Ai mà ngờ được từ lúc Thẩm Anh Nam tuyên bố có nguy cơ sẽ li hôn cho đến khi cô li hôn thật chỉ vỏn vẹn có một tháng trời.
Thẩm Anh Nam vốn nghĩ sẽ âm thầm chịu đựng, dù sao đàn ông cũng không kiên
nhẫn bằng cô. Cứ lặng lẽ chịu đựng mãi, cuối cùng Tề Cường có thể sẽ ngộ ra và tiếp tục sống hòa thuận với cô như trước đây.
Cô thề sau
này sẽ không cãi nhau với Tề Cường nữa. Hai người đã sống với nhau mấy
năm nay rồi, chắc chắn Tề Cường cũng có tình cảm với cô. Trước đấy, vào
một buổi sáng, cô hâm nóng sữa, bất cẩn làm rơi cốc sữa nóng xuống đất,
cái cốc vỡ tan, phát ra một âm thanh chói tai. Tề Cường lao đến, trước
tiên là kiểm tra những ngón tay của cô, sau đó mới thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới đất.
Thế nhưng thứ sáu tuần này, Tề Cường vẫn
không về nhà ngủ như thường lệ. Thẩm Anh Nam nằm ở trên giường, không tự chủ được mình thay anh viện ra vài cái lí do: chắc chắn là tiệc tùng xã giao đến khuya nên đã tìm một nhà trọ nào đó cho khách hàng rồi ngủ lại đó rồi. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng thứ bảy Tề Cường trở về, Thẩm Anh Nam lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh không còn là
chiếc áo sơ mi anh mặc lúc ra khỏi cửa hôm thứ năm. Lúc ấy anh mặc một
chiếc áo sơ mi màu xanh, giờ đã đổi thành màu xám. Mà chiếc áo sơ mi xám này mấy tuần trước đã vô duyên vô cớ mất tích ở trong tủ quần áo. Giờ
nó lại xuất hiện, điều đó cho thấy rõ ràng rằng nó chắc chắn phải có một chỗ “chứa” nào đó khác.
Thẩm Anh Nam đột nhiên căm hận bản thân
mình sao mà quá thông minh. Sau đó cô chợt cảm thấy xương cốt toàn thân
như tê dại, đau nhức, cứng đơ, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm
cho chúng gãy vụn ra.
Thế là cuối cùng cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Nhân lúc Tề Cường ngồi xem ti vi, cô liền lại gần, trực tiếp chất vấn anh.
Thẩm Anh Nam hỏi:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?
Tề Cường:
- Hả?
Thẩm Anh Nam lớn tiếng:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không? Cứ nói thẳng ra đi, tôi có thể chịu đựng được!
Câu hỏi của Thẩm Anh Nam đúng là rất đường đột, mà Tề Cường lại chưa kịp
phản ứng lại, vì vậy anh im lặng theo bản năng. Tề Cường càng im lặng
thì Thẩm Anh Nam càng tuyệt vọng. Nếu như Tề Cường nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi rằng cô nói
bậy bạ, suy nghĩ vớ vẩn thì tốt biết mấy.
Thế nhưng Tề Cường chỉ
im lặng, chắc là vì cảm thấy không khí còn chưa đủ nặng nề nên vừa im
lặng vừa rít thuốc lá. Hút hơi đầu tiên anh bắt đầu đưa mắt khắp nơi tìm cái gạt tàn. Cái động tác này thật là giả tạo, điều đó đủ để cho thấy
anh ta có tật giật mình.
Lúc này Thẩm Anh Nam đã mất kiểm soát, cô cao giọng:
- Anh nói cho tôi biết sự thật đi!
Cô ngẩng cao đầu nhìn Tề Cường, mong mỏi câu trả lời từ anh. Cô đang chờ
đợi cái đáp án khủng khiếp ấy được đưa ra từ miệng anh và đâm thẳng vào
trái tim cô.
Cuối cùng Tề Cường cũng tìm được cái gạt tàn, vẩy
tàn thuốc vào, ánh mắt cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Anh Nam,
miệng chậm rãi nói:
- Trước khi thừa nhận chuyện này, tôi nghĩ cô cần phải hiểu một chuyện khác! Chuyện này cứ canh cánh trong lòng tôi,
kể từ khi chúng ta quen nhau cho đến nay.
