Đổng Du vừa vào phòng đã nhìn thấy Tả Gia Thanh.
Tả Gia Thanh đang nói chuyện với Tiểu Mã, bạn đồng nghiệp của cô. Vẫn là
một buổi diễn thuyết như mọi khi và Tiểu Mã đáng thương chỉ ậm ừ cho
xong chuyện. Nhìn thấy Đổng Du bước vào, Tả Gia Thanh liền nhiệt tình
vẫy tay gọi, trông bộ dạng của anh ta cứ như thể vừa mới từ trên đỉnh
Everest trở về vậy. Thế nhưng anh ta với cô, khoảng cách chỉ có bốn năm
mét, cần gì phải giả bộ lâu ngày gặp lại?
Đổng Du rất sợ Tả Gia
Thanh, không hiểu tại sao cô lại sợ gặp hắn đến như vậy. Cô phát hiện ra người sợ gặp Tả Gia Thanh không chỉ có một mình cô. Tiểu Mã vừa nhìn
thấy Đổng Du bước vào đã vội vàng đứng dậy bỏ đi. Lúc đi ngang qua chỗ
Đổng Du, cô ta còn vỗ vai Đổng Du, cười đểu một cái.
Tả Gia Thanh lại đến nhờ Đổng Du giúp, đương nhiên lúc nào anh ta cũng có việc muốn
nhờ Đổng Du giúp đỡ. Hơn nữa việc này lại rất lớn. Anh ta kéo Đổng Du ra ngoài hành lang, lúc nói chuyện còn cảnh giác nhìn quanh, cứ như là có
chuyện gì bí mật lắm.
Tả Gia Thanh có một căn phòng, trước đây có nhờ môi giới bán cuối cùng cũng bán được với cái giá như ý, hẹn người
mua nhà ngày mai đến trung tâm môi giới để kí tên và nhận tiền.
Thế nhưng chẳng may vợ anh ta hôm qua đã đi công tác, phải nửa tháng nữa
mới về, mà bán nhà thì phải cả hai vợ chồng cùng kí mới có thể làm thủ
tục được. Thế là Tả Gia Thanh đã bàn bạc với vợ đang đi công tác ở vùng
khác là sẽ tìm một người phụ nữ khác, mạo nhận là vợ anh ta để kí tên.
Tả Gia Thanh lấy một bức ảnh ở trong ví ra, đưa cho Đổng Du xem rồi nói:
- Em xem, em rất giống vợ anh, đúng không?
Đổng Du vô cùng bực bội, thậm chí còn chẳng liếc tấm ảnh lấy một cái mà nói thẳng:
- Chuyện này anh nhờ người khác đi, đừng đến tìm tôi!
Thế nhưng Tả Gia Thanh đã tìm đến Đổng Du. Đổng Du định đi nhưng anh ta đã
nhảy đến trước mặt chặn đường cô, quyết không để Đổng Du phá vòng vây.
Anh ta nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì đâu, chỉ là kí cái tên thôi. Vợ anh không có ở nhà mà, nếu như cô ấy ở nhà thì chuyện này chẳng phải phiền đến
em. Cái giá người mua đưa ra rất cao, anh sợ cứ để dây dưa người ta sẽ
thay đổi ý kiến. Em không biết đấy thôi, cái nhà đó của anh bán được giá này thật chẳng dễ dàng gì!
Anh ta còn nói:
- Em không thể không nể mặt như vậy được. Đổng Du, em xem, anh tìm vợ cũng là căn cứ theo hình dáng của em đấy…
Tả Gia Thanh có thể vô liêm sỉ đến mức độ này nữa ư? Anh ta có thể. Thế
nhưng Đổng Du ngay cả sức phản bác cũng chẳng có. Cô chỉ liên tục lắc
đầu, liên tục tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Tả Gia Thanh liền nói:
- Nếu như em thực lòng không chịu giúp anh thì thôi, nhưng phải trả anh 10 nghìn tệ anh đã đưa để anh bỏ tiền ra tìm người khác.
Giọng anh ta không lớn nhưng chẳng khác gì tiếng sung nổ bên tai Đổng Du. Cô
trợn tròn mắt nhìn Tả Gia Thanh, không thốt ra được lời nào.
