Đúng lúc ấy, Tả Gia Thanh nói:
- Anh có thể nhận thấy là em sống không được tốt cho lắm!
Đổng Du chợt khựng lại, cô nhìn thân hình của mình, trên người cô đang mặc
chiếc áo khoác mỏng mà cô mới mua lúc kết hôn, kiểu dáng và đường may
cũng không tồi, tóc cũng là mới làm lúc cưới. Cô lẩm bẩm nhẩm tính, cũng chỉ mới có hai, ba tháng thôi mà.
Làm sao Tả Gia Thanh có thể nhìn ra là cô sống không tốt chứ? Anh ta thật là ngông cuồng!
Sau đó cô mới kịp phản ứng lại, cho dù lúc này cô có ăn mặc cao quý, phong
thái thanh tao thì Tả Gia Thanh vẫn có thể đoán ra cô sống không mấy
sung sướng. Cái kết cục này mấy năm trước anh ta đã đoán ra. Anh ta nói:
- Đổng Du, anh xin lỗi em, anh biết chia tay với anh xong em sẽ càng khó khăn!
Ý của Tả Gia Thanh là, trên đời này, thằng đàn ông thích lấy gái trinh
chẳng phải chỉ có mình anh ta. Bên cạnh việc xin Đổng Du lượng thứ anh
ta cũng đã nhìn ra tương lai thê thảm của Đổng Du và cảm thấy thương
tiếc thay cho số phận của cô.
Bọn họ không hề cho rằng lúc cởi
quần áo của phụ nữ ra, bản thân bọn họ cần phải chịu trách nhiệm. Đàn
ông có trách nhiệm tấn công, đàn bà có nhiệm vụ phòng thủ. Những người
đàn ông thành công trong việc tấn công là anh hùng, những người đàn bà
thất bại trong việc phòng thủ là loại thấp hèn. Thế nhưng sau cuộc tình
với Tả Gia Thanh, Đổng Du bắt đầu “thủ”, thế nhưng những gã đàn ông đến
với cô đều lần lượt ra đi. Chân lí cuộc đời đã thay đổi từ đây. Những gã đàn ông “bại trận” là liệt sĩ, những người đàn bà “chiến thắng” là quái vật.
Cũng may là Đổng Du đã hóa giải được nguy hiểm này, cô đã
tìm được Bác Đạt Vĩ. Bác Đạt Vĩ không làm “liệt sĩ”, cô cũng chẳng cần
phải trở thành quái vật. Bác Đạt Vĩ cho cô đầy đủ sự thông cảm và thời
gian, mặc dù anh ta có rất nhiều tật xấu mà chính bản thân cô cũng không biết.
Đổng Du mở miệng, cô nhắc đến Bác Đạt Vĩ:
- Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy là một người tốt!
Tả Gia Thanh lúc này định mở miệng hỏi về cái màng mỏng ấy, anh ta mấy lần định nói nhưng lại thôi.
Nhưng anh ta đang hoài nghi. Đổng Du có thể cảm nhận được điều đó, do vậy,
nỗi thù hận trong lòng cô lúc này dâng tràn như sóng biển.
Đổng
Du lúc này cảm thấy rất căm hận anh ta. Cô nghĩ anh ta dựa vào đâu mà
nói đến chuyện này? Chẳng phải tất cả đàn ông đều tẻ nhạt như Tả Gia
Thanh. Khắp thế giới có biết bao nhiêu vấn đề nóng hổi: khủng hoảng tiền tệ, vấn đề hạt nhân, nổ máy bay... ấy vậy mà anh ta chỉ quan tâm đến
cái màng ấy thôi.
Tả Gia Thanh mới thực sự là một kẻ đê tiện, tiểu nhân!
Hôm nay nếu chẳng phải là Đổng Du một mực từ chối thì Tả Gia Thanh đã chẳng bỏ ý định tiễn cô về tận nhà. Sự nhượng bộ duy nhất mà cô dành cho anh
ta là để lại số điện thoại của mình cho Tả Gia Thanh, sau đó đứng lặng
người nhìn chiếc xe hơi màu bạc của anh ta lướt đi trong màn đêm.
Cô bước lên một chiếc xe buýt, cố ý ngồi lên xe đi ngược chiều về nhà. Đến trạm cuối cùng rồi mà cô vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, thế nên cô
đành phải ngồi yên trên chiếc xe ấy về nhà.
