CHƯƠNG 19
Con Rối Hương
Khi ở trong ngõ nhỏ Vương Hằng mang theo Văn Chức Nghi rời đi, Ngao Tử Luân liền đi theo không xa cũng không gần, thấy hai người đi vào rừng trúc, biết Vương Hằng muốn giải sầu, nên cũng không xâm nhập. Ở bên ngoài rừng trúc vòng vo một lát, ngẩng đầu thấy đã muốn buổi trưa, nghĩ tới lát nữa người yêu trở ra chắc chắn cảm thấy đói, liền đề khí hướng thành Thường Châu bay đi, vốn loại sự tình này đều giao cho ám vệ, không biết vì cái gì bốn ám vệ bên người, bốn thì hết ba người trọng thương, còn một người kia thì mất tích, kỳ thực hắn đã mơ hồ phát hiện ra được một số việc, nhưng hắn không muốn truy đến cùng, bởi vì có khi kết quả kia sẽ ở trong lòng hắn đâm một nhát, không chỉ làm tổn thương chính mình còn có thể làm tổn thương đến cả Vương Hằng.
Mua xong bao gạch cua thơm ngon, Ngao Tử Luân nhanh chóng trở về, đi vào bên ngoài rừng trúc, phát hiện có rất nhiều dấu chân hỗn loạn, Ngao Tử Luân chỉ biết đã xảy ra chuyện, vội vàng xông vào rừng trúc tìm người, khi tiến vào rừng đã ngửi thấy mùi Mê Hương hòa lẫn Nhuyễn Cốt Tán ở bên trong, lược bớt suy nghĩ liền biết những người đó chỉ muốn bắt người không nghĩ đả thương người, Ngao Tử Luân thoáng yên tâm. Kiềm nén lo lắng trong lòng, tĩnh tâm tập trung truy tìm hương hoa mai, có thể do Vương Hằng bị mang đi một khoảng thời gian rồi, hương hoa mai thực nhạt thực nhạt, phải tìm rất lâu mới tìm được cổ hương khí ảm đạm kia trong không khí.
Đề khí hướng phía đông nam bay đi, chỉ là Ngao Tử Luân cứ như trước ở trong rừng trúc quanh đi đảo lại hoài, trong lòng hắn vừa vội vừa tức, hắn biết cứ đi tiếp như vậy chỉ tổ lãng phí thời gian, hít sâu một hơi tĩnh tâm điều tra, mới biết một mảnh rừng trúc này đều là ấn cửu cung bát quái trận đồ. Đạp cửu cung bước, quần một hồi, vòng ra rừng trúc, lập tức theo cổ hương khí hoa mai cấp tốc hướng phía đông phía nam lao đi.
Ken ~~
Ngao Tử Luân rút kiếm bổ về địch nhân phía sau. Người phía sau vội vàng nhảy về phía trước, thấp giọng nói, “ Ngao công tử, là ta.”
“ Tề Bão Nguyệt? Là tới cứu Văn cô nương sao?” Ngao Tử Luân thu kiếm, quấn ở trên lưng. ( Ngao Tử Luân quen sử dụng trường tiên cùng nhuyễn kiếm, trường tiên tên là Giao Hồng, sắc đen đỏ; Nhuyễn kiếm Tuyết Liễu, tính hàn, giết người không dính huyết.)
“ Vâng.”
“ Có thể cho tại hạ biết vì sao những người trong giang hồ đó bắt đi Văn cô nương cùng Vương Hằng không?” Ngao Tử Luân nhìn chằm chằm Tề Bão Nguyệt, trong mắt chợt lóe hàn quang.
Bị Ngao Tử Luân nhìn đến không được tự nhiên, mà giọng điệu khi nói chuyện cũng không được hảo, nhưng Tề Bão Nguyệt cũng không để ý lắm, ôn hòa giải thích, “ Ta cùng sư muội đều là người của Tề Gia Bảo, Ngao công tử hẳn là từng nghe nói qua kỵ binh Tề môn.”
“ Tề môn lấy kỵ binh mà xưng danh, tác chiến nhanh chóng dũng cảm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, là người đầu tiên thành lập đội tiên phong khi lập quốc, sau khai quốc hoàng đế vì khen ngợi đội ngũ này mà thưởng vạn lượng hoàng kim, hưởng bổng lộc suốt đời, con cháu kế thừa, sau dần dần phân hoá thành hai chi, một chi như trước lệ thuộc vào triều đình, còn một chi kia thì bước vào giang hồ, phó thống lĩnh Tề Trung Nghĩa đã thành lập nên Tề Gia Bảo, theo thời gian trôi qua, triều đại thay đổi, kì binh trong triều ngày càng yếu đi, trong khi đó kì binh ở chốn giang hồ ngày càng lớn mạnh hơn, bố thí cứu trợ thiên tai, trừng trị ác bá, đem những tên dòm ngó tây thùy dọn dẹp sạch sẽ, chúng nhân sĩ giang hồ đều lấy điều này làm hãnh diện, có thể nói vạn người một lòng, nhưng sau này không biết như thế nào Tề Gia Bảo lại thông báo rời khỏi giang hồ, từ đó về sau Tề Gia Bảo biến mất khỏi tây thùy, nay Tề Gia Bảo hình như nổi tiếng là thương nhân.”