***
Đổng Du cuối cùng đành phải thỏa hiệp, bởi vì cô không trả nổi số tiền ấy.
Cô không thể gọi điện bảo mẹ gửi trả lại 8.000 tệ ấy được.
Thế là ngày hôm sau, Đổng Du liền lên xe của Tả Gia Thanh, đến trung tâm giao
dịch kí tên. Cô chẳng cần quan tâm đến vấn đề gì cả bởi vì mọi thứ đều
do Tả Gia Thanh sắp đặt, bao gồm cả giấy chứng nhận kết hôn, sổ hộ khẩu, giấy chứng minh. Lúc lên xe, Tả Gia Thanh liền đưa tay tháo cái dây
buộc tóc trên tóc Đổng Du ra.
Tả Gia Thanh nhăn nhở nói:
- Xõa tóc ra trông sẽ giống hơn.
Đổng Du thật sự muốn trở nên hung dữ như Thẩm Anh Nam, thẳng tay tát cho gã
đàn ông ấy một cái. Đáng tiếc là cô không thể làm được điều đó. Hơn nữa
cô đang có thai, phải biết giữ gìn sức khỏe.
Hơn nữa, lúc này cô
là kẻ há miệng mắc quai. Chuyện này vừa mất mặt vừa nực cười, rõ ràng
không phải là phong cách của Đổng Du. Chẳng phải cô luôn tỏ ra thanh cao trước mặt Tả Gia Thanh hay sao? Chỉ vì 10 nghìn tệ mà đã khiến cô mất
mặt đến thế này, Đổng Du thật thấy xấu hổ với đứa con trong bụng mình.
Cô cũng biết những việc làm này là phạm pháp, mặc dù có thể lượng thứ về
tình nhưng nếu bị truy cứu thì khó tránh khỏi bị pháp luật trừng phạt.
Thế nhưng Tả Gia Thanh không nghĩ như vậy, anh ta xua xua tay gạt đi
những nỗi lo lắng của Đổng Du, nói:
- Em cứ yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, chẳng qua chỉ là kí cái tên thôi mà!
Tả Gia Thanh giống hệt như một tên mù văn hóa, Đổng Du chẳng thể nào nói chuyện với anh ta được.
Cũng may là toàn bộ quá trình diễn ra khá suôn sẻ. Trong toàn bộ quá trình
phức tạp ấy, cô nhân viên làm thủ tục dường như chỉ liếc mắt nhìn qua
Đổng Du rồi bảo cô kí tên và điểm chỉ vào thủ tục.
Lúc kí tên,
suýt chút nữa thì Đổng Du kí tên của mình vào. Cũng may là có toàn bộ
quá trình ngồi bên cạnh huých vào tay cô, làm Đổng Du sực nhớ ra, vội
vàng nguệch ngoạc kí tên Đường Yên lên giấy.
Đi ra khỏi trung tâm giao dịch, Đổng Du liền đi thẳng, toàn bộ quá trình vội vàng kéo tay cô lại:
- Anh mời em ăn cơm!
Đổng Du kiên quyết gạt tay anh ta ra, đi được vài bước, sực nhớ ra chuyện gì đó, Đổng Du quay lại, nghiêm nghị nói:
- Anh còn dám đến công ty tìm tôi thì chớ có trách tôi không khách sáo!
Bởi vì mong ngóng đứa bé chóng ra đời, thế nên cho dù mới có thai được ba
tháng nhưng bộ dạng đi đứng của Đổng Du chẳng khác gì một bà bầu sắp
sinh, dáng đi cứ lạch bà lạch bạch như con vịt bầu.
Lúc đi trên
đường cô thật sự rất muốn bật khóc. Đang yên đang lành lại bị người ta
ép phải vi phạm pháp luật. Nếu như có chuyện gì thì cô nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Đi mãi đi mãi, Đổng Du bỗng cảm
thấy đói. Bên đường có một nhà hàng KFC, Đổng Du ngẫm nghĩ một lát rồi
nghiến răng bước vào, gọi một suất ăn. Mỗi tí thức ăn này mà rõ là đắt!