Tề Cường im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
- Về chuyện giữa cô và bạn trai cũ. Cô và anh ta đã từng lên giường với
nhau, đó không phải là lỗi của cô, hơn nữa ngay từ khi mới bắt đầu yêu
nhau cô đã nói với tôi chuyện này, không hề lừa gạt tôi. Tôi biết tôi
không tốt, nhưng tôi không thể chịu được chuyện này. Bao nhiêu năm nay,
tôi đã cố kiểm soát bản thân nhưng không thể nào ngăn được bản thân mình nghĩ đến chuyện đó, tôi thực sự không chịu được!Ai mà ngờ được từ lúc Thẩm Anh Nam tuyên bố có nguy cơ sẽ li hôn cho đến khi cô li hôn thật chỉ vỏn vẹn có một tháng trời.
Thẩm Anh Nam vốn nghĩ sẽ âm thầm chịu đựng, dù sao đàn ông cũng không kiên
nhẫn bằng cô. Cứ lặng lẽ chịu đựng mãi, cuối cùng Tề Cường có thể sẽ ngộ ra và tiếp tục sống hòa thuận với cô như trước đây.
Cô thề sau
này sẽ không cãi nhau với Tề Cường nữa. Hai người đã sống với nhau mấy
năm nay rồi, chắc chắn Tề Cường cũng có tình cảm với cô. Trước đấy, vào
một buổi sáng, cô hâm nóng sữa, bất cẩn làm rơi cốc sữa nóng xuống đất,
cái cốc vỡ tan, phát ra một âm thanh chói tai. Tề Cường lao đến, trước
tiên là kiểm tra những ngón tay của cô, sau đó mới thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới đất.
Thế nhưng thứ sáu tuần này, Tề Cường vẫn
không về nhà ngủ như thường lệ. Thẩm Anh Nam nằm ở trên giường, không tự chủ được mình thay anh viện ra vài cái lí do: chắc chắn là tiệc tùng xã giao đến khuya nên đã tìm một nhà trọ nào đó cho khách hàng rồi ngủ lại đó rồi. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng thứ bảy Tề Cường trở về, Thẩm Anh Nam lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh không còn là
chiếc áo sơ mi anh mặc lúc ra khỏi cửa hôm thứ năm. Lúc ấy anh mặc một
chiếc áo sơ mi màu xanh, giờ đã đổi thành màu xám. Mà chiếc áo sơ mi xám này mấy tuần trước đã vô duyên vô cớ mất tích ở trong tủ quần áo. Giờ
nó lại xuất hiện, điều đó cho thấy rõ ràng rằng nó chắc chắn phải có một chỗ “chứa” nào đó khác.
Thẩm Anh Nam đột nhiên căm hận bản thân
mình sao mà quá thông minh. Sau đó cô chợt cảm thấy xương cốt toàn thân
như tê dại, đau nhức, cứng đơ, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm
cho chúng gãy vụn ra.
Thế là cuối cùng cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Nhân lúc Tề Cường ngồi xem ti vi, cô liền lại gần, trực tiếp chất vấn anh.
Thẩm Anh Nam hỏi:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?
Tề Cường:
- Hả?
Thẩm Anh Nam lớn tiếng:
- Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không? Cứ nói thẳng ra đi, tôi có thể chịu đựng được!
Câu hỏi của Thẩm Anh Nam đúng là rất đường đột, mà Tề Cường lại chưa kịp
phản ứng lại, vì vậy anh im lặng theo bản năng. Tề Cường càng im lặng
thì Thẩm Anh Nam càng tuyệt vọng. Nếu như Tề Cường nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi rằng cô nói
bậy bạ, suy nghĩ vớ vẩn thì tốt biết mấy.
Thế nhưng Tề Cường chỉ
im lặng, chắc là vì cảm thấy không khí còn chưa đủ nặng nề nên vừa im
lặng vừa rít thuốc lá. Hút hơi đầu tiên anh bắt đầu đưa mắt khắp nơi tìm cái gạt tàn. Cái động tác này thật là giả tạo, điều đó đủ để cho thấy
anh ta có tật giật mình.