Bác Đạt Vĩ đang ngồi trong phòng khách, ti vi bật rất to, nhìn thấy Đổng Du bước vào, đôi mắt anh ta khẽ đảo qua nhìn cô.
Thực ra Bác Đạt Vĩ định nói rằng: một người phụ nữ dám bỏ nhà ra đi thì ít
nhất cô ta cũng phải có từ ba người bạn thân trở lên ở trong thành phố
này.
Thế nhưng Bác Đạt Vĩ là một kẻ kiêu ngạo, anh ta không muốn phải mở miệng trước, bởi vì Đổng Du là người sai trước.
Đổng Du có thể làm gì đây? Là đàn bà, cô cũng đâu có muốn bắt chuyện với Bác Đạt Vĩ trước, thế nên hai người cứ giữ nguyên cái thế giằng co ấy. Đổng Du cởi áo khoác ngoài, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng rồi nhân
tiện thu dọn đống tạp chí trên nắp bồn cầu và đống tóc rụng trên nắp ống nước.
Đột nhiên bị trượt chân, va vào một cái giá gỗ, cũng may
là tay bám được vào bồn cầu nên không bị ngã. Bao nhiêu nỗi ấm ức bỗng
chốc ập đến, cô thản nhiên mượn cớ này bật khóc, ngồi bệt xuống nền nhà.
Bác Đạt Vĩ nghe thấy có tiếng động lớn liền chạy đến, nhìn thấy Đổng Du
đang khóc lóc thảm thiết, quần áo còn chưa mặc xong, nửa thân trên chỉ
mặc mỗi cái áo ngực.
Một người đàn bà chỉ mặc một chiếc áo ngực
đang khóc lóc thảm thiết, cho dù cô ta có phạm phải sai lầm lớn thế nào
đi nữa thì cũng nên được tha thứ.
Thế nên Bác Đạt Vĩ liền tha thứ cho Đổng Du. Anh ta lại gần bế Đổng Du lên, cô hơi vùng vẫy, cũng may
là Bác Đạt Vĩ không quá ngốc nghếch, anh ta hiểu rõ hàm ý của sự vùng
vẫy ấy, nên chẳng hề bận tâm đến.
Bác Đạt Vĩ bế Đổng Du vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm:
- Em càng ngày càng khiến người khác phải đau đầu!
Thân hình nóng ấm của Bác Đạt Vĩ đã xóa sạch những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Đổng Du. Thế nên tất cả mọi chuyện cô đều đã nghĩ thông suốt, hai cái
tin nhắn chết tiệt ấy chắc chắn là của một mụ già mặt dày đang độ hồi
xuân nào đó gửi đến.
Chỉ cần không có lần sau nữa là được.
***
Việc đầu tư mở rộng cửa hàng lẩu của Thẩm Anh Nam đã hoàn tất và thuận lợi
khai trương. Họ tuyển thêm ba người phục vụ nữa, đều là nữ, khuôn mặt
sáng sủa, chân tay nhanh nhẹn, lương tháng là 800 tệ, ngoài ra có thêm
tiền thưởng. Tưởng Đại Bình không hài lòng lắm, anh ta nói:
- Bọn nhân viên anh thuê trước chỉ có 600 tệ!
- Thế nên anh mới không nói được chúng nó, ngày nào cũng phải gào ầm lên!
Rõ ràng Thẩm Anh Nam đã chiếm vị trí chủ chốt trong cửa hàng ăn này. Phong cách bài trí cũng theo ý của cô, phương châm kinh doanh cũng theo ý cô, đãi ngộ nhân viên cũng là do cô quyết định.
Cô tưởng rằng Tưởng
Đại Bình sẽ không vui, thế nhưng cũng may là Tưởng Đại Bình chỉ nói vài
câu về vấn đề tiền lương của nhân viên, ngoài ra tất cả những việc khác
đều do Thẩm Anh Nam quyết định.
Thẩm Anh Nam có chút bất an khi
đi làm, bởi vì Trịnh Tuyết Thành đột nhiên như kẻ ở thời kì “mãn dục”,
lúc nào cũng thích xỉa xói cô.
