Phong đột nhiên ngồi dậy thở phì phò. Anh không ngờ bản thân mình lại mơ thấy một cơn hỏa hoạn đáng sợ như vậy, hơn nữa trước khi bản thân bị lửa thiêu cháy, trong lúc ngủ mơ do bản thân hít phải nhiều khói đặc mà hôn mê, anh chỉ biết tuyệt vọng mà chờ đợi ngọn lửa cháy lan ra. Cũng giống như những lần trước đó, anh giống như bị quỷ giữ chặt trên giường vậy, biết rõ là mình đang mơ, có thể tránh được nhưng bản thân lại giống như chẳng còn chút sức nào để nhúc nhích cả.
Giấc mơ kỳ lạ này chân thật tới nỗi đến bây giờ Hạ Phong vẫn còn cảm thấy sợ. Cảm giác xung quanh lúc này không có ngọn lửa nào xuất hiện nên anh cứ ngồi im đấy, ngơ ngác như kẻ mất hồn.
Khi nhịp tim đã bình thường trở lại, Hạ Phong mới tỉnh táo lại, nhớ tới bản thân đang ở trong thư viện tổng hợp để nghiên cứu bảo vệ luận văn tốt nghiệp, anh thầm giễu: “Mấy hôm nay mình toàn thức đêm nghiên cứu, hèn chi mình lại mơ phải cơn ác mộng chân thực như thế.”
Hoàn hồn trở lại, đang định thu dọn sách vở quay về phòng ngủ thì một cảnh tượng khó tin đập vào mắt khiến anh ngớ người như bị búa đập lên đầu.
Trước mặt anh lúc này không còn những chiếc bàn gỗ hiện đại trong thư viện, không còn những quyển sách tham khảo chất chồng lung tung, cũng không có bản luận nháp mà anh đã chuẩn bị để gõ lên máy tính mà chỉ có một một tấm thảm đen thùi lùi, cũ nát đang đắp trên người.
Anh cũng không phải đang ngồi trên chiếc ghế bành êm dịu tại thư viện mà là trên một chiếc giường gỗ chật hẹp.
“Đây là đâu?”
Tuy Hạ Phong không phải là một người dạn dĩ, anh hay ngại ngùng, phản ứng với chuyện gì cũng không được nhanh nhạy lắm nhưng dù thế nào đi nữa thì lúc này anh cũng phát hiện ra mọi chuyện đang diễn ra này không bình thường chút nào. Nếu như thật sự bị lửa thiêu thì đáng lẽ ra anh phải được người ta đưa đi cấp cứu, mà nơi này đâu giống như ở bệnh viện đâu.
Anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng không thôi, cuống quít nhìn quanh rồi vội vã đứng lên.
Mới giẫm chân lên đất, Hạ Phong liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn như muốn ngã chếch xuống.
Hạ Phong vội vàng chống tay lên giường, ổn định lại cơ thể, mặt trắng bệch, tinh thần hoảng loạn, anh tranh thủ xem xét tình hình xung quanh.
Căn phòng đã cũ nát và chật hẹp, trong phòng này trừ chiếc giường gỗ ra cũng chỉ có một chiếc bàn gỗ đã mục lúc nào cũng có thể gãy, hai chiếc ghế vẫn còn dùng được, một chiếc rương gỗ không có nắp đậy, bên kia cánh cửa gỗ xiên xẹo là chiếc lò lửa thô sơ, bên trên có một chiếc hũ, củi gỗ bên dưới không biết đã tắt bao lâu rồi, không có một chút hơi nóng nào.
Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm khiến Hạ Phong không thể biết được bản thân đang ở đâu, cảm giác yếu ớt cứ kéo dài mãi khiến anh trở nên rối loạn.
“Đây là nơi nào thế?!”
“Sao cảm giác giống như lần mình mới khỏi bệnh viêm phổi hồi trung học quá vậy.”
…
Rất nhiều ý nghĩ hiện ra trong đầu, Hạ Phong chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ đến không ngờ như thế này, lại thêm tính cách không mấy dạn dĩ của mình nên anh thực sự không biết phải làm gì lúc này cả.
May mắn là ở đây không có thứ đáng ghét nào xuất hiện, Hạ Phong hít sâu mấy hơi theo thói quen để ổn định tinh thần lại thì ngoài cửa truyền tới tiếng hô lớn.
“Đã có quyết định hỏa thiêu nữ phù thủy kia rồi. Giáo đường o”Let sẽ hỏa thiêu nữ phù thủy kia.”
“Mọi người mau ra xem!”