Tề Bão Nguyệt kinh ngạc hỏi, “ Ngươi biết thật tường tận, ngươi rốt cuộc là ai?” Ngao Tử Luân nói việc này khiến Tề Bão Nguyệt có chút mập mờ.
“ Chỉ cần có tiền tin tức gì cũng có thể biết.”
Tề Bão Nguyệt bật cười, “Cũng là, Ngao huynh phí tiền rồi.”
Ngao Tử Luân không để ý đến Tề Bão Nguyệt châm chọc, “ Những người này bắt Văn cô nương là muốn uy hiếp Tề gia, khiến cho Tề gia phải lấy kì binh đến đổi?”
“ Vâng.”
“ Văn Chức Nghi là gì?”
“ Sư muội là muội muội của thiếu chủ.”
“ Những nhân sĩ võ lâm đó dự định sẽ thảo phạt ma giáo, bọn họ bắt Văn cô nương, là muốn đổi lấy kì binh Tề môn, lấy kì binh làm tiên phong. Hiện tại ngươi đến, vậy là đại biểu cho Tề thiếu bảo chủ không đồng ý điều kiện trao đổi kia?”
“ Thông minh.”
“ Ngươi cứu người của ngươi, ta cứu người của ta, cản trở ta thì ngày hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.” Ngao Tử Luân cảm thụ một chút phương hướng gió, vị trí này vừa hảo, hiện tại sức gió lại rất tốt, mở ra một túi gấm, đem thứ bên trong nhẹ nhàng tung ra không trung, gió mang theo bụi phấn vào khắp viện. Thấy thủ vệ thay ca, Ngao Tử Luân liền phi thân tránh ở bên trong giả sơn.
Nhìn Ngao Tử Luân ở trong không khí vung ra thứ gì đó Tề Bão Nguyệt vội vàng nín thở, đợi bụi phấn tan đi, lại thấy Ngao Tử Luân lắc mình trốn vào giả sơn, liền đề khí đuổi theo.
Đem một thủ vệ kéo vào trong giả sơn, Ngao Tử Luân ở một bên tai hắn vỗ một cái, thủ vệ lập tức trở nên ngẩn ngơ ngây dại, Ngao Tử Luân hỏi cái gì hắn đáp cái náy, sau khi hỏi xong lại ở một bên tai còn lại kia vỗ một cái, ánh mắt thủ vệ liền minh bạch, sắc mặt vặn vẹo kháp trụ cổ chính mình, đem chính sinh mệnh mình bóp chết. Nhìn chán ghét trên mặt Tề Bão Nguyệt, Ngao Tử Luân cười lạnh, “A…… con rối hương của ta như thế nào?”
“ Ngươi rất độc ác.” Ngao Tử Luân liền dương tay ở bên tai Tề Bão Nguyệt vỗ một cái, Tề Bão Nguyệt hoảng sợ giật mình.
“ A…… Gạt ngươi thôi.” Ngao Tử Luân lắc mình rời đi, hướng về nơi giam giữ Vương Hằng bay đến, khi rời đi ở trong không trung vỗ tay ba cái.
Ba ba ba ~
Một màn quỷ dị xảy ra, Ngao Tử Luân đường đường chính chính đi tới, nhưng những người đó lại giống như đối với hắn nhìn không thấy.
Đi vào phòng giam giữ Vương Hằng, Ngao Tử Luân nhấc chân đem cách cửa đá văng ra, chỉ thấy trong phòng nhỏ tối như mực có hai người nằm, sắc mặt Vương Hằng tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, thân mình cuộn lại, hai tay ôm bụng.
Ngao tử luân hoảng sợ trong lòng, vội vàng tiến đến đem người ôm lấy, “ Hằng nhi, ngươi làm sao vậy? Làm sao không thoải mái? Hằng nhi, tỉnh lại tỉnh?” Hắn vỗ nhẹ hai má Vương Hằng.
