Tề Cường tất nhiên cũng chẳng thích “thưởng thức” mẫu người như Thẩm Nam Anh, anh ta còn
thậm chí thẳng thừng phê bình cô ngay trên bàn ăn:
- Sao lại để tóc thế này, tóc dài có gì không đẹp mà cứ phải cắt tóc ngắn.
Lời phê bình của Tề Cường thật là chẳng lịch sự chút nào, anh ta đã quên
mất Thẩm Anh Nam đã không còn là vợ anh ta nữa, phê bình phụ nữ như vậy
thật chẳng lịch sự chút nào!
Tề Cường chẳng hề ý thức được điều này, anh ta tiếp tục phát biểu ý kiến:
- Em nhìn đôi giày của em đi, đá một cái là đã chết cả con chó đấy! Anh
nói em bao nhiêu lần rồi, chẳng nhẽ em không thể đoan trang một chút à?
Chẳng phải em có một người bạn tên là Giang Yến Ni hay sao? Người ta ăn
mặc ra sao hả? Sao em không học hỏi người ta một chút đi?
Thẩm Anh Nam nín nhịn suốt cả buổi, nuốt cả cục tức to đùng vào bụng, cuối cùng nói:
- Em nhớ là anh gọi em ra đây để ăn cơm!
Tề Cường lúc này mới chịu im miệng. Thẩm Anh Nam cuối cùng đã học được
cách khéo léo thể hiện sự bất mãn của mình, đây chính là điểm duy nhất
khiến cho Tề Cường cảm thấy hài lòng.
Sau đó, Tề Cường liền đưa
ra đề nghị bắt đầu lại từ đầu. Đôi đũa trên tay Thẩm Anh Nam chợt khựng
lại. cũng may là chưa rơi xuống. Cô lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Tại sao?
Tề Cường nói:
- Anh với em có tình cảm với nhau. Mấy tháng nay li hôn rồi mà anh cứ thấy hối hận mãi!
Tề Cường thành thật như vậy khiến cho Thẩm Anh Nam chẳng biết nói gì. Với
tính cách của cô thì đáng nhẽ cô sẽ mỉa mai, chỉ trích anh một trận.
Cũng đã không ít lần cô đã tưởng tượng ra cảnh nếu một ngày Tề Cường đòi quay lại, mình sẽ phải dùng cách gì để sỉ nhục anh ta. Thế nhưng khi
cái ngày ấy xảy ra thật, hơn nữa lại không quá lâu, chẳng qua mới có 10
tháng thôi, ấy vậy mà bỗng nhiên cô đã thay đổi, đột nhiên trở nên hoàn
toàn điềm tĩnh.
Nhưng sóng to gió lớn giờ mới thật sự bùng lên khi cô trở về nhà.
***
Hôm nay, Tưởng Đại Bình đã dùng thái độ “ghê gớm” chưa từng có để tra hỏi việc “ngoại tình” của Thẩm Anh Nam với Tề Cường.
Tưởng Đại Bình không hề sai, anh ta hoàn toàn có tư cách để hỏi Thẩm Nam Anh, bởi vì Thẩm Anh Nam từng chính miệng tuyên bố: sẽ không nhắc đến chuyện chia tay nữa, bọn họ vẫn sẽ là một cặp tình nhân âm thầm.
Vì
không muốn Thẩm Anh Nam buồn, Tưởng Đại Bình thậm chí còn không nhắc đến 150 nghìn đã mất trong vụ đầu tư không thành kia, mặc dù giấy ghi nợ
của Thẩm Anh Nam đã được anh ta cẩn thận cất vào một nơi an toàn. Thế
nhưng Thẩm Anh Nam thường hay nhắc đến, mà cứ nhắc đến lại đấm ngực thùm thụp vì ân hận. Để an ủi Thẩm Anh Nam, Tưởng Đại Bình liền ngừng chuyện buôn bán với Mao Nhị.
Đương nhiên, chuyện anh ta có thể làm cũng chỉ là như vậy.
