Củ khoai lang mệt mỏi rã rời rốt cuộc cũng chào đón 'mùa xuân' của chính mình
Khoai lang nảy mầm rồi, đã có thể gieo trồng rồi.
Tất cả đều hiện ra vẻ vô cùng có sức sống. Tuy cơ thể của nàng vẫn còn mệt.
Mèo con ăn nàng no rồi, đương nhiên tâm tình của mèo con không tệ. Cho nên, dù khoai lang luôn ở trước mặt nàng nhảy nhót lộn xộn, mèo con cũng không có tức giận.
Nhưng mà mèo con không tức giận không có nghĩa là lòng của củ khoai lang cũng thấy thoải mái. Trên thực tế, trong lòng của củ khoai lang bây giờ vô cùng không thoải mái.
Nhưng mà thật vất vả mới có thể đón chào 'mùa xuân' đến, củ khoai lang cũng không muốn xù lông tức giận nhanh như vậy, dù sao tức giận cũng là một việc vô cùng cực khổ.
Nhưng mà Mạc Ảnh Hàn vẫn nhìn thấy sự bất mãn trong lòng Phiền Tiểu Thử, sự bất mãn này, thật ra không cần đoán cũng biết, tất nhiên là bởi vì Khúc Tĩnh.
Vì vậy, vào một buổi sáng cùng nhau ăn điểm tâm, Mạc Ảnh Hàn giống như không có việc gì, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày hợp tác cuối cùng của Mạc thị và Khúc gia.” Nói một câu như vậy, không đầu không đuôi.
“A, ừa. Hợp tác thuận lợi chứ?”
“Ừ, đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bình bình thản thản nói chuyện với nhau, bình thản giống như đang thảo luận về vấn đề 'tối nay ăn món gì'. Bình thản nói chuyện như thế này, nhưng rốt cuộc trong lòng hai người đang nghĩ gì? Tuy quái thai như Mạc Ảnh Hàn người bình thường không thể nào đoán được, nhưng nói chung Phiền Tiểu Thử vẫn vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến nở hoa trong lòng.
Nhưng câu kế tiếp của Mạc Ảnh Hàn khiến Phiền Tiểu Thử vô cùng sầu não. Nàng nói: “Cho nên, không được đi theo, không được rình coi. Bằng không, giết không tha!”
Cột sống của Phiền Tiểu Thử, lạnh a
~~”Hả? Tại sao ta muốn đi theo chứ?” Giả ngu, giả moe! Tuy cột sống, có hơi lạnh.
*Moe = đáng yêu, sợ lâu rồi mọi người quên!
Liếc mắt: “Ngươi nói xem?”
“... A, ha ha, ha ha a...” Ngươi nói không được đi là ta sẽ không đi sao? Pháp chế của xã hội là Xã Hội Chủ Nghĩa! Giơ cao cánh tay hô to!
...
Hội nghị lần này là hội nghị cuối cùng của lần hợp tác giữa Mạc Ảnh Hàn và Khúc Tĩnh. Sau khi hội nghị kết thúc, Khúc Tĩnh mời Mạc Ảnh Hàn cùng đi uống một chén trà chiều. Mạc Ảnh Hàn đồng ý.
Trong quán trà, hai người con gái dung mạo xuất chúng ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi khi còn nhìn ra bên ngoài. Người qua đường vội vã bước đi, thỉnh thoảng có vài người bị hai người con gái bên trong quán hấp dẫn, quay đầu lại nhìn. Thậm chí còn có người cầm lấy camera lén chụp ảnh.
Khúc Tĩnh đã quen với việc này lâu rồi. Nàng buông chén trà trong tay xuống, quay đầu nhìn Mạc Ảnh Hàn ở phía đối diện. Mạc Ảnh Hàn chuyên tâm uống trà, như hoàn toàn không phát hiện có người đang nhìn nàng.
“Trà là một loại đồ uống thường dùng của người Trung Quốc.” Khúc Tĩnh mở miệng nói.
“Uống trà là một loại tâm tính*.” Mạc Ảnh Hàn vẫn nhìn chén trà trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu như vậy giống như ông nói gà bà nói vịt vậy.
*Cũng có nghĩa là 'tâm lý' mình chưa hiểu.
baike.baidu.com/view/53786.htm
“Nhưng mà ta lại không thích trà.” Khúc Tĩnh tiếp lời.
“Mỗi người đều có sở thích riêng, có người thích trà đương nhiên cũng sẽ có người không thích, việc này cũng không có gì kỳ quái.” Mạc Ảnh Hàn vẫn lãnh đạm như trước.
“Nhưng mà hiện tại ta lại rất hay uống trà.”
“A?”
“Bởi vì thường uống, dần lâu, bản thân cũng trở nên thích.”
“Thay đổi thói quen một chút, cũng không có gì không tốt.”
“Nhưng nguyên nhân ta thay đổi là gì? Ngươi biết không?”
