Thẩm Anh Nam ngày ngày tính toán.
Trước tiên là tính toán xem bao nhiêu lâu nữa có thể bán đi căn nhà của mình, nói là nhà chứ thực ra chẳng thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ thấy. Cô
đã đầu tư 150 nghìn tệ vào rồi nhưng chỉ có một tờ giấy chứng nhận sang
tay và một bản hợp đồng có in con dấu của ủy ban thôn. Thế nên lúc nào
cô cũng thấy nơm nớp.
Tiếp đó là tính toán xem căn nhà mà cô đang nhắm lần đầu tiên phải trả bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải trả là bao
nhiêu, có thể ở được bao nhiêu người, chi phí mua đồ đạc là bao nhiêu...
Thẩm Anh Nam thật sự bận đến tối mắt tối mũi.
Cô chẳng có thời gian để mà dừng lại cân nhắc đến vấn đề giữa mình và Tưởng Đại Bình nữa.
Hôm đó Tưởng Đại Bình hỏi cô có phải cô lấy tiền rồi sẽ không chia tay với
anh ta nữa không. Cô chỉ nghe thấy rõ bản thân mình trả lời là: “Phải”.
Sau khi trả lời xong, cô cảm thấy mình đúng là mặt dày, vội vàng bổ
sung: “Em không phải vì món tiền ấy đâu!”
Là một người có đầu óc ở dạng bình thường, Tưởng Đại Bình chẳng khó để nhận ra rằng Thẩm Anh Nam thay đổi chủ ý chia tay vào phút chót chẳng qua chỉ là vì tiền. Nhưng
Tưởng Đại Bình là người biết điều, anh ta không tiếp tục truy cứu, chắc
là biết có hỏi nữa cũng chỉ khiến cho mình khó xử.
Cả đời người
kiểu gì cũng phải gặp một kẻ có thể “bắt vía” được mình. Tưởng Đại Bình
đã gặp một người như vậy, anh ta còn biết làm thế nào?
Thẩm Anh
Nam thực chất cũng chưa nghĩ kĩ có phải mình thật sự đã quyết định không chia tay với Tưởng Đại Bình không. Thôi bỏ đi, chưa nghĩ thì đừng nghĩ, đến đâu hay đến đó.
Chuyện này thật chẳng phù hợp với nguyên tắc làm người của Thẩm Anh Nam, từ trước đến nay cô luôn là người sống có kế hoạch.
Lúc Thẩm Anh Nam đánh giá bản thân mình như vậy, Giang Yến Ni liền thẳng thừng nói:
- Không làm rõ chuyện chia tay với Tưởng Đại Bình thực ra chính là một trong những kế hoạch của cậu.
Giang Yến Ni nói:
- Đợi cậu mua được nhà xong, cậu lại chả đá bay Tưởng Đại Bình ấy chứ.
Tốt nhất cậu nên tự hỏi mình có đúng là cậu đang nghĩ như vậy không?
Thẩm Anh Nam nghiêm nghị phủ nhận:
- Cậu thấy tôi là loại đàn bà chơi đùa với đàn ông như vậy sao? Cậu coi tôi là loại người gì hả?
Thẩm Anh Nam còn nói với Giang Yến Ni:
- Tốt nhất cậu nên giữ cái mặt mình cho tốt, người muốn tạt axit cậu không chỉ có một mình Phùng Hán Trân đâu!
Thẩm Anh Nam đã nói trúng nỗi lo lắng của Giang Yến Ni.
Hai người đàn bà ai nấy tự đắm mình trong nỗi lo của riêng mình. Ngồi trên
chiếc ghế mây trong phòng trà bên hồ, ánh mặt trời buổi chiều vừa dịu
dàng vừa rạng rỡ như ngấm vào tận trong xương.
Giang Yến Ni nheo nheo mắt dưới ánh mặt trời, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Ba chúng ta thực chất là người tốt, yêu nước, yêu dân, văn minh, lịch
sự, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, không vứt rác bừa bãi, không nhổ bọt, cân
nặng vượt quá 50 kilôgam là muốn đi hiến máu, tuân thủ nguyên tắc tình
yêu giống hệt như tuân thủ quy định của công ty. Sống đến 30 tuổi đầu
rồi chẳng qua cũng chỉ là muốn có một cuộc hôn nhân, cần có một người
đàn ông, một mái nhà, cứ giày vò mãi trong vô thức, giày vò bản thân đến mức độ biến mình thành một kẻ ngốc, thành một kẻ xấu xa. Chúng ta chỉ
muốn có một mái nhà, như vậy là sai sao?
Thẩm Anh Nam bất mãn trợn mắt lườm Giang Yến Ni, nói:
- Cậu xấu xa, cướp chồng của người khác. Nhưng mà chớ có lôi kéo tớ với Đổng Du vào, bọn tớ là những phụ nữ hiền lành!
Giang Yến Ni trợn mắt lườm ngược lại Thẩm Anh Nam, đột ngột vặn hỏi:
- Cậu thật sự không yêu anh ta chút nào sao? Dù chỉ là một chút?
