CHƯƠNG 16
Thách Thức Uy Quyền.
Hai người ngao du khắp đại giang nam bắc, ngắm nhìn thiên hạ, thăm lại bằng hữu củ. Tình cảm hai người trong lúc đó đã rạn nứt mà còn nồng cháy hơn trước, chủ yếu là Ngao yếu yêu cầu Vương Hằng, còn Vương Hằng thì không hề chống cự, chỉ hơi thẹn thùng giãy dụa hai ba cái, sau đó đều là nghe theo Ngao Tử Luân, hai tháng này Ngao Tử Luân đúng là xuân phong vui sướng nha.(Lăng Tử Tái bởi vì phải trốn người khác, không đi cùng hai người ).
Tình ý hai người trong lúc đó xem như không cần nói cũng biết , nhưng là Vương Hằng chưa từng nói qua hai chữ ‘Thích ngươi’ này, Ngao Tử Luân cảm thấy rất tiếc nuối, bời vậy, vì có thể chính tai nghe hai chữ đó từ trong miệng Vương Hằng, Ngao Tử Luân khai triển mật tình thế công.
Tình hình giang hồ kỳ thật rất giống triều đình, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp. Sắp tới những võ lâm chính phái, phấp cờ reo hò, tụ tập tại Thường Châu, mười lăm tháng tám này sẽ thảo phạt tà giáo ~~ Lệ Vân Giáo. Lệ Vân Giáo nằm ở trên Minh Hoa Sơn, Minh Hoa Sơn lại thuộc Hán Châu, mà Hán Châu cùng Thường Châu tiếp giáp, bởi vậy đội ngũ thảo phạt tụ tập ở Thường Châu, vị trí địa lý phi thường tốt.
Thành Thường Châu, Quán trọ Trữ Bình.
Quán trọ Trữ Bình đúng là quán trọ lớn nhất Thương Châu, kiến tạo xa hoa nhưng không mất ôn hòa, hắn tiền bạc dư thừa cho phép hai người cùng trú ngụ ở quán trọ Trữ Bình. Hôm nay, trước cửa quán trọ Trữ Bình chạy đến một chiếc xe ngựa hoa lệ, xe ngựa được kéo bằng bốn con bạch mã, phô trương như thế, giữa đường lớn không người nào là không trông mong nhìn đến, đều đoán người tới không biết là người nào.
Nhẹ nhàng vén lên bức màn một chút, nhìn bên ngoài có rất nhiều người hiếu kỳ, Vương Hằng cảm thấy khó xử, quay lại nhìn tình nhân phía sau khóe miệng mang theo ý cười, sầu não nói, “ Đã nói không cho phép ngươi phô trương như thế, ngươi xem xem, giờ trở thành hầu tử rồi đó.”
“ Ha ha…… Xem những người tầm thường này làm chi.” Thân thủ đem Vương Hằngkéo vào trong lòng, cúi đầu thành thục hôn lên cổ người yêu.
“ Ân ~~~ đứng đắn chút.” Nói xong, động tác trên cổ càng sâu, Vương Hằng phát cáu, dùng sức ở trên đầu hắn vỗ vài cái. Ngao Tử Luân bị đánh cũng không buồn bực, xoa thắt lưng người, vô lại nói, “ Tiểu hằng, ta làm sao không đứng đắn ?”
“ Hừ!” Thông qua Giáo huấn’ trước đây ‘, Vương Hằng biết nói không lại hắn, hừ một tiếng quay đầu đi không nhìn tới hắn nữa.
“ Ha ha……” Ngao Tử Luân cao hứng cười ra tiếng, hắn chính là yêu cực bộ dáng này của hắn, bởi vậy luôn luôn xấu xa làm cho tình nhân kinh ngạc.
“ Ngô…… Buông ra…… Phát điên cái gì vậy…… Bên ngoài…… Ngô……” Bất ngờ bị Ngao Tử Luân hôn trụ, Vương Hằng hoảng sợ, rất nhanh liếc về phía cửa sổ xe, nghe bên ngoài nhốn nháo rộn ràng, trong lòng rất sợ hãi, trong sợ hãi mang theo nồng nhiệt cấm kỵ, trong chống cự mang theo níu kéo, trong níu kéo mang theo kháng cự, mâu thuẫn cực điểm.