Tất cả những chuyện này chẳng qua
là vì anh ta không dám chọc vào Giang Yến Ni. Hai người họ hình như chấm dứt rồi, mỗi lần đi ngang mặt nhau mà chẳng nói lấy một câu, cũng chẳng buồn nhìn nhau lấy nửa cái.
Chiếc thuyền tình yêu của Giang Yến
Ni đã bị đắm khiến cho Thẩm Anh Nam vô cùng tiếc nuối. Dù sao cô cũng hi vọng Giang Yến Ni có được một kết cục tốt đẹp.
Thẩm Anh Nam rất
ngại mỗi khi phải đem những chuyện của Tưởng Đại Bình ra nhờ Giang Yến
Ni tư vấn hộ, điều này chẳng khác gì việc chê bai bộ quần áo của mình
chưa đủ độ đẹp đẽ trước mắt một thằng ăn mày.
Thế nhưng trên thực tế, Thẩm Anh Nam rất cần được tâm sự.
Tưởng Đại Bình càng lúc càng không phù hợp với khẩu vị của cô, thật sự không chỉ là về vấn đề giao lưu.
Thực chất Tưởng Đại Bình là một gã đàn ông rất dịu dàng, thế nhưng không
hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh ta với cái bộ dạng ngờ nghệch đứng chờ
mình ở bên dưới công ty, cô lại cảm thấy rất khó chịu? Đặc biệt là có
một lần, nhìn thấy chồng của chị béo chờ chị ấy ở dưới công ty. Chồng
chị béo làm trong ngành bán bảo hiểm, không phải là một nhân viên tầm
thường, ngày ngày phải “rã bọt mép” thuyết phục người ta mua bảo hiểm mà đã leo lên chức vụ gì gì đó, nói tóm lại là rất giỏi giang. Xét cho đến cùng, chồng chị béo trước đây chỉ là một nhân viên bị sa thải của xưởng sửa chữa xe, nói về thứ bậc thì so với Tưởng Đại Bình, chẳng qua cũng
chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Thế nhưng xét về tính cách và phong thái thì chồng của chị béo rõ ràng là vinh quang hơn, có khí thế hơn và giống đàn ông hơn.
Lúc ấy Thẩm Anh Nam đã có một cảm giác thất bại ghê gớm. Cô nhìn chị béo,
người lớn hơn mình hẳn 10 tuổi, nặng hơn mình hẳn 10 kilôgam, thế nhưng
người đàn ông của người ta lại gấp mấy lần người đàn ông của mình; cuộc
đời người ta sung sướng và vinh quang gấp mấy lần mình.
Những ấm
ức này Thẩm Anh Nam không thể nói ra miệng, biết nói với ai đây? Nói thế nào thì chẳng phải người đàn ông ấy là do chính cô chọn hay sao?
Cái suy nghĩ xin nghỉ việc cô đã nói với Tưởng Đại Bình rồi, anh ta đương nhiên gật đầu ủng hộ ngay. Tưởng Đại Bình e dè nói:
- Nghỉ việc xong em chuyển luôn đến nhà anh ở đi, chúng ta cùng nhau đi làm!
Đây đúng là một chủ ý hay. Đồ đạc của Thẩm Anh Nam cũng không nhiều lắm,
quần áo với các đồ dùng hằng ngày chỉ đựng đầy một va li. Bởi vì cô đi
thuê nhà, với lại tính cách cũng chẳng tiểu thư giống Giang Yến Ni nên
cô chẳng bao giờ mua những thứ không cần thiết.
Đương nhiên cô cũng chẳng nuôi con vật gì cả, ví dụ như con mèo mà lúc đầu mới qua lại với Tưởng Đại Bình cô đã bịa ra.
Về sau chuyện con mèo ấy cũng biến mất khỏi cửa miệng của Thẩm Anh Nam,
Tưởng Đại Bình cũng đã từng đến căn hộ nơi cô thuê, nhưng anh ta cũng
biết điều không nhắc đến chuyện đó.
Nhưng nhắc đến chuyện ở
chung, đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả chuyện nghỉ việc. Kinh nghiệm 29 năm sống của Thẩm Anh Nam nhắc
nhở bản thân cô phải thận trọng.
Chủ nhà đến đòi tiền thuê nhà theo quý, bà ta nói:
- Thật ngại quá, hiện giờ giá cả cái gì cũng tăng, vì vậy tiền nhà cũng phải tăng lên một chút!