“ Ngô…… Đau…… Bụng…… Đau…… Ngô……” Thần trí Vương Hằng như trước mơ hồ, đứt quãng rên rỉ, nhìn đến Ngao Tử Luân đau lòng không thôi, vận khí bảo vệ bụng hắn, ôm Vương Hằng hướng nhà trọ gần nhất bay đi.
Gọi tiểu nhị dun nước ấm, cởi bỏ y phục ẩm ướt trên người Vương Hằng, bắt mạch xem hắn bị làm sao. Mạch tượng Vương Hằng mơ hồ có hiện tượng lạc thai, Ngao Tử Luân vừa mừng vừa lo, vui buồn lẫn lộn, vui là vì Vương Hằng đã hoài đứa nhỏ của hắn, buồn vì thai nhi có thể khó giữ lại được, ăn Dục Tử Đan mang thai, nhưng thai mất thì nhân vong.
Huyết người Ẩn tộc rất kì lạ, chỉ trong một ngày liền có thể tạo ra chi tượng thành thai, uy Vương Hằng mấy viên thuốc dưỡng thai, vội vàng đi tìm ám vệ mất tích kia. Ám vệ không biết tung tích kia chính là người của Ẩn tộc ít ỏi đó, huyết nam tử người ẩn tộc thế gian hiếm thấy, là một loại dược liệu cực phẩm, đó cũng là nguyên nhân làm cho Ẩn tộc rất nhanh bị tiêu vong, khi còn nhỏ Ngao Tử Luân có được một phương thuốc cổ xưa, khi huyết nam tử người Ẩn tộc phối với những thảo dược hiếm thấy, sau khi trải qua tinh luyện có thể tạo thành ‘Dục Tử Đan’, nam tử ăn Dục Tử Đan có thể sinh tử, nhưng ăn hai viên trở lên thì thể chất nam tử sẽ thay đổi, trở thành ‘Ngụy thế ẩn tộc nhân’.
Ăn Dục Tử Đan, liền có thể thụ thai, nhưng bảy ngày đầu dựng thai là trọng yếu nhất cùng nguy hiểm nhất, cần phải thận trọng cẩn thận, tránh kinh ngạc, sợ hãi cùng kích thích, kị quá buồn quá vui. Chỉ là điểm này Ngao Tử Luân không hề hay biết , cho nên hắn mới có thể cố ý đùa Vương Hằng, tạo thành trận tai họa này.
_____________*****______________
Ầm ~~
Một cước đá bay cánh cửa phòng ngủ Thị, thông quá bình phong chỉ thấy hai người dây dưa cùng một chỗ trên giường. Xích cả kinh, vội vàng đứng dậy, nhưng hắn quên là Thị vẫn còn ở trong cơ thể hắn, khiến Thị kêu lên thảm thiết, lửa nóng lập tức lắng xuống hơn phân nửa.
Mặt Ngao Tử Luân không chút thay đổi tiêu sái tiến vào, Xích theo bản năng sợ hãi không ngừng run lên. Ngao Tử Luân từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ cùng chủy thủ, nắm lên cánh tay Xích một đao hạ xuống, huyết lập tức tuôn ra, đầy một lọ, liền rất nhanh rời đi.
Mới một màn vừa rồi kia, Thị chỉ lặng lẽ nhìn, trì hoãn một chút dục niệm lại nổi lên, tùy ý xả bố y đem miệng vết thương trên cánh tay Xích quấn lại, vòng eo lại động lên. Xích khẽ nhếch môi, nhợt nhạt rên rỉ lên……
_____________*****______________
Sau khi úy Vương Hằng uống huyết, mạch tượng có xu hướng ổn định lại, bụng không còn cứng rắn, giữa mày cũng giãn ra, lúc này Ngao Tử Luân mới yên lòng. Gắt gao ôm tình nhân, hưởng thụ giây phúc ôn hoà xém mất đi. May mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì……
Giúp Vương Hằng lau một chút mồ hôi thấm ra thân thể, xong lại thay đệm chăn sạch sẽ, thoát quần áo cùng nằm trên giường, đem người kéo vào trong lòng, siết chặt.
_____________*****______________
Mở mắt ra, Vương Hằng có chút mơ hồ, không biết đang ở nơi nào, nửa người dưới tê dại lợi hại, muốn trở mình thì phát hiện thân thể không động đậy được, trái quay phải nhìn mới biết nguyên nhân mình không thể động đậy, thì ra toàn bộ thân mình hắn đều bị giam trong lòng Ngao Tử Luân, tay chân đều bị hắn quấn lấy. Xem ra lần này khiến hắn sợ hãi rồi……
Biết người phía sau đã tỉnh, Vương Hằng cong khửu tay huých huých thắt lưng hắn, “ Ta muốn trở bên dưới, người rất tê.” Ngao Tử Luân không nhúc nhích trái lại còn đem người trong lòng ôm chặt thêm vài phần.
