Áp Đáo Bảo

Chương 64: Chương 64: - Phiên ngoại - Giấc mộng hão huyền (4)




Sau khi đứng lên, Mạc Ảnh Hàn sáng suốt vứt bỏ chiếc ghế có bánh xe —— nàng chưa từng ghét chính mình như thế vì đã mua chiếc ghế xa hoa thoải mái, nhưng loại ghế chân không chạm đất mà còn có thể di chuyển mọi nơi này khiến nàng cảm thấy hết sức không an toàn. Cũng may, để có thể làm việc, nàng đẩy màn hình vi tính lui về sau, không gian rộng rãi nàng có thể nhẹ nhàng ngồi trên bàn, bất quá nàng vẫn còn rất oán niệm chiếc máy vi tính để bàn hiện tại của nàng.

Đôi chân nho nhỏ ngắn cũn đặt lên bàn. Chiếc mũ thỏ đáng yêu ở sau lưng, thỉnh thoảng nhúc nhích theo cơ thể, đôi tai dài cũng rung động, thật sự là Moe chết được.

Bởi vì đặt một đứa con nít trong phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn, thật sự là không thể được, hơn nữa sợ sẽ có người tiến vào nhìn thấy tình cảnh trước mắt như vậy, có lẽ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ, trực tiếp té xỉu để tỉnh mộng. Cho nên Mạc Ảnh Hàn bảo Phiền Tiểu Thử đứng bên trong phòng làm việc, canh chừng cho nàng.

Vì vậy tình huống hiện tại là, Mạc Ảnh Hàn teo nhỏ liều mình cố gắng ngồi ở trước máy vi tính, còn Phiền Tiểu Thử ngồi một góc vừa ôm đầu vì bị đánh đau, vừa canh chừng. Đầu óc luôn suy nghĩ không trong sáng.

Tiểu Tiểu Mạc Ảnh Hàn mặc kệ từ góc độ nào nhìn đến đều vô cùng Moe vô cùng Moe a~~ bộ đồ con thỏ này thật sự vô cùng hợp a vô cùng hợp, thật ra có thể mua bộ khác để mặc, chẳng hạn bộ đồ tiểu hồ ly thì sao? Hai cái tai nhất định rất Moe, hay là mèo con, a

còn có thể cho nàng một chiếc đuôi nhỏ. Lông xù ý.

A a... hai cánh tay mập mập thịt, không biết cho nàng đeo bao tay vuốt mèo, sẽ như thế nào đây? Phải phải, cosplay, mặc đồ moe đáng yêu, bộ dạng Mạc Ảnh Hàn hiện tại nhất định rất hợp. Oa a a, muốn nhìn thử một chút a.

Một buổi tối nào đó, quay về phòng, thấy một tiểu hồ ly, hoặc một mèo con Mạc Ảnh Hàn, thật sự quá hạnh phúc luôn!

Phiền Tiểu Thử không CJ bắt đầu miên man bất định. Đồng thời, tầm nhìn cũng bắt đầu dời khỏi đôi tai con thỏ của Mạc Ảnh Hàn, đầu tiên là bộ vuốt, đương nhiên cái xưng hô 'bộ vuốt' này bất luận thế nào cũng không thể để Mạc Ảnh Hàn biết.

Sau đó là đôi chân nhỏ. Ừm ừm... sau đó là chiếc bụng tròn vo, bụng con nít đều tròn vo a. Cuối cùng là tiểu PP... PP con nít quả nhiên rất nhỏ a... 【Ngươi nói mấy lời vô ích này làm gì vậy?】 lúc này tính đàn hồi nhất định vô cùng tốt! Oa oa oa, mặc kệ nhìn thế nào, cũng thật muốn đưa tay... đưa tay...

Phiền Tiểu Thử ngươi cái tên cầm thú, ngươi đang quấy rối tình dục trẻ em a!! Ngươi có biết hay không a, hộc máu!

Sau khi thầm khinh bỉ bản thân, Phiền Tiểu Thử vô cùng bi kịch phát hiện... nàng rất có cảm giác... ừ, chính là cảm giác đó đó.

Ách... mấy người trong sáng các ngươi có phát hiện không? Loại cảm giác này chính là muốn yêu yêu ~(≧▽≦)/~ la la la

Nhưng mà tình trạng hiện tại của Mạc Ảnh Hàn...

Quấy rối tình dục trẻ em!

Sáu chữ to lớn nện vào người Phiền Tiểu Thử... ách... Phiền Tiểu Thử nội ngưu đầy mặt, tổn thương dậy không nổi a tổn thương dậy không nổi.

Tuy rằng thật sự rất có cảm giác, 【Chính là rất muốn yêu yêu】 nhưng mà xin quyết đoán nhẫn nại xuống a, nếu như không muốn nửa đời còn lại phải trải qua ở trong tù.

Phiền Tiểu Thử quyết định bản thân phải đi úp mặt vào tường suy nghĩ lại. Sắc tức là không, không tức là sắc, nhắm mắt làm ngơ!

Cùng nhau niệm tiếp nào: Sắc tức là không, không tức là sắc sắc sắc sắc sắc...

Tên họ Liễu* kia quả thật không dễ dàng gì a. o(╯□╰)o

*Người viết cái sắc tức thị không ở trên đó.

Lúc vô cùng vô cùng có cảm giác, vậy mà lại phải đè nén mình xuống, thật không phải việc của người làm mà, nàng thật sự vô cùng không muốn a a a! Cứ tiếp tục như vậy, có thể bị biến thành lãnh cảm không?!

Mặc kệ có lãnh cảm hay không, Phiền Tiểu Thử vẫn phải đem cảm giác của mình đè nén xuống. Sau đó nàng quyết định tìm việc gì khác để làm, nàng quyết định không nhìn Mạc Ảnh Hàn. Nhưng mà đây là phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn, bên trong phòng làm việc không có gì cho nàng làm, tuy thật ra nàng có rất nhiều công việc, nhưng mà nàng lại không thể trở về để làm a thật là bi kịch.

“Ngươi đi tới đi lui trước mặt ta làm gì?!” Phiền Tiểu Thử còn chưa biết bản thân nên làm gì, thì Mạc Ảnh Hàn cũng đã bị quấy rầy đến khó chịu, cau mày, vô cùng bất mãn mở miệng hỏi.

“A? Không... không có gì, ta chỉ cảm thấy rảnh rỗi quá.”

“Nếu đã rảnh rỗi thế, pha trà giúp ta, ta không tiện đi xuống.” Đứa nhóc ngồi trước máy vi tính nói như vậy.

“A? Cái kia... pha trà? Ta không làm nha, cái đó không phải thư ký mới làm sao?”

“...” Ánh mắt khinh bỉ.

Bị một đứa nhóc con khinh bỉ một lần lại một lần thật sự quá tổn thương lòng tự trọng.

“Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ta, ngươi cảm thấy ta nên gọi thư ký vào pha trà cho ta sao?” Tuy Mạc Ảnh Hàn đã bị teo nhỏ, tuy Mạc Ảnh Hàn chuyển thành tính tình nóng nảy, thế nhưng lực sát thương vẫn rất dũng mãnh, thậm chí Phiền Tiểu Thử còn cảm thấy sau lưng rét lạnh.

“Ách... ta đi pha trà.”

“Đừng đậm quá, ta thích nhạt một chút.”

“Ờ

~” Mặc kệ nói như thế nào, chí ít cũng là có việc cho làm, chí ít có thể cho đại não nghỉ ngơi một chút, ngừng huyễn tưởng, cứ tiếp tục như vậy thật sự rất tổn hại sức khỏe a. o(╯□╰)o

Phiền Tiểu Thử quả thật không biết pha trà, cho nên nàng pha ly trà này mất hết một lúc. Đợi đến khi nàng pha xong, bưng về cho Mạc Ảnh Hàn, đại thể Mạc Ảnh Hàn đã làm xong công việc của mình, ngồi đợi trên chiếc ghế đã từng để nàng ngã một cái, xấu mặt một lần, hưởng thụ tư thế cún nằm úp sấp.

“Nếu như mỗi người thư ký đều có tốc độ như ngươi, trên thế giới sẽ có một đống ông/bà chủ hộc máu mà chết.” Tiểu mỹ nhân khoanh hai tay trước ngực, nói như thật.

“May mà ta không phải là thư ký, cũng không nghĩ sẽ làm thư ký.” Phiền Tiểu Thử cười mỉa, vô cùng cẩu thối* bưng trà đến trước mặt Mạc Ảnh Hàn.

*Đặc biệt nhắc lại, nó có nghĩa là 'a dua nịnh bợ' ( ・ω・)ノ

Chiếc vuốt nho nhỏ bắt lấy ly trà, sau đó vô cùng tao nhã uống một ngụm.

Thật sự là một động tác tao nhã. Chỉ tiếc là sự tao nhã này không duy trì đến cùng. Bà chủ Mạc đáng yêu của chúng ta bị sặc nước trà. Uống được nửa ngụm thì bị sặc. Toàn bộ nước trà đều “phụt” ra.

“Khụ khụ khụ...” Tiểu mỹ nữ còn cầm ly trà có chút chật vật bắt đầu dọn dẹp nước trên người mình và máy vi tính.

“Á~~ làm sao vậy? Sao lại bị sặc rồi?” Củ khoai lang đang ở một bên yên lặng niệm Kim Cang Kinh lập tức vọt tới.

“Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ...” Mạc Ảnh Hàn có chút chật vật, hình như từ sau khi nàng bị teo nhỏ, luôn có chút chật vật.

*Đúng dòi đúng dòi... dìm thảm thương

Cho nên Mạc Ảnh Hàn có chút chật vật còn kèm theo ho khan, không cách nào trả lời vấn đề của Phiền Tiểu Thử.

Phiền Tiểu Thử luống cuống giúp Mạc Ảnh Hàn đem tư liệu trên bàn đi, sau đó lại luống cuống giúp Mạc Ảnh Hàn lau vi tính. Còn đụng đổ một chồng hồ sơ.

Từ những động tác này có thể thấy được, Phiền Tiểu Thử rất vụng về, căn bản không thích hợp làm trợ thủ.

Mạc Ảnh Hàn một tay cầm lấy ly trà không có chỗ đặt xuống, một tay lôi kéo cổ áo của mình, có một chút trà từ miệng trượt xuống, lăn vào trong áo, nàng ngồi trên bàn, thật ra rất bất tiện, cổ áo có nước, cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Nàng nắm cổ áo không ngừng vẫy vẫy, đây là phản ứng bản năng của mỗi người, thật ra cũng không có gì đặc biệt. Coi như có Mạc tiểu thư của chúng ta có quái dị, thì chung quy vẫn sẽ có một chút phản ứng như người bình thường.

Nhưng mà quan trọng là bên cạnh nàng còn có một củ khoai lang, là một củ khoai lang nãy giờ không được bình tĩnh liên tục niệm Kim Cang Kinh.

Đồng thời từ phương hướng của củ khoai lang đúng lúc có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ bên trong khi nàng kéo cổ áo ra.

Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ 7 tuổi... ách, đương nhiên sẽ không mặc nội y hay gì tương tự rồi. Cho nên khi chiếc áo được kéo ra, vô cùng rõ ràng nhìn thấy hai điểm nhỏ bên trong. Chút xíu, màu hồng phấn, thật là đáng yêu.

Vì vậy... lần đầu tiên trong ngày hôm nay Phiền Tiểu Thử oán niệm chuyện Mạc Ảnh Hàn tại sao lại biến thành con nít.

Tại sao bây giờ lại là một con nhóc a! Tại sao như vậy mà lại là một con nhóc a a a! Rõ ràng người ở ngay trước mặt, một chút sức chống cự cũng không có, nhưng mà lại chỉ có thể nhìn không thể ăn! Có cần phải như vậy không a ông trời!

Phiền Tiểu Thử gắt gao nhìn chằm chằm vào hai điểm nhỏ Mạc Ảnh Hàn giấu trong áo kia. Hận không thể lập tức nhào tới cắn một cái!

Không có sức chống cự! Không có sức chống cự a! Bây giờ Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn không có sức chống cự a! Nếu như mình đè nàng ngã lên mặt bàn, hay là sàn nhà, sofa hay bất cứ chỗ nào, các nàng cũng không thể ứ ừ a a a!

Trời ơi!

Ngẫm lại mèo chiêu tài nhỏ xíu đáng yêu đáng yêu này bị mình đè xuống, giãy giụa cũng không được, trên gương mặt mũm mĩm lộ ra biểu tình cầu xin, chảy ra một ít nước mắt, cánh tay nhỏ bé mập mập không ngừng giãy giụa... thật sự là thật sự là... 【Ngươi quả nhiên là cầm thú a? Củ khoai lang?】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.