Thẩm Anh Nam nghiêm túc suy nghĩ, do dự đôi chút nhưng vẫn trả lời:
- Không, không yêu.
Người có thể trả lời dứt khoát câu hỏi “yêu hay không yêu” chỉ có Đổng Du.
Đổng Du yêu Bác Đạt Vĩ, vì vậy cô không muốn li hôn. Hơn nữa Bác Đạt Vĩ cũng không muốn li hôn, nghe thấy Đổng Du nhắc đến hai cái từ đáng sợ kia là anh ta sững người ra, một người hằng ngày luôn to mồm nay bỗng nhiên
nghẹn giọng không nói được lên lời.
Hơn nữa Đổng Du đang mang
thai rồi. Lúc cô nôn ọe đến tối tăm mặt mũi, ngẩng đầu nhìn vào bộ dạng
như mặt ma của mình trong gương, cô có thể xác định chính xác chuyện
này.
Cô đến bệnh viện, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, chờ đợi cái đáp án mà cô đang kì vọng.
Đúng như cô mong muốn.
Đổng Du sao có thể không phấn chấn, không tha thứ, không biết ơn.
Thế là mâu thuẫn giữa Đổng Du và Bác Đạt Vĩ được giải quyết, cả hai đều
không phải nghĩ đến vấn đề hạ mình như thế nào. Bọn họ không còn nhắc
đến chuyện người đàn bà với những cái móng chân đỏ chót kia, bọn họ đã
gạt phăng chuyện ấy sang một bên, đóng sập cửa lại, đẩy lùi những nhục
nhã và ấm ức lại sau lưng.
Khoan đã, cô ấy nói là “bọn họ” ư?
Đương nhiên Bác Đạt Vĩ chẳng thể hiện thái độ phấn khích như vậy, nhưng
anh ta đã dịu dàng hơn nhiều, nghe Đổng Du nói cô có tin vui liền chủ
động vào bếp một lần, nấu một nồi cháo cho cả hai. Như vậy còn đòi hỏi
gì nữa chứ?
Bác Đạt Vĩ còn “dốc” hết ruột gan với cô:
-
Anh thừa nhận có đôi khi tính tình nóng nảy, thế nhưng có lần nào không
phải là do em chọc giận anh đâu? Lén đọc tin nhắn của anh, mắng chửi
khách hàng của anh, em làm vậy là đúng hay sai?
- Giả bộ làm gái trinh lừa gạt anh, lén gặp lại bạn trai cũ, như vậy là đúng hay sai?
- Có lần nào không phải là do anh không kiềm chế được nữa mới đánh em không?
Bác Đạt Vĩ nói chân thành như vậy, Đổng Du lại bắt đầu mơ hồ, cuối cùng quyết định vẫn là lỗi lầm của mình.
Suýt chút nữa thì cô lên tiếng xin lỗi anh ta.
Cho dù thế nào thì chuyện tâm sự thẳng thắn với nhau như vậy bọn họ chưa
từng làm trước đây. Đúng vào thời khắc quan trọng, thượng đế đã gửi đến
một thiên sứ bé nhỏ cho họ, cứu vãn cuộc hôn nhân đang đi vào bế tắc.
Tâm trạng của cô còn tốt đến mức đã nhận một cuộc điện thoại của Tả Gia Thanh. Cô nói với Tả Gia Thanh trong điện thoại:
- Tôi có thai rồi, sau này không có chuyện gì anh đừng gọi vào máy của tôi, chồng tôi sẽ không vui đâu!
Tả Gia Thanh ở đầu dây bên kia chắc là xấu hổ lắm. Đổng Du chưa bao giờ
bất lịch sự như vậy, thế nhưng Đổng Du trong lòng chửi thầm: “Đáng đời!”
Phản ứng thai nghén rất dữ dội, Đổng Du vẫn tiếp tục nôn thốc nôn tháo, mỗi
lần nôn đều tự an ủi mình: như thế này là em bé đang lớn dần.
Em
bé đang lớn vì vậy cần phải có dinh dưỡng. Đổng Du muốn nói cho Bác Đạt
Vĩ biết có những khoản không thể tiết kiệm được, ít nhất là chuyện tiền
thức ăn không thể cứ chắt bóp như vậy được. Nhưng hai lần ăn canh cá là
tiền ăn cả tuần đã tiêu hết sạch.
Mà Bác Đạt Vĩ không thích ăn cá, vì vậy anh ta nghĩ rằng vì hầm canh cá mà tiêu hết tiền thức ăn cả tuần là không hợp lí.
Anh ta nói với Đổng Du:
- Em có thể ăn canh thịt, hàm lượng dinh dưỡng cũng ngang nhau mà!
Bác Đạt Vĩ thích ăn thịt, đặc biệt là thịt dê. Thịt dê cũng rất đắt, nhưng
Bác Đạt Vĩ chấp nhận bỏ ra khoản tiền này. Thế nhưng Đổng Du vừa ngửi
thấy mùi thịt dê đã nôn ọe tối tăm mặt mũi chứ đừng nói đến chuyện xuống bếp làm món này.