Bà chủ nhà yêu cầu tăng tiền nhà, mỗi tháng tiền thuê nhà từ 1.000 tệ tăng lên 1.200 tệ. Thẩm Anh Nam ngoảnh đầu nhìn lại những bức tường đã tróc
vôi nham nhở, cái trần nhà ngấm nước mỗi khi trời đổ mưa, đột nhiên cảm
thấy như thể vừa gặp cướp.
***
Thẩm Anh Nam chuyển đến nhà của Tưởng Đại Bình. Cái nhà này trước khi có Thẩm Anh Nam dọn đến ở gần như chỉ là một căn nhà trống không, tức là ngoài cái giường và cái ti
vi ra thì trong phòng chẳng còn thứ gì khác.
Lí do của Tưởng Đại
Bình là, ngoài việc ngủ ra anh ta chẳng có thời gian ở nhà mấy, mua các
đồ gia dụng khác cũng chẳng để làm gì.
Tưởng Đại Bình nói với Thẩm Anh Nam:
- Sau này căn nhà này giao cho em quản lí, em muốn nó ra làm sao thì nó sẽ ra như vậy!
Đối mặt với ánh mắt hào hứng của Tưởng Đại Bình, Thẩm Anh Nam càng cảm thấy mơ hồ. Căn phòng mà cô cần phải như thế nào đây? Cô chẳng muốn gì với
cái nhà này, hơn nữa cô thật sự không có ý như vậy.
Cô nói với Tưởng Đại Bình:
- Em cũng giống anh, ngoài việc ngủ ra thì chẳng có thời gian ở nhà, không có gì thì thôi, sau này tính tiếp!
Nói đến đây đột nhiên Thẩm Anh Nam lại giật mình nhớ lại trước đây cô từng
bảo Tề Cường mua rất nhiều đồ dùng, ví dụ như: máy lọc nước, điều hòa,
máy tạo độ ẩm. Tề Cường liền đáp:
- Không có thì thôi, sau này tính tiếp!
Chỉ có những người không yêu nhau mới không có hứng thú với việc xây dựng, bài trí căn nhà của mình. Thật vậy!
Một nỗi chán chường lại lần nữa dâng lên trong lòng Thẩm Anh Nam. Cô nghĩ,
bản thân mình đến bao giờ mới cam tâm tình nguyện chấp nhận người đàn
ông này, đến bao giờ mới có suy nghĩ lấy anh ta?
Nếu như cả đời này cô không thể thuyết phục được bản thân, vậy thì lần này chẳng phải cô đang lãng phí thời gian hay sao?
Thế nhưng Thẩm Anh Nam hiện giờ không lãng phí thời gian thì biết làm gì
nữa đây? Cửa hàng lẩu đã mở rộng rồi, làm ăn cũng có thể coi là khá
thuận lợi, bản thân cô có thể lập nghiệp vẻ vang như vậy chẳng phải là
nhờ quen biết Tưởng Đại Bình hay sao? Những chuyện qua cầu rút ván thế
này bảo cô làm sao làm được? Dựa vào đâu mà làm ra những chuyện như vậy?
Thẩm Anh Nam thật sự bị những suy nghĩ của mình làm cho stress nặng nề. Vì
vậy buổi tối, lúc Tưởng Đại Bình xán đến, luồn tay vào trong áo ngủ của
cô, cô đã cố gắng rất nhiều mà không thể khiến cho người mình nóng lên
được.
Không nóng cũng chẳng sao, Tưởng Đại Bình sẽ không thể phát hiện ra. Mà có phát hiện ra cũng không sao, vì anh ta chẳng bao giờ so
đo. Tưởng Đại Bình giống hệt như một con trâu đang phát cuồng, nằm đè
trên người cô, ra sức “cày bừa”. Nhìn cái bộ mặt của anh ta lúc này
chẳng phải nói cũng biết sung sướng như được mùa.
Cái thế giới của anh ta đơn giản đến mức khiến cho Thẩm Anh Nam ghen tị.
***
Thẩm Anh Nam quyết định nghỉ việc.