Chẳng qua chỉ là một cái bánh mì kẹp thịt, hai cái cánh gà cộng thêm một li nước cô-ca hay sao? Thế mà vẫn có biết bao nhiêu người ăn. Trong cửa hàng ồn ào tiếng cười đùa của trẻ em.
Đổng Du không còn nhớ là
đã bao lâu mình không được ăn KFC rồi. Cô chưa bao giờ ăn một bữa cơm
một mình đắt quá 5 tệ, ấy vậy mà hôm nay cô quyết phải ăn đồ đắt tiền,
phải chiều chuộng bản thân một chút, dù sao số tiền 10 nghìn tệ ấy cũng
là do cô kiếm được, kể từ nay về sau cô chẳng còn phải cảm thấy ngại
toàn bộ quá trình nữa.
Cánh gà rán KFC ngon tuyệt! Thịt gà mềm và thơm. Người Mỹ thật là thông minh, “thực phẩm rác” mà cũng ngon tuyệt thế này!
Thế là Đổng Du ăn, ăn ngấu nghiến.
***
Giang Yến Ni trốn Chu Tiểu Hổ, lén lút giống hệt một tên trộm. Cô thầm thừa
nhận, lần này mà Phùng Hán Trân có tạt axit lên mặt cô cũng là đáng đời.
Thật không hiểu sao hôm ấy cô lại làm cái chuyện điên cuồng ấy. Mặc dù cô
thường làm những chuyện điên cuồng, thế nhưng lên giường vơi Chu Tiểu Hổ không chỉ là điên cuồng mà còn là dở hơi,
Cô đã bị bệnh, chính
Trịnh Tuyết Thành đã khiến cô tức đến phát bệnh, mất đi lí trí, mồm
miệng lắp bắp, chân tay run rẩy cứ như người lên cơn động kinh. Thực tế, cô hoàn toàn tỉnh táo, lúc ngồi trên xe taxi, nhìn thấy khách sạn Cẩm
Giang Chi Tinh, cô đã mời Chu Tiểu Hổ, vào phòng, cởi quần áo. Cô không
hề hoảng loạn, không hề chống cự.
Không tìm ra nguyên nhân gây
bệnh cũng không sao, cũng may là có thể trốn thoát. Thế là cô liền trốn, không nhận điện thoại của Chu Tiểu Hổ, cũng không mở cửa, không lên
mạng.
Chu Tiểu Hổ vô cùng phẫn nộ và uất ức. Chu Tiểu Hổ tức quá
hóa điên, anh ta liền nhắn tin cho Giang Yến Ni: “Anh không phải là trai bao, em chơi chán rồi thì bỏ chạy à? Đừng có chạy, anh không lấy tiền
đâu, để cho em chơi miễn phí!”
Chu Tiểu Hổ thật đê tiện. Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta chết vì cái miệng của mình.
Thế nhưng tiếp sau đó, cô phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc, Chu Tiểu Hổ biết địa chỉ nhà của cô.
Xuất phát từ sự an toàn, Giang Yến Ni chẳng bao giờ cho những gã đàn ông
không đáng tin đến nhà mình. Thế nhưng cô quên mất là lần tố cáo hai ả
gái điếm trước, cô đã xuất hiện trên ti vi. Chu Tiểu Hổ đã biết được địa chỉ nơi cô ở thông qua chương trình thời sự ấy, sau đó anh ta đã thăm
dò và vô tình phát hiện địa chỉ nhà cô trên tấm thiệp chúc mừng của cửa
hàng mỹ phẩm Estee Lauder gửi đến ở phòng trực ban của khu nhà nơi Giang Yến Ni ở, trên đó còn có cả số phòng của cô.
Chu Tiểu Hổ không đi làm mấy việc kiểu như trinh thám thì thật là đáng tiếc!
Tai họa của Giang Yến Ni bắt đầu từ đó. Chu Tiểu Hổ giống hệt như một mụ
đàn bà bị chồng bỏ, ngày ngày đến trước cửa nhà Giang Yến Ni chờ đợi, cô không chịu mở cửa là anh ta không chịu về.