Thẩm Anh Nam xót không phải chỉ là 150 nghìn tệ kia, cô càng đau hơn là cái
trí khôn lê lết mặt đất của mình. Trong thời gian mua nhà đó, đầu óc của cô ở vào trạng thái “nóng cao độ”, đợi đến khi đầu óc hết nóng, tỉnh
giấc mộng rồi, Thẩm Anh Nam mới phát hiện ra mình đúng là một kẻ đại
ngốc.
Cũng may Thẩm Anh Nam là Thẩm Anh Nam, khuynh gia bại sản
cũng chẳng phải lần đầu. Trải qua bài học li hôn, tinh thần của cô đã
được rèn giũa cứng cáp hơn nhiều.
Vì vậy, sau này Thẩm Anh Nam
không hề nhắc đến chuyện tiền nong nữa. Cô tích cóp tiền bạc, đầu tư sức lực và tinh thần vào sự nghiệp kinh doanh nhà hàng lẩu của mình như
trước đây, thậm chí còn nỗ lực hơn trước đây. Và đương nhiên, cách ăn
mặc của cô ngày càng tồi tệ.
Tưởng Đại Bình yêu Thẩm Anh Nam như vậy, đạp không đổ, đá không ngã.
Thế nhưng chuyện Tề Cường có qua lại với Thẩm Anh Nam khiến cho Tưởng Đại
Bình trở nên lo lắng. Tề Cường chính là một nhân vật cực kì nguy hiểm
đối với Tưởng Đại Bình.
Vì vậy giọng điệu tra hỏi của Tưởng Đại
Bình cũng không được tốt lắm, sắc mặt cũng sầm sì chưa từng thấy, từ ngữ hà khắc không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Anh Nam vốn dĩ định tỏ
thái độ hiền hòa với Tưởng Đại Bình, nói thế nào thì nói, cứ nghĩ đến số tiền 60 nghìn tệ kia, lại nhớ đến sự khoan dung của Tưởng Đại Bình sau
khi xảy ra chuyện, cô lại thấy mềm lòng.
Thế nhưng Tưởng Đại Bình dám tra hỏi cô, dùng giọng điệu cao ngạo chất vấn cô như kẻ trên tra
khảo người dưới khiến Thẩm Anh Nam không chịu nổi.
Thứ nhất là cô và Tề Cường không hề làm chuyện gì xấu xa, chỉ là ăn cơm với nhau,
trong lúc ăn cơm phải nín nhịn sự phê bình và chỉ trích của Tề Cường.
Thứ hai, Tề Cường đưa ra đề nghị làm lại từ đầu nhưng cô chưa hề đồng ý.
Thậm chí cô còn không nói rằng “Để tôi cân nhắc đã”. Cô chỉ mỉm cười khó đoán, sau đó liên tục gắp thức ăn vào bát Tề Cường.
Gắp thức ăn
cho đàn ông là hành động mà Thẩm Anh Nam học được sau khi ở với Tưởng
Đại Bình. Bởi vì Tưởng Đại Bình thường gắp thức ăn cho cô. Ban đầu Thẩm
Anh Nam cũng cảm thấy rất phản cảm, thường cảm thấy bị ăn phải thức ăn
toàn dính nước bọt của anh ta, trong lòng cảm thấy uất ức. Thế nên xuất
phát từ mục đích trả thù, cô cũng gắp hết món này đến món khác cho anh
ta, khiến Tưởng Đại Bình vô cùng cảm động.
Cũng động tác này
trước khi li hôn, nếu làm trước mặt Tề Cường, chắc chắn anh ta sẽ ném
đũa xuống và nói có để cho người khác ăn nữa hay không?
Thế nhưng hôm này, Tề Cường không hề bỏ đũa xuống, thậm chí còn thể hiện rõ vẻ
cảm động giống hệt như Tưởng Đại Bình, thậm chí còn ăn hết thức ăn mà
Thẩm Anh Nam gắp cho.
Thẩm Anh Nam cảm thấy rất khó hiểu. Cái
giới hạn của đàn ông rất dễ bị thay đổi, biết tiến biết lùi căn cứ vào
tình hình cụ thể. Đàn bà có nên học tập điều này không nhỉ?