Lúc này Thẩm Anh Nam đã mất kiểm soát, cô cao giọng:
- Anh nói cho tôi biết sự thật đi!
Cô ngẩng cao đầu nhìn Tề Cường, mong mỏi câu trả lời từ anh. Cô đang chờ
đợi cái đáp án khủng khiếp ấy được đưa ra từ miệng anh và đâm thẳng vào
trái tim cô.
Cuối cùng Tề Cường cũng tìm được cái gạt tàn, vẩy
tàn thuốc vào, ánh mắt cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Anh Nam,
miệng chậm rãi nói:
- Trước khi thừa nhận chuyện này, tôi nghĩ cô cần phải hiểu một chuyện khác! Chuyện này cứ canh cánh trong lòng tôi,
kể từ khi chúng ta quen nhau cho đến nay.
Tề Cường im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
- Về chuyện giữa cô và bạn trai cũ. Cô và anh ta đã từng lên giường với
nhau, đó không phải là lỗi của cô, hơn nữa ngay từ khi mới bắt đầu yêu
nhau cô đã nói với tôi chuyện này, không hề lừa gạt tôi. Tôi biết tôi
không tốt, nhưng tôi không thể chịu được chuyện này. Bao nhiêu năm nay,
tôi đã cố kiểm soát bản thân nhưng không thể nào ngăn được bản thân mình nghĩ đến chuyện đó, tôi thực sự không chịu được!
Tề Cường cố tình lặp đi lặp lại ba từ “không chịu được" khiến cho tai của Thẩm Anh Nam như ù đi.
Cô không biết nên đối phó thế nào. Cô vốn đã nghĩ ngợi ổn thỏa rồi, cho dù Tề Cường thừa nhận anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng sẽ tha thứ cho anh. Cô sẽ hứa với anh sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa,
sẽ không ngăn cấm anh hút thuốc, anh nói thế nào thì làm thế nấy… Thế
nhưng Tề Cường đang nói cái gì vậy? Anh ta nói không thể chịu đựng được? Hơn nữa ngần ấy năm trời anh ta chưa bao giờ chịu đựng được chuyện này?
Thật là quá hoang đường!
Cuối cùng Tề Cường còn nói:
- Cô hãy tin tôi, đây là lần đầu tiên tôi nói thật với cô. Tôi không cố ý phản bội cô, tôi quả thực không thể chịu đựng được, là một thằng đàn
ông, tôi thực sự quá khổ tâm!
Thôi được rồi! Phụ nữ hớn hở lao
vào hôn nhân cũng chính là đang hướng đến những “sự thật” về đàn ông.
Tôi yêu anh, tôi sẽ chăm sóc anh cả đời, kể từ nay không còn phiêu bạt,
không còn lừa dối... Đàn ông lấy bạn có nghĩa là anh ta định cho bạn
nhìn thấy bộ mặt thật của mình, bao gồm cả chuyện anh ta nói mơ, xì hơi
hay ngáy to mỗi đêm...
Làm sao có thể chưa từng có một câu nói thật cơ chứ? Câu nói duy nhất ấy chẳng lẽ phải để đến lúc li hôn mới nói hay sao?
***
Giang Yến Ni kiên nhẫn chờ đợi Thẩm Anh Nam khóc lóc xong. Trong tiếng khóc
than của Thẩm Anh Nam không chỉ có sự đau thương mà còn có cả nỗi sợ hãi về tương lai. Cô ấy phải “giải phóng” hết tâm sự của mình mới có thể
bình tĩnh để mà suy nghĩ.
Thực ra nếu như Thẩm Anh Nam có đủ “trí khôn” thì cô đã không thoải mái li hôn như vậy, thoải mái tới mức ngay
bản thân Tề Cường cũng không dám tin, không dám tin chỉ trong khoảnh
khắc anh đã có thể thoải mái ca vang bài “bầu trời giải phóng thật là
xanh”...