Buông ra người bị hôn đến thở hổn hển, Ngao Tử Luân giống như mèo trộm được thịt, liếm liếm khóe môi, “ Tiểu Hằng thật ngọt nha.”
“ Ngươi ngươi…… Thật sự là…… Vô lại!” Buồn bực cho Ngao Tử Luân một quyền, đứng dậy xuống xe.
Ngao Tử Luân xoa hai má, tươi cười không giảm, trừng phạt thật ngọt ngào.
Mọi người đang suy đoán người nào khí thế như vậy, người trong xe không biết là nam hay là nữ…… Chỉ thấy màn xe vén lên một khe hở, mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đó.
Một hắc y nam nhân đi xuống, nam tử bát thước có thừa, khuôn mặt thật tuấn lãng, một đầu tóc đen buông xuống tới bên hông, gió thổi qua tung bay hai sợi tóc, nói tóm lại chính là một nam tử thẳng thắn tuấn mỹ.
Nam tử quay lại hướng vào bên trong xe hô to, “ Ngươi còn không xuống ?”
Bên trong xe chậm rãi vang lên âm thanh nhẹ nhàng, lạnh lùng như băng, “đưa tay cho ta.”
Vương Hằng có chút bất đắc dĩ, rất nhiều người đang nhìn a, nhưng hắn cũng không nhẫn tâm cự tuyệt người bên trong xe, nhẹ nhàng thở dài, đưa tay cho người nọ, một bàn tay lạnh như băng cầm lấy tay hắn, người nọ chậm rãi tiêu sái bước ra.
Nhìn người xuống phía sau lãnh diễm hơn người, mọi người đều hút không khí. Thiên hạ bây giờ, thật hay không có người tuyệt sắc như thế, nghe nói đệ đệ của đương kim Thánh Thượng lớn lên cũng là xinh đẹp tuyệt luân, nhưng không biết cùng người này so sánh ai xinh đẹp hơn.
Vương Hằng không thích Ngao Tử Luân bị những người cứ nhìn chằm chằm như thế, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, kéo Ngao Tử Luân hướng bên trong quán trọ đi đến.
“ Hai vị khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?” Tiểu nhị bước lên phía trước tiếp đón.
“ Là ở trọ, có phòng hảo hạn không?” Vương Hằng hỏi.
Thật ra Vương hằng chính là một người rất tiết kiệm, nhưng dọc suốt đường đi hắn bị Ngao Tử Luân dưỡng điêu không ít. Hắn luôn cảm tưởng, thói quen quả là một điều đáng sợ.
“ Có.”
“ Cho một gian.”
“ Vâng, tiểu nhân đi sắp xếp ngay, hai vị khách quan muốn dùng cơm trước hay là nghỉ ngơi ạ?”
“ Dùng cơm trước đi.” Ngao Tử Luân gọi vài món Vương Hằng thích ăn. Hai người ngồi ở đại sảnh chờ đợi, vốn Vương Hằng muốn đi nhã gian, để tránh bị mọi người xem thành hầu tử mà nhìn ngó, nhưng không đúng lúc nhã gian bị khác bao hạ. Tuy Vương Hằng trước kia là sơn trại vương, nhưng giáo dưỡng vô cùng tốt, tuyệt không phải là cường hào ác bá, không có làm khó tiểu nhị, kéo Ngao Tử Luân tìm nơi có cửa sổ ngồi xuống.
Mọi người mặc dù tò mò thân phận hai người, thế nhưng tình hình giang hồ phân tranh sắp tới lại rầm rộ hơn, nên chỉ hiếu kỳ ngắm hai người vài lần, rồi lại bắt đầu đề tài vừa rồi chưa nói xong, đại hội thảo phạt tà giáo.
Đại hội thảo phạt tà giáo là đề tài nóng ngày nay, mặc kệ đi đến đâu cũng đều nghe mọi người bàn tán về nó, Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân nghe đến chai cả tai.
“ Tiểu hằng có cho rằng những người tà giáo đều là người xấu không?” Ngao Tử Luân tuy biết rõ đáp án, nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại một chút.
Vương Hằng phẩm trà, lắc đầu, “ Không. Như thế nào là thiện như thế nào là ác? Tiêu chuẩn để định nghĩa không giống nhau, thiện ác chi phân cũng sẽ không giống nhau. Nhân sĩ chính phái nói tà giáo là ác, đó là lấy chuẩn mực bọn họ mà nói, còn nếu như lấy chuẩn mực người tà giáo mà nói, thì những người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa đó cũng đều là ác nhân. Thiện ác căn bản không phải nói bằng miệng, mà bằng lương tâm khi hành sự, không làm việc trái lương tâm chính mình thì là thiện, trái lại cũng thế.”
