Áp Đáo Bảo

Chương 12: Chương 12




Mạc Ảnh Hàn mở cửa xuống xe, xoay qua nói với Phiền Tiểu Thử: “Xuống xe vào nhà trước cho ấm một chút.”

Phiền Tiểu Thử ngoan ngoãn xuống xe. Khẩn trương theo sát Mạc Ảnh Hàn, vào phòng.

Nghe nói cha mẹ Mạc Ảnh Hàn quanh năm ở nước ngoài bận rộn, cho nên sẽ không gặp đâu nhỉ? May quá may quá... nhưng cha mẹ Mạc Ảnh Hàn là người như thế nào nhỉ? Cũng có chút hiếu kỳ

~~Tính cách Phiền Tiểu Thử là một thể đối lập, cho nên nàng thường mâu thuẫn như vậy.

“Tiểu thư, ngài đã về, hôm nay Công chúa và tiểu thư Hạ gia, Cốc gia đều đến đây.” Vừa mới vào cửa, lão quản gia liền tiến đến nói.

“Tang Linh đang ở đây?” Mạc Ảnh Hàn dừng lại theo bản năng, quay đầu hỏi lão quản gia.

“Chúng ta đang ở đây.” Cái giọng nói trung khí mười phân kia là...

Phiền Tiểu Thử đứng sau lưng Mạc Ảnh Hàn, có chút hiếu kỳ nhướn đầu nhìn vào bên trong nhìn.

Quả nhiên là Bá Vương Long trong truyền thuyết, tiểu thư Hạ gia, Hạ Mạt.

“Chúng ta ở đây chờ ngươi, nghe quản gia nói hôm nay công ty ngươi không có chuyện gì, sao bây giờ mới về?” Dường như Hạ Mạt đang bất mãn, hàng chân mày rậm xinh đẹp nhíu lại.

“Ngươi cũng không có báo trước.” Mạc Ảnh Hàn ngẩng đầu, diện vô biểu tình đáp.

“Ngươi đúng là cái tên cơ mặt bị liệt không nói ra được lời nào tốt đẹp.” Hạ Mạt bất mãn, nàng đợi nhưng không phải đợi gặp cái bản mặt băng sơn của Mạc Ảnh Hàn. Người này lẽ nào không thể có chút biểu cảm nào hả? Thật sự khó chịu a

“Ngươi cũng vậy.” Mạc Ảnh Hàn cũng không đợi mà gặp được gương mặt sinh động của Hạ Mạt. Ngươi có cần phải làm ra nhiều biểu cảm như vậy không? Khi dễ ta không có biểu cảm?! Hừ!

“Được rồi được rồi, hiện nay rất bận rộn, khó có được một ngày gặp mặt, có cần phải trêu chọc mồm mép nhau một trận các ngươi mới vui vẻ không.” Cốc Vũ buông nhánh hoa mai trong tay xuống, vươn tay kéo Hạ Mạt, thoáng cái đã đem con Bá Vương Long kia kéo vào người.

“A!” Cố Tiểu Mãn lại là người đầu tiên phát hiện Phiền Tiểu Thử, vội vã đẩy đẩy thụy mỹ nhân đang ngủ chảy cả dãi trên vai mình. “Tiểu Hàn, Tiểu Hàn đừng ngủ a~~ có người 'quan trọng' đến kìa.”

Ánh mắt mông lung còn buồn ngủ, Mạc Thanh Hàn kêu một tiếng. “Tỷ, ngươi đã về.” Thì đã ngả đầu ngủ tiếp.

“Hôm nay Đại Hàn còn dẫn theo bạn nữa.” Từ đầu vẫn không mở miệng, Tang Linh là người thứ hai phát hiện Phiền Tiểu Thử, cười nói.

“Ừ.” Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình đáp, sau đó diện vô biểu tình kéo Phiền Tiểu Thử vào nhà. Bên ngoài lạnh như thế, nàng cũng không muốn đem củ khoai lang này biến thành khoai lang đông lạnh. “Hôm nay có lòng thế, bốn người đều tới đây. Liên hoan?” Nàng lôi Phiền Tiểu Thử ngồi xuống, sau đó cầm lấy ấm nước trên bàn, rót một chén nước, lấy tay thử độ ấm, sau đó đưa cho Phiền Tiểu Thử.

:“> ội ôi.

“...” Phiền Tiểu Thử đần ra tiếp nhận chén trà từ tay Mạc Ảnh Hàn. Bàn tay đang lạnh cóng chạm đến cốc trà kia, liền cảm thấy cả người ấm lên.

~(≧▽≦)/~ há há há

Thật là ấm áp nga~~ mèo chiêu tài của nàng thật biết săn sóc. Làm sao biết được tay mình đang lạnh a? 【Củ khoai lang đang tự sướng, xin đừng nhìn】

“Chúng ta đến đây thưởng Mai a.” Diệp Nại ngồi bên cạnh Tang Linh, tủm tỉm cười mở miệng nói.