Đơn xin nghỉ việc đã viết xong, Thẩm Anh Nam ngẫm nghĩ hồi lâu: “Nên nộp
nhân lúc Trịnh Tuyết Thành đang rảnh rỗi hay nên nộp lúc anh ta bận tối
mắt tối mũi nhỉ?”
Theo lí mà nói thì Trịnh Tuyết Thành chỉ là một giám đốc bộ phận, đơn xin nghỉ việc có thể trực tiếp đệ trình lên sếp
tổng. Nhưng năm đó khi Thẩm Anh Nam vào công ty, cô chính là nhân tài
được sếp tổng coi trọng, tưởng rằng cô sẽ là một tinh anh của công ty,
nào ngờ cô phấn đấu mãi, phấn đấu mãi, cho đến khi trở thành một phụ nữ
trung niên mà vẫn mờ mịt trong đám đông. Giờ đệ đơn xin nghỉ việc lên
sếp tổng, cô cứ thấy có chút ái ngại.
Tốt nhất vẫn là đưa đơn xin việc cho Trịnh Tuyết Thành. Dạo này anh ta hay vô duyên vô cớ nổi cáu,
thế nên cô đương nhiên có thể thản nhiên trợn mắt lườm anh ta, dù sao
thì chẳng phải anh ta với Giang Yến Ni đã chia tay rồi hay sao?
Thế nhưng Thẩm Anh Nam chẳng ngờ, cô vừa mới đến cửa văn phòng của Trịnh
Tuyết Thành đã nghe thấy bên trong đang diễn một vở kịch “tình tay ba”.
Trịnh Tuyết Thành đang ở trong văn phòng, đối mặt với anh ta lúc này là hai
người đàn bà. Một người là Giang Yến Ni, người kia là một phụ nữ ăn mặc
rất sặc sỡ, trang điểm khá đậm.
Giang Yến Ni đến để đưa bản kế
hoạch cho Trịnh Tuyết Thành, tình cờ nhìn thấy người đàn bà ấy. Còn về
chuyện cô ta lẻn vào đây lúc nào, bằng phương thức gì thì Giang Yến Ni
hoàn toàn không hay biết.
Cũng may là Giang Yến Ni kịp thời nhớ
ra cô đã cắt đứt với Trịnh Tuyết Thành, kể từ lúc ấy giữa hai người chỉ
còn là quan hệ đồng nghiệp, vì vậy cho dù Trịnh Tuyết Thành có dẫn tới
mười người đàn bà đến văn phòng thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Đúng vào lúc Giang Yến Ni vừa im lặng đưa tài liệu cho Trịnh Tuyết Thành,
vừa tự trấn an mình phải bình thản thì người đàn bà kia đứng phắt dậy
khỏi xô-pha, liếc mắt nhìn Giang Yến Ni. Chỉ liếc mắt thôi mà cô ta đã
tự tin lao đến cho Giang Yến Ni một cái bạt tai.
Giang Yến Ni
phản ứng kịp thời, né sang một bên, bàn tay cô ta đập vào vai Giang Yến
Ni. Thế nhưng Giang Yến Ni lúc này vô cùng kinh ngạc, bên cạnh đó cô
cũng ngầm nhận ra người đàn bà ấy là ai, sau đó cô nhanh chóng lấy lại
khí sắc, lanh lảnh gắt lên:
- Cô làm cái gì thế hả?
Trịnh Tuyết Thành vội vàng lao đến, giữ chặt lấy người đàn bà ấy lại.
Cô ta vùng vằng ra khỏi tay Trịnh Tuyết Thành, định lao đến tấn công Giang Yến Ni. Miệng cô ta còn không ngừng gào lên:
- Chính là mày, con tiện nhân, dám quyến rũ chồng tao! Anh còn dám bảo vệ nó nữa à?
Khẩu âm của cô ta như là người Triết Giang, giống khẩu âm của Trịnh Tuyết Thành.
Đúng lúc ấy thì Thẩm Anh Nam đi đến cửa văn phòng của Trịnh Tuyết Thành,
nghe thấy vậy cô liền chẳng chút do dự đẩy cửa bước vào, kéo Giang Yến
Ni đi thẳng ra ngoài.
***
Đây là vở kịch tồi tệ nhất và cũng là vở kịch mà người ta thích xem nhất.