Mắt Ngao Tử Luân hàm thâm ý nhìn chằm chằm Vương Hằng, nửa ngày trời mới buồn bã nói, “ Ta phát giác ngươi một chút cũng không giống đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi rốt cuộc là ai đây?”
Vương Hằng cả kinh, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà cầm trong tay ,khi nhìn thấy một chút nghiền ngẫm trong mắt Ngao Tử Luân, thì vội vàng che dấu nói, “Ăn cá sao, ta giúp ngươi chọn món.”
“…… Hảo.”
“ Hai vị huynh đài, có thể cho hai người chúng ta họp lại một bàn không?” Một nam tử nho nhã chắp tay hỏi, “ Quán trọ đông khách, chỉ có bàn hai người là còn trống hai chỗ, không biết có tiện hay không?”
“ Đi ra bên ngoài, không cần câu nệ nhiều tiểu tiết, hai vị cứ tùy ý.” Vương Hằng lên tiếng.
“ Đa tạ hai vị.” Hồng y nữ tử nói lời cảm tạ.
Sau đó gọi tiểu nhị cho thêm vài món ăn, hai người đều ngồi xuống, “ Tại hạ Tề Bão Nguyệt, đây là sư muội của ta Văn Chức Nghi.”
“ Huynh gọi ta Vương Hằng là được, vị này là Ngao Tử Luân .”
“ Vương huynh, Ngao huynh.”
“ Vương đại ca, Ngao đại ca.”
Vương Hằng cười cười, vừa đối với hai người hảo hữu gật đầu, vừa vội vàng giúp Ngao Tử Luân bỏ xương cá, còn Ngao Tử Luân thì gắp thịt gà đã lóc xương bỏ vào trong chén của Vương Hằng, mà mỗi lần như thế hai người đều liếc nhau, đều nhìn ra tình ý liên tục trong mắt của đối phương, cười cười rồi tiếp tục giúp đối phương gắp rau. Tình ý hai người trong lúc đó cứ tuôn ra, ấm áp điềm đạm, không hề để ý người bên ngoài.
Tề Bão Nguyệt cùng Văn Chúc Nghi liếc nhau, đều thấy ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt của đối phương, hai người nam tử lại vô cùng thân thiết như thế, đúng là kì lạ.
Văn Chúc Nghi không khách khí hỏi thẳng, “ Quan hệ của hai người là gì vậy?”
“ Sư muội.” Tề Bão Nguyệt khẽ quát, “ Thỉnh hai vị huynh đài tha thứ sư muội ta vô lễ, nàng là lần đầu tiên xuất môn, có một số việc còn chưa hiểu rõ.”
Văn Chúc Nghi ủy khuất bĩu môi, nàng làm sao vô lễ , nàng hay tò mò sao? Hừ! Rồi Sư huynh sẽ phải ngạc nhiên cho xem.
Vương Hằng không thèm để ý xua tay, tiếp tục cùng Ngao Tử Luân ngọt ngào. Quan hệ của hai người là gì, thì có cản trở đến ai đâu chứ, tuy không cần phải thông báo toàn thiên hạ, nhưng càng không cần phải che dấu, bởi vì cùng nhau chung sống sau này là hai ngươi bọn họ, không liên quan gì đến những người khác.
khóe miệng Ngao Tử Luân gợi lên một chút, trong lòng thầm vui mừng, hắn biết lúc trước Vương Hằng cư xử như thế là do mối quan hệ ngoài ý của hai người, theo như hắn nhận thức Vương Hằng là loại người rất cứng nhắc, tuyệt đối không ở trước mặt người khác cùng hắn thân mật, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại, Vương Hằng trong nhận định hắn sau này, mặc kệ là ở bên ngoài hay những lúc chỉ có hai người đều thì thái độ vẫn không thay đổi, đương nhiên cũng có lúc Vương Hằng thẹn thùng và không được tự nhiên thì càng khỏi bàn
Bởi vì văn Chúc Nghi rất hiếu kỳ, tề, nên hai sư huynh muội cũng vào trọ ở Quán trọTrữ Bình. Sau này mỗi ngày, Văn Chúc Nghi luôn thay đổi phương pháp đi theo bên người Vương Hằng cùng Ngao Tử Luân, quan sát bọn họ những lúc ở chung.