“Đương nhiên là không biết.”
“Vì ngươi.” Khúc Tĩnh nói như vậy, hai mắt nàng chăm chú nhìn Mạc Ảnh Hàn.
Rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn cũng buông chén trà trong tay mình xuống. “Nếu học tỷ tìm ta để phẩm trà, ta sẽ rất vui lòng, nhưng nếu ngoài việc phẩm trà, liền quên đi. Chúng ta hợp tác rất vui vẻ, ta không hy vọng vì việc tư mà hủy hoại sự vui vẻ này.”
Ánh mắt Khúc Tĩnh trở nên ảm đạm.
“Ngươi không thích phụ nữ?”
“Dù thích, cũng không phải ai cũng có thể thích.” Mạc Ảnh Hàn nói như vậy, một lần nữa đưa tay cầm lấy chén trà, nhìn Khúc Tĩnh, nói: “Ta dùng trà thay rượu, học tỷ, việc lúc trước xóa bỏ, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Khúc Tĩnh cười khổ. “Chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?”
“Xem như việc gì cũng chưa từng xảy ra là tốt nhất, nếu không chỉ có thể đem tất cả chuyện xưa ra đây tính toán.”
“A... được!” Khúc Tĩnh cầm lấy chén trà. Uống một hơi cạn sạch.
Mạc Ảnh Hàn cũng uống hết chén trà của mình.
“Thời gian không còn sớm, ta phải đi về, cần ta đưa ngươi về không?” Không lâu lắm, Khúc Tĩnh liền nói lời tạm biệt.
“Không cần, ta gọi tài xế.” Mạc Ảnh Hàn dịu dàng từ chối.
“Vậy, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khúc Tĩnh đi, trong quán trà chỉ còn một mình Mạc Ảnh Hàn, nàng yên tĩnh ngồi ở đó, yên tĩnh uống trà, nàng ngồi thật lâu, thật lâu thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi khiến Phiền Tiểu Thử đang núp ở đằng kia cũng chịu không nổi nữa.
“Mèo chiêu tài a mèo chiêu tài
rốt cuộc ngươi muốn ngồi ở đây bao lâu nữa a? Ngươi rảnh rỗi quá hả?” Phiền Tiểu Thử nhịn không được thấp giọng oán giận.
“Cũng không phải là rảnh rỗi, chỉ muốn nhìn xem ngươi có thể trốn đến khi nào.”
“Má ơi!” Mạc Ảnh Hàn đột nhiên mở miệng, thiếu chút nữa khiến Phiền Tiểu Thử sợ đến nhảy dựng lên. “Ngươi đã sớm biết, tại sao còn không nói?” Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Mạc Ảnh Hàn, bất mãn nói.
“Ta chờ ngươi mở miệng a.”
“Ế?”
Liếc mắt!
“...” Cười gượng. “Đúng lúc đi ngang thôi.”
“Vậy a
“
“Ha ha ha
“
Phiền Tiểu Thử cười gượng, nhưng trong lòng rất vui, dù sao tình địch lớn nhất của nàng đã bị nốc-ao rồi. Sao nàng lại không vui chứ?
Mà thái độ của Mạc Ảnh Hàn đối với nàng, tuy cũng không cải thiện nhiều lắm, nhưng xác thật là dịu dàng hơn trước rất nhiều, săn sóc hơn rất nhiều. Việc này càng khiến Phiền Tiểu Thử vui vẻ đến hoa bất hoa bắc*.
*找不找北 - Tạm thời tìm không ra nghĩa...
Mà một người vui vẻ, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Cứ như vậy bất tri bất giác, đã qua một tháng rồi, nhìn dáng vẻ hiện tại, rất nhanh lại phải đón năm mới.
Bầu không khí mừng năm mới cũng đã lan ra khắp nơi. Khiến Phiền Tiểu Thử không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nàng đến nhà mèo chiêu tài cùng nhau ăn tết, nghĩ như vậy, thì ra nàng và Mạc Ảnh Hàn đã quen nhau hai năm rồi a, thời gian thật sự quá nhanh.
Hoài niệm a.
“Tết năm nay, cha mẹ của ngươi vẫn ở nước ngoài sao?”
“Ế?” Đang miên man suy nghĩ lại đột nhiên bị hỏi như vậy, Phiền Tiểu Thử có chút chưa kịp tiếp thu.
“Năm ngoái, cha mẹ của ngươi không ở trong nước, năm rồi dường như cũng vắng mặt, năm nay vẫn vậy sao?”
“Ế?! A! Phải! Chắc là như vậy. Ta chưa hỏi.”
“Vậy hỏi thăm một chút đi.”
“Quạc quạc?”
Mạc Ảnh Hàn nói: “Nếu như tết năm nay bọn họ cũng không về, thì chúng ta trước lúc năm mới tranh thủ thời gian, đi gặp bọn họ.”