Sau vụ ầm ĩ ở công ty, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán. Giang Yến Ni xin
nghỉ ba ngày, thế là việc xin nghỉ việc của Thẩm Anh Nam tạm thời chưa
được phê duyệt, bởi vì hiện nay đang là thời gian bận rộn, nhân lực
không đủ.
Trong thời buổi khủng hoảng tiền tệ, thế mà Giang Yến
Ni dám xin nghỉ dài ngày rồi lại xin nghỉ tiếp, thế nên ai cũng nói rằng cô đúng là chán không muốn làm nữa rồi.
Giang Yến Ni đúng là có
chút chán chẳng muốn làm nữa, nói một cách văn vẻ một chút thì hiện giờ
tâm trạng cô đang rất hụt hẫng. Cho dù bạn có là sư tử thì vẫn có cáo
lừa gạt bạn. Nếu như bạn là cừu non thì cáo sẽ ăn thịt bạn. Cô đã từng
xem vở kịch Macbeth rồi, nhưng rốt cuộc cô là sư tử hay là cừu non? Thật sự cô không biết rõ.
Cô đã từng nghĩ thiên tình sử của Trịnh Tuyết Thành chắc chắn không trong sạch, nhưng cô thật sự không ngờ anh ta đã kết hôn.
Anh ta là dạng “kết hôn giấu” đang thịnh hành hiện nay. Vợ anh ta ở xa, thế nên những khi không cần nhắc đến thì anh ta hạn chế tối đa nhắc đến.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành dựa vào đâu mà dám lôi cô xuống nước? Anh ta thừa hiểu cô rất muốn lấy chồng.
Có phải tất cả đàn ông đều cho rằng chơi bời với những người đàn bà lẳng
lơ sẽ không phải chịu bất kì trách nhiệm gì? Dù gì cũng chẳng còn là gái trinh, bị ai “chơi bời” cũng có sao đâu.
Nỗi căm hận trào dâng
trong lòng, sự phẫn uất tựa như hàng nghìn hàng vạn cây kim chọc vào
ruột gan cô. Sau đó, nỗi đau đớn sinh lí thực sự ập đến, từng cơn từng
cơn, liên miên không dứt, khiến cho Giang Yến Ni vã mồ hôi.
Suy
nghĩ duy nhất của cô lúc này là nghĩ cách trấn áp cơn đau đớn này xuống. Thế là Giang Yến Ni liền đứng dậy khỏi sàn nhà, lấy một chai rượu ở
trong tủ ra, chẳng kịp lấy cốc mà đổ thẳng vào miệng, uống liền một hơi.
Chivas năm 1988, chẳng biết là của ai tặng, chắc là một trong số những gã đàn
ông đã biến mất khỏi cuộc đời cô, một gã đàn ông cho rằng chơi bời với
cô một chút cũng chẳng sao.
Những loại rượu cao cấp hơn vẫn còn
rất nhiều trong tủ của cô. Trịnh Tuyết Thành đã “xài đỡ” cho cô không
ít, nhưng chưa bao giờ anh ta mua rượu đến để bù vào.
Giang Yến Ni lỗ rồi, lỗ to rồi!
Thế là Giang Yến Ni quyết định sẽ uống cạn chai Chivas này. Say rồi, điên
rồi, loạng choạng rồi... như vậy mới không cảm thấy nhục nhã.
Không biết bao nhiêu lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giang Yến Ni cho
phép bộ não đã say sưa của mình phản ứng chậm chạp trong năm giây, không sao đoán ra được ai lại đến tìm cô giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Mở cửa ra, bên ngoài là một gã đàn ông mặt trắng, bộ dạng lén lén lút lút, đưa mắt nhìn ngược nhìn xuôi.
Gã đàn ông đó vừa nhìn thấy Giang Yến Ni đã cười toe toét, chẳng để cô mời đã lao thẳng vào trong. Giang Yến Ni nhanh tay chặn anh ta lại theo bản năng:
- Anh là ai?
Gã đàn ông đó thò tay ra chộp lấy ngực cô, thản nhiên nắn bóp.
Giang Yến Ni giật mình thét lên, vội vàng gạt tay gã đàn ông kia ra. Lúc này
đầu óc cô đã hơi tỉnh. Cô hiểu ra đây chính là một kẻ đê tiện tìm đến
căn phòng của hai ả gái điếm kia để mua vui nhưng gõ nhầm cửa.