Hôm
nay Tưởng Đại Bình đã lật bài ngửa, bởi vì Thẩm Anh Nam trong lúc tức
tối đã đưa ra đề nghị chia tay. Tưởng Đại Bình thẳng thừng nói:
- Muốn chia tay cũng được, ngày mai, trước khi mặt trời lên, em trả hết
số tiền đã vay cùng tiền điện, tiền nước, tiền thuê nhà, tiền ăn uống
cho anh, đồng thời bồi thường cả tổn thất tuổi trẻ cho anh rồi em muốn
đi anh cũng không cản!
Thẩm Anh Nam thua rồi, không phải thua về lí mà là thua về khí thế.
Há miệng mắc quai, cái đạo lí này Thẩm Anh Nam rất hiểu, vì vậy cô dựa vào đâu mà cãi nhau với Tưởng Đại Bình?
***
Giang Yến Ni thuận lợi kí được hợp đồng gạch men ấy.
Hôm nay, Trịnh Tuyết Thành mời Giang Yến Ni ăn cơm để chúc mừng, còn tặng
cô một chiếc vòng lấp lánh, nhưng nó chỉ là một chiếc vòng trang sức,
thậm chí còn chẳng phải bằng bạc.
Giang Yến Ni đeo chiếc vòng lên tay, sau đó vuốt ve và nhẹ nhàng nói:
- Đáng tiếc là anh chẳng bao giờ tặng em đồ thật.
Trịnh Tuyết Thành mỉm cười dịu dàng. Những người đàn bà đang yêu thường nói
những lời ngốc nghếch, ví dụ như đề nghị đàn ông cầu hôn với mình hay gì gì đó. Đáng tiếc là Trịnh Tuyết Thành không biết rằng Giang Yến Ni
không hề có ý đó.
Tối đó Trịnh Tuyết Thành vẫn ở lại nhà Giang
Yến Ni như thường lệ. Giờ anh ta rất tự do, bởi vì anh ta nói “Tiền Lệ”
đã về Hàng Châu rồi.
Đương nhiên, nếu như anh ta muốn, anh ta còn có thể nói “Tiền Lệ” ra nước ngoài, “Tiền Lệ” lên sao Hỏa rồi. Còn nếu
như một lúc nào đó anh ta cần đến thì anh ta vẫn có thể “lôi” Tiền Lệ từ trên sao Hỏa xuống chỉ trong tích tắc.
Cuộc đời của Trịnh Tuyết Thành thật sự rất cần đến “Tiền Lệ”, cô ta là đạo cụ diễn kịch cần thiết của anh ta.
Trước khi biết được sự thật từ chính miệng mẹ của Trịnh Tuyết Thành, Thẩm Anh Nam từng phản đối sự suy đoán của Giang Yến Ni. Cô thậm chí còn nghiêm
túc phủ nhận cái kết luận của La Đại Giang. Thẩm Anh Nam nói:
-
Trịnh Tuyết Thành đâu phải là một bệnh nhân tâm thần, anh ta làm vậy vì
mục đích gì chứ? La Đại Giang từng theo đuổi cậu, anh ta muốn trả thù
cậu nên đã bịa đặt ra những thông tin giả này, chuyện này có thể xảy ra
lắm chứ!
Đáng tiếc là cả hai điều này Giang Yến Ni đều đã cân
nhắc nhiều lần. Trước tiên, nên phân tích một chút đến thái độ của Trịnh Tuyết Thành. Anh ta không muốn kết hôn, chuyện này là không sai, anh ta không muốn từ bỏ Giang Yến Ni, chuyện này hoàn toàn chính xác. Bởi vì
anh ta rất thích hưởng thụ những bữa ăn ngon lành và thân hình nóng bỏng của cô mà không phải trả tiền.
Thế là Giang Yến Ni nghiễm nhiên
trở thành con ngốc. Cô ngẫm nghĩ cả buổi mới đi đến kết luận: Chu Tiểu
Hổ rõ ràng không phải là mẫu đàn ông của cô, Trịnh Tuyết Thành cũng
chẳng phải. Nếu như đã chẳng tìm thấy người phù hợp vậy thì cứ để cho
hai gã đàn ông này tạm thời ở bên cạnh tán gẫu với cô vậy.
Ngộ nhỡ nói chuyện lâu lại trở thành phù hợp thì sao?