Bởi vì Giang Yến Ni
không muốn bị Chu Tiểu Hổ gọi tên hay nói với hàng xóm xung quanh những
chuyện không nên nói giữa cô và anh ta, cô tin rằng Chu Tiểu Hổ dám làm
ra những chuyện như vậy, thế nên đành phải mở cửa cho anh ta. Ngay sau
đó cô phát hiện ra rằng, để cho Chu Tiểu Hổ vào nhà, sau khi lên giường
với anh ta lần nữa, cô lại gây ra một chuyện cực kì sai lầm.
Nếu
như là trước đây, sự cự tuyệt của Giang Yến Ni còn khiến cho Chu Tiểu Hổ có phần e dè, nhưng từ khi Giang Yến Ni cho phép anh ta vào nhà, điều
đó chứng tỏ Chu Tiểu Hổ đã có tư cách gì đó, ít nhất thì cũng có tư cách ngang hàng với Trịnh Tuyết Thành.
Chu Tiểu Hổ bị kích thích bởi
suy đoán của chính mình, anh ta nhìn Giang Yến Ni bằng ánh mắt tình tứ
của một tình nhân, trong khi Giang Yến Ni lại lì mặt nhìn anh ta, chẳng
buồn tô son hay đánh mắt, trông nhợt nhạt như một cây dưa muối.
Hai người bắt đầu chằm chằm nhìn nhau. Mười giây, ba mươi giây, cuối cùng
Giang Yến Ni là người bại trận, bởi vì Chu Tiểu Hổ đã vào đến đây là
không có ý định rút lui.
Chu Tiểu Hổ thản nhiên tuyên bố:
- Em đừng mơ đuổi anh đi.
Giang Yến Ni chán nản nhắm mắt lại. Cái gã đàn ông này bám riết lấy mình từ
khi nào vậy nhỉ? Lâu quá rồi khiến cô chẳng thể nhớ được. Bởi vì cô luôn coi anh ta như một con khỉ, nhảy nhót lung tung để tìm kiếm cảm giác
bản thân mình có tồn tại. Đôi khi cô còn cảm thấy thương hại anh ta,
thỉnh thoảng lại thấy phiền phức, đôi lúc cũng hào hứng trêu chọc anh ta vài câu.
Thế nhưng hôm nay, cô phát hiện ra con khỉ này mặc long bào, thản nhiên tuyên bố đòi làm chân mệnh thiên tử của cô.
Hôm nay, Giang Yến Ni đã toại nguyện, cô hút thuốc như một người đàn bà hư
hỏng ở trong phim. Cô lục được bao thuốc ở trong túi của Chu Tiểu Hổ. Là loại thuốc lá rẻ tiền, cổ họng cực kì khó chịu, hút vài hơi đã ho sặc
sụa.
Cô vừa hút thuốc vừa nghe Chu Tiểu Hổ nói lăng nhăng, có điều thuận tai, có điều không thuận tai.
Điều thuận tai là, Chu Tiểu Hổ nói:
- Em không vui thì cứ đá anh hai phát đi!
Điều không thuận tai là, Chu Tiểu Hổ nói:
- Yến Ni, anh yêu em!
Nghe đến đây, Giang Yến Ni liền gào lên:
- Câm miệng.
Chu Tiểu Hổ lập tức ngậm miệng lại, một lát sau liền quả quyết nói:
- Trên đời này chẳng có ai yêu em hơn anh đâu!
***
Chu Tiểu Hổ cuối cùng cũng bị đuổi đi, sau ba tiếng đồng hồ kể từ khi anh
ta bước được vào cửa nhà và tuyên bố với Giang Yến Ni về tình cảm của
mình
Ba tiếng ấy, Giang Yến Ni gần như ở trong trạng thái chân
không. Chu Tiểu Hổ khua môi múa mép cũng được, im lặng cũng được, đối
với cô mà nói những thứ ấy chẳng có gì khác biệt.
Mãi cho đến khi Chu Tiểu Hổ lao đến định hôn cô mà không hề trưng cầu ý kiến của cô.