Đáng lẽ ra cô nên đạp thẳng cái gã đàn ông ấy ra ngoài. Nhưng hắn ta lại
nghĩ rằng tiếng thét của cô là tiếng gọi gợi tình, hơn nữa cô lại đang
say xỉn, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi.
Người đàn ông ấy tiếp tục thô lỗ bóp ngực cô. Giang Yến Ni liền tránh sang một bên, hắn ta liền thản nhiên ôm chầm lấy cô.
Mùi thuốc lá phảng phất trên người gã đàn ông ấy xộc vào mũi Giang Yến Ni,
khiến cho đầu óc cô mê muội, quay cuồng, lúc này cô giống như một con
thỏ đã bị túm chặt tai, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cô mệt rồi.
Cô định mặc kệ bản thân mình say sưa trong lòng gã đàn ông
xa lạ và bẩn thỉu kia. Dù sao có là thằng đàn ông nào cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.
Gần như đã chuẩn bị làm như vậy rồi, gã đàn ông
xoay người cô lại, như đang kiểm tra đôi cánh đã bị gãy của một con
chim. Đúng lúc ấy thì cô nhìn thấy cái mũi khổng lồ của hắn ta. Đột
nhiên đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
***
Âm lượng
do Giang Yến Ni tạo ra đủ lớn để có thể được ghi vào kỉ lục Guiness. Hai ả gái điếm ở nhà bên nghe thấy, hàng xóm ở cả tòa chung cư này đều nghe thấy, bảo vệ ở dưới nhà cũng nghe thấy.
Trước khi cái gã đàn ông xui xẻo kia bị 110 dẫn đi, Giang Yến Ni đã quả quyết gọi điện cho đường dây nóng của đài truyền hình, những tòa báo... những cơ quan từ trước
đến giờ luôn “quan tâm” đến đời sống nhân dân lập tức tìm đến. Trước máy quay, Giang Yến Ni nồng nặc mùi rượu, phẫn nộ, gay gắt tố cáo nghề “đặc biệt” của hai ả gái điếm nhà bên cùng với những phiền toái và mối nguy
hiểm do bọn họ đem lại.
Đây đúng là một tin tức mà mọi người đều
hào hứng đón xem, vì vậy đài truyền hình và phóng viên báo chí hào hứng
nhập cuộc, hàng xóm láng giềng đều chủ động đứng về phía Giang Yến Ni.
Hôm nay Giang Yến Ni đã lấy hết dũng khí của mình gay gắt, chẳng chút nể nang, lên án hai ả gái điếm gây ảnh hưởng đến trật tự trị an và xã hội
kia.
Thực ra hai ả gái điếm kia mỗi khi gặp Giang Yến Ni đều cúi đầu đi lướt qua, tránh gây chuyện với người khác.
Có lần Giang Yến Ni nhìn thấy một ả đứng ở hành lang hút thuốc, một chân
đi dép, một chân không. Rõ ràng là ả ta đã bị đuổi ra ngoài vì một lí do nào đó mà Giang Yến Ni không biết. Lúc Giang Yến Ni phát hiện ra ả ta
đứng đó hút thuốc đã là 12 giờ đêm. Tiếng bước chân của Giang Yến Ni đã
làm ả kinh động, ả vừa hút thuốc vừa ngoảnh đầu lại liếc Giang Yến Ni.
Ánh mắt ấy yếu đuối tới mức khiến cho người khác phải thương cảm, khiến cho người ta nhớ tới hình ảnh của một cô bé vì không đạt điểm 10 nên bị bố
mẹ nhốt ở trong nhà.
Những ả đàn bà này thật đáng sợ, trên đời này phải có ít nhất 1/3 số đàn ông đã bị các ả quyến rũ.
Vì vậy Giang Yến Ni phải thừa nhận rằng một phần mục đích của cô khi tố
cáo hai ả gái điếm này là phát tiết nỗi uất ức của mình ra ngoài.
Bởi vì cô cần phải trút giận, cô gần như sắp nổ tung vì bức xúc.
Tối hôm Giang Yến Ni lên ti vi, cô nhận được không dưới hai mươi cú điện thoại.