Giang Yến Ni không ngờ rằng chuyện ấy lại có thể xảy ra. Vì vậy, cô thật sự căm hận!
Hận anh ta, vậy mà cô vẫn lên giường với anh ta. Khi Trịnh Tuyết Thành hùng hục đi vào bên trong cơ thể cô, Giang Yến Ni lại tự nhủ thầm: thôi cứ
coi như là đi bao trai đi!
Trên thực tế, cô thật là thê lương!
Vào khoảng khắc chuẩn bị lên cao trào, cô buồn bã tới mức muốn cắn đứt
lưỡi của mình ra. Bởi vì anh ta biểu hiện quá tốt, kĩ năng giường chiếu
của anh ta quá nhanh nhạy, lúc nào cũng có thể nắm bắt chuẩn xác và thực hiện cực kì thành công.
***
Lúc Đổng Du chuyên tâm vào
việc chăm sóc thai nhi thì cái gã Tả Gia Thanh bị tuyên bố là không được hoan nghênh ấy tự nhiên lại tìm đến.
Anh ta đã dò hỏi được công
ty của Đổng Du. Lúc Đổng Du đang mệt mỏi đối chiếu những đống tài liệu ở trên bàn, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra bên ngoài tấm cửa kính là
bộ mặt đáng ghét của Tả Gia Thanh. Anh ta đang thản nhiên mỉm cười với
cô.
Tả Gia Thanh có chuyện đến tìm Đổng Du giúp đỡ.
Đổng
Du là kế toán, cái cô học được cũng là nghiệp vụ kế toán. Trong lớp có
60 người thì phải đến 50 người quyết chí làm những nghề đúng với ngành
mình học, chỉ có những người không biết an phận như Giang Yến Ni mới
không chấp nhận số phận cả đời làm bạn với những con số.
Trong
tay Tả Gia Thanh có một lô những nguyên liệu hóa học bị xưởng sản xuất
“con nợ” gán cho để trừ nợ, hiện giờ anh ta đang muốn bán gấp, mà ông
chủ của Đổng Du lại là cổ đông của một công ty hóa chất.
Chuyện
này vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến Đổng Du. Mối quan hệ giữa Đổng Du
và ông chủ chỉ dừng lại ở mức: đi qua hành lang có gặp sếp thì phải chào một tiếng “Chào giám đốc Lưu” mà thôi.
Thế nhưng Tả Gia Thanh
lại cho rằng Đổng Du có thể giúp anh ta thuyết phục ông chủ mình mua lại lô hàng này cho mình. Ở trong phòng làm việc, anh ta cầu xin Đổng Du
suốt cả buổi trời, điều kì lạ là anh ta lại dùng giọng điệu giáo huấn để “cầu xin” cô.
Anh ta nói:
- Em cũng là người 30 tuổi rồi, em thật sự định cả đời kiếm mấy đồng còm cõi ấy ư? Chẳng nhẽ em không
muốn kiếm thêm chút ít? Em giúp anh chuyện này chỉ là một bước nhỏ, sau
này sẽ có càng nhiều cơ hội kiếm tiền hơn!
Chỉ nhìn sơ qua cũng
biết Tả Gia Thanh là loại người giỏi dỗ dành, nịnh nọt người khác. Điều
quan trọng hơn là chẳng hiểu anh ta dựa vào đâu mà dám nói chuyện với
Đổng Du bằng giọng điệu bất bình đẳng, vẻ như thương xót như vậy. Cứ như thể anh ta vì thương xót cho hoàn cảnh của cô mà đã tạo cơ hội tốt cho
cô vậy.
Đổng Du dựa vào đâu, ở công ty của mình, trong văn phòng của mình mà phải nghe những lời giáo huấn tồi tệ này?
Thế nhưng Đổng Du không muốn nổi nóng. Cô thực sự không muốn trở mặt, lần
trước cảnh cáo anh ta chớ có gọi cho cô ở trên điện thoại, cô đã cảm
thấy làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta lắm rồi. Lần này gặp mặt,
cô còn cảm thấy có chút áy náy. Thế nhưng Tả Gia Thanh hoàn toàn chẳng
ngại ngùng, anh ta thậm chí còn quên mất cuộc điện thoại trước đây. Anh
ta còn nôn nóng muốn nhờ, à không, yêu cầu Đổng Du giúp anh ta chuyện
này.