Bác Đạt Vĩ bực bội gắt:
- Quê ta có bao nhiêu người đàn bà sinh con mà có ai nhõng nhẽo như em đâu?
Bác Đạt Vĩ xuất thân từ nông thôn, nếu như không phải không có tiền thì anh ta cũng được coi là một gã đàn ông “được săn đón”, nhưng trên thực tế
anh ta chỉ là một con gà rừng. Mà Đổng Du lại là một con chim sẻ. Chim
sẻ và gà rừng đương nhiên rất xứng đôi.
***
Thực ra ngoài
chim sẻ ra, gà rừng còn có thể xứng đôi với cả công. Người xưa nói:
người có bạo gan đến đâu, có nhiều tài sản thế nào thì có dám nghĩ thì
mới dám làm, nghĩ cũng không dám nghĩ thì chỉ có thể nhìn con công từ từ đi xa mình mà thôi.
Giang Yến Ni chính là con công ấy, mà Chu Tiểu Hổ chỉ là một con gà rừng ngày đêm ôm mộng được “giao phối” với công.
Chuyện của Phùng Hán Trân hôm trước, Giang Yến Ni đoán rằng là do Chu Tiểu Hổ
vẫn chưa cắt đứt hẳn với cô ta, vì vậy cứ để anh ta bám lấy mình như vậy chẳng khác nào đặt một khối thuốc nổ ở cửa nhà mình.
Kể từ khi
bị Phùng Hán Trân tạt cho một chai nước lạnh vào mặt, Giang Yến Ni lại
lần nữa né tránh Chu Tiểu Hổ. Cô thật sự sợ Phùng Hán Trân, với loại gan lì và ghê gớm như cô ta Giang Yến Ni không dám dây vào.
Mà dây
vào loại đàn bà như Phùng Hán Trân chỉ vì loại người như Chu Tiểu Hổ thì chỉ có mà điên mới làm như vậy. Cô chỉ không hiểu nổi tại sao rõ ràng
là một người đàn ông chẳng có quan hệ gì với mình, mà cho dù cô có đá
anh ta đi nữa, lại làm khổ mình đến thế. Nếu như thời gian có thể quay
ngược trở lại, cô thà để cho kẻ cướp lấy mất cái túi của cô còn hơn là
phải nợ Chu Tiểu Hổ món nợ ân tình này.
Cô bắt đầu dấn thân vào kế hoạch mới của Trịnh Tuyết Thành.
Cho dù nói thế nào đi nữa thì việc một người đàn ông nhiệt tình mời bạn
tham gia vào sự nghiệp của anh ta cũng là một điều rất đáng quý. Giang
Yến Ni thừa nhận rằng nếu như Trịnh Tuyết Thành không kéo cô vào cuộc mà âm thầm tự làm thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy không vui.
Thực ra
kế hoạch của Trịnh Tuyết Thành nói là sự nghiệp thì có hơi nghiêm trọng, bởi vì chẳng mất một cây thương, ngọn giáo, chẳng có văn phòng, chẳng
có lấy một nhân viên, đương nhiên cũng chẳng phải chi trả tiền thuê và
tiền lương.
Trịnh Tuyết Thành chẳng qua chỉ là làm một thỏa thuận ngầm với các bên bán ra của công ty. Anh ta xuất hàng thông qua danh
nghĩa của các bên tiêu thụ này, lợi nhuận thuộc về Trịnh Tuyết Thành,
còn bên tiêu thụ có thể nhận được phần hoa hồng đại lí cuối năm từ bên
cung cấp hàng. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ hấp dẫn rồi. Bởi vì bên
tiêu thụ mỗi năm để chạy theo số lượng mà sẵn sàng chấp nhận bán mà
không cần kiếm lời, chính là bởi vì món tiền hoa hồng đại lí không nhỏ
này.
Nghĩ ra được chiêu này hoàn toàn là nhờ chế độ nghiệp vụ
đáng ghét của công ty. Phần trăm hoa hồng nghiệp vụ mà công ty cấp cho
nhân viên ít ỏi hơn nhiều so với hoa hồng cho đại lí, ki kiệt đến đáng
sợ. Có rất nhiều chính sách đãi ngộ mà đại lí có trong khi nhân viên thì chỉ có nằm mơ.
Cũng giống như cái lão Cổ Trường Chinh kia kìa,
thành tích để làm cái gì cơ chứ? Một chủ đại lí bất kì nào đó dưới tay
ông ta có ai không năm nay mua Audi, năm sau đổi sang Benz, ấy thế mà
ông ta vẫn chỉ lái con Volkswagen cà tàng.
Theo như kế hoạch của
Trịnh Tuyết Thành, đợi thời cơ chín muồi, anh ta sẽ quang minh chính đại giành quyền tiêu thụ. Đến lúc ấy ai còn ham hố cái chức giám đốc chó má này nữa?