Từ những người đã lâu không gặp cho đến những đồng nghiệp, bạn bè vừa mới
gặp ngày hôm qua liên tục gọi điện đến tỏ vẻ quan tâm. Trong số đó đương nhiên có cả Trịnh Tuyết Thành và Chu Tiểu Hổ, hai gã đàn ông giờ đã nằm trong danh sách đen của cô.
Cô nhận được điện thoại của Chu Tiểu Hổ trước. Chu Tiểu Hổ đã trở lại rồi, đã đi làm lại bình thường, đã
khôi phục mối quan hệ sống chung với Phùng Hán Trân, thế nhưng vẫn chưa
khôi phục tình bạn với Giang Yến Ni.
Bởi vì Giang Yến Ni hoàn
toàn không chịu nói chuyện với Chu Tiểu Hổ ở trên mạng, điện thoại cũng
không nghe. Vì vậy lần này Chu Tiểu Hổ phải đổi số để gọi cho cô. Giang
Yến Ni vừa nhấc máy, Chu Tiểu Hổ đã tỏ vẻ khen ngợi:
- Nhìn em trên ti vi thật sự rất xinh đẹp!
Giang Yến Ni lạnh lùng nói:
- Cảm ơn!
Chu Tiểu Hổ tiếp lời:
- Em có rảnh không? Ngày mai ra ngoài nói chuyện đi!
Giang Yến Ni vẫn lạnh lùng nói:
- Không rảnh!
Chu Tiểu Hổ ngập ngừng một lát nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ:
- Từ trước đến giờ anh không biết hóa ra em lại xinh đẹp như vậy!
Đầu óc của Chu Tiểu Hổ chắc chắn có vấn đề rồi. Chắc chắn cả đời này anh ta chỉ biết làm những chuyện ngu xuẩn kiểu như nịnh nọt lấy lòng người
khác.
Giang Yến Ni quả nhiên nổi cơn tam bành, cô gắt lên:
- Có gì mau nói đi, không có gì tôi ngắt máy đây!
Chu Tiểu Hổ ở đầu dây bên kia cười hi hi nói:
- Thôi được rồi, cuối cùng thì em cũng chịu nói một câu nhiều hơn hai chữ rồi!
Lúc Trịnh Tuyết Thành gọi điện đến, Giang Yến Ni dán mắt nhìn vào màn hình điện thoại, chần chừ hồi lâu rồi mới nhấc máy.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Em chắc là sợ lắm nhỉ?
Giang Yến Ni không đáp mà hỏi vặn:
- Anh có chuyện gì không?
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh xin lỗi!
Giang Yến Ni lại muốn chửi bới rồi, nhưng lần này cô biết kiềm chế bản thân.
Cái “xin lỗi” của Trịnh Tuyết Thành có ý gì? Giang Yến Ni rất hiểu. Thứ duy nhất cô không hiểu là sao Trịnh Tuyết Thành có thể thản nhiên và mặt
dày nói lời xin lỗi như vậy.
Giọng Trịnh Tuyết Thành như lạc đi:
- Anh đã lấy vợ rồi, nhưng anh thực sự không có tình cảm với cô ta, cho dù em có tin hay không...
Giang Yến Ni lúc này bỗng cười thành tiếng, tất cả những gã đàn ông ngoại
tình đều là bởi vì bị vợ mình bức hại, ngoại tình là chuyện bất đắc dĩ.
Thế nhưng nếu như bạn cổ vũ anh ta hãy dũng cảm nhảy ra khỏi cái hố lửa
ấy, tìm đến một cuộc sống mới thì điều đó chắc chắn là không thể. Bởi vì nhà cửa phải làm thế nào? Xe phải làm thế nào? Tiền tiết kiệm phải tính sao?
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành lại nói anh ta muốn làm như vậy.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Sớm muộn gì anh cũng sẽ li hôn với cô ta. Trước đây sở dĩ không hứa hẹn với em chính là vì vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, anh thấy rất có lỗi với em. Bây giờ dù sao em cũng biết rồi, anh cũng trút được gánh
nặng tâm lí. Yến Ni, em có thể đợi anh không?
Giang Yến Ni ngồi
thẳng dậy trên xô-pha trong vô thức, cô suy nghĩ mất nửa phút, lúc Trịnh Tuyết Thành tưởng rằng cô đã cúp máy thì Giang Yến Ni buột miệng nói ra hai từ:
- Không được.