Khi Tề Cường nói xong hết chuyện anh ta “không chịu đựng được”, Thẩm Anh Nam phát hiện ra mình đã tương đối bình tĩnh. Cô “hào
phóng” nói:
- Tôi muốn li hôn!
Thẩm Anh Nam “hào phóng”
như vậy khiến cho Tề Cường ngây người ra vì ngạc nhiên, chẳng kịp phản
ứng gì. Thẩm Anh Nam lớn giọng nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục!
Sau đó là tiếng dép của cô lê trên sàn nhà, nặng nề đi vào phòng.
Thực ra tối đó Thẩm Anh Nam đã mất ngủ cả đêm. Tề Cường đêm đó ngủ ở trong
phòng đọc sách, không hề quay về phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh cô như
mọi lần. Cho dù không động chạm nhưng hai người có thể tâm sự với nhau
trong bóng tối.
Nhưng ngay cả chuyện này Tề Cường cũng không làm, anh muốn chặn hết tất cả con đường của cô.
Thẩm Anh Nam căm hận tột độ, mấy năm rồi, nếu như Tề Cường thật sự “không
chịu được” thì tại sao không nói sớm? Cho dù là sớm hai năm, sớm ba năm?
Thẩm Anh Nam thở dài ngồi dậy khỏi giường, bật đèn lên và đi vào nhà vệ
sinh, tỉ mỉ quan sát mình ở trong gương. Thật sự già quá rồi! Những nếp
nhăn đã hằn rõ trên mặt, từ hai bên cánh mũi chạy xuống, khiến khuôn mặt của cô ủ rũ như một con mèo đang bị ốm.
Mèo cũng có lòng tự trọng của nó.
Ngày hôm sau, Thẩm Anh Nam thực sự đi làm thủ tục li hôn với Tề Cường. Quá trình vô cùng
thuận lợi, không có hiện tượng đột nhiên ngắt điện hay hết giấy chứng
nhận li hôn, để hôm khác đến làm... Người phụ trách đóng lên một con dấu mà không hỏi han hai người bất kì câu nào, chỉ thản nhiên đóng dấu.
Lúc này, Thẩm Anh Nam dường như mới tỉnh ngộ và cảm nhận được bầu trời đang sập xuống đầu mình. Thế nhưng cô vẫn kìm nén được để không rơi lệ.
Lúc cô thật sự khóc òa là khi ngồi ở phòng khách nhà Giang Yến Ni. Nhìn bản chứng nhận li hôn màu đỏ sẫm trên tay, trông không khác nhiều so với
bản chứng nhận kết hôn, nhưng bức ảnh trên đó thì đã trở thành ảnh một
người, Thẩm Anh Nam không khỏi bật khóc nức nở.
Cô khóc đến tối tăm mặt mũi, dùng hết rất nhiều giấy vệ sinh để lau nước mắt, nước mũi.
Chỉ sau một đêm, Thẩm Anh Nam đã trở thành một phụ nữ đã li dị. 29 tuổi,
cao một mét năm chín, nặng 60 kilôgam, không con cái, đã li dị, không có nhà, chỉ được chia 70 nghìn nhân dân tệ tiền tiết kiệm. Tội danh li
hôn: không còn trong trắng lúc kết hôn, gây ám ảnh tâm lí cho người
chồng, không thể sống chung được.
Thẩm Anh Nam đúng là bi lụy vì tình.
Giang Yến Ni thực sự cảm thấy Thẩm Anh Nam làm vậy là không đáng. Cô nói:
- Cậu tiếc nuối với anh ta làm cái gì? Cho dù là có li hôn thì cũng phải
phân chia tài sản cho công bằng rồi hãy nói! Tề Cường làm ăn phát đạt
như vậy, tại sao chỉ chia cho cậu có 70 nghìn tệ?
Thẩm Anh Nam nghẹn ngào:
- Mở công ty cần phải xoay vòng vốn, mà gần đây xoay vòng vốn lại khó
khăn, anh ấy chỉ là một cổ đông nhỏ trong công ty, tài khoản gia đình
mình từ xưa đến nay lại không nhiều. 70 nghìn đã là toàn bộ số tiền
trong tài khoản rồi, còn nhà toàn là do anh ấy trả tiền...