Thế nhưng Đổng Du đã thỏa hiệp, bởi vì cô không biết mình đã luyện được công phu của Đường Tăng từ lúc nào. Cô không đồng ý, anh ta
cứ tiếp tục nằn nì. Trong văn phòng người ra người vào, thật sự chẳng ra làm sao. Thế là cô liền đồng ý sẽ tìm cơ hội nói với ông chủ của mình,
đồng thời nói rõ:
- Tôi chỉ chuyển lời của anh thôi, nếu như ông chủ tôi có hứng thú, hai người tự bàn bạc với nhau, đừng có kéo tôi vào!
Lúc này Tả Gia Thanh mới vui vẻ ra về.
Đổng Du lại tiếp tục
vùi mặt vào đám công nợ. Thế nhưng chỉ nửa tiếng sau, Tả Gia Thanh đã
nhắn tin lại. Anh ta nói: “Cảm ơn em nhé, Đổng Du! Không biết tại sao
mỗi lần gặp em lại cảm thấy khác lạ, rất tuyệt vời!”
Kể từ sau
khi chia tay, Đổng Du chỉ gặp mặt Tả Gia Thanh có hai lần, cả hai lần
gặp mặt cô đều ở trong trạng thái chẳng ra làm sao. Lần đầu gặp là sau
khi cãi nhau với Bác Đạt Vĩ, còn lần này là lúc đang mang bầu, phản ứng
thai nghén khiến cô phải chịu đủ sự giày vò. Cô chẳng biết vì sao mà Tả
Gia Thanh lại cảm thấy “rất tuyệt vời” được.
Cô tức tối xóa luôn cái tin nhắn ấy đi.
***
Thật không ngờ ông chủ của Đổng Du lại đồng ý xem lô hóa chất của Tả Gia
Thanh, nói rằng nếu như giá cả phù hợp có thể sẽ giúp anh ta giải quyết
đống hàng ấy.
Đổng Du chuyển lời của ông chủ đến Tả Gia Thanh, sau đó lại lần nữa nói rõ:
- Anh tự đi mà liên hệ, chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết!
Tả Gia Thanh cảm ơn Đổng Du rối rít nhưng lại cảm thấy bất mãn với câu nói cuối cùng của cô. Tả Gia Thanh nói:
- Đổng Du, sao em có thể nói như thế chứ? Chuyện này do em dắt mối, đương nhiên phải có đầu có đuôi. Anh mời ông chủ em ăn cơm thì em cũng phải
đi cùng!
Đổng Du thật sự phát điên lên vì cái gã Tả Gia Thanh
này. Cô không muốn gặp mặt anh ta lần nữa, thậm chí còn chán ghét phải
nghe những bài thuyết giáo của anh ta.
Cô vẫn nhớ mối thù lần
trước. Hôm ấy, chính cái tin nhắn điên khùng của anh ta suýt nữa đã đẩy
cô xuống vực sâu nghìn trượng. Thế nhưng cô không muốn để cho Tả Gia
Thanh biết chuyện này, bởi vì trong tiềm thức, cô không muốn để gã đàn
ông này nói trúng chuyện gì.
Thứ hai, Tả Gia Thanh lại đến nữa.
Sau một hồi rì rầm ở văn phòng của ông chủ Đổng Du, cuối cùng cả hai
người bọn họ đi ra, cả hành lang vang lên tiếng cười hân hoan của họ.
Anh ta là loại người có khả năng đẩy không khí lên cao trào bất cứ khi nào, những người lần đầu gặp Tả Gia Thanh rất dễ nảy sinh thiện cảm với anh
ta.
Anh ta đi ngang qua nhiều bàn làm việc của các đồng nghiệp của Đổng Du, đến thẳng trước mặt cô, lớn giọng nói:
- Đổng Du, trưa nay ra ngoài ăn trưa đi, chúng ta cùng mời cơm giám đốc Lưu!
Những lời này nghe thật đáng sởn gai ốc, người khác nghe được lại tưởng Đổng
Du cùng anh ta làm cái trò gì. Đổng Du rất tức giận nhưng lại không dám
phản bác ngay trước mặt đồng nghiệp, đành từ tốn nói:
- Dạ dày tôi hơi khó chịu, hai người cứ ra ngoài ăn đi!