Đây chính là sự khác biệt giữa lên giường và không lên giường: trước khi
lên giường, Chu Tiểu Hổ ra sức nói những điều thô tục nhưng không bao
giờ dám động một đầu ngón tay vào người Giang Yến Ni. Sau khi lên
giường, Chu Tiểu Hổ ra sức nói lời yêu, nhưng không còn coi cô là nữ
thần nữa, muốn hôn là hôn.
Chu Tiểu Hổ chu cái miệng trông giống
như hình mõm lợn, ấy vậy mà anh ta còn tưởng là mình dễ thương lắm.
Giang Yến Ni chẳng do dự vung tay cho anh ta một cái tát. Ăn một cái bạt tai khiến cho mắt Chu Tiểu Hổ như nổ đom đóm, nhưng vẫn không ngừng hôn hít Giang Yến Ni.
Giang Yến Ni để mặc cho anh ta hôn rồi vội vàng lau miệng nói:
- Cút!
Chu Tiểu Hổ thỏa mãn cút luôn, đồng thời còn hào phóng bỏ lại bao thuốc lá
rẻ tiền. Giang Yến Ni thẳng tay ném bao thuốc ấy vào sọt rác.
Sau khi Chu Tiểu Hổ biến, Giang Yến Ni liền lên mạng gửi CV xin việc. Nói
thế nào thì nói, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu, nếu không lấy đâu
ra tiền mua quần áo, ăn cơm và câu trai.
Giang Yến Ni tin rằng
mình sẽ tiếp tục bôn ba trên con đường câu trai, đây là số mệnh của cô.
Số mệnh của cô, Trịnh Tuyết Thành đạp không đổ, Chu Tiểu Hổ ngăn không
được.
Ba ngày sau, cô nhận được thông báo đến phỏng vấn. Chuyên
ngành của cô chẳng phù hợp với chức vụ mà cô xin vào. Điều đáng mừng là, kinh nghiệm làm việc của cô vô cùng phong phú, hơn nữa vì biết cách tự
thể hiện tài năng của mình nên bất kì một công ty nào nhìn thấy CV xin
việc của cô cũng phải sáng mắt lên.
Điều đáng ngại duy nhất là,
xuất phát từ vấn đề phát triển tương lai của mình, cô đã cố ý tìm kiếm
một chức vụ hợp ý trong ngành vật liệu xây dựng. Vì vậy nếu như Trịnh
Tuyết Thành không rời khỏi thành phố này thì rất có thể cô sẽ phải chạm
mặt với anh ta.
Cái thành phố này không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, chỉ nhường chỗ trên xe buýt thôi mà cũng có thể tình cờ gặp lại bà hàng xóm ngày xưa.
Thế nhưng cái khả năng này tạm thời không nằm
trong phạm vi xuy xét của cô. Những trò kiểu như động một chút là rời
khỏi thành phố, thậm chí rời khỏi đất nước này để đến một nơi khác không phải là trò chơi mà người bình thường có thể chơi nổi. Nếu như đã sống ở nơi này, khó mà tránh khỏi để lại đây hương vị, huyết mạch, cội rễ của
bạn, làm sao nói bỏ là bỏ được ngay?
Giang Yến Ni dám đánh cược là Trịnh Tuyết Thành cũng sẽ không rời khỏi thành phố này. Anh ta vẫn sẽ ở lại nơi này.
Vì vậy Giang Yến Ni quyết định, nếu như có chạm mặt tên khốn ấy, cô sẽ vận hết sức mạnh và ý chí để quyết một trận tử chiến với anh ta.
Nếu như điều kiện cho phép, cô sẽ không ngại ngần mà nhắc lại lần nữa vấn
đề liệt dương của Trịnh Tuyết Thành trước mặt đám đông .
Trịnh
Tuyết Thành thật là oan ức quá! Ở trên giường, anh ta là một tướng tài
vô cùng dũng mãnh, ấy vậy mà lại bị đội lên đầu cái mũ “liệt dương”.
Giang Yến Ni không thể tưởng tượng được liệu hôm ấy Trịnh Tuyết Thành có nắm lấy cổ áo của từng người ngồi trước bàn ăn để mà giải thích rằng:
“Tôi không bị liệt dương, tôi không bị liệt dương”.