Có rất nhiều sự nghiệp được tạo dựng như vậy. Muốn làm
ông chủ thì phải đi làm thuê trước. Trịnh Tuyết Thành thậm chí còn hối
tiếc vì mình đã làm ở tổng công ty lâu quá, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc
thăng chức khiến cho chân tay, đầu óc bị ràng buộc. Chuyển đến chi nhánh làm việc, “núi cao, hoàng đế ở xa”, thế là lại có nhiều không gian hơn
để hành động.
Trịnh Tuyết Thành tràn đầy tự tin, cho nên Giang
Yến Ni cũng rất tin tưởng, ngày anh ta làm nên chuyện lớn không còn là
một ngày xa xôi.
Thế nhưng bên cạnh đó cô cũng tin tưởng rằng ngày mình bị tạt axit không còn xa xôi.
Phùng Hán Trân vẫn còn là may, bởi vì cô chẳng quyến rũ gì Chu Tiểu Hổ cả, chỉ có anh ta yêu cô đơn phương mà thôi.
Nhưng vợ Trịnh Tuyết Thành thì khác. Dù sao chồng của người ta ngày nào cũng bị Giang Yến Ni kéo lên giường.
Cô vẫn không biết vợ của Trịnh Tuyết Thành tên là gì, Trịnh Tuyết Thành
cũng chẳng nói, thế nên cô cũng chẳng buồn hỏi. Thế nhưng hiện giờ cô
nghĩ mình cần phải tìm hiểu một chút, ít nhất thì ngộ nhỡ bị tấn công
cũng biết kẻ đó là ai để mà khai báo với cảnh sát.
Thế là cô liền đường đột hỏi Trịnh Tuyết Thành:
- Vợ anh tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?
Trịnh Tuyết Thành sững người không trả lời được.
Giang Yến Ni bất mãn thúc giục:
- Mau nói đi, em không điều tra hộ khẩu đâu, chỉ muốn hỏi cho biết thôi!
Trịnh Tuyết Thành mặc dù không muốn nhưng vẫn chậm rãi đáp:
- Tiền Lệ, 32 tuổi, kế toán viên công chứng.
Giang Yến Ni bĩu môi, liếc mắt lườm Trịnh Tuyết Thành:
- Anh không lừa em đấy chứ? Em có ăn thịt cô ta đâu? Em chỉ muốn gọi điện cho cô ta, tìm cô ta bàn bạc một chút, hỏi cô ta có thể nhanh chóng tìm ra người đàn ông khác không để còn mau mau thả anh ra!
Trịnh Tuyết Thành giữ chặt lấy Giang Yến Ni, kéo cằm cô xuống nói:
- Em điên rồi!
Giang Yến Ni nghĩ rằng mình chỉ nói chơi vậy thôi, thế nhưng vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu cô liền lóe lên một ý.
***
Lúc gọi điện cho La Đại Giang, bạn học cũ của mình, Giang Yến Ni có phần e
dè. Bởi vì lúc còn học đại học, La Đại Giang từng tán tỉnh cô nhưng bị
cô lạnh lùng từ chối.
Tại sao lại từ chối La Đại Giang, lí do rất đầy đủ: La Đại Giang rất thấp, cho dù anh ta đã đi đôi giày tăng chiều
cao rất thịnh hành hồi đó mà cũng chỉ đứng ngang lông mày của Giang Yến
Ni.
Thế nhưng những người đàn ông thấp thường có ý chí cao, nhân vật tiêu biểu chính là Napoleon, và còn cả La Đại Giang nữa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, La Đại Giang đã đến Hàng Châu, chẳng biết đã
gặp được vận may gì mà mở được một trung tâm điều tra sự vụ tương đối có quy mô, hành động thận trọng và có tiếng trong nghề.
Nghe nói
những công ty như thế này làm ăn không hoàn toàn hợp pháp nhưng cũng
không thể nói là phi pháp. Do nhu cầu rộng lớn của thị trường, vì vậy
những công ty như thế này mọc lên như nấm, cho dù các cơ quan bộ ngành
có chấp nhận hay không thì vẫn không thể ngăn chặn được.
Mà vợ
của Trịnh Tuyết Thành vừa hay lại ở Hàng Châu, vừa hay lại là kế toán
viên công chứng, muốn điều tra có lẽ cũng là chuyện đơn giản.
Giang Yến Ni chỉ muốn biết cuộc hôn nhân của Trịnh Tuyết Thành có đúng là tồi tệ như Trịnh Tuyết Thành đã nói không.
Sau khi cái ý tưởng này hình thành nên trong đầu, Giang Yến Ni đã cảm thấy
rất bất ổn, nhưng cô không sao gạt nó đi được, không biết là không thể
gạt đi cảm giác sung sướng của việc lén lút điều tra hay là không thể
gạt đi cảm giác tò mò muốn biết sự thật. Vì vậy cô đã gọi đi rất nhiều
cuộc điện thoại để dò hỏi và cuối cùng đã tìm được số điện thoại của La
Đại Giang.