Giang Yến Ni nói:
- Cho dù là ai trả đi nữa thì nhà cửa là tài sản chung, huống hồ còn cả
những bộ phận nâng cấp cũng cần phải chia đôi, sao cậu ngốc thế hả? Sao
cậu biết là anh ta không có tài sản gì? Biết đâu anh ta lại lén lút tích cóp một khoản tiền lớn mà không nói cho cậu biết ấy chứ?
Thẩm
Anh Nam trầm ngâm. Nói thật lòng, những chuyện này cô thật sự không dám
chắc, nhưng cô cũng chẳng muốn nghĩ ngợi làm gì. Nói một cách khác, cô
lúc này chẳng còn sức lực mà nghĩ ngợi những chuyện này nữa.
Đổng Du lại có suy nghĩ khác:
- Tại sao cậu không làm phẫu thuật vá màng trinh trước khi kết hôn?
Đổng Du thật sự không thể hiểu nổi Thẩm Anh Nam, cô cảm thấy nếu đã lấy
chồng rồi phải nghiến răng mà giữ cho bằng được, đâu thế bảo li hôn là
li hôn được? Hơn nữa cô cảm thấy Thẩm Anh Nam thật là ngốc, sao cô ấy có thể nói với Tề Cường rằng mình không còn là gái trinh nữa chứ? Đây là
chuyện dù có chết cũng không thể nói ra. Nói rồi chắc chắn nó sẽ trở
thành một quả mìn được chôn dưới lớp đất hôn nhân, rồi sẽ có ngày nó
phát nổ. Đổng Du cảm thấy không nói ra cũng không phải là hành vi lừa
dối đối với hôn nhân và tình yêu.
Chỉ có điều Đổng Du đã tự tìm được đáp án cho mình, cô nói với Thẩm Anh Nam:
- Đáng nhẽ cậu phải gặp tớ từ mấy năm trước, có bài học “xương máu” của tớ thì cậu đã không phạm phải sai lầm vớ vẩn này.
Sự phê bình của Đổng Du đối với Thẩm Anh Nam mà nói quả là một điều đáng
xấu hổ. Chút kinh nghiệm cuộc đời của cô chẳng khác gì một khúc tre tươi bị ngâm trong nước đến năm mươi năm, đang bốc lên thứ mùi thum thủm và
tởm lợm.
Thẩm Anh Nam nhìn Đổng Du, vẻ mặt mơ hồ. Giang Yến Ni thì chẳng chút khách khí, lớn tiếng mắng mỏ Đổng Du:
- Cậu có thôi gieo rắc cái tư tưởng bậy bạ ấy vào đầu bọn tớ không hả?
Đàn ông dựa vào cái gì mà yêu cầu con gái phải còn trinh? Sao bọn họ
không là trai tân đi?
Trên đời này chẳng có thằng đàn ông nào là trai tân cả.
Trong chương trình tư
vấn đường dây nóng nam khoa, một anh chàng khổ sở tâm sự với nhân viên
tư vấn rằng mình là trai tân trong khi bạn gái của mình không phải là
gái trinh, không biết có nên tiếp tục yêu cô ấy hay không? Không ngờ
nhân viên tư vấn kia lại nói:
- Cậu đã di tinh bao giờ chưa? Đã từng phải không? Đã từng di tinh mà dám nói là trai tân à?
Ngay cả Chu Tiểu Hổ cũng đã ngại ngùng thừa nhận anh ta với cô bạn gái thời
cấp ba đã từng một lần làm “chuyện ấy” ở bãi trồng cao lương. Bãi trồng
cao lương rậm rạp, lá cây cao lương vừa cứng lại vừa sắc, nhiệt độ cơ
thể cô bạn gái nóng tới mức khiến cho Chu Tiểu Hổ kêu lên oai oái. Sau
khi làm chuyện đó, kí ức của Chu Tiểu Hổ và bạn gái chính là những vết
thương chi chít trên người.
Sau cuộc “hành trình” ở bãi cao
lương, Chu Tiểu Hổ liền đi vào thành phố, bởi vì cô bạn gái muốn anh ta
phải mang 10 nghìn nhân dân tệ đi mua lễ vật mang đến nhà cô cầu thân.