Lại huých huých hắn, Ngao Tử Luân mới miễn cưỡng thả lỏng tay chân, đỡ người trong lòng trở mình, rồi lập tức lại đem người kia vây trụ gắt gao.
Thấy sắc mặt âm trầm kịch liệt của Ngao Tử Luân, Vương Hằng biết hắn là đang tự trách chính mình không bảo vệ tốt cho y, “ Không có việc gì rồi.” Vương Hằng gõ gõ cái trán của hắn.
“ Về sau ta sẽ không rời khỏi tầm mắt của ngươi.”
“…… Là ngươi nói .” Thanh âm Ngao Tử Luân khàn khàn.
“ Ừmh.”
“ Thật ra thị thiếp cùng tiểu đồng đều là lừa gạt ngươi.” Ngao Tử Luân sau một hồi im lặng mới nói.
Lời chưa dứt, Vương Hằng lại sinh khí, “ Ngươi có thể cam đoan mình một người thị tẩm cũng không có ?”
“ Ách…… Cái kia…… Chắc hai ba người, không chắc nhiều hơn. Chút nữa ta sẽ viết một phong thư, làm cho quản gia đem những người đó đuổi đi, như vậy có được không?”
“ Ân.” Vương Hằng vừa lòng gật gật đầu.
“ Bụng còn đau không?”
Vương Hằng sờ sờ, nói “ Có chút trướng, không đau nữa, ta bị làm sao vậy, bụng vì cái gì lại đau như thế ?”
Không muốn làm cho Vương Hằng tức giận, Ngao Tử Luân liền không có nói thật với y, “ Không có việc gì, táo bón bình thường thôi, uống thuốc ta khai vài ngày là tốt rồi.”
“ Ừmh.”
Trong lòng Ngao Tử Luân vẫn còn cảm thấy sợ, quấn lấy Vương Hằng liên tục nói lời yêu thương, đồng thời hạ lời thề cái gì không xa rời linh tinh.
Sau Ngao Tử Luân cùng Vương Hằng rời đi Thường Châu, chạy tới Minh Hoa Sơn. Nếu những người đó không dài mắt bắt đi Vương Hằng, hẳn cũng sẽ không bắt họ phải trả giá vì những hành động của chính mình.
Dọc theo đường đi Ngao Tử Luân đối Vương Hằng chiếu cố có thể nói là quá cẩn thận, trừ bỏ hành bộ đi đường, ngoài ra tất cả mọi chuyện đều do Ngao Tử Luân đảm nhiệm. Dán mắt nhìn người kia gấp gáp đến phát run, nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ cảm thấy hít thở không thông khi địa phương mới cứ liên tục xuất hiện, nhưng do Vương Hằng là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt, thật vất vả mới có được Ngao Tử Luân, hắn như thế nào có thể cảm thấy phiền, lại như thế nào cảm thấy mệt, đôi khi suy nghĩ của Vương Hằng càng thêm cực đoan, nhưng hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ là tốt rồi. Lo lắng loại ý tưởng này dọa sợ Ngao Tử Luân, cho nên hắn chưa từng đem loại ý tưởng này biểu hiện ra ngoài, luôn luôn thản nhiên, vẻ mặt không hề gì, kỳ thật là đang hưởng thụ cảm giác bao bọc chặt chẽ Ngao Tử Luân mang lại.
Tuy rằng ý nghĩ bên trong của Vương Hằng có chút quá khích, nhưng cũng tránh không được những lúc xấu hổ, tỷ như thời điểm khi vệ sinh, cứ bị người kia nhìn chằm chằm vào, thật sự là xấu hổ muốn chết. A…… Ha ha…… Vào những lúc này Vương Hằng cũng chỉ có thể gượng cười.
“ Cái kia…… Ngươi có hay không phát hiện ta gần đây béo lên?” Vương Hằng vuốt thắt lưng lớn ra đến một vòng thịt kia, hỏi.
“ Không có a.” Ngao Tử Luân trợn mắt nói dối.
“ Thật sự? Ta nhớ rõ trước kia một chút thịt cũng nắm không được, ngươi xem hiện tại?” Vương Hằng tóm thịt nơi eo, cho Ngao Tử Luân xem.
“ Béo tốt, sờ lên thực thoải mái.” Ngao Tử Luân đem tay hắn kéo ra, vén vạt áo lên cao, hôn xuống cái bụng mềm mại, nơi này có đứa nhỏ của bọn họ á…..
Hết đệ thập cửu chương
Áp Trại Phu Nhân