Mọi việc thuận lợi đến ngoài sức tưởng tượng, La Đại
Giang vui vẻ nhận lời giúp đỡ cô, hơn nữa lại còn miễn phí nữa. La Đại
Giang không phải là một người thù lâu nhớ dai. Phần lớn những người làm
chuyện lớn đều không để bụng lâu, hơn nữa càng là những người có khúc
mắc với nhau lại càng tận tâm giúp đỡ nhau. Đây là một trong những kinh
nghiệm quý báu Giang Yến Ni tích lũy được trong suốt 28 năm cuộc đời.
La Đại Giang thậm chí còn chẳng hỏi vì sao Giang Yến Ni lại muốn điều tra
người phụ nữ này, cả về sự nghiệp, gia đình, hôn nhân và tình cảm của
cô.
Anh ta chỉ đưa ra những tư liệu cơ bản một cách rất chuyên
nghiệp, sau đó nói chuyện phiếm với Giang Yến Ni dăm ba câu rồi ngắt
điện thoại, không hề dài dòng.
Một người đàn ông như vậy thật là
đáng khen, chỉ mỗi tội hơi lùn một chút. Đặt điện thoại xuống, Giang Yến Ni thở dài, tại sao trên đời chẳng có chuyện gì là hoàn mĩ?
Thẩm Anh Nam gần đây thích đọc tiểu thuyết tâm lí xã hội.
Bụng dạ đen tối có nghĩa là có tâm địa, có mưu toan, dùng những thủ đoạn đẹp mắt nhất để giành lấy cái lợi lớn nhất cho bản thân mình chứ không phải nín nhịn hi sinh cái tôi để làm lợi cho kẻ khác. Đây là cách lí giải
độc đáo của Thẩm Anh Nam về cụm từ “bụng dạ đen tối”.
Một cuộc
hôn nhân thất bại khiến cho cô gần như trở nên kiên cường, mạnh mẽ hơn,
nhìn nhận bất cứ việc gì cũng bắt đầu từ góc độ phê phán rồi mới từ từ
“bóc” từng lớp vỏ của nó ra.
Cô cũng “bóc” từng lớp “vỏ” của
Tưởng Đại Bình như vậy. Tưởng Đại Bình đối xử với cô có tốt không? Tốt.
Đó có phải là tình yêu không? Có. Thế nhưng trên đời này chẳng có tình
yêu nào là không có mục đích cả. Tưởng Đại Bình yêu cái học lực, sự đảm
đang, đanh đá của cô. Có cô ở bên cạnh, Tưởng Đại Bình giống như được
mặc lên người một lớp áo giáp, trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn. Vì vậy anh ta sao có thể không yêu cô cho được? Mà anh ta có cái gì để yêu cô?
Ngoài việc đối xử tốt với cô ra, Tưởng Đại Bình chẳng phải cũng chẳng
còn gì để mà cho cô hay sao?
Vì vậy cô không cần cảm kích, cô có quyền được cho và nhận.
Nếu có người nói, một người đàn bà đã li hôn có sức chiến đấu ngang ngửa
với mười chiếc xe tăng, người trước phụ lòng cô ta bao nhiêu thì cô ta
trả cho người sau bấy nhiêu, Thẩm Anh Nam hoàn toàn tán thành, hiện giờ
cô cho rằng bản thân mình chẳng có gì là không thể vượt qua.
Vì
vậy mặc dù không hiểu Tưởng Đại Bình nhưng cô có thể ngủ với anh ta,
tiếp đó là vay tiền của anh ta. Cô cảm thấy đó chẳng phải là việc làm
đáng khinh cho lắm.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, Thẩm Anh Nam đã
phát hiện ra rằng bản thân mình ngày càng đáng khinh hơn, chuyện này
hoàn toàn đi ngược với dự tính ban đầu của cô.
Chuyện xảy ra ở
cái chung cư Hải Thị Thần. Căn phòng rộng 70m2 trong tay Thẩm Anh Nam
vốn cứ tưởng trong vòng nửa tháng là có thể bán sang tay, kiếm năm, sáu
mươi nghìn ngon lành, thế nhưng cái hợp đồng Thẩm Anh Nam cẩn thận đặt ở dưới gối của mình chưa được mười ngày đã thấy Mao Nhị hốt hoảng chạy
đến tìm cô.
Mao Nhị nói:
- Chết rồi, bên trên có chính sách mới, không cho phép dân làng tự ý xây nhà trước khi di dời.
Thẩm Anh Nam giật mình không phản ứng kịp:
- Hả? Hợp đồng của tôi là bỏ tiền ra mua, bọn họ nói không được là không được à?
Mao Nhị hốt hoảng:
- Bên trên nói vậy ai dám không theo? Còn không mau bán tống bán tháo đi, nhân lúc tin tức chưa bị lộ ra nhiều, biết đâu bán còn có người mua.
Thế là Thẩm Anh Nam vội vàng bỏ lại tập hóa đơn thanh toán ở cửa hàng, hốt
hoảng đi theo Mao Nhị. Thực ra Mao Nhị hốt hoảng gì chứ? Cái hợp đồng
trong tay anh ta đã sớm chuyển nhượng cho người khác mấy ngày trước rồi.
