Mạc Ảnh Hàn ngủ gục!
Mạc Ảnh Hàn của chúng ta luôn luôn tràn đầy tinh lực đến nỗi dường như không biết ngủ, vậy mà đang gà gật.
Một tuần 'chiến đấu' thành tích của công ty Vân Tường quả thực trở mình tăng lên gấp bội, đương nhiên số người tử trận trong lúc đó không thể chỉ dùng từ 'một số' tới hình dung, mà phải dùng từ 'cả tá' tới hình dung.
Sau khi ở tại 'chiến trường' một đống nhân viên tử trận, Mạc Ảnh Hàn của chúng ta cũng có chút mệt mỏi.
Cuộc sống như vậy tuy rằng rất có lợi, nhưng thật ra cũng quá chèn ép. Mạc Ảnh Hàn ngáp một tiếng nhỏ, nghĩ vậy.
Cuối tuần này có lẽ nên trở lại bình thường.
Ngẫm lại cả tuần nay, bị giáo huấn, hẳn là cũng hiểu được.
“Bà chủ... cafe của ngài.” Tiểu trợ thủ nở nụ cười ngọt, đeo hai vành mắt đen thui, đi đến.
“...” Mệt đến nỗi, sức lực để che hai vành mắt cũng không có sao? Hay vì đen quá che thế nào cũng không xong, cho nên cam chịu?
Tiểu trợ thủ lén ngáp một cái.
“Công việc của tuần này, bọn họ đã hoàn thành hết chưa?” Mạc Ảnh Hàn uống cốc cafe trong tay, hỏi như vậy.
“Dạ dạ, mọi người đều vừa hoàn thành trong hôm nay.” Tiểu trợ thủ kinh sợ.
“Tuần này thành tích của công ty khá tốt.” Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.
“...” Tiểu trợ thủ lén ngáp, không nghe được lời khích lệ của bà chủ.
“Việc cuối tuần không nhiều lắm, để các ngươi nghỉ một ngày, một lát đi thông báo, ngày mai không cần đến làm việc.” Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nói.
“!” Tiểu trợ thủ đang ngáp bị sặc một cái. “Khụ khụ khụ khụ.”
“Thế nào?” Mạc Ảnh Hàn ngẩng đầu. “Không vui?”
Lắc đầu lắc đầu! Kích động nói không ra lời. Mắt ngôi sao, mắt ngôi sao*.
* (☆ 0 ☆)