Mấy lão già ngồi đấy chắc chắn chẳng ai có thể chứng minh cho sự trong sạch của anh ta.
***
Bởi vì buổi phỏng vấn khá thành công nên chỉ một tuần sau, Giang Yến Ni đã
được mời vào làm vị trí giám đốc thị trường trong một công ty vật liệu
xây dựng và nội thất. Công ty này có quy mô nhỏ hơn công ty cũ của cô
nhiều, nhưng ông chủ lại là người bản địa, rất dễ tính, không hay ra
oai, cũng không đặt ra những mối quan hệ hay quy tắc phức tạp ở công ty. Không khí làm việc rất dễ chịu, Giang Yến Ni quyết định sẽ làm thử rồi
tính tiếp.
Chỉ cần thử là biết “nước nông hay sâu” ngay thôi.
Công ty tư nhân đúng là công ty tư nhân, quả nhiên hoàn toàn không có
những quy định cứng. Hôm nay, Giang Yến Ni cùng ông chủ ra ngoài gặp
khách hàng. Ông chủ cô lái xe vào một trạm đổ xăng, đổ 100 tệ tiền xăng
xong liền sờ vào túi áo, sau đó quay sang hỏi Giang Yến Ni:
- Cô có mang theo tiền không? Ứng trước trả tiền xăng cho tôi!
Giang Yến Ni âm thầm móc ví trả tiền xăng. 100 tệ chỉ là chuyện nhỏ, điều
khiến cô phiền muộn là một ông chủ mà trên người chẳng có lấy 100 tệ, tí nữa phải mời cơm khách thì làm thế nào?
Quả nhiên đúng như cô dự đoán. Lúc đi gặp khách hàng là bốn rưỡi chiều. Mà ông chủ của cô lại là một người rất thích tán dóc. Ông ta ngồi tán dóc trong quán trà đến tận sáu rưỡi, trà uống đã nhạt như nước lã rồi mà ông chủ cô vẫn còn ngồi
lì trên ghế.
Hôm ấy Giang Yến Ni đành phải chủ động đề xuất ý
kiến mời khách đi ăn cơm. Cô mà không mở miệng ra thì mặt khách hàng
chắc đã méo xệch rồi. Một bữa cơm mất hơn 200 tệ, ăn tại một nhà hàng
Trung Hoa tương đối sang, có thể coi là một bữa cơm không đạm bạc cho
lắm. Thế nhưng sau khi tiễn khách về, ông chủ đột nhiên hừ giọng, oán
trách Giang Yến Ni:
- Cô nhìn cô xem, tại sao lại đề xuất đi ăn cơm làm gì? Vụ làm ăn này còn chưa đâu vào đâu cơ mà!
Ông chủ Giang Yến Ni nói:
- Tôi mặc kệ cô, số tiền này công ty sẽ không hoàn trả!
Giang Yến Ni không thèm tranh chấp với ông chủ. Lúc ông ta lớn tiếng càm ràm, đầu óc cô đang nghĩ đến một vấn đề khác. Cô nghĩ không biết lần trước
ai đã nói ở các công ty nhỏ có không gian phát huy khả năng cá nhân và
tự do hơn so với các công ty lớn. Cô thật muốn tóm cái kẻ đã nói câu này ra và đánh cho hắn một trận nhừ tử.
Sau đó, Giang Yến Ni đành
phải cam tâm tình nguyện chấp nhận hiện thực. Bởi vì cô nhớ ra rằng
người đưa ra quan điểm này chính là Trịnh Tuyết Thành..
Buổi tối, về đến nhà, cô lặng lẽ viết đơn xin nghỉ việc, sau đó gửi tới hòm thư của ông chủ.
***
Cô gặp lại Trịnh Tuyết Thành là vào khoảng nửa tháng sau. Hôm nay, Giang
Yến Ni đã có sự chuẩn bị, chỉ cần cô còn làm trong cái ngành này ở thành phố này, nếu muốn không gặp Trịnh Tuyết Thành thì trừ phi anh ta không
làm ngành này hoặc không còn ở thành phố này nữa.