“Quạc quạc quạc?” Không thể trách Phiền Tiểu Thử liên tục kêu như vịt, đối với hành động kỳ lạ bất thình lình này của Mạc Ảnh Hàn, nàng thật sự không cách nào thích ứng được.
“Cho dù họ có về hay không, ngươi là con gái của họ, chúng ta lúc nào cũng nên tranh thủ thời gian ở bên họ chứ.”
“Quạc quạc quạc quạc?!” Này này nọ nọ... nàng thật sự nghe được một từ then chốt “Chúng ta”? Ý chỉ... nàng và Mạc Ảnh Hàn?!
“Im miệng. Bây giờ ta gọi điện thoại.”
“...” Phiền Tiểu Thử ngay cả “ế” cũng không phát ra. “Ngươi chờ ta chuẩn bị tâm lý, rồi mới hành động được không?” Comeout* a! Comeout là việc rất bự nha! Đừng tùy tiện như ra chợ mua một bó rau như vậy có được hay không?
~(3_3)
~*Xin lỗi... mình không có từ nào khác T_T
“Tùy ngươi, nghĩ nhanh một chút. Thời gian không còn sớm, ta đi làm việc.”
Các nàng đang ăn trưa, sau đó ăn a ăn, Mạc Ảnh Hàn cứ như vậy thốt ra một câu kinh người. Vì vậy Phiền Tiểu Thử vĩnh viễn cũng nhớ đến bữa trưa không bình thường này.
Bởi vì một tuần sau bữa trưa đó, công ty Vân Tường lại nghỉ tết. Và ông bà già của Phiền Tiểu Thử... cuối cùng cũng trở về?! Người những năm trước luôn không trở về giờ lại đột nhiên trở về! Đây là dự cảm có gì đó không ổn sao?
Phiền Tiểu Thử rầu muốn chết.
Trời ơi
nghĩ đến việc bà già của mình một mực ồn ào trong điện thoại bảo nàng phải kiếm về nhà một kẻ có tiền. Nàng thật sự đã tìm được một kẻ có tiền, ngẫm lại điều kiện của Mạc Ảnh Hàn cơ bản tất cả đều phù hợp, chỉ là không phải bạn trai, mà là bạn gái của con gái hai người... bà già cởi mở như thế, tìm vợ về chắc cũng không có vấn đề gì đúng không? C-Chắc vậy...
~(3_3)
~Trên đường đi đón cha mẹ của mình, Phiền Tiểu Thử luôn cầu khẩn, mẹ của nàng nghìn vạn lần đừng đem mèo chiêu tài của nàng thế này thế nọ.
Cầu nguyện bản thân và mèo chiêu tài có thể trường thọ trăm tuổi.
“Dọc đường đi ngươi luôn lẩm bẩm cái gì vậy?” Ngồi trong xe, Mạc Ảnh Hàn quay đầu lại hỏi Phiền Tiểu Thử, kẻ từ sáng sớm hôm nay đã luôn bắt đầu lầm bầm niệm cái gì đó.
“Không có gì không có gì... chúng ta đón mẹ về đâu?” Phiền Tiểu Thử nói cũng run rẩy.
“Ta đã cho người đến nhà ngươi dọn dẹp, trước để cho dì và chú ở lại chỗ của ngươi đi, vì bọn họ quanh năm không về nước, có lẽ sẽ không quen. Đầu năm sẽ đến nhà của chúng ta, hôm đó đúng lúc cha mẹ ta cũng về.”
“Cha mẹ ngươi?!” Trước mắt Phiền Tiểu Thử tối sầm. Đúng a! Mạc Ảnh Hàn không phải từ tảng đá sinh ra nha! Nàng có cha mẹ a a a! Tại sao từ trước đến giờ nàng không có chú ý đến?!
“Phải, năm nay không biết họ uống lộn thuốc gì, vậy mà về nhà ăn tết, không đi hưởng tuần trăng mật. Mọi người cùng nhau tụ họp cũng tốt, náo nhiệt thêm một chút.” Nhìn Mạc Ảnh Hàn nói với vẻ mặt đương nhiên, Phiền Tiểu Thử thật sự muốn chết.
Cùng nhau tụ họp? Náo nhiệt?!
Như vậy có quá náo nhiệt không a mèo chiêu tài?!
Chẳng lẽ đây là năm mới cuối cùng sao? TAT Rõ ràng nàng vô cùng yêu thương sinh mạng của mình a...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết a viết, mới phát hiện, thì ra bộ truyện này đã sắp đến hồi kết rồi... Tiểu Thì đồng học nói thật hay, thật chu đáo...
Mỗ Bổn viết H thật sự không thuận tay, vì vậy, đã cân nhắc để bộ này thanh thủy đến cùng...
Các độc giả yêu quý thông cảm cho ta... dù sao vẫn cảm thấy mình viết H thật tệ... cũng phá hủy trong sáng của các độc giả yêu quý
~(3_3)
~