“Thiêu chết con phù thủy độc ác chết tiệt kia đi!”
Tiếng hô lớn chất chứa hưng phấn lẫn sợ hãi đánh tan mạch suy nghĩ trong đầu Hạ Phong, khiến anh cảm thấy hiếu kỳ tự hỏi: “Nữ phù thủy? Rốt cuộc thì đây là thế giới gì?”
Tự nhiên có có một dự cảm xấu chợt xuất hiện trong lòng Hạ Phong. Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ thì tiếng “rầm rầm” đột nhiên vang lên, cánh cửa gỗ cũ nát đáng thương bị đẩy mạnh ra, một cậu nhóc khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi xuất hiện.
“Anh Lucien …” Cậu nhóc có mái tóc ngắn màu nâu, mặc áo cây đay cũ kỹ dài tới ngang đầu gối bước tới bên giường Hạ Phong, rồi đột nhiên reo lên: “Anh tỉnh lại rồi hả?”
Hạ Phong nhìn thấy cách ăn mặc của cậu nhóc không giống như thời hiện đại nên chỉ biết chết lặng gật đầu, trong đầu chợt nghĩ tới một chuyện hoang đường: “Lucien, nữ phù thủy, giáo đường, thiêu chết, chẳng lẽ mình thực sự xuyên không, hơn nữa còn xuyên tới châu Âu trong thời Trung Cổ đen tối chuyên săn giết phù thủy nữ sao?”
Câu chuyện dần dần phát triển theo chiều hướng xấu, định luật Murphy (2) đã tàn nhẫn nhắc nhở Hạ Phong về cậu nhóc đột nhiên xuất hiện lại mặc quần áo làm bằng cây đay này. Hơn nữa, tuy rằng Hạ Phong nghe hiểu được ngôn ngữ của cậu nhóc này, cũng có thể nói được nhưng anh lại không phải là nhà ngôn ngữ học nên không thể đoán được đây là loại ngôn ngữ gì.
Trông thấy Hạ Phong giống như người đang mất hồn, cậu bé mặt mũi nhem nhuốc cũng không cảm thấy lạ lùng gì: “Mẹ cứ không chịu tin tưởng em, nửa đêm rồi mà vẫn khóc thút thít mãi, khóc đến sưng cả mắt. Evans, mẹ em thật đáng thương, người cứ tưởng anh rồi sẽ bị chôn tại nghĩa địa đấy.”
“Mà cha em cũng hết cách rồi. Sáng sớm nay ông đã tới tìm tên khốn nhà Simon để truyền tin tới trang viên hiệp sĩ Wien định sẽ nghĩ cách để anh của em về đây một lần. Mà anh của em đã là người hầu kỵ sĩ tập sự (3) rồi, đám y sĩ kia làm sao dám tăng giá thuốc được.”
Cậu nhóc khẽ sờ cằm, từ đáy lòng cảm thấy tự hào khi anh của mình là một người hầu kỵ sĩ tập sự.
“Nhưng hiện tại thì tốt rồi, bọn họ đã thua còn em thì đã đúng, anh Lucien làm sao mà xảy ra chuyện gì được.”
Vừa nói, cậu nhóc vừa kéo tay Hạ Phong: “Anh Lucien, đi thôi, nhanh tới quảng trường giáo đường xem nữ phù thủy kia bị hỏa thiêu đi, cô ta chính là người đã làm hại anh bị thủ vệ của giáo đường bắt về hỏi cung một đêm đấy.”
Hạ Phong gặp phải biến cố quá lớn, còn đang cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút, hơn nữa anh cũng không thích đi cùng cậu nhóc này xem diễn trò, lại còn là hỏa thiêu người sống nữa chứ, đây thực sự là một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận được. Bản thân không thể ngăn cản chuyện đó thì thôi, sao còn có thể tới đó mà xem được, chỉ là câu nói cuối cùng của cậu nhóc kia khiến anh thoáng cảm thấy khiếp sợ: “Cô gái đó có dính dáng gì tới mình sao?”
Hạ Phong nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, cũng ít cảm thấy ngạc nhiên hơn, anh để cho cậu nhóc kéo chạy lảo đảo tới giáo đường o”Let.
Trên đường đi tới giáo đường o”Let, Hạ Phong tranh thủ quan sát mọi người ở xung quanh.
Thời tiết khá ấm áp, hầu hết đàn ông đều mặc áo tay ngắn làm từ cây đay và quần cùng màu, không mang dép, phụ nữ thì mặc quần dài hoặc váy được khâu lại từ những tấm vải cũ nát.