Bọn họ đều là
những người đã phấn đấu xây dựng nền móng trong ngành này bao nhiêu năm
nay, đều không nỡ từ bỏ, vì vậy phải đụng mặt nhau trên thương trường là số phận.
Giang Yến Ni “gặp” Trịnh Tuyết Thành đầu tiên là cái
tên của anh ta, ba chữ ấy được in rõ ràng trên tấm danh thiếp được dán
trên phong bì của tập tài liệu sản phẩm được bàn làm việc của công ty A.
Đây là công việc thứ tư kể từ sau khi Giang Yến Ni nghỉ việc ở công ty cũ,
vẫn là làm marketing, vẫn được ông chủ coi trọng và tín nhiệm. Công ty
hiện nay cô đang làm việc cũng khá có tiếng, thực lực có thể coi là
thượng thừa, vì vậy Giang Yến Ni phải cố gắng ở lại đây lâu một chút.
Nhìn thấy cái tên Trịnh Tuyết Thành, tim Giang Yến Ni như giật thon thót.
Bởi vì cô vẫn còn nhớ mang máng mối quan hệ giữa Trịnh Tuyết Thành và
bên A này. Lần đầu tiên cô và Trịnh Tuyết Thành hẹn hò đi tắm suối nước
nóng chính là công trình đầu tư của ông chủ bên A này.
Mấy năm nay, Trịnh Tuyết Thành đã lợi dụng công ty cũ để xây dựng mạng lưới quan hệ cho mình.
Vì vậy, vụ làm ăn này nếu một khi Trịnh Tuyết Thành tra tay vào thì Giang yến Ni chẳng có cơ hội nhận một xu.
Nhân lúc người phụ trách vẫn còn chưa quay lại, Giang Yến Ni liền đi ra.
Nhìn khu kiến trúc này, trong lòng Giang Yến Ni lại thấy hân hoan. Đây
là dự án đầu tiên cô tiếp nhận ở công ty mới này, cô đang ôm mộng thể
hiện tài năng của mình, nào ngờ lại đụng ngay phải hòn đá cản đường là
Trịnh Tuyết Thành.
Hòn đá cản đường là Trịnh Tuyết Thành đúng là
vật cản đúng nghĩa đối với Giang Yến Ni. Trịnh Tuyết Thành mặc một bộ
vét màu trắng. Giang Yến Ni trong bộ quần áo giản dị vô cùng bất bình. Ở nơi công trường bụi bặm mù trời này, lại còn vừa có mưa, đâu đâu cũng
ngập ngụa bùn đất, ấy vậy mà Trịnh Tuyết Thành còn bày trò lẳng lơ, mặc
quần áo trắng nữa chứ!
Nỗi bất bình này từ trong lòng lan lên mặt nhưng lại thể hiện ra bằng sự tự ti và xấu hổ. Bởi vì Trịnh Tuyết Thành lúc này quá sang trọng còn Giang Yến Ni lại quá bần hàn. Nếu biết sớm
thế này thì cô đã mặc quần áo đẹp và đi giày cao gót rồi.
Trịnh
Tuyết Thành nhìn thấy Giang Yến Ni cũng sững người kinh ngạc, có thể anh ta vẫn chưa quyết định được là có nên chào hỏi Giang Yến Ni hay không.
Giang Yến Ni thì đã quyết định xong, cô thản nhiên đi qua. Cô lạnh lùng
đi qua, bởi vì chỉ mải ra vẻ thản nhiên nên ngay cả việc chào hỏi đối
tác bên A cô cũng quên mất, có phần hơi bất lịch sự.
Về đến công
ty nghĩ lại, có lẽ vì bị cái danh thiếp của Trịnh Tuyết Thành làm cho
hết vía nên cô đã để quên tập tài liệu của mình ở bên công ty A rồi,
không biết Trịnh Tuyết Thành nhìn thấy sẽ đắc chí thế nào.
***
Giang Yến Ni thật không ngờ, lần này, người đắc chí lại là cô.
Bởi vì ba ngày sau, cô nhận được điện thoại của người phụ trách bên A, bởi cô gửi một đơn báo giá cụ thể sang bên họ.