Mao Nhị cũng coi như là một người tốt, sợ Thẩm Anh Nam cuối cùng sẽ tính sổ với mình. Dù sao thì sau này anh ta vẫn định sẽ bán lòng vịt. Bán lòng
vịt thì mệt, bán lòng vịt cũng bẩn, nhưng có thể thanh thản mà kiếm
tiền, mãi mãi không sợ tiền tự nhiên bay mất.
Thế nhưng cho dù
Mao Nhị có chân thành hi vọng Thẩm Anh Nam không bị lỗ thế nào đi chăng
nữa thì Thẩm Anh Nam vẫn bị lỗ. Tin xấu luôn có nhiều hơn tin tốt một
đôi cánh. Chẳng mấy chốc tất cả mọi người đã biết tin bên trên có lệnh
nghiêm cấm nông dân lợi dụng quy hoạch đất đai của nhà nước để tự ý xây
nhà riêng, đặc biệt là xây nhà để buôn bán. Vì vậy những căn nhà đã xây
lên khi di dời sẽ không được bồi thường. Còn về những cuộc giao dịch
giữa người bán với người mua, nhà nước dứt khoát không chấp nhận.
Thế là, những vụ mua bán sốt dẻo chỉ trong một đêm đều tắt ngấm. Tất cả
những bản hợp đồng mua bán trong tay các “nhà đầu tư” đều trở thành tờ
giấy lộn.
Thẩm Anh Nam nhốt mình trong phòng, khóc lóc thảm thiết suốt một buổi chiều, ném vỡ mất mấy thứ không đáng tiền, ví dụ như:
gương, cốc... sau đó nhịn đói mất ba ngày.
Ba ngày sau, Thẩm Anh Nam đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tưởng Đại Bình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt không kém phần u ám.
Tưởng Đại Bình thật sự xót xa số tiền của mình! Hơn nữa Tưởng Đại Bình cũng
chẳng buồn giấu giếm, vừa nhìn thấy Thẩm Anh Nam đi ra, anh ta đã tức
tối trách móc.
Tưởng Đại Bình nói:
- Lúc đầu bảo cô đừng
làm cô cứ không nghe, giờ nhìn thấy hậu quả chưa hả? - Tưởng Đại Bình
gắt – Làm thế nào bây giờ? 150 nghìn tệ đấy! Làm sao bây giờ?
Thực ra điều mà Tưởng Đại Bình muốn nhắc đến chỉ là 60 nghìn tệ của mình nhưng lại ngại không dám nêu riêng ra.
Thẩm Anh Nam ném mình xuống xô-pha như ném một bao cát, cuối cùng cô cho Tưởng Đại Bình một đáp án:
- Tôi sẽ trả anh!
Cô nói:
- Chia ra trả cũng được mà đợi vài ngày nữa trả hết một lần cũng được! Để tôi viết giấy cho anh, lần trước vay tiền anh cũng chẳng có giấy tờ gì.
Tưởng Đại Bình im lìm không lên tiếng. Thẩm Anh Nam lấy giấy bút ra, viết rõ
giấy vay nợ đưa cho anh ta. Tưởng Đại Bình nhận lấy tờ giấy từ tay Thẩm
Anh Nam. Thực ra 60 nghìn chẳng phải là nhiều, với thu nhập của cửa hàng lẩu thì nhiều nhất là một năm là đã có thể thu về. Thẩm Anh Nam sẽ cố
kiếm tiền để trả cho anh ta.
Vì vậy anh ta mới có đủ nghị lực và
kiên nhẫn để đứng chờ bên ngoài phòng Thẩm Anh Nam, đợi cô lên tiếng.
Thẩm Anh Nam thầm nghĩ: Mẹ kiếp, đàn ông còn thực dụng hơn đàn bà gấp
trăm lần.
***
Thẩm Anh Nam chẳng ngờ Tề Cường lại chủ động đến tìm cô sau nửa năm li hôn.
Nửa năm nay, Thẩm Anh Nam từ một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ trở thành một kẻ tống tiền, là kẻ thù số một của Tề Cường.
Mỗi khi chán ghét Tưởng Đại Bình đến cùng cực, Thẩm Anh Nam lại nhớ đến Tề
Cường, sau đó lại nghiến răng kèn kẹt trong vô thức. Cô nghĩ Tề Cường
chắc cũng vậy, mỗi khi nghĩ đến cô sẽ nghiến răng trèo trẹo vì tức giận.
Thế nhưng Tề Cường chủ động tìm cô. Khẩu khí trên điện thoại có vẻ rất hiền hòa.
Tề Cường nói:
- Lâu lắm không gặp, anh muốn mời em ăn cơm có được không?
Thẩm Anh Nam đương nhiên phải đề cao cảnh giác. Trong kí ức của cô, được
người đàn ông này mời đi ăn cơm chỉ là chuyện xảy ra trước khi kết hôn.
Sau khi kết hôn, chỉ có cô mời anh ta ăn cơm, một ngày ba bữa, để cho
người ta vừa được ăn no căng bụng vừa được chê bai này nọ.