Dần dần Văn Chúc Nghi bị thuyết phục bời khí chất tuấn lãng cùng hiền lành của Vương Hằng, bất tri bất giác yêu thương hắn. Nhưng Ngao Tử Luân là loại người nào, dù sớm phát hiện nàng ôm ấp loại tình cảm này, hắn vẫn chưa bao giờ để nó vào trong mắt, bởi vì hắn tin tưởng Vương Hằng cũng như chính mình. Chính là lúc này hắn giống như phán đoán không ra a, mỗi ngày Vương Hằng đều gọi Văn Chúc Nghi đi du ngoạn, đi dạo phố, thỉnh thoảng còn mua chút lễ vật làm cho nàng cao hứng, thấy Văn Chúc Nghi hân hoan, thì tươi cười trên mặt lại càng ôn nhu. Thấy vậy Ngao Tử Luân càng đỏ mắt tía tai, theo đuôi ở phía sau hai người, ghen tuông trong lòng đã cuồn cuộn ngất trời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Vương Hằng lại làm như không thấy, tiếp tục làm cho Văn Chúc Nghi vui lòng.
“ Vương huynh cùng sư muội quả là trai tài gái sắc.” Tề Bão Nguyệt nhìn tuấn nam mỹ nữ phía trước mà tán dương.
“ P !” Ngao Tử Luân giận dữ nói ra lời thô tục. ( tg: Tiểu Luân ngày càng thô tục quá)
“ Ngao huynh người nói cái gì?” Vì Tề Bão Nguyệt đang chăm chú nhìn người phía trước, nên không có nghe thấy Ngao Tử Luân nói gì.
Ánh mắt Ngao Tử Luân hung ác bắn về phía Văn Chúc Nghi đang nắm lấy tay của Vương Hằng, cắn răng nói, “ Sài lang sói nữ !”
Giờ Dậu sau khi dùng xong, Ngao Tử Luân nổi giận đùng đùng đem Vương Hằng xách vào phòng ngủ, ném tới trên giường, “ Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Vương Hằng quay đầu không đáp, sở dĩ hai ngày nay cùng Văn Chúc Nghi thân cận như thế, kỳ thật là muốn nhìn bộ dáng ghen tuông của Ngao Tử Luân một chút, mới như vậy buồn chán mượn cớ, Vương Hằng cảm thấy ngượng ngùng nói.
“ Ngươi…… Ta!”
Ngao Tử Luân tức giận quát, “ Chờ ngươi có hài tử của ta rồi, ta xem ngươi còn như thế nào câu dẫn người khác.” Ngao Tử Luân vốn không muốn cưỡng ép Vương Hằng hài thượng đứa nhỏ như thế, nhưng bị Vương Hằng kích động hai ngày nay, hắn rất nhanh tức điên lên, xuất ra bình ngọc nhỏ, trút ra ba viên ‘Dục tử đan’, cường ngạnh nhét vào trong miệng Vương Hằng.
Tê tê tê ~~
Cầm lấy vạt áo trước ngực Vương Hằng dùng sức mà xé, y phục Vương Hằng cứ thế mất đi, sau đó tam lưỡng hạ đem quần áo chính mình thoát ra, giống như ác lang chụp mồi, đặt Vương Hằng ở dưới thân, hung hăng yêu thương hắn cả đêm.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Hằng mới từ mê mang chuyển tỉnh. Vừa động, các vị trí trên thân thể đều phát ra thân ngâm. Thân thể bủn rủn giống như bị cối xay nghiền qua, toàn bộ cơ thể giống như không còn là của chính mình .
Xem ra về sau nếu muốn xem bộ dáng ghen tuông của Ngao Tử Luân, phải nên thận trọng suy xét.
“ Tử Luận…… Tử Luận…… Tử Luận……” Gọi cả nửa ngày trời cũng không thấy ai trả lời.
Yên tĩnh một hội, Vương Hằng khôi phục tri giác, phát hiện nơi giữa mông trắng muốt, xem ra người nọ không có giúp hắn tẩy rửa qua, đúng là làm cho Ngao Tử Luân ghen hậu quả rất nghiêm trọng nha.
Hết đệ thập lục chương
Áp Trại Phu Nhân