Tả Gia Thanh đâu dễ đuổi đi như vậy? Đổng Du không thẳng tay thì anh ta cứ một mực đứng trước bàn cô nói như diễn thuyết, vừa lớn tiếng vừa cao
ngạo nói:
- Sao lúc nào em cũng như vậy nhỉ? Đây là một cơ hội
đấy em có biết không hả? Em có biết tại sao mà em đã làm việc mấy năm
rồi mà vẫn chẳng thăng tiến được không? Em chẳng biết nắm lấy cơ hội gì
cả! Những người không biết nắm lấy cơ hội thì cả đời sẽ sống trong bất
hạnh!
Đổng Du tin rằng cho dù cô có từ chối mãi thì anh ta cũng
sẽ chẳng để ý, bởi vì anh ta càng có cơ hội để nói, có thể thoải mái
hưởng thụ cái cảm giác được tất cả mọi người trong văn phòng của Đổng Du chăm chú lắng nghe. Thế nhưng thực sự Đổng Du không thể nghe lọt tai
nữa, cũng chẳng thể tiếp tục làm tấm bia quan sát của tất cả các đồng
nghiệp được nữa. Cuối cùng cô đành đầu hàng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc
rồi nói với Tả Gia Thanh:
- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi!
Hôm nay bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng Quảng Đông. Ông chủ của Đổng Du là một người rất dễ tính, bình thường cũng chẳng khiến cho ai phải sợ hãi ông
ta. Tả Gia Thanh hình như đã nhận thấy sự tẻ nhạt trong không khí. Không biết anh ta vì muốn kéo gần mối quan hệ với nhau hay là do đầu óc có
vấn đề mà Tả Gia Thanh bắt đầu kể cho ông chủ của Đổng Du nghe những
chuyện đáng xấu hổ của cô trước đây, bao gồm cả mối quan hệ thân mật với Đổng Du, thậm chí còn thản nhiên quàng tay qua vai Đổng Du, cố ý cười
lớn tỏ vẻ thân thiện.
Đổng Du chẳng chút khách sáo hất tay của Tả Gia Thanh ra khỏi vai mình. Nếu như không phải vì nể mặt ông chủ thì cô đã bỏ đi luôn rồi.
Buổi chiều, lúc hết giờ làm, cô lại nhận được tin nhắn của Tả Gia Thanh:
- Cái điệu bộ cáu giận của em vẫn đáng yêu như lúc trước.
Đổng Du thật sự tức muốn phát điên lên!
***
Chu Tiểu Hổ và Phùng Hán Trân lại làm hòa với nhau rồi.
Chuyện này chính miệng Phùng Hán Trân nói cho Giang Yến Ni biết. Phùng Hán
Trân dùng điện thoại của Chu Tiểu Hổ để gọi vào máy của Giang Yến Ni,
nói bằng giọng cao ngạo và khoe khoang:
- Tôi và Chu Tiểu Hổ chuẩn bị kết hôn rồi.
Lúc nhận được cuộc điện thoại này, Giang Yến Ni đang tổ chức đưa lô hàng
đầu tiên đến cho giám đốc Vương. Cả đơn hàng được chia làm ba lần chuyển đi, chuyển xong đợt hàng thứ hai sẽ thanh toán tiền hàng đợt một. Lô
hàng này toàn bộ đều được xuất ra từ đại lí của một người tên là Chu
Truyền Chí. Chu Truyền Chí cười tít mắt, mặc dù anh ta chẳng kiếm được
một xu nào từ lô hàng này, thế nhưng số tiền hoa hồng anh ta nhận được
từ công ty không dưới 80 nghìn tệ.
Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi.
Trong khi đó, chuyện Chu Tiểu Hổ và Phùng Hán Trân kết hôn đối với Giang Yến
Ni mà nói cũng chính là một chuyện đôi bên cùng có lợi. Cả cô và Phùng
Hán Trân đều là người chiến thắng. Kể từ nay, cái gã thối tha Chu Tiểu
Hổ sẽ biến mất trước mặt cô.