Hầu hết mọi người đều là tóc nâu mắt nâu xen lẫn tóc vàng, tóc đỏ, tóc đen, mắt xanh, mắt đỏ, mắt đen, gương mặt sắc sảo và góc cạnh.
“Chẳng lẽ thật sự là thời Trung Cổ sao?” Trên người Hạ Phong cũng mặc đồ giống như những người khác, áo tay ngắn làm bằng cây đay, quần cũng giống như thế và không dép lê.
Những người dân nghèo từ trong những ngôi nhà bước ra tụ tập lại trước giáo đường, tòa nhà không lớn nhưng không khí rất trang nghiêm, vòm nửa cung tròn cao vót, trên đỉnh là một giá thập tự màu trắng lớn, bên dưới có một chiếc cửa sổ nhỏ hẹp.
Có rất nhiều người vây quanh quảng trường, cậu nhóc lôi kéo Hạ Phong lượn trái tránh phải, liên tục chen tới trước khiến cho không ít người tức giận bừng bừng, nhưng do đây là quảng trường giáo đường nên bọn họ mới không dám tiến lên đánh hai tên khốn này.
Chen chúc một lát, trước mặt Hạ Phong lúc này là một không gian rộng rãi sáng sủa, hóa ra bọn họ đã chen ra đứng ở hàng đầu tiên.
Giữa quảng trường đặt một chiếc giá thập tự làm bằng gỗ, ở trên cột một cô gái mặc áo bào đen chừng hai mươi tuổi có vẻ ngoài khá đẹp nhưng mặt mũi đã tái nhợt.
Người dân quanh đây thỉnh thoảng lại mang theo bên người cục đá, mảnh gỗ, ngụm nước chờ cơ hội ném tới cô gái mặc áo bào đen kia, tiếng chửi bới, la hét hòa trộn lẫn nhau.
“Đập chết con phù thủy mày.”
“Con phù thủy này, mày trốn ở khu o”Let của bọn tao, chắc muốn hại chết bọn tao phải không?”
“Tracy đáng thương của mẹ, con ốm chết mấy tháng trước nhất định là do con phù thủy ác độc này gây ra! Ôi, Tracy đáng thương của mẹ…”
…
Dù bị ném trúng nhưng cô gái mặc áo bào đen vẫn ngậm chặt đôi môi trắng nhợt của mình mà không kêu rên lấy một tiếng, cứ như một pho tượng bình thường nhìn đám người giáo đường đứng trên bậc thang.
Đứng ở phía trước là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nạm vàng, đầu đội chiếc nón trắng dịu, tay cầm huy chương màu tròn vẽ hình cây thập tự giá màu trắng, đứng trang nghiêm không nói một lời. Sau ông ta có mấy người nam nữ mặc trường bào trắng, đầu tóc gọn gàng, sắc mặt hồng hào, khác xa những người dân nghèo dưới quảng trường.
Ở sau những người mặc áo bào trắng này là một hàng thủ vệ mặc tỏa tử giáp màu xám bạc, trông rất mạnh mẽ và khí phách.
Người đàn ông trung niên lấy ra một thứ giống như chiếc đồng hồ quả quýt, thấy đã tới giờ bèn bước tới trước một bước, tay giơ cao chiếc huy chương hình tròn.
Trong khoảnh khắc đó, đám người đang la hét tức giận, chửi bới cãi cọ dưới quảng trường đột nhiên dừng lại, yên tĩnh không một tiếng động.
Trên quảng trường chỉ còn lại tiếng “xào xạc” khi gió thổi lướt qua.
Hạ Phong hết sức kinh ngạc, cho dù ở thời hiện đại, nếu muốn tất cả mọi người nghe theo cùng lúc như vậy ít nhất cũng phải trải qua huấn luyện mấy tháng, vậy mà những người dân nghèo bình thường này lại có thể làm được điều như thế sao? Bọn họ lấy sức mạnh gì để làm được điều này?
Người đàn ông giơ cao huy chương, cất giọng không lớn nhưng truyền khắp quảng trường: “Tội nhân đáng thương, cô đã bị ma quỷ mê hoặc rồi, vì tham lam muốn đạt được sức mạnh tà ác, cả thân thể lẫn linh hồn cô đều đã trở nên dơ bẩn, chỉ có ánh sáng của Chúa mới có thể thanh tẩy hết. Đây là Chúa trừng phạt, cũng là Chúa ban ơn, là Chúa đã khoan dung cho đứa con mê muội này.”
“Thiêu chết cô ta, thiêu chết cô ta đi!” Những người dân nghèo quanh đó bắt đầu lớn tiếng hô lên.