Thẩm Anh Nam hỏi thẳng:
- Tại sao lại mời tôi đi ăn cơm?
Tề Cường nói:
- Chỉ là ăn cơm thôi mà, còn cần phải có lí do sao?
Thẩm Anh Nam cứ tưởng rằng mình sẽ từ chối, nào ngờ miệng lại không chờ lệnh của não đã lên tiếng nhận lời. Cô nghe thấy mình nói:
- Ok! Thời gian, địa điểm?
Thẩm Anh Nam đã nghĩ rồi, cô muốn xem Tề Cường định giở trò gì. Cô chẳng sợ
anh ta. Trong tiềm thức, cô chỉ cảm thấy dù gì cũng nằm chung một giường suốt bốn năm, người đàn ông ấy chẳng thể ra tay nhẫn tâm với cô được.
Thẩm Anh Nam có thể chắc chắn vào điều đó, cô thường dùng trực giác của mình để phân biệt bạn và thù.
***
Tề Cường quả nhiên chỉ là mời đi ăn cơm. Xem ra anh ta chẳng có bất kì ý đồ nào.
Nhà hàng Tụ Phong Uyển không phải là nhà hàng quá cao cấp nhưng cũng chẳng
phải dạng bình dân. Trong gần 30 năm cuộc đời, số lần Thẩm Anh Nam được
bước vào những nhà hàng sang trọng như thế này chỉ đếm trên đầu ngón
tay.
Cô đã cố ý mặc một chiếc áo khoác mới nhưng có làm thế nào
cũng chẳng thể phối được với cái váy. Lúc này cô mới buồn bã phát hiện
ra là chẳng qua chỉ là một người đàn ông cũ, cần gì phải cầu kì chải
chuốt? Thế là cô gần như tức khí mà mặc đại một chiếc váy cũ, nhưng vẫn
không nỡ thay chiếc áo khoác mới ra, cứ thế mà đi gặp Tề Cường.
Tề Cường béo ra, cái kiểu béo ra không thể kìm lại của người bước vào độ
tuổi trung niên. Thế nhưng rõ ràng anh ta mới 32 tuổi, một người đàn ông 32 tuổi sao lại có thể phát tướng hệt như một ông chú già thế này? Thẩm Anh Nam chợt cảm thấy mất cân bằng tâm lí. Cô nghĩ rằng, sống với cô
mấy năm trời mà người đàn ông này không hề béo lên, xem ra dường như bản thân cô không biết cách chăm sóc.
Cái người đàn bà làm cho Tề Cường béo lên chắc phải rất hiền thục, dịu dàng, đảm đang và biết quan tâm.
Thế nhưng hoàn toàn không phải. Tề Cường nói anh ta sống rất mệt mỏi.
Người đàn bà ấy đã từng li hôn, lại đã có con riêng, thế nên Tề Cường chưa
từng làm bố lúc chấp nhận người đàn bà ấy cũng phải chấp nhận đứa con
riêng của cô ta.
Làm cha dượng khó đã đành, đằng này làm chồng sau cũng khó. Tề Cường nói anh ta thậm chí không dám để tiền mặt ở nhà.
Thẩm Anh Nam kinh ngạc. Không phải vì Tề Cường không dám để tiền mặt ở nhà
mà là kinh ngạc vì anh ta lại dốc hết ruột gan ra với mình.
Nguyên nhân Tề Cường không dám để tiền mặt ở nhà là vì người đàn bà đó không coi tiền của anh ta là tiền.
Ví dụ 1: Bạn thân của cô ta muốn mua nhà, nhưng lại thiếu mất 30 nghìn tệ. Cô bạn ấy tìm đến vợ Tề Cường để vay, thế là người đàn bà ấy nhận lời
ngay tắp lự. Điều đáng nói là cô ta không có tiền, thế nhưng trong đầu
lại không có khái niệm là mình nghèo, bởi vì Tề Cường có tiền. Thế là
trước mặt bạn của cô ta, Tề Cường chẳng dám ho he điều gì.
Ví dụ
2: Tề Cường thường có thói quen để tiền mặt ở nhà để đề phòng lúc có
tiệc tùng bất ngờ. Lúc thì 3.000, lúc thì 5.000 tệ. Thế nhưng về sau anh ta phát hiện, tiền ở trong ngăn kéo cứ vơi đi một cách kì lạ, thầm nghĩ chắc là người đàn bà ấy lấy rồi. Lấy thì lấy, nhưng đến khi hỏi cô ta
cô ta lại không dám thừa nhận. Tề Cường thật sự dở khóc dở cười.