Vì vậy Giang Yến Ni chân thành chúc mừng Chu Tiểu Hổ:
- Chúc anh sớm sinh quý tử, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. – Cô
còn chưa nói xong mấy cau này thì đã thấy đầu bên kia ngắt điện thoại
rồi.
Giang Yến Ni bất giác nhún vai với người bên cạnh.
Thực ra gần đây tâm trạng của cô rất tồi tệ, thế nhưng không biết tại sao
trong tâm trạng bức bối ấy cô lại cảm thấy một cảm giác hân hoan lạ
thường, giống như một vết thương chảy máu đang bắt đầu đóng vảy.
Tối đến, sau khi tắm xong, bật máy lướt web một lúc, Giang Yến Ni chợt nhớ
ra trước đây, đã lâu lắm rồi cô từng đăng kí vào trang “Mối duyên thế
kỉ”, tư liệu về cá nhân cô đã treo ở đó hơn hai năm rồi, cũng đã từng
qua lại với một vài người đàn ông quen được ở trang đó. Cũng nhờ mấy gã
đàn ông đó mà cô đã được xem gần hết những bộ phim ra rạp vào những năm
2008, 2009. Đến nỗi mà sau này cô đã hình thành thói quen là không có
đối tượng hẹn hò thì chẳng đến rạp chiếu phim.
Thế nhưng Trịnh
Tuyết Thành đã kết thúc thói quen này của cô. Trịnh Tuyết Thành không
thích xem phim, cùng quyết không mời Giang Yến Ni đi xem phim, câu danh
ngôn của anh ta là “Xem phim không bằng xem em”.
Trịnh Tuyết
Thành không nghe nhạc, nhất là nhạc quốc tế, đặc biệt không thích những
cô ca sĩ nước ngoài mặc áo trễ ngực suốt ngày gào thét ở trên ti vi.
Trịnh Tuyết Thành rất ghét tắc đường. Đợi đèn đỏ có hai phút mà anh ta đã bắt đầu phát điên. Lúc này Giang Yến Ni nói chuyện với anh ta thì đảm bảo
sẽ bị anh ta chửi cho vào mặt.
Trịnh Tuyết Thành trông bề ngoài
có vẻ lịch lãm nhưng thực ra anh ta lại bị nấm chân. Trịnh Tuyết Thành
ngồi xuống xô-pha là cởi tung tất ra rồi bắt đầu gãi, cậy khắp chân. Sau đó lại chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa tay xong lại chạy vào gãi gãi, cậy cậy.
Giang Yến Ni vừa lướt web vừa âm thầm nghĩ kế thanh
toán Trịnh Tuyết Thành. Sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra “nhắc đến Tào
Tháo là Tào Tháo đến”. Câu hỏi này quả không sai, cứ như thể là một lời
nguyền vậy.
Bức ảnh của Trịnh Tuyết Thành hiện rõ mồn một trên
trang web “Mối duyên thế kỉ”. Hơn nữa do điều kiện rất tốt nên anh ta
được đặt lên trang đầu để giới thiệu, cứ như thể món ghẹ luộc nóng hôi
hổi vừa mới ra lò vậy.
Trịnh Tuyết Thành hoàn toàn không biết
Giang Yến Ni có tài khoản trên trang web này, vì đây là chuyện rất mất
mặt nên có đánh chết Giang Yến Ni cũng nhất quyết không nói với người
khác, hơn nữa cô còn không chịu đưa ảnh của mình lên, cho dù cô biết làm như vậy sẽ mất đi rất nhiều gã đàn ông có tiềm năng.
Vì vậy Trịnh Tuyết Thành bị tóm gáy là một chuyện thật đen đủi, anh ta cứ tưởng rằng thế giới này không có giới hạn.
***
Chu Tiểu Hổ không hề bận tâm đến chuyện đôi bên cùng có lợi của Giang Yến
Ni. Ngày hôm sau anh ta liền đến tìm Giang Yến Ni, đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ ở bên dưới công ty, cho đến khi Giang Yến Ni tan làm.
Anh ta đi về phía Giang Yến Ni, nói bằng giọng điệu hết sức thương cảm:
- Hôm ấy có phải em rất giận không?