Cảnh tượng mê loạn, điên cuồng khiến Hạ Phong lạnh run. Nếu để mọi người biết anh xuyên không đến đây thì hẳn người ở trên giàn hỏa kia chính là Lucien bị ma quỷ tà ác xâm chiếm linh hồn.
“Trước khi thanh tẩy cô, ta thay Chúa khoan dung và nhân từ hỏi cô một câu: Cô có bằng lòng sám hối không? Linh hồn cô sẽ được thanh tẩy sạch sẽ, cô sẽ được đi tới thiên đàng của Chúa nếu cô thành tâm sám hối.” Người đàn ông trung niên hỏi một cách ôn hòa, đầy thương xót.
Cô gái mặc áo bào đen bỗng nhiên cười to điên cuồng, hét lên chói tai: “Chân lý pháp thuật là thứ mà ta theo đuổi chứ không phải thần, thiêu chết ta đi, ta nguyền rủa trong ngọn lửa tội ác này thiên đàng sẽ bị hủy diệt, giáo đường hoa lệ sẽ sụp đổ.”
“Con điên!”
“Quả thực là một kẻ gian ác!”
“Giáo chủ nhân từ vậy mà lại chịu phải nguyền rủa, những tên phù thủy bị ma quỷ lấy mất tâm linh này thật đáng chết.”
“Thiêu chết cô ta!”
Giáo chủ không nói gì nhưng đông đảo người dân nghèo quanh đây lại phản ứng lại một cách điên cuồng.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Phong gặp phải bầu không khí điên cuồng không ngờ tới như thế này, sau một hồi ngạc nhiên thì không khỏi suy nghĩ: “Châu Âu thời Trung Cổ đúng là đáng sợ mà!”
“Nhưng không có củi gỗ chồng lên ở dưới thì làm sao thiêu chết cô gái đó được?”
Mặc dù có chút thương tiếc và không đành lòng dành cho cô gái mặc áo bào đen kia nhưng Hạ Phong lại không dám làm ra hành động gì, bằng không thì mỗi người ném một tảng đá cũng đủ đập chết anh rồi.
Giáo chủ cầu khẩn vài câu, âm thanh lớn dần, vang dội mà không có một út cảm tình: “Tội nhân, vậy ngươi hãy xuống địa ngục dưới sự thanh tẩy của ánh sáng của chúa đi.”
Huy chương thập tự giá trong tay ông ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói lóa khiến Hạ Phong không thể thấy được gì, tất cả chỉ còn là một màu trắng xóa.
Nó sáng lên như ánh mặt trời, trang nghiêm, thiêng liêng, tất cả mọi người đều cúi đầu lẳng lặng cầu khẩn ca tụng, bao gồm cả cậu nhóc ở cạnh Hạ Phong.
Vầng sáng tụ lại vọt thẳng lên trời xanh, tới một độ cao nhất định thì tỏa ra theo hình vòm rơi xuống giàn hỏa thiêu.
Ngọn lửa màu đỏ từ mặt đất bùng lên cao hơn cả con người, bao quanh cô gái mặc áo bào đen kia.
Cô gái cười lớn, điên cuồng lên tiếng nguyền rủa:
“Ta nguyền rủa trong ngọn lửa tội ác này, thiên đàng sẽ bị hủy diệt.”
“Ta nguyền rủa trong ngọn lửa này, giáo đường hoa lệ rồi sẽ sụp đổ.”
“Ta nguyền rủa các ngươi sẽ mãi mãi đắm chìm trong ngọn lửa này.”
…
Tiếng kêu thê lương không dứt bên tai, cô gái mặc áo bào đen cùng giàn hỏa thiêu trở thành đống tro tàn.
Còn Hạ Phong, anh đã sững sờ kể từ khi thấy chiếc huy chương kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Nơi này không phải châu Âu thời Trung Cổ…”
“Đây là thế giới của phép thuật và thần thuật đúng nghĩa.”
“Tôi tên là Lucien…”
(1) Ống bễ là ống người ta dùng để thổi hơi vào lò để thổi lửa.
(2) Định luật Murphy: “Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế.”
(3) Quá trình trở thành một kỵ sĩ gồm ba giai đoạn: từ người hầu cho các lãnh chúa (lúc bảy tuổi) đến người hầu riêng cho các kỵ sĩ (mười bốn tuổi) và cuối cùng sau khi qua các đợt huấn luyện sẽ được phong làm kỵ sĩ (khoảng năm mười tám tuổi tới hai mươi mốt tuổi).