Con số này khiến cho Chu Tiểu Hổ sợ mất mật, vội vàng kiếm cớ “chuồn
thẳng”, kể từ đó cắt đứt quan hệ với cô bạn gái. Sau khi vào thành phố
mới phát hiện ra rằng giữa những người đàn bà có sự khác biệt. Những cô
gái ở đây không cần lễ vật mà chỉ cần được yêu. Mà những gã đàn ông ở
đây lại bị những cô gái khao khát tình yêu chiều chuộng đến sinh hư rồi, vì vậy bọn họ chỉ thích quan hệ thể xác.
Chu Tiểu Hổ quyết định
sẽ tìm kiếm một cô gái thành phố để yêu hoặc cũng có thể sẽ trở thành
một gã trai thành phố để làm tình với bọn họ. Anh ta thích Giang Yến Ni. Giang Yến Ni xinh đẹp không những không cần lễ vật mà còn có nhà ở, còn có một công việc ổn định. Một cô gái như vậy mà lấy được về chắc chắn
sẽ vô cùng vẻ vang. Đương nhiên, lấy được Giang Yến Ni là một khát vọng
“xa xỉ”. Nhưng cái thành phố này rất lớn, rất đẹp, nó chấp nhận mọi giấc của con người.
Giang Yến Ni rõ ràng không để mắt đến anh ta,
nhưng Giang Yến Ni cũng không ghét anh ta, không biết là vì nể tình anh
ta từng giúp đỡ cô hay là vì thực sự quá buồn tẻ nên thỉnh thoảng có vào nói chuyện với Chu Tiểu Hổ trên mạng. Thỉnh thoảng Giang Yến Ni lại bỏ
tiền túi mời Chu Tiểu Hổ đi ăn cơm ở một quán ăn nhỏ. Cũng nhiều khi
Giang Yến Ni lại đối đãi với Chu Tiểu Hổ giống như với một con chó xấu
xí nhưng ngoan ngoãn. Cô biến khát vọng của Chu Tiểu Hổ thành một “gia
vị cười” cho cuộc sống quá đỗi buồn chán của mình.
Chu Tiểu Hổ
khao khát được trở thành một miếng kẹo mạch nha dính chặt trên người
Giang Yến Ni. Không phải anh ta không nhận thức được vị trí của mình
trong con mắt Giang Yến Ni, chỉ là anh ta không để tâm đến chuyện đó
hoặc cũng chẳng có tư cách gì mà để ý. Dù sao rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi. Ở nông thôn, khi rảnh rỗi người ta thường chơi đùa ở sân phơi, các chàng
trai, cô gái, đuổi nhau trên sân, nói chuyện ồn ào, như thế chẳng phải
chỉ là để cho vui hay sao? Hơn nữa với một người như Giang Yến Ni mà
chịu liếc Chu Tiểu Hổ vài cái đã là điều hạnh phúc cho anh ta rồi.
Do vậy mối quan hệ của bọn họ hết sức thoải mái, không cần phải vạch rõ
quan hệ, không có tiếp xúc về mặt da thịt, thỉnh thoảng tán tỉnh ve vãn
vài câu, quàng vai nhau hay gì đó... Nhưng tối đến là ai về nhà nấy.
Đương nhiên, Chu Tiểu Hổ từ đầu đến cuối đều có tham vọng. Anh ta tin rằng sẽ có một ngày quan hệ giữa mình với Giang Yến Ni sẽ có bước tiến mới.
Ngày hôm ấy nhất định là vào một ngày lễ, anh ta sẽ chuẩn bị thật chu
đáo. Không thể không thừa nhận, Chu Tiểu Hổ ngày đêm thèm muốn Giang Yến Ni, cho dù là xuất phát từ sự ngưỡng mộ hay là từ cảm giác muốn chinh
phục. “Thèm muốn” là một từ thô tục, nhưng Chu Tiểu Hổ chỉ có thể dùng
những từ thô tục để giải phóng sự bất mãn của mình đối với con gái thành phố.