Giang Yến Ni thản nhiên nói:
- Tôi đâu có giận. – Cô vốn định nói “Tôi việc gì phải giận?”
Chu Tiểu Hổ nói:
- Em đừng giả bộ nữa, anh biết chắc chắn em rất giận!
Chu Tiểu Hổ cứ lằng nhằng bám theo Giang Yến Ni vì chuyện hôm ấy cô có giận hay không khiến cho Giang Yến Ni chợt bưng tỉnh, cô thấy cứ dây dưa với cái gã Chi Tiểu Hổ thật là một chuyện ngu ngốc
Thế là Giang Yến Ni liền đầu hàng, nói:
- Thôi được rồi, tôi giận, tôi giận tại sao anh lại kết hôn mà lại để cho Phùng Hán Trân thông báo cho tôi trước. Lúc trước cô ta tạt nước vào
mặt tôi ở trên đưởng anh có biết không hả?
Chu Tiểu Hổ cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, mắt anh ta đỏ hoe, nói:
- Anh không muốn kết hôn với cô ta!
Chu Tiểu Hổ nói, lúc nào cô ta cũng nói rằng cô ta có cái gì cũng dâng hiến cho anh cả rồi. Ngoài anh ra chẳng ai lấy cô ta, vì vậy anh phải chịu
trách nhiệm về cô ta. Thế nhưng anh thật sự không muốn kết hôn với cô
ta!
Giang Yến Ni không muốn lại bị Chu Tiểu Hổ lôi vào cuộc. Là
một người bạn, cô cho rằng bản thân mình đã hết lòng vì bạn bè. Cô đã
làm bạn tâm giao, lắng nghe tâm sự của Chu Tiểu Hổ hết lần này đến lần
khác, giờ bảo cô lại nghe thêm lần nữa chắc cô phát điên mất.
Thế là Giang Yến Ni xoay người chặn một cái taxi. Thế nhưng lúc ngồi vào
trong xe rồi cô mới phát hiện Chu Tiểu Hổ cũng chẳng buồn ngần ngại, mở
cửa ngồi vào trong xe, thậm chí cũng ngồi vào ghế đằng sau cùng cô.
Giang Yến Ni ngoảnh đầu lại hỏi:
- Anh định làm gì hả?
Chu Tiểu Hổ nói:
- Anh muốn uống rượu!
Giang Yến Ni không thể giả bộ là thục nữ được nữa, cô gắt lên:
- Anh muốn uống thì về nhà mà uống, lên xe tôi làm gì?
Sau đó, chẳng để Chu Tiểu Hổ kịp phản ứng lại, Giang Yến Ni liền mở cửa xe
đi ra, tức tối chờ xe sau. Đương nhiên Chu Tiểu Hổ cũng ra khỏi xe, chạy đến đứng bên cạnh cô.
Lúc Giang Yến Ni không thể chịu đựng nổi,
định quay sang cho Chu Tiểu Hổ một cái bạt tai thì đột nhiên Chu Tiểu Hổ chìa ra trước mặt cô một thứ.
Sáng lấp lanh….Là một sợi dây chuyền.
Tay kia của Chu Tiểu Hổ cầm một cái hộp đựng dây chuyền, trên đó có khắc
chữ Davis, đại khái là một nhãn hiệu không nổi tiếng ở trong nước.
Chu Tiểu Hổ cười giả lả:
- Tặng em này!
Giang Yến Ni nhìn sợi dây chuyền rồi lại nhìn Chu Tiểu Hổ, cảm giác đầu tiên không phải là cảm động mà là đau lòng.
Giống như một con chó đã từng bị huấn luyện ăn chay, một ngày được phá giới ăn thịt bỗng thấy dạ dày của mình thật khó chịu.
Nếu như là trước đây, đừng nói là sợi dây chuyền của Davis mà thậm chí cô
chưa từng nghe tên này, ngay cả dây chuyền Tiffany cũng đã từng được
người ta tặng rồi, thế nhưng nếu như chẳng ưa người thì món đồ dù có đắt đến đâu cô cũng chẳng thèm để ý đến.
Thế nhưng hiện giờ, suýt chút nữa thì Giang Yến Ni đã rớt nước mắt.