Ví dụ 3: Bố đẻ của cô ta ốm, được đưa vào bệnh viện rồi Tề Cường mới biết. Thế là anh bỏ hết công việc để chạy đến đó, còn mua hoa quả, sữa ong
chúa, bột chắc xương... không mất nhiều tiền nhưng cũng xách túi nọ túi
kia đến. Ai mà biết được vừa vào phòng bệnh, người nhà của cô ta: cô,
cậu, anh... đều có mặt đủ cả, ấy thế mà cô ta chu môi nói Tề Cường:
“Tiền viện phí còn chưa trả, anh đi trả viện phí đi!” Chỉ một câu nói
nhẹ nhàng thế thôi, nhưng nhìn ánh mắt “tha thiết” của mọi người trong
phòng, Tề Cường còn có thể nói gì được nữa? Dĩ nhiên đành phải ngoan
ngoãn đi nộp tiền rồi.
Tề Cường không kết hôn với người đàn bà ấy, vốn dĩ định sẽ kết hôn, hơn nữa vẫn đang bàn bạc về chuyện đó.
Điều khiến cho Thẩm Anh Nam nghĩ mãi không ra đó là, Tề Cường chê mình không phải là gái trinh trước hôn nhân, thế mà anh ta mặc dù đã “sáng mắt”
rồi, gia cảnh với tướng mạo cũng không tồi, ấy vậy mà tại sao anh ta vẫn tìm đến một người đàn bà đã từng li hôn, lại còn có cả con riêng nữa
chứ? Điều này khiến cho Thẩm Anh Nam tò mò muốn hỏi.
Thẩm Anh Nam không biết rằng đàn ông là loài động vật như vậy, tâm lí của họ lúc
chìm lúc nổi, giống hệt như sự biến động của thị trường cổ phiếu, lúc
thì thăng, lúc thì trầm. Đặc biệt là những người đàn ông đã li hôn, lúc
thì nghĩ phải tìm một tiên nữ mới xứng với mình, khi lại cảm thấy người
phụ nữ góa chồng ở nhà bên chịu lấy mình cũng là may lắm rồi.
Hành động “bới lông tìm vết” của đàn ông chỉ nhằm vào vợ của mình, vì vậy
làm người vợ đầu tiên của một người đàn ông nào đó là một sự xui xẻo.
Đàn ông dùng cuộc đời của mình để làm thử nghiệm, người vợ đầu tiên
chính là ống nghiệm đã bị nổ tung ở trong phòng thí nghiệm.
Hôm
nay Tề Cường thể hiện rõ ràng là không muốn kết hôn với người đàn bà ấy. Có thể là vì đã uống chút rượu nên anh ta còn thể hiện tấm chân tình
với Thẩm Anh Nam:
- Thực ra anh có lỗi với em, hồi đó em lấy của anh 180 nghìn tệ anh cũng không hề căm hận em.
Thẩm Anh Nam thầm nghĩ: “Gã đàn ông này chiếm nhà, chiếm cổ phần công ty,
180 nghìn tệ với anh ta đâu thành vấn đề, thế mà giờ còn nói mình là kẻ
bị hại”.
Điều khiến cho Thẩm Anh Nam càng tức giận đó là Tề Cường tiếp tục nói:
- Em thật ngốc!
Tề Cường nói:
- Có biết bao nhiêu đàn ông lăng nhăng ở bên ngoài, có biết bao nhiêu phụ nữ nín nhịn cũng chỉ là để gia đình thuận hòa, những người đàn bà như
vậy mới là thông minh, chỉ có em, nói li hôn là li hôn. Em nói xem em có ngốc không chứ?
Tề Cường thật sự đã say rồi sao? Nếu không sao
anh ta có thể nói ra những lời mất mặt này chứ? Thẩm Anh Nam nghe vậy
thật sự rất muốn phản bác, thế nhưng lại chẳng nói ra được lời nào.
Thực ra cô muốn phản bác lại: “Anh có thể cho tôi bãi biển Pháp, lâu đài Anh không? Anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ mà thôi, thế mà
nói cứ như thể người đàn bà theo anh được sống sung sướng lắm, rời xa
anh là một sai lầm lớn vậy. Cái phúc mà anh cho tôi từ xưa đến nay đâu
có dám nhận, mà nếu như chưa bao giờ nhận thì có gì phải nuối tiếc? Nếu
như anh là Lí Gia Thành, không cần anh phải bảo, anh có dùng gậy đánh
đuổi tôi cũng chả đi. Đáng tiếc anh chẳng là cái thá gì! Chả hiểu anh
đang nói cái quái gì nữa”.
Thế nhưng Thẩm Anh Nam không nói nửa lời, chỉ giật lấy cốc rượu trên tay Tề Cường, bảo anh ta đừng uống nữa.
Lúc về cô mới thấy hối tiếc, tự mắng mình nhu nhược đã để cho anh ta được lên mặt giáo huấn cho một trận.
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra, không phải là mình nhu nhược mà chỉ là vì cô không muốn cả hai trở nên khó xử. Tề Cường là một người vô cùng tự
trọng, coi trọng thể diện, nếu mà nói những lời ấy ra thì chớ mong cứu
vãn lại cục diện.
Cứu vãn cục diện ư? Nghĩ đến đây cô liền giật nảy mình, thế nhưng tâm trạng cứ đong đưa như cái bóng ở trong gương.
Cô chẳng qua là không cam tâm.