Giang Yến Ni thật không thể tin vào tai của mình. Nói thật lòng là cô không
ngờ xấp tài liệu cô bỏ quên ở đó trong lúc tuyệt vọng lại có thể chiến
thắng được mối quan hệ anh em của Trịnh Tuyết Thành, lẽ nào người phụ
trách bên A ấy đã để mắt đến mình rồi?
Đương nhiên không phải là
vì cái nguyên nhân này, hơn nữa cho dù người phụ trách có để ý đến Giang Yến Ni thì cũng vô ích, bởi vì sử dụng vật liệu của nhà nào không phải
một mình anh ta quyết định. Quyền hạn của anh ta chỉ là giới thiệu sản
phẩm của công ty Giang Yến Ni lên cấp trên, cũng chính là Tổng giám đốc, đương nhiên anh ta hoàn toàn có quyền quyết định giới thiệu ai và không giới thiệu ai.
Anh ta chỉ giới thiệu sản phẩm của công ty Giang
Yến Ni, bởi vì trong tay anh ta chỉ có sản phẩm của công ty cô. Trước
đây có rất nhiều nhà cạnh tranh nhau để có được mối làm ăn này nhưng đều bị một “kẻ mạnh” chặn ở vòng ngoài
“Kẻ mạnh” ấy chính là Trịnh Tuyết Thành.
Nếu như Trịnh Tuyết Thành biết rằng rời khỏi công ty cũ mà cẫn có thể mở ra một miền đất mới cho mình trong thành phố này, không biết anh ta có hối tiếc vì hành động thiếu tử tế khi đó không.
Ví dụ như: vứt bỏ
Giang Yến Ni. Đối với anh ta, Giang Yến Ni từ chân thành trở thành đểu
cáng. Trong toàn bộ quá trình thay đổi đó đã trải qua sự đau đớn cào xé, chỉ cần nhớ lại sẽ có thể cảm nhận được ngay nỗi đau đớn ấy.
Đương nhiên, tư duy của đàn bà luôn mãnh liệt và phong phú hơn đàn ông. Có
thể Trịnh Tuyết Thành chỉ là vô tình, giống như một người lớn không thèm so đo với một đứa trẻ nghịch ngợm giật tóc của anh ta. Mặc dù nếu đổi
lại là tâm trạng khác, rất có thể anh ta sẽ vung tay tát cho nó một
phát.
Giang Yến Ni bước ra từ công trình bên A, tâm trạng vô cùng phức tạp, vẻ mặt mơ hồ, nhìn cứ như là bị ai đó cướp mất hồn vậy. Thực
ra vụ làm ăn ấy đã thành công một nửa, đơn hàng đã được ông chủ bên A
thông qua, có thể nói là đã bật đèn xanh cho bên cô rồi.
Thế
nhưng Giang Yến Ni chẳng vui mừng chút nào. Cô chẳng qua chỉ là nhận
được ân huệ, ân huệ từ Trịnh Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành đã ra sức
giới thiệu bên Giang Yến Ni cho tổng giám đốc, Trịnh Tuyết Thành thật là vĩ đại! Giang Yến Ni thật là đê hèn! Thế nhưng cô có nỗ lực thế nào thì cũng không thể nói tiếng kiêu ngạo trước mặt lợi ích được.
Thế
cũng được, cứ để cho anh ta đắc chí một lần. Anh ta nợ Giang Yến Ni,
Giang Yến Ni cũng nợ anh ta, bọn họ cùng thu hoạch của đối phương lần
cuối, sau đó hận thù sẽ rộng như biển, lần sau nhất định cô không để cho anh ta được vẻ vang như vậy đâu.
Giang Yến Ni tự thề với lòng
mình, cảm giác toàn thân bải hoải giống như một đứa trẻ vừa đi ăn trộm
kẹo bông về, sau đó tự hứa với mình lần sau quyết không được làm như vậy nữa.
Trẻ con mất hết đi sức kiểm soát bản thân trước sự cám dỗ
của kẹo bông, cũng giống như đàn bà thường mất hết sức phản kháng khi
đứng trước một người đàn ông dịu dàng và tình cảm.