Mạc Ảnh Hàn nhướn mày. “Thưởng Mai?”

Tang Linh cười, nói: “Hai ngày gần đây trời hạ tuyết, cũng không bận bịu gì, nhớ đến Tuyết Mai nhà Đại Hàn chắc đã trổ bông, liền lôi kéo Tiểu Nại đến thưởng Mai, đúng lúc gặp Tiểu Mạt và Tiểu Vũ.”

Thảo nào trên bàn nhiều hoa Mai như vậy. Mạc Ảnh Hàn rót một chén trà, cầm trong tay, nhìn hoa Mai trên bàn, nghĩ vậy. Lại phá hoại hoa Mai nhà nàng.

Cố Tiểu Mãn cảm thấy vô cùng hứng thú với Phiền Tiểu Thử đang ngồi sau lưng Mạc Ảnh Hàn, nhưng mà nàng không có mở miệng hỏi, khiến nàng có chút phức tạp, rốt cuộc nên hỏi thế nào mới tốt a?

“A, ta nhớ ra rồi, Linh, nàng chính là người nữ sinh chui vào Phượng Thê Lâu bằng cửa sổ.” Trong khi Cố Tiểu Mãn đang phiền não, rất rõ ràng, Diệp Nại cũng chú ý đến Phiền Tiểu Thử, đồng thời nhớ ra nàng chính là nữ sinh ngày đó mình thấy trong camera giám sát, nhịn không được kêu lên.

Phiền Tiểu Thử: “Ối Á!”

Mạc Ảnh Hàn: “...”

Bị Diệp Nại nói thế, chẳng biết tại sao nhưng tự dưng lòng Mạc Ảnh Hàn lộp bộp hết một chút, Phiền Tiểu Thử cũng hô thành tiếng, ngay cả chén trà trong tay cũng cầm không nổi.

“Chui cửa sổ Phượng Thê Lâu?” Hạ Mạt khó hiểu. “Tại sao nàng phải chui cửa sổ Phượng Thê Lâu?”

“Đương nhiên là có việc, ngươi đừng có hiếu kỳ.” Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nói.

“Tại sao ta không thể hiếu kỳ? Tại sao cái bản mặt tê liệt của ngươi không đem đi chữa đi? Còn chưa đi bác sĩ nữa hử?” Hạ Mạt khó chịu, lập tức cãi lại.

Mạc Ảnh Hàn 【Cơ mặt tê liệt】: “Hiếu kỳ hay không với cơ mặt tê liệt có liên quan gì?”

Hạ Mạt 【Đứng thẳng dậy】: “Bởi vì cái mặt ngươi tê liệt nên ta càng hiếu kỳ!!”

Mạc Ảnh Hàn 【Cơ mặt tê liệt】: “Mặt ta tê liệt là do ngươi quá hiếu kỳ.”

Hạ Mạt 【Kêu to】: “Đứa nào mới nói cơ mặt tê liệt không liên quan tới hiếu kỳ hả?!”

Mạc Ảnh Hàn: “Thế đứa khơi việc hiếu kỳ và cơ mặt tê liệt lên nói cùng nhau, là ai?”

Hạ Mạt 【Chống nạnh】: “@#¥%!!!!!”

Mạc Ảnh Hàn 【Cơ mặt vẫn liệt】: “*#&%...”

Nếu như không ngăn hai người họ lại, sợ rằng sẽ đấu võ mồm đến sáng mất a? Hai thái cực quả nhiên không thể đụng nhau hả? Nhưng các nàng hết lần này tới lần khác đều đến đụng nhau...

“Được rồi, Tiểu Mạt.” Cốc Vũ cười khẽ, một lần nữa vươn tay kéo cơ thể Hạ Mạt đến bên người. “Nếu đã là bạn của Đại Hàn, vậy chui cửa sổ đương nhiên có nguyên nhân.”

“...” Phiền Tiểu Thử vẫn còn đang chột dạ.

“Ta nghe nói Tiểu Thử học tỷ tham gia giải đấu của công ty Mạc tỷ tỷ, ngày mai là bắt đầu vòng đấu loại.” Ánh mắt Cố Tiểu Mãn đảo lòng vòng, nói.

“...” Vừa nói đến chuyện này, tâm tình Phiền Tiểu Thử càng xuống dốc. “... Phải, ngày mai là vòng đấu loại rồi.” Nhưng mà nàng tới giờ cũng chưa có chụp được ảnh.

“Ừ, nên ta cho nàng đến đây chụp hoa Mai.” Mạc Ảnh Hàn đáp.

“Hoa Mai? Chủ đề lần này là hoa Mai hả?” Cố Tiểu Mãn hỏi.

Tâm tình Phiền Tiểu Thử càng xuống dốc, lập lại, “Phải, nhưng mà ta đến giờ cũng chưa có chụp được ảnh.”

“Ế? Chưa có chụp ảnh?! Vậy không chẳng lẽ ngày mai nộp giấy trắng?” Diệp Nại ngạc nhiên nói.

Phiền Tiểu Thử: “...” TAT Nàng đã không muốn lập lại câu đó rồi.

Tang Linh nhìn Phiền Tiểu Thử hỏi: “Lẽ nào còn chưa có linh cảm.”

Nói trúng tim đen a. Phiền Tiểu Thử lệ rơi đầy mặt. “Cái này là một phần... còn tại thời tiết nữa.”

Cốc Vũ kéo Hạ Mạt, ngẩng đầu nói: “Nếu là do thời tiết, thì nửa đêm hôm nay, có lẽ tuyết sẽ ngừng rơi.”

Phiền Tiểu Thử mừng quýnh. “Thật á?”

Cốc Vũ cười nói: “Nếu như ta đoán không sai.”

“Ta còn có cơ hội a, bây giờ ta sẽ ngẫm xem mình muốn chụp cái gì.”

“...”

“...”

Mọi người bó tay.

Đến bây giờ ngươi còn chưa nghĩ muốn chụp cái gì hả? Ngươi có chắc chắn là muốn tham gia giải đấu không vậy?

Cốc Vũ đưa tay cầm lấy nhánh Mai trên bàn, cẩn thận nhìn, sau đó ngẩng đầu liếc mắt ra ngoài phòng, nhàn nhạt hỏi: “Đã xem qua 《Nguyệt hạ đào yến đồ》 của Từ Văn Trường chưa?”

“《Nguyệt hạ đào yến đồ》?” Phiền Tiểu Thử khó hiểu, hỏi ngược lại.

“Là bức 《Nguyệt hạ đào yến đồ》 của Từ Vị đỉnh đỉnh đại danh thời Minh triều.” Hạ Mạt cường điệu.

Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt một chút, khẽ cười, nói: “Ừ, ngươi có thể xem để tìm linh cảm.”

“...” Phiền Tiểu Thử trầm tư. Nàng biết bức 《Nguyệt hạ đào yến đồ》, nhưng có thể tìm linh cảm gì từ nó?

Biết nàng đang suy nghĩ, mọi người cũng im lặng, đều tự làm chuyện của mình. Một giờ sau, sắc trời đã tối mịt, mọi người đều đi về.

Mạc Thanh Hàn từ đầu đã ngủ gà ngủ gật, Cố Tiểu Mãn thấy đau lòng, liền đánh thức nàng, đưa nàng lên lầu ngủ. Phòng khách dưới lầu bây giờ chỉ còn lại Phiền Tiểu Thử đang trầm tư và Mạc Ảnh Hàn đang làm việc.

Đêm đã khuya, Mạc Ảnh Hàn cũng có chút mệt mỏi. Ngồi ngủ trên sofa. Bên trong phòng khách, tuy lò sưởi không ngừng tỏa nhiệt, nhưng vẫn còn chút lạnh, Mạc Ảnh Hàn mới ngủ không được bao lâu đã tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, thì nhìn thấy gương mặt của Phiền Tiểu Thử đang chăm chú nhìn mình.

“A!” Vừa mới mở mắt, thì lập tức nhìn thấy một cái gương mặt không có biểu tình gì nhìn chằm chằm, ngay cả cơ mặt tê liệt như Mạc Ảnh Hàn cũng không thể không giật mình, sợ hãi kêu một tiếng. Nếu bây giờ Hạ Mạt có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Mạc Ảnh Hàn, nhất định sẽ rất thích thú.

“Mèo chiêu tài, làm người mẫu cho ta đi.” Phiền Tiểu Thử kề sát vào mặt Mạc Ảnh Hàn, u ám nói.

“...” Ba hồn bảy vía Mạc Ảnh Hàn vừa bay ra ngoài lượn một vòng, đã cấp tốc quay trở lại thân xác. Bất mãn nói: “Ngươi làm cái gì vậy?! Nửa đêm không được dọa người!”

“Mèo chiêu tài, ngươi có thể làm người mẫu cho ta không? Ta thực sự cần một người mẫu.”

Mạc Ảnh Hàn dùng một biểu tình khó tin nhìn Phiền Tiểu Thử, hỏi: “Tìm người mẫu thì tìm người khác đi, tìm ta làm gì?!”

Phiền Tiểu Thử nước mắt nước mũi đầy mặt. “Nhưng mà... bây giờ ta chỉ có ngươi a

ta không thể tự làm người mẫu cho mình

ta thực sự chỉ còn có ngươi hu hu hu hu...”

“...” Ngươi có biết ngươi khóc còn dọa người hơn cả quỷ không?!

Phiền Tiểu Thử bò lên người Mạc Ảnh Hàn, gương mặt đã gần nay còn dí sát vào Mạc Ảnh Hàn hơn.

“...” Mạc Ảnh Hàn liều mạng dựa vào sofa, gắt gao dựa vào sofa.

“Ta~ thật~ sự~ chỉ~ còn~ có~ ngươi~ a~ “

~(3_3)

~”Đừng có xáp tới đây, nước mũi của ngươi dính lên miệng ta rồi...